[ Miêu – Thử ] Chấp Tử Chi Thủ
Author: Biên Bức
Paring: Miêu – Thử
Gener: Đam mĩ , Cổ trang- Giang hồ , Nhất công – nhất thụ , H*,…
Rating: M
Translate: QT
Edit: Leena-chan
Tình trạng : + Bản gốc : Hoàn
+ Bản edit : Ta bơi ~
Độ dài : Thượng Bộ : 23 chương – Hạ Bộ 15 chương
P.s: Bản edit không mang tính chất thương mại . Ta làm vì yêu thích [ Miêu – Thử ] . Bản dịch không có sự cho phép của tác giả . Nên thỉnh chư vị đừng mang đi đâu .
.
Chương 13
.
Một lời nói ra , giống như đặt một khối thuốc nổ vô hình đứng giữa hai người , biểu tình trên mặt hắn thay đối một chút .
“ Nếu như ta kiên trì muốn rời đi ? “
Triển Chiêu cắn chặn răng .
“ Nếu như ta đẩy ngươi ra ? “
Khóe mắt hắn hơi hạ xuống , đôi vai hắn khẽ run lên .
“ Nếu như ta yêu người khác , cùng người khác một chỗ ? Hoặc nếu như bây giờ ta còn yêu ngươi , nhưng ngày mai sẽ không yêu ngươi nữa … Ngươi sẽ như thế nào ? Chỉ dựa vào một đồ vật này kia mà muốn trói buộc Bạch Ngọc Đường ta sao , Triển Chiêu ngươi nghĩ xem có phải bản thân ngươi quá ngây thơ hay không ? “
Triển Chiêu vẫn đứng im , mỗi một câu y nói ra , như nhóm lên tựng ngọn lửa trong lòng hắn , Bạch Ngọc Đường vốn định nói thêm gì đó , nhưng lại bị ánh mắt rực lửa của hắn chìn chằm chằm vào mình , ‘ chết ! ‘ Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ trước phải làm cho hắn hạ hỏa không thì phía sau người gặp điều không hay ho gì là chính bản thân mình .
Triển Chiêu hơi hơi cong hạ thân mình , Bạch Ngọc Đường bất giác theo phản xạ ngửa người ra sau một chút , Triển Chiêu đem môi kề sát vào vành tai của Bạch Ngọc Đường .
“ Nhưng ngươi nên biết … Ta tuyệt đối , tuyệt đối …” Hắn dùng thanh âm đủ thấp nói :” Không có khả năng … Buông ngươi ra ! “
Sau đó hắn lui lại , vừa lòng nhìn thấy biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường . Triển Chiêu mỉm cười , nụ cười ôn nhuận lại dẫn theo vài phần tàn nhẫn :” Nếu những lời lúc nãy ngươi không thích , vậy ta đổi sang cách nói khác . “
“ Bạch Ngọc Đường , ngươi phải nhớ cho kỹ , vô luận là ngươi sống , hay chết , khi khốn khó , hay lưu lạc thiên nhai , ngươi đều thuộc về ta , thuộc về một mình Triển Chiêu ta . Trừ ngươi ra , Triển Chiêu cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào , mà ngoài Triển Chiêu , ta cũng sẽ không chấp nhận chia xe ngươi với bất cứ ai .
Nếu ngươi chết , Triển Chiêu dùng thân thể này , hồn phách này chôn cùng với ngươi ; nếu là ta chết , cho dù thân thể này có hóa thành tro tàn , Triển Chiêu sẽ không vì vậy mà biến mất , ta sẽ theo gió bay tới bên cạnh ngươi , gắt gao nhìn người , khiến cho ngươi dù có muốn chốn cũng chốn không thoát .
Nếu trái lời này , hãy để Bạch Ngọc Đường quên đi Triển Chiêu này , nhưng hãy khắc thật sâu hình bóng của y vào trái tim ta , để cho ta nhớ rõ ta yêu ngươi như thế nào , kim sinh , vĩnh thế , luân hồi vạn kiếp không quên ! “ Hắn nói những lời này thật chậm , để cho Bạch Ngọc Đường phải nhớ kỹ từng lời từng chữ . Ngữ điệu là sự ổn trọng , từng từ từng chữ đến từng câu đều là thành tâm .
Một lời thề như thế nào mới là đáng sợ !
Không có một câu huyết tinh , nhưng lại nói trúng tâm của người , giống như một loại độc dược ngấm vào cơ thể .
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Triển Chiêu , nhìn vào mắt hắn , chăm chú nhìn biểu tình trên gương mặt của hắn , hơi hơi nheo mắt lại , quan sát hắn một lượt từ đầu tới chân nhìn cho thật kĩ từng điểm một trên người hắn , ánh mắt lạnh lùng quét qua giống như y đang nhìn không phải là Triển Chiêu mà là một miếng thịt heo , xem xem chỗ nào nạc , chỗ nào mỡ … Sau đó y bật cười . gương mặt ánh mắt lạnh băng đều bị xua tan . Đuôi mắt cuối mày đều trở nên nhu hòa .
“ Đấy chẳng qua đều do Triển tiểu miêu ngươi nhất sương tình nguyện .” Bạch Ngọc Đường cố ý nâng mặt lên , hung hăng nói :” Ngươi nếu như đem tới cho bổn đại gia đây nhiều phiền phức như vậy , bổn đại gia đây sẽ đem tro tàn cùng hồn phách của ngươi phong trong một cái bình , ném xuống biển , cho ngươi có muốn bay cũng bay không nổi …”
Triển Chiêu nghe vậy cũng chẳng thèm để ý , nói : “ Vậy sao , làm vậy cũng tốt lắm đó chứ , nhưng mà …” Bờ môi của hắn lặng yên ghé sát tới cần cổ trắng mịn của Bạch Ngọc Đường lộ ra sau cổ áo : “ Ngươi bỏ được sao ? “
Bị người đối với cái cổ của mình nói chuyện , hơi thở của hắn phả ra khiến vùng da chỗ đó nảy lên tê dại , khiến cả người y phát run : “ Ngươi đúng là con mèo giảo hoạt ….”
Một bàn tay ôm lấy thắt lưng y , nhẹ nhàng xả xuống đai lưng , từng lớp áo mở bung xòe ra tựa như cánh hồ điệp . Thân thể thon dài , trắng mịn , dần dần nở rộ , ửng hồng trước mắt hắn .
Người này là của hắn , vĩnh viễn chỉ thuộc về mình hắn . Mọi thứ của y đều là của hắn , cơ thể này chỉ vì hắn mà nở rộ , nụ cười này khuynh nhân cũng là dành cho hắn , nước mắt này dù là bi ai hay hạnh phúc cũng sẽ chỉ rơi vì hắn mà thôi …
Hắn sống là vì có người bên cạnh , không có người hắn chỉ là một cái xác không hồn .” Nhân tha do sinh nhi tử – nhân tha do tử nhi sinh “ ( Sống cũng vì người , mà chết cũng vì người . Lee : ta nghĩ chắc là ý này )
Lần đầu tiên tiến vào , cho dù đã chuẩn bị thật kĩ , cũng như thật chậm rãi , nhưng vẫn là không thể nào thuận lợi tiến vào khối thân thể kia .
“ Ah ! “ Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng , mồ hôi lạnh chảy dọc xuongs khuôn mặt , đau tới trắng bệch , y không phải là chưa từng bị thương , nhưng loại đau đớn đến từ bên trong thân thể , giống như là bản thân mình gần như bị xé rách , hoàn toàn không thể kiềm chế
Tấm lưng quang lõa không ngừng run rẩy , làn da vốn dĩ trắng mịn giờ phút này lại bị tầng tầng những giọt mồ hôi nhỏ li ti bám lên .
“ Ngọc Đường , thả lỏng ….” Triển Chiêu nằm sấp trên lưng y , hổn hển nói .
“ Thả lỏng … Ngươi có bản … bản lĩnh … thử làm ta xem ! “ Bạch Ngọc Đường thở dốc khó khăn nói cho trọn một câu . Đôi mắt ẩn ẩn nước quay lại trừng hắn .
Nhìn y đau tới như vậy , hắn cũng cảm thấy đau lòng , nhưng cảm giác đang làm mà bị đình lại ở giữa thật là làm cho hắn cũng chẳng dễ chịu gì , rõ ràng phía trước chính là khoái lạc cực điểm , nhưng hắn lại bị kẹt lại ở giữa đường , tiến không được mà lui cũng không , tưởng tượng sâu bên trong kia là cảm giác ấm áp tuyệt vời đến thế nào . Nếu có thể hắn thực hận , không cần nghĩ tới hay quản bất cứ chuyện gì , cứ như vậy một hơi tiến thẳng đi vào , sau đó mặc kệ tất thảy đưa đẩy vùi mình thật sâu vào bên trong con người này .
Nhưng nhìn y đau đớn khó nhịn , ngoài miệng thì mắng hắn nhưng lại cố gắng mở rộng thân thể tiếp nhận chính mình , hắn làm sao có thể như vậy tàn nhẫn ?
Vì thế hắn đành phải tiếp tục nhẫn nại , phát huy phong thái Triển hộ vệ bền gan vững chí , ẩn nhẫn không … ( Phát thú tính >.< ) . Đợi cho thân thể y thích ứng .
“ Ah ! “ Hai người cùng thở ra một hơi , sau bao lâu chờ đợi cuối cùng hai con người cũng hòa chung lam một thể . Da thịt cùng tiếp xúc nóng bỏng bao phủ lên nhau , từng sợi tóc đen buông xuống quấn chặt phân không ra tóc ngươi hay tóc ta , tay chân tương giao , thân hình cùng hợp .
Quả nhiên … Là tư vị của cực lạc .
Triển Chiêu nhìn người dưới thân , nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy , chỉ sợ bình tĩnh ẩn nhẫn của hắn đều sẽ bị quang bỏ tận chín tầng mây . Hắn sẽ điên cuồng mà chiếm lấy con người này , làm cho y khóc lóc xin tha .
Hắn thực sự kiềm không nổi nửa mà , dũng đạo non mềm , mịn như nhung , nóng ấm xiết chặt lấy dục vọng của hắn . Hắn ghé vào lỗ tai y nói nhỏ : “ Ngọc Đường , thật có lỗi , ta muốn bắt đầu động …”
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nắm chặt lấy chăn đệm , trong cổ họng một tiếng rên rỉ tràn ra dạ sắc phong tình .
Đến lúc này rồi mà còn có thể nhịn xuống thì đúng là đồ đầu gỗ !
Triển Chiêu hôn lên bờ vai rồi tấm lưng hồng bạch kia , bàn tay nắm chặt lấy thắt lưng mềm dẻo , bắt đầu dong duổi một vòng chinh phạt .
.
.
.
Ngày hôm sau , chính ngọ , bầu trời thật cao và trong xanh , ánh nắng thật vàng thật rực rỡ làm sao , nhưng không phải trời đẹp thì mọi chuyện cũng sẽ đẹp .
“ Triển đại nhân ! Bạch đại nhân ! Mau dậy đi ! Xảy ra chuyện lớn rồi ! Triển đại nhân ! Bạch đại nhân ! “
Bạch Ngọc Đường miễn cường mở mắt ra nhìn , nghĩ muốn đáp lại người ngoài cửa , lại phát hiện mình bị người từ phía sau gắt gao áp ở trên giường , ngay cả nhúc nhích một chút cũng thực khó khăn .
“ Triển Chiêu … “
Cái tên đầu sỏ gây ra việc kia vẫn không nhúc nhích .
“ Triển Chiêu .”
Vẫn không động đậy .
“ Triển Chiêu ! “
Bạch Ngọc Đường tức giận , nhìn thấy cái tay của ai đó đặt ngay bên cạnh miệng của mình , há miệng cắn một miếng —
“ A – “ Một tiếng hét thảm .
“ Ngọc Đường , ngươi làm gì vậy ! “ Triển Chiêu nhảy lên , nhìn cổ tay của mình , mặt trên in lên một vòng dấu răng của con chuột kia .
“ Làm – cái – gì ! “
Bạch Ngọc Đường trong lòng oán khí bốc lên , trong lòng thầm mắng ai đó , nếu ngươi không gây sức ép cho ta cả một đêm , để bây giờ ta muốn động một ngón tay chút cũng không động nổi . Thực là giống một phế nhân mà ! Con mèo chết tiệt kia ! Còn dám ở đó mà hỏi làm cái gì !
Đêm qua ban đầu thì còn kiềm chế một chút , nhưng sau đó thì hai người làm tới chẳng còn biết tới thiên địa gì hết , tới tận gần sáng , do miệt mài quá đó mà ngủ thiếp đi .
Triển Chiêu trong đầu vẫn có chút lơ mơ chưa tỉnh ngủ , nhưng rồi bị tiếng đập cửa bên ngoài cùng tiếng gọi nháo lên của Triệu Hổ , kéo hắn tỉnh lại ngay lập tức , nhất thời trên mặt hắn bị dọa tới trắng bệch .
“ Mẹ ta … Đến đây ! Triệu Hổ các ngươi giúp ta cản lại ! Ta lập tức đi ra ! “
“ Chính là cản không được a ! Triển đại nhân ! “ Triệu Hổ mang theo tiếng khóc nức nở quát .
“ Ta lập tức ra ngay ! Lập tức ra ngay mà ! Triệu Hổ ngươi mau đi phụ ngăn cản đi ! “ Triển Chiêu vội la lên .
Là mẫu thân của hắn , hắn còn không rõ hay sao , hắn biết bốn người kia căn bản là không thể cản nổi người .
“ Ta đi trước ! Triển đại nhân ngươi cũng mau ra a ! “
“ Biết rồi ! “
Triển Chiêu nhảy vội xuống giường vơ lấy quần áo rơi đầy sàn nhà mặc lên . Mặc gần xong hết , hắn như nhớ ra điều gì đó , quay đầu lại , lại nhìn thấy bạch Ngọc Đường vẫn như cũ , nằm úp sấp trên giường , động cũng chưa động qua .
“ Ngọc Đường ? Ngươi như thế nào còn không mau dậy a ! nếu không nhanh lên …” Hắn đang nói bỗng nhiên im bặt .
Không phải là hắn không muốn nói , mà là hắn nói không nên lời , tất cả tâm trí hô hấp lẫn mọi lời muốn nói đều bị nghẹn lại trước mĩ cảnh trước mắt .
Chính ngọ dương quang xuyên qua tấm giấy dán cửa mỏng manh rơi vào trong phòng , đọng lại trên tấm lưng trần của Bạch Ngọc Đường , đem thắt lưng tinh mĩ kia nhuộm thành một màu trần bì , từng sợi tóc đen mượt xõa ra lan trên tấm nệm ánh lên màu đen càng làm tôn lên cơ thể tuyệt mĩ kia , từng đường cong mê người , cặp mông trắng mịn căng tròn vênh lên , đôi chân trần dài mượt , toàn thể tạo nên một mĩ cảnh khiến hắn không thể nào dời được tầm mắt .
Kéo theo đoạn trí nhớ say đắm , ngọt ngào đêm qua , cặp mông căng tròn kia trong tay hắn xoa nắn như thế nào , mở rộng ra tiếp nhận hắn như thế nào , kẹp chặt lấy hắn như thế nào , còn đôi chân kia ôm lấy thắt lưng của hắn mời gọi ra sao , từng tiếng rên rỉ , từng vẻ mặt tư thế liêu nhân …
“ Triển Chiêu , ngươi tên hỗn đản này , thời điểm này rồi còn đứng đó mà suy nghĩ cái gì vậy hả ! “
Một chiếc gối đầu hướng mặt hắn lao thẳng tới , Triển Chiêu theo phản xạ vừa kịp nghiêng đầu né tránh , hung khí một đường vèo lướt qua mũi hắn .
Triển Chiêu quay đi , lấy tay che lại máu không ngừng chảy ra từ mũi , một bên cố gắng xua đi những hình ảnh nên thơ đang lướt qua trong đầu , , một bên cũng đống quần áo của mình vật lộn , trong đầu lại nhịn không được mà nghĩ xem , hắn có nên lấy vải che mắt lại lấy vài ngày hay không ? Chứ nếu mà cứ tiếp tục như vậy , hắn cũng chẳng dám cam đoan rằng , trước khi bị mẫu thân tức giận mà đánh chết thì hắn cũng chết trước do mất máu quá nhiều …
Sau khi xuống tới chỗ của Diêm Vương , hắn nên giải thích thế nào vì lý do gì mà hắn lại xuống đây uống trà với ngài ta đây ? Xem cảnh đẹp quá độ ? Chình mình phun huyết mà chết ? Phải hạ dầu oa địa ngục sao …(Dầu Oa Địa Ngục: tầng nào dành cho những ai ăn chơi trác tán, )
“ Ngọc Đường , ngươi muốn làm gì bây giờ ? Muốn hay không cùng ta tới gặp nương …”
Bạch Ngọc Đường nổi trận lôi đình : “ Ngươi ! Đồ con mèo vô dụng ! Nếu có thể động thì ta đã sớm chạy thoát thân rồi ! Còn chờ ngươi đứng ở đó mà nói này nói nọ sao ! “
Triển Chiêu lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra , mặt càng đỏ hơn .
Miệt mài quá độ quả thật là không đúng , càng về sau tự chủ lại càng kém , tuy rằng đã cố gắng tránh xúc phạm tới y , nhưng mà ở thời điểm sục sôi như vậy ai quản được nhiều như vậy , bây giờ nghĩ lại , mấy tư thế đó quả thật là … Ai , cũng khó trách bây giờ y đứng không nổi .
“ Kia … Vậy được rồi , Ngọc Đường ngươi liền nghỉ ngơi trước đi .”
Triển Chiêu tiến lên , thu gọn lại trăn mền bị bọn họ làm cho rối tung rối mù hết cả lên , sửa sang lại góc chăn một chút , cúi người nhẹ nhàng hôn lên bờ vai của Bạch Ngọc Đường . “ Ta đi gặp mẹ ta , một lúc sau sẽ quay lại gặp ngươi .”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại , ừ một tiếng .
Triển Chiêu nhìn một lượt từ bờ vai xuống thắt lưng , ánh mắt dừng lại ở cặp mông tròn tròn bán lộ bên ngoài chiếc chăn , hắn lắc đầu đè lại ảo tưởng tươi đẹp đang lởn vởn trong đầu . Nhìn lại trên giường không có máu , nhưng Ngọc Đường khẳng định bị thương , xem ra hắn phải nghĩ biện pháp thượng dược cho y mới được , tại sao lại phải nghĩ cách thượng dược ư ? Đởn giản là tính khí của người kia thất thường , lại đừng nói tới thượng dược ở chỗ đó , hắn không bị chém vài kiếm mới là lạ !
Mang theo một trời ảo tượng , cảnh xuân diễm lệ trong đầu đảo lượn , Triển đại nhân , Triển đại hộ vệ , bày ra một bộ dáng thực anh hùng khí khai làm sao , tráng sĩ đoạn cổ tay bi tráng tiến về phía cửa … ( Lee : =.= )
“ Triển Chiêu .”
“ Ân ? “
“ Đừng có chết ở trong tay bà ấy .”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại , lẩm bẩm một câu .
“ … Ngươi là đang lo lắng cho ta sao ? “ Nhưng sao hắn lại nghe thấy giọng điệu của ai đó đang vui mừng trước kẻ khác gặp họa vậy ?
“ Ta yêu ngươi … “ Vẫn là giọng như thế .
Triển Chiêu mỉm cười .
Ta yêu ngươi .
.
.
.
END : Chương 13