[ Miêu – Thử ] Chấp Tử Chi Thủ
Author: Biên bức
Edit: Leena-chan
P.s: Bản edit không mang tính chất thương mại . Ta làm vì yêu thích [ Miêu – Thử ] . Bản dịch không có sự cho phép của tác giả . Nên thỉnh chư vị dừng mang đi đâu .
.
Chương 5
.
Bạch Ngọc Đường một đường chạy ra khỏi huyện nha , ở trên đường mờ mịt , cũng không rõ bản thân đang đi đâu .
Y không nghĩ trở về , cũng không muốn gặp Triển Chiêu ,Y sợ khi nhìn thấy hắn , y thực sự không kiềm được mà xuất một kiếm kia .
Chính trong lòng hắn cũng hiểu rõ , kỳ thực sự việc kia cũng không thể hoàn toàn trách Triển chiêu.
Ở Mạt Hoa thôn , Đinh gia huynh đệ thật khéo đạo diễn nên một vở luận võ kén rể , tuyển thủ chỉ có một mình Triển Chiêu . Đối mặt với Đinh tiểu thư , Triển Chiêu vừa không thể đánh thắng , lại cũng không thể để mình bị thua dưới tay nàng .
Cho nên hắn mới cố ý , trong lúc luận võ đoạt được khuyên tai của nàng , xem như vô hình trung hắn thắng , đây là phong độ.Đồng thời ở ngoài mặt lại nhận thua tỏ vẻ hạ phong , này cũng là phong độ .
Nhưng Đinh gia huynh đệ kia lại xuyên tạc ý tứ của hắn , cứng rắn nói hắn là đã có ý ái mộ , mạnh mẽ vì hắn mà tự quyết định việc đính ước của hắn cùng Đinh tiểu thư.
Chờ đến khi Triển Chiêu biết , thì bọn họ đã lấy đi Cự khuyết của hắn đổi thành Đinh tiểu thư Trạm Lô , cũng hướng với mọi người thông cáo này bọn họ lấy vật làm tin đính ước , làm đến đây thì Triển Chiêu cũng hết đường mà chối cãi .
Lúc đó , quả thật tình cảm giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất trong sáng , hai người dành cho nhau ái mộ , cùng trân trọng lẫn nhau . Nhưng sự việc đính hôn thình lình xảy ra , trong phút chốc phá hủy hết thảy , hai người họ phải trải qua biết bao nhiêu chuyện , bao nhiêu can đảm , thật vất vả mới thành lập nên ràng buộc , nháy mắt liền đứt đoạn.
Chuyện tới đây , biết trách ai bây giờ ? Đinh gia huynh đệ ? Đinh tiểu thư?
Kỳ thực y hiểu , chẳng có thể trách ai được , nếu có trách … chỉ có thể trách chính hai người họ .Nếu lúc đó bọn họ ràng buộc đủ sâu , cảm tình cũng đủ thành thục , đối lẫn nhau cũng đủ tín nhiệm … thì căn bản hiện tại đã không có phiền não này.
Đi tới , đi lui Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ngừng lại , nhìn về phía ven đường trên cửa một tiểu quán nhỏ có treo một chiếc gương đồng.
Gương đồng phản xạ lại hình ảnh phía sau , một nữ tử lén lút từ phía xa chốn trong góc đường nhìn lén Bạch Ngọc Đường . Này nàng ta còn tự cho rằng khả năng theo dõi của mình lợi hại lắm , một bộ “ Ngươi xem không thấy ta “ , quang minh chính đại tránh ở nơi đó nhìn lén.
Gương đồng trông không được rõ dung mạo của nàng , nếu mà y cứ như vậy quay đầu lại hỏi , nói không chừng nàng ta còn có thể thét chói tai “ Phi lễ a “.
Sau đó thì thừa dịp người khác chỉ trích hắn thì đào tẩu . Loại sự tình này hắn trải qua nhiều lắm ….
Hắn nhướng mày , đã quen với tình huống này , lập tức cất bước rời khỏi . Hắn vừa đi , vừa có thể nghe thấy tiếng bước chân dù nhỏ từ phía sau đuổi theo .
Đi qua hai dãy nhà , hắn bỗng nhiên xoay người hướng theo con đường tắt mà rời đi , nữ tử kia thấy vậy , vội vàng đuổi theo , tiếng bước chân không ngừng kèm theo tiếng thở dốc .
Nữ nhân này… Không phải ngốc đi ? Bạch Ngọc Đường có chút hết chỗ nói rồi.
Cho dù hắn không phải là BẠch Ngọc Đường , mà là một người dân bình thường , không hiểu võ công , ít nhất cũng có thể nghe được phía sau thanh âm đi . Đã vậy nàng lại lớn bước hào phóng mà đuổi theo , không sợ hắn phát hiện … để xem nàng ta làm thế nào ?
Hắn đi phía trước , liền nhanh chóng quẹo vào một góc đường , nhàn tản đứng đây ôm cây đợi thỏ .
Con thỏ ngây ngô chạy tới góc đường , cư nhiên vì không thấy bóng hắn mà nghiêng cả người vươn đầu về phía trước mà nhìn.
“ Yêu “ Bạch Ngọc Đường khoát trọng kiếm lên trên vai nàng ta , ngả ngớn cười nói “ Aiz , Cô nương xinh đẹp … à không phu nhân , ngươi như vậy theo ta chạy khắp đông tây , rốt cuộc là muốn làm cái gì ? “
Nàng bộ dáng không xinh đẹp , đôi mắt có phần nhỏ , môi có điểm hậu , vừa rồi ở gương đồng trông không được rõ ràng lắm , Bạch Ngọc Đường còn tưởng rằng này là một cô nương , tới gần mới phát hiện nguyên lại là tóc mây cao vãn phụ nhân.
“ Ta không có , ngươi muốn làm gì… “
“ Phi lễ nha… “ Tiếng thét chói tai thẳng hướng tận trời.
Bạch Ngọc Đường thực tức giận , hắn đã đủ đau đầu rồi , này tiếng hét nhức đầu của nàng ta càng khiến hắn thêm bực . Sao nữ nhân nào cũng như vậy nhỉ ? Thực muốn cứ vậy này một kiếm giết nàng…
“ Phi lễ nha nha nha nha … “
“ Đừng hô ! “ Bạch Ngọc Đường cười lạnh , thân kiếm càng ép nặng xuống vai nàng , hắn quay ra liếc nhìn đám người phía xa đang nhìn về hướng này , cho đám người một ánh mắt lạnh , cũng hướng nàng ta hạ giọng âm trầm “ Tại cái địa phương nhỏ này , không có lấy một người có thể đánh lại ta , không muốn chết thì cút cho xa một chút , nếu không ta cũng không ngại một kiếm này tiễn ngươi ! “. Đám người kia thấy vậy cũng nhanh chóng lui ra xa , chạy mất . Nữ tử kia phát hiện chung quanh không còn lấy một bóng người , cũng tự nhận thức được mình đang ở thế hạ phong , biết điều ngậm miệng lại , xấu hổ ho khan hai tiếng .
“ Thực xin lỗi , vị công tử này , là ta có điểm sợ hãi…”
Nhìn không ra ngươi có điểm nào sợ hãi… Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ.
“ Ta mặc kệ ngươi có sợ không , ngươi cứ bám theo ta không phải là ngẫu nhiên chứ ? Bằng không ta bắt ngươi đi gặp quan ! “.
Hắn nói một câu , nữ tử kia lùi một bước , tới khi bả vai nàng ta chạm tới bức tường phía sau . Lúc này nàng ta thực là sợ hãi mà nói .
“ Bạch… Bạch đại nhân…” nàng ta lấy lòng nói , “ Kỳ thực ta cũng không có ác ý , chính là đối với án mạng kia trong tay ta có manh mối , không biết Bạch gia nguyện ý nghe hay không ? “
Bạch Ngọc Đường cười chọn mi : “ Nga ? Ngươi biết ta ? “
“ Đó là, đó là “ Nữ tử cười đến thực nịnh nọt , “ Ai chẳng biết Khai Phong phủ phái tới Hoàng Lương hai vị đại nhân , Ngự Miêu Triển Chiêu đại nhân ngọc thụ lâm phong , Cẩm Mao Thử Bạch đại nhân anh tuấn trù đảng , vừa thấy là biết . “
Trù đảng ?
Bạch Ngọc Đường vì từ này mà một phen cân nhắc , vốn tưởng nàng ta có ý ám chỉ , sau mới phát giác căn bản không liên quan đến chuyện vừa rồi , nàng ta thuần túy là niệm chử sai mà thôi . ( Lee: ta nghĩ là phát âm sai từ )
Mặc kệ thế nào , thiếu niên anh hùng Bạch Ngọc Đường vẫn là thực thích nghe lời hay , ai không thích nghe lời hay đâu ? . Cho nên khẩu khí tự nhiên cũng hòa hoãn rất nhiều:” Ngươi có manh mối của án mạng , vậy vì sao lại phải lén lút ? “.
“ Đó là bởi vì. ..” Nữ tử nhìn xem chung quanh , làm ra một bộ dáng thực thần bí ghé vào lỗ tai hắn nói : “ Chuyện này nếu để người khác biết , này một tiểu nhân vật như ta đây không chừng chẳng giữ nổi mạng đâu
! “
Bạch Ngọc Đường trong lòng đột nhiên nhảy dựng :” Chỉ giáo cho ? “
Thấy Bạch Ngọc Đường biểu hiện hứng thú , nữ tử lại càng đắc ý , kéo hắn vào một góc , nhìn quanh quất xem chừng không có người mới bắt đầu nói.
“ Này đại phu nhân nghĩ rằng việc làm của mình , quỷ không biết thần không hay , nhưng kỳ thực một tiểu phụ nhân như ta biết hết ! “.
“ Nàng ta hướng tiểu phiến kia mua độc dược , Tiểu phụ nhân như ta nhìn cái là biết được ý đồ của nàng ta ! Nàng chính là muốn hại chết lão gia , sau đó chính mình giữ lấy gia sản ! Đừng nhìn bề ngoài lão gia háo sắc , kỳ thực trong gia tồn tại không ít tài sản , nàng đã sớm để bụng ! “
Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc: “ Ngươi… Ngươi là tiểu thiếp của ác bá đi “
“ Đúng a , mà cũng không đúng ! “ .
“ Kia , là sao ? Tại sao tri huyện lại không hỏi tới ngươi ? “.
Nữ tử ai nha một tiếng , khoa trương mà phe phảy cái khăn trong tay nói : “ Bạch đại nhân ! Ngài nghĩ đến có người nữ nhân nào lại không có lòng đố kị ? Lão gia nhà ta có hoa tâm thực nhưng không giám ở trước mặt lão bà hắn làm càn ! Hắn dám thú ta quá môn ? Kia lão bà của hắn không nháo lên tận trời mới là lạ ! Cho nên tới bây giờ tiểu phụ nhân còn không có danh phận , bây giờ lại thành ra như vậy … “
Nàng vừa nói một bên giả mù sa mưa điệu bộ rơi vài giọt lệ , Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn mà muốn phát lạnh.
“ Trả lời câu hỏi của ta đi , ta không phải tới đây để nghe ngươi tố khổ . Đúng rồi ngươi có nói chính mắt người nhìn thấy kẻ bán dược kia ? Ngươi không phải nói rằng ngươi không thể vào gia môn ? Như thế nào lại thấy được kẻ kia ? Hơn nữa , nếu ngươi đã khẳng định tận mắt nhìn thấy , vậy kẻ kia ruốt cuộc bộ dáng ra sao ? Lại nói , nếu ngươi đã để ý đến vậy , liệu có nghe được bọn họ nói cái gì đó ? Còn có… “
Nàng kia trở mặt cũng thật nhanh , nãy còn vừa nước mắt đầm đìa kể khổ , bây giờ lại hì hì cười rộ lên : “ Bạch đại nhân , đừng có gấp , hãy nghe ta nói nha … “.
Ngày hôm đó , ác bá kia không tới chỗ ta , ta liền nghĩ đến có phải hay không chính mình bị vứt bỏ , trong lòng lúc đó thực không thể nào nhịn được , vì thế lặng lẽ đi tới nhà ác bá . Lúc đó ác bá còn chưa có rời giường , chỉ thấy đại phu nhân ở trong viện cùng một nam tử nói chuyện . Ta liền nghĩ có lẽ đây là cơ hội dành cho ta, này nếu bắt được bằng chứng đại phu nhân yêu đương vụng trộm , không khỏi hưng phấn vạn phần , liền chạy nhanh tìm chỗ ẩn nấp nghe lén .
Phu nhân nói : “ Chỉ có từng này đủ sao ? “
Nam tử nói : “ Đủ , từng này là đủ giết tới mười đầu ngưu rồi ! “.
Phu nhân nói : “ Hảo , nhưng ta trước kia chưa từng nghe nói đến loại này ? “.
Nam tử nói : ” Đây là bí phương , truyền ra ngoài không tốt “
Phu nhân nói : “ Được .”
Bọn họ không nói cái gì nữa , nam tử kia cũng rời đi . Ta vẫn ở chỗ ẩn nấp cố gắng nhìn xem rút cuộc nam nhân kia có bộ dáng ra sao , nhưng vì đứng từ phía sau nên ta không thể nào nhìn được gương mặt của hắn , chỉ thấy hắn mặc một bộ y phục thực bình thường của mấy tiểu thương.
“ Nếu như thế , ngươi vì sao lúc đó không báo quan ? Nếu ngươi cáo trạng nàng ta , không phải ngươi có khả năng nhập gia môn sao ? “ .
Nữ tử lại cười hì hì : “ Bạch đại nhân , muốn cáo trạng thì cũng phải có người nghe nha ! Tri huyện vừa mới nghe tới ta nói muốn cáo trạng nàng ta , thì cũng đủ tè ra quần rồi , sau đó thì sai người đuổi ta đi , ngài nghĩ xem ta thì có năng lực gì mà muốn cáo trạng nữa đây , mà ai sẽ tiếp cáo trạng của ta ? Hơn nữa , hiện tại không phải rất đúng lúc sao ? Cả hai người bọn họ đều đã chết , kia gia tài đó không cuối cùng cũng rơi vào tay ta đó sao ? “ .
Nàng có thể nói ra những lời ác độc như vậy một cách thẳng thắng đến vậy thì Bạch Ngọc Đường cũng phải chịu thua . Lòng dạ dàn bà thực như cây kim dưới đáy bể chẳng thể nào lần được .
Nếu những lời nàng ta nói là sự thật , vậy lại xuất hiện thêm nhiều vấn đề khác . Nếu chỉ là một người buôn bán nhỏ , vậy tại sao trong tay hắn lại có loại độc dược mạnh như vậy ? Và vì sao hắn lại biết phu nhân ác bá kia muốn mua dược , hoặc là nói tại sao phu nhân kia lại biết tìm hắn để mua ?
“ Ngươi quả thực không biết người nọ ? Nếu như chỉ nhìn bóng dáng hẳn là cũng phải nhận ra chút ít ? “
“ Nói đến lại càng thấy quái lạ “ . Nữ nhân làm ra vẻ thần bí nói “ Ta ở Hoàng Lương này , đừng nói chi đến một con người , ngay cả nhà ai mất gà , mất ngọn nến , thì ta đều biết ! Nhưng này nam nhân đó , ta nghĩ đi nghĩ lại , đem hết tất cả nam nhân trong huyện này đều nghĩ đến , nhưng không có một ait hích hợp ! Bạch đại nhân ngài nói quái lạ cũng đúng “
Nhìn biểu tình của nàng , Bạch Ngọc Đường chỉ mỉm cười.
“ Ngươi nói đây là manh mối ? Việc ngươi kể phu nhân kia cũng đã nói qua . Mà ngươi đến khuôn mặt cũng không thấy , chỉ với một cái bóng dáng cũng không biết được đó là ai , vậy tìm ta để làm gì ? “
Nàng kia cười đến dị thường khoa trương , nhưng trên mặt lại dẫn theo một chút quỷ dị : “ Bạch đại nhân , ngài có điều không biết , có lẽ ta không có bản lĩnh gì , nhưng nếu đã là người mà ta đã gặp qua thì ta không quên được . Hai ngày trước , ta ở kinh thành có gặp một người …”
.
.
.
Nhìn bóng dáng Bạch Ngọc Đường rời khỏi , Triển Chiêu cũng không có đuổi theo .
Tuy rằng trong lòng hắn vạn phần không yên , nghĩ đến chỉ hận không thể bay ra đuổi theo , nhưng là không được . . . Hắn biết là không được …
Hắn không hy vọng tình cảm của hai người bại lộ trước ánh mắt của những người khác , không phải là vấn đề danh lợi , cũng đều không phải hắn ích ký , mà là hắn không muốn để ô ngôn uế ngữ kia tổn thương tiểu Bạch Thử , hắn không bao giờ để cho y dính phải một chút dơ bẩn gì , cho dù là vì hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể ở lại huyện nha chờ , chờ Bạch Ngọc Đường trở về . Hắn đợi cho đến khi mặt trời khuất dạng phía kia đường chân trời tới lúc minh nguyệt thăng chức , lại đợi tới khi ánh sáng nhạt màu từ phía đông lại thức giấc , cũng vẫn không thấy hình bóng của người kia trở lại .
Hắn gấp đến độ , ở trong huyện nha không ngừng đi lòng vòng , phái hết huyện nha trên dưới đi tìm , đến tri huyện thấy hắn cũng phát sợ , cũng cuongs quýt điều động toàn bộ nhân lực ra ngoài tìm kiếm , Triển Chiêu tâm có chút gì đó lo lắng không ngừng nổi lên , hắn muốn phát điên lên rồi , rút cuộc thì Bạch Ngọc Đường đã đi đâu , hắn rất muốn lao ra ngoài kia chạy đi tìm y , nhưng nếu hắn đi rồi, Bạch Ngọc Đường quay trở lại , những người trong nhà môn kia làm sao dữ nổi y . Nhưng những người phái đi tìm kiếm , đều trở về trắng tay . Mặc kệ hắn phải ra tìm y , hắn không thể chờ thêm nữa, mỗi một giây một phút hắn ngồi ở đây như ngồi trên đống lửa vậy . Hắn lao ra ngoài …điên cuồng tìm kiếm…
Hoàng Lương huyện hôm đó , rất nhiều người đều nhớ rõ buổi tối có vị hồng y thanh niên tới trước từng nhà một gõ cửa , lo lắng bắt lấy mỗi một người hắn nhìn thấy , hỏi có hay không gặp qua một bị bạch y thiếu niên , dung mạo tuấn tú .
Nhưng đáp án vẫn là không .
Chỉ có người nói rằng , lucschangj vạng thì thấy y cũng đi với một nữ tử , những cũng không rõ nàng kia là loiaj người nào , cũng không biết bọn họ sau lại đi nơi nào.
Nghe tới Bạch Ngọc Đường cùng ở một chỗ với một nữ tử , Triển Chiêu trong lòng bỗng dưng đau xót , hắn biết người kia muốn đi cũng ai , ở cùng một chỗ với ai chính hắn cũng lấy quyền gì để ngăn cản , nhưng hắn không thể ngăn chính mình đau lòng , cùng chua xót …
Mà Bạch Ngọc Đường cũng từ hôm đó tiêu thất vô tung , ngay cả một câu nhắn lại cũng không có .
Triển Chiêu trong lòng cũng xác định , này Tiểu Bạch Thử tuy rằng ngày thường tùy hứng làm bậy , nhưng y sẽ không để người khác phải lo lắng , nếu y phải rời đi , tuyệt đối không thể không để lại cho hắn chút tin tức !
Có thể làm cho y như vậy thì cũng không ngoài hai lý do , thứ nhất là y không kịp , thứ hai là y không thể .
Nghĩ đến hai khả năng đó , Triển Chiêu tầm thần đại loạn , hắn cũng không còn tâm trạng nào mà tra án , một mặt thì sai tri huyện tìm cách bảo tồn thi thể , một bên dùng bồ câu đưa thư cho Khai Phong phủ báo cáo tình hình nơi đây , còn chính mình thì ở lại huyện lý tiếp tục tìm kiếm , hy vọng có thể nghe ngóng được một chút tin tức về Bạch Ngọc Đường.
Nhưng mà , nửa tháng trôi qua , ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng đã tới , kiểm tra thi thể , tạm thời đem án tại đây kết lại , cũng đối ới chuyển vận sứ phu nhân đem vợ chồng ác bá hạ táng , nhưng còn hắn tới tận bây giờ vẫn chưa có chút gì tin tức của Bạch Ngọc Đường.
“ Triển hộ vệ , tra không được … trở về đi thôi . “ Công Tôn tiên sinh nhìn hắn ánh mắt có phần thương hại hắn , “ Ngươi nhìn lại mình đi , không uống thuốc , không ăn cơm , ngủ không đủ giấc , hiện tại đã muốn gầy rạc cả người , nếu Bạch thiếu hiệp trở về , ngươi như thế đối diện hắn ?”.
Triển Chiêu sờ sờ chính mình , bất giác cười khổ , này y quan phục của hắn thế nào đã rộng hơn cả người hắn rồi : “ Công Tôn tiên sinh , ta hiểu được ý của ngài , ta cũng biết mình phải ăn , phải ngủ , phải nghỉ ngơi , nhưng chỉ cần khi ta nghĩ đến , y có hay không đang phải chịu khổ , nói không chừng y đã bị kẻ nào bắt đi nghiêm hình khảo vấn , nói không chừng … Ta … Ta như thế nào nuốt trôi , Ta như thế nào có thể an giấc ? “ .
Này , quân tử phong độ , ôn nhuận như ngọc , vừa nói đến đây , nước mắt lại không kiềm được mà đảo quanh hốc mắt .
Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng.
“ Vậy ngươi ở lại đây thì có ích gì ? Hoàng Lương huyện cũng không phải là lớn , ngươi tại đây tìm kiếm cả nửa tháng tới ba thước đất cũng đã xới cả lên còn không thấy . Hãy suy nghĩ một chút ? Tỷ như , nghi phạm đã sớm đem Bạch thiếu hiệp rời khỏi Hoàng Lương … “
Triển Chiêu lĩnh ngộ, liền cùng Công Tôn tiên sinh rời khỏi Hoàng Lương trở về Khai Phong phủ.
.
.
END : Chương 5