[Miêu Thử Đồng Nhân] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 29: Chương 29




Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 41

Trong phòng, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường Triển Chiêu, đau đớn mỏi mệt giày vò thân thể, giữa lúc mê man vẫn thấy chân mày nhíu chặt, không ngừng mê sảng, vầng trán túa đầy mồ hôi, thập phần khó chịu.

Công Tôn Sách không theo mọi người về phòng nghỉ ngơi, liên tục canh giữ bên giường, theo dõi tình trạng của y, để tránh có chuyện không hay. Ông còn nhờ người tìm trong phòng mình các loại thư tịch có liên quan đến y học, một bên chăm sóc Bạch Ngọc Đường, một bên tìm kiếm tư liệu, muốn thử tìm tòi phương pháp có thể khiến cho bệnh tình người nọ chuyển biến tốt đẹp, ổn định thai nhi, bình an sinh nở.

Đến khi sắc trời nhập nhoạng, Bạch Ngọc Đường chậm chạp hé mi, thấy sắc mặt y có phần hòa hoãn, Công Tôn mới thoáng an tâm.

Bạch Ngọc Đường mở mắt, vội nhìn về phía bụng mình, tiếc rằng y vừa tỉnh lại, thân người hư nhuyễn vô lực, mất rất nhiều sức mới gượng ngẩng đầu, nhìn bụng vẫn tròn trịa cao ngất, cảm giác trong bụng thi thoảng xao động một chút, tuy còn lâm râm đau nhức, nhưng cũng chứng minh đứa nhỏ hãy còn ở đó, còn sống.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lướt khắp gian phòng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh người kia.

Chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh nhìn chuyển xuống thành bụng, tâm tư run lên từng đợt.

Công Tôn Sách trông thấy mất mát hằn in trong mắt Bạch Ngọc Đường, biết rõ y đang nghĩ gì, xem ra y đã có chút mềm lòng, song ông thừa biết y rất quan trọng thể diện, nếu giờ ông nói giúp Triển hộ vệ, e rằng không những y không mau chóng tha thứ cho hắn, trái lại y sẽ không vui, đối phó tên nhóc không được tự nhiên như y, vẫn nên kiên nhẫn tiến dần từng bước.

Ông bèn đỡ Bạch Ngọc Đường để y tựa vào thành giường nửa nằm nửa ngồi, đưa y chén thuốc dưỡng thai ông vừa hâm nóng.

Bạch Ngọc Đường nhận thuốc, không chút do dự ngẩng đầu nhắm mắt chuẩn bị một hơi uống cạn.

Thật ra trước kia y cực kì ghét uống thuốc, cũng may y là người luyện võ, thân thể cường kiện, cơ hồ chưa từng sinh bệnh, vậy nên không ai biết rằng Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia không sợ trời không sợ đất lại sợ đắng.

Chính là từ khi hoài thai, vì tiểu gia khỏa trong bụng, y đã uống đến mấy trăm chén thuốc, mỗi lần đều là một hơi uống cạn, tránh được vị đằng càng nhiều càng tốt.

Nhưng sao lần này y mới chỉ uống một ngụm, đôi mày thanh tú hơi cau, thuốc này… Hình như không giống trước kia? Chẳng lẽ thuốc dưỡng thai còn có loại khác?

Nghi hoặc quay đầu nhìn sang Công Tôn tiên sinh, hơi hơi há miệng, lại vẫn không hỏi thành lời, dù y không có y thuật cao minh như đại tẩu, có điều nghi ngờ năng lực người khác quả thực không ổn, hơn nữa dẫu cho hiệu quả của thuốc sai biệt chút ít, nhưng chắc cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Y bưng bát thuốc, uống cạn, cầm chén đưa trả Công Tôn Sách, sau đó khách khí nói cảm ơn.

Công Tôn Sách thấy y uống hết, nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt hiện ra nụ cười hài lòng ngập đầy thâm ý, dặn dò mấy câu, bưng chén đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

… …

Mấy ngày liên tiếp uống thuốc dưỡng thai, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc không nén được tò mò, y không nghi ngờ y thuật của Công Tôn Sách, chỉ là ánh mắt quái dị của ông mỗi lần nhìn y uống dược, thật sự khiến y thấy mất tự nhiên.

Đắn đo cân nhắc một hồi, y hỏi: “Ưm… Công Tôn tiên sinh, thuốc này hình như hơi khác, đây là đơn thuốc tiên sinh kê sao?”

Y đã nhận ra thuốc này có gì khác biệt, kì thật thành phần cũng giống với thuốc của Lô phu nhân và Bạch Nhị Nha, bổ sung thêm hai vị khác, chẳng qua… Ngay cả hai nữ nhân kia cũng không tỉ mỉ nhường đó, một đại nam nhân như Công Tôn tiên sinh có thể chu đáo vậy sao? Hơn nữa làm sao ông biết được y… Sợ đắng?

Chỉ thấy Công Tôn Sách mỉm cười nhàn nhạt, tựa hồ biết y sẽ hỏi, bình thản đáp lời: “Thuốc này quả do học trò kê đơn, là thuốc dưỡng thai thông thường, nhưng người sắc thuốc có thêm gì vào hay không… Học trò không sao biết được.”

Bạch Ngọc Đường xưa nay thông minh nhạy bén, sao không nghe ra thâm ý ẩn trong mấy chữ “người sắc thuốc” được ông cố tình nhấn mạnh? Ngoại trừ người đó, còn ai bởi vì biết y sợ đắng, tự mình sửa đổi phương thuốc của Công Tôn tiên sinh?

Trong thuốc không chỉ cho thêm táo mật, mà còn sợ y ngọt ngấy sẽ buồn nôn, lại thêm một ít sơn tra, hương vị chua chua ngọt ngọt rất dễ uống. Bạch Ngọc Đường biết hai thứ này sẽ không thay đổi hiệu quả của thuốc, ngược lại còn giúp bổ huyết kích thích ăn uống, rất hợp với y hiện giờ.

Con mèo đó đối với mình, lúc nào cũng đều chu toàn như thế…

Bạch Ngọc Đường cơ hồ cảm thấy nước thuốc chầm chậm chảy xuống, hương vị chua ngọt ấm áp mềm mại ủ ngập cõi lòng…

Không đúng. Hai thứ đó toàn là đồ dùng cho mấy đứa nhỏ sợ đắng không chịu uống thuốc, mèo thối kia xem Bạch gia gia ta là con nít ba tuổi hay sao? Khinh người quá đấy.

Huống chi hắn còn để Công Tôn tiên sinh biết mình sợ đắng giống hệt trẻ nhỏ, chẳng trách đã mấy ngày nay, biểu cảm của ông khi nhìn Ngũ gia quái dị đến vậy, nhất định ổng đang cười thầm Ngũ gia.

( Lạy hồn =)))))))))) )

Mèo thối chết tiệt. Ngũ gia dễ bị gạt gẫm thế ư? Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Nghĩ vậy, chân mày Bạch Ngọc Đường vừa giãn ra đã vội nhíu chặt, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Công Tôn Sách nhìn dáng vẻ trẻ con của y, không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ “ Xem ra Triển hộ vệ đời này vất vả rồi “.

Chẳng qua… Thuốc này xem như cũng có tác dụng đó chứ.

***

Bạch Ngọc Đường bị giam trong phòng suốt hơn nửa tháng, một lần nguy kịch làm hắn âm ỉ sợ hãi, nghĩ đến đứa bé trong bụng, y cũng nghe lời, ngoan ngoãn an dưỡng trên giường, cố gắng hạn chế đi lại, hơn nữa ngày nào cũng có ai đó trong Khai Phong Phủ tới thăm, chuyện trò đủ thứ trên trời dưới đất, một ngày trôi qua không quá nhàm chán.

Chính là mọi người như đã hẹn nhau, trước mặt y, không ai nhắc đến Triển Chiêu và vụ án kia, điều này khiến y có phần trống trải.

Trong suốt quãng ngày yên tĩnh, y dần nhớ lại những chuyện Triển Chiêu đã làm cho y trước đây. Dáng vẻ kinh ngạc vui sướng thất thần của hắn khi nghe nói y có bầu bảy tháng…

Mặc kệ nguyên tắc, mặc kệ tôn nghiêm cẩn trọng dỗ dành y, nghe y sai khiến, sợ cả một chút ủy khuất của y…

Vui vẻ sung sướng chạy đi bắt cá, làm cá, nấu cá cho mình, cả người ướt sũng nhếch nhác…

Bởi sợ thương tổn đứa nhỏ trong bụng, Triển Chiêu mấy lần cưỡng chế dục vọng bùng nổ, nhẫn nhịn đến suýt thổ huyết… ( :v :v :v )

Lúc nghe mình nói đau bụng, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc, lo lắng định lao ra ngoài gọi người tới giúp…

Vẻ mặt nửa hạnh phúc nửa đau lòng, dịu dàng đỡ thắt lưng y, ghé vào bụng y lắng nghe đứa nhỏ giãy đạp…

Không ngừng vuốt ve bụng y, nói với y rằng: “Đương nhiên không chán. Ngọc Đường mang thai đứa con của ta, Triển Chiêu có sờ cả đời cũng là không đủ.” Dáng diệu ngốc nghếch khi đó…

Y chợt nhận ra, Triển Chiêu tỉ mỉ săn sóc mình như vậy, sao có thể không quan tâm hài nhi y mang. Y đâu phải người của Khai Phong Phủ, nếu như không phải Triển Chiêu kính nhờ, bọn họ làm sao buông bỏ công việc bộn bề trong phủ, mỗi ngày sốt sắng tới đây thăm mình.

Sở dĩ nhiều ngày đến vậy cũng không chui vào nhìn y một cái, có lẽ cũng bởi sợ làm cho y nổi cáu. Ngày ấy lớn tiếng với mình, thậm chí nói ra những lời quá phận, hẳn là quá mức lo lắng, quá mức nóng lòng mà thôi.

Thật ra… Y cũng có chỗ không đúng.

Đứa nhỏ bị động phần nhiều là do y không lãnh tĩnh, tức giận quá độ.

Hiện giờ hài nhi đã ổn, Ngũ gia đại nhân đại lương, nếu con mèo kia chủ động cúi đầu nhận sai, Bạch gia gia sẽ dằn lòng mà tha cho hắn.

Chương 42

Nói đến vụ án, Bạch Ngọc Đường ban đầu còn có chút vướng mắc, sau thấy người trong Khai Phong Phủ không ai nhắc đến, cũng dần phai nhạt.

Kì thực y vốn không bận tâm đến chuyện của Phí Lương Nghĩa, một tên tiểu nhân như gã, hoàn toàn không lọt vào mắt Bạch gia gia. Ta đây đã từng kinh qua vô vàn sóng to gió lớn, đã giết vô số ác nhân, làm sao có thể lật thuyền vì một cửa cống nhỏ hẹp, làm sao có thể bỏ mình vì một tiểu tiểu *** tặc? Nếu như không phải Bao đại nhân nhắc tới việc này, chút nữa y đã quên sạch.

Đến khi Triển Chiêu cho biết chuyện đó nghiêm trọng, có thể nguy đến tính mạng thế nào, y bị lây nhiễm thái độ gấp gáp của hắn, nên mới kích động như vậy.

Nghĩ đến cả hai có lẽ đều là quan tâm tất loạn, Triển Chiêu lo lắng một phút nghĩa khí nhất thời sẽ làm hại y, còn y lại lo nếu như thật sự bị xử tội chết, đứa nhỏ trong bụng sẽ bị liên lụy, bởi thế y mới mất đi năng lực bình tĩnh phán đoán.

Kì thật có Bao đại nhân gương sáng thanh thiên ở đây, đại nhân cơ trí lãnh tĩnh, công chính vô tư, làm sao không minh oan nổi cho mình? Hơn nữa nếu ngay đại nhân cũng không tìm được biện pháp tra rõ vụ này, chắc chắn bọn họ đã sớm tìm mình tra hỏi manh mối, dù cho Triển Chiêu có nói với họ người là do tiểu nha đầu kia giết, chính mình chỉ nên xem như một nhân chứng quan trọng, y tin Bao đại nhân sẽ không bao giờ chưa hỏi qua mình đã vội định tội. Ông không hỏi tới, có thể sự tình đã được giải quyết ổn thỏa cũng nên.

Điều y lo nghĩ bây giờ, chính là mình ở Khai Phong Phủ đã hơn nửa tháng, Công Tôn tiên sinh cũng nói ông đã báo tin cho Hãm Không Đảo ngay ngày đầu tiên mình và Triển Chiêu trở về, nhưng sao giờ này đại tẩu vẫn chưa xuất hiện?

Bạch Ngọc Đường hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, tuy rằng đứa bé tạm thời an toàn, nhưng bởi sự việc lần này, thân thể hao tổn cực độ của y lại thêm gánh nặng, với y thuật của Công Tôn tiên sinh, chỉ sợ cũng khó đảm bảo đứa nhỏ bình an chào đời.

Có điều y cũng không nghĩ quá nhiều, hẳn là ca ca đại tẩu đều đi tìm mình, trong trang không người nhận thư, dù gì từ giờ đến lúc đứa nhỏ ra đời vẫn còn khá nhiều thời gian, cùng lắm thì gửi thêm vào phong thư, bọn họ rồi sẽ nhận được.

Thế nhưng tâm trạng mọi người trong Khai Phong Phủ không có cách nào thoải mái như Bạch Ngọc Đường, hết thảy không nhắc đến chuyện vụ án là để khỏi kích động y, tránh xảy ra chuyện không hay, không phải thật sự vô sự.

Thậm chí Bao đại nhân cũng không lần được đầu mối, hết đường xoay xở. Dù ông tin tưởng Bạch Ngọc Đường sẽ không vô cớ giết người, hiển nhiên không thể để y chịu oan, song dẫu có thể chứng minh chuyện Phí Lương Nghĩa gian ***, Bạch Ngọc Đường là vì dân trừ hại, có điều vụ án phát sinh khi Lâm cô nương đã chết, động thái giết người của Bạch Ngọc Đường khó có thể cho là vì cứu người, trừ phi kẻ bị y giết còn có hành vi bạo lực đối với thi thể nữ tử, bằng không hành động của y vẫn là quá đáng, cho dù miễn được tội chết, song vẫn mang vạ vào thân.

Y vừa trải qua một lần đại nạn, thân thể suy yếu, nếu như lúc này lại phải trải qua nỗi khổ lao ngục, e là đứa nhỏ khó lòng bảo toàn.

Bao Chửng đối với Triển Chiêu hệt như phụ tử, tự nhiên ông cũng yêu thương con hắn như cháu ruột mình, sao đành để mất nó đây? Bởi thế ông không ngần ngại vi phạm nguyên tắc chấp pháp công bằng tuyệt không thiên vị xưa nay, đem vụ án kia dìm xuống.

Vốn định kéo dài việc này tới khi Bạch Ngọc Đường sinh nở xong xuôi, đợi khi thân thể của y tốt hơn rồi mới tiếp tục thẩm vấn. Triển hộ vệ nói y không giết người, ông tin Triển hộ vệ không phải hạng người thiên vị bao che khuyết điểm, lúc đó chỉ cần nghĩ cách để Bạch Ngọc Đường nói ra tung tích Bạch Nhị Nha , có lẽ chân tướng sẽ được phơi trần.

Nhưng nào ai ngờ nhà dột lại gặp mưa liên miên, chẳng bao lâu sau sự tình phát sinh tai biến… chuyện này không rõ tại sao lại lọt đến tai Thái hậu.

Tất cả đều rất bối rối, chẳng qua chỉ là vụ án ở nơi thôn dã, cớ gì Thái hậu ở chốn thâm cung, nhiều năm không bàn chính sự lại biết?

Ngày đó Bao đại nhân bị triệu vào cung nghị sự, khi ông vừa về đến phủ, Triển Chiêu vội vã hỏi thăm tình hình.

Hỏi ra mới biết, thì ra tổ phụ Phí Lương Nghĩa trước lúc tiên hoàng đăng cơ từng làm Thái phó Thái tử, trong nhà mấy đời độc đinh, dù Phí thái phó tạ thế đã lâu, song với tiên hoàng từng có chút nghĩa thầy trò, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, vậy nên Thái hậu không chỉ yêu cầu tra rõ vụ án, mà còn mệnh lệnh nhất định phải trừng trị hung phạm một cách thích đáng.

Nghe thấy mấy chữ “Trừng trị thích đáng”, đầu óc Triển Chiêu thoáng chốc nổi dâng sấm sét. Bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Ngọc Đường rơi vào chỗ chết. Mặc kệ Ngọc Đường có oán có hận, hắn phải ép y nói ra sự thật mới thôi.

Đang định lao về phòng mình, lại bị Bao đại nhân vươn tay ngăn cản: “Triển hộ vệ, bình tĩnh, bình tĩnh.”

Cõi lòng Triển Chiêu như có lửa đốt, bình tĩnh sao được? Kẻ chưa bao giờ nguyện ý để cho người khác lo lắng vì mình như hắn cũng không ghìm được lộ ra bộ dạng bất lực trước mặt Bao đại nhân, nôn nóng la lên: “Đại nhân, việc này liên quan đến tính mạng Ngọc Đường, thuộc hạ thật sự… thật sự không thể bình tĩnh.”

Bao Chửng rất hiểu nỗi lo của hắn, bởi ông cũng đang nếm trải. Chính là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lúc này so với Triển Chiêu ông vẫn tỉnh táo hơn nhiều, bèn hỏi lại hắn: “Với hiểu biết của ngươi về Bạch thiếu hiệp, việc y đã không muốn nói, ngươi cứ cố tình cưỡng ép, liệu y sẽ chịu thua sao?”

Triển Chiêu bất chợt ngây người, đúng vậy, nếu Ngọc Đường không chịu nói, có thể ép y được ư? Hắn đã một lần làm hại Ngọc Đường suýt nữa mất đi hài tử, đến giờ vẫn chưa tha thứ cho mình, giờ thêm lần nữa, thân thể Ngọc Đường làm sao chịu nổi? Vả lại nếu y muốn nói đã sớm nói rồi, cần gì đợi đến hôm nay?

Bao Chửng dõi nhìn vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của hắn, cũng là đau lòng khó nhịn, hạ giọng an ủi: “Triển hộ vệ, ngươi đừng lo âu quá mức, còn nước còn tát, Bạch thiếu hiệp từng cứu Thái tử, mạo hiểm tính mạng vào Trùng Tiêu lâu lấy được Minh thư mưu phản của Tương Dương Vương, lập hai kì công kinh thế. Dù cho thật sự phạm vào tội chết, công lao cũng đủ để y gán tội.”

Hiện giờ chắc chỉ còn có cách đó, Thái hậu phân phó như thế, án này không thể không làm, nếu cố kéo dài thời gian, Thái hậu trách ông phá án bất lực, chuyển giao vụ án cho người khác xử lí, sẽ càng bất lợi cho Bạch Ngọc Đường.

Có điều thời gian gấp gáp, họ lại không tìm thấy Bạch cô nương chứng minh Bạch Ngọc Đường trong sạch, hơn nữa giả như Bạch Ngọc Đường một mực khăng khăng người do mình giết, thì dù bọn họ có tìm được Bạch cô nương cũng khó đảm bảo sẽ cứu được y, bởi vì vật chứng trước sau khó lòng thuyết phục bằng nhân chứng, cộng thêm hung khí giết người đích thực là Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường.

Việc đến nước này, chắc ông đành phải tiến cung diện thánh, thỉnh cầu Hoàng thượng khai ân, hi vọng Hoàng thượng niệm tình hoãn lại vụ án thêm một thời gian, để ông suy tính kế khác.

Triển Chiêu hiểu rõ đại nhân hao tâm tổn trí vì Bạch Ngọc Đường, trong lòng càng thêm cảm kích vô vàn, nghe ông nói vậy, cũng tạm yên lòng, không nỡ khiến Bao đại nhân lo nghĩ vì mình, bèn cảm tạ ông: “Đã làm đại nhân tổn hao trí lực, thuộc hạ đa tạ đại nhân.”

“Triển hộ vệ không cần khách khí, nếu như không còn việc khác, ngươi hãy trở về thăm nom Bạch thiếu hiệp là hơn.” Bao Chửng còn định bàn bạc với Công Tôn Sách một chút, không muốn để cho Triển Chiêu nghe được, cho nên nhân tiện bảo hắn lui ra.

Triển Chiêu ôm quyền hành lễ: “Thuộc hạ xin được cáo lui.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Bao Chửng và Công Tôn Sách bàn thảo hồi lâu, vẫn không tìm được kế sách đột phá.

Cảm thấy sự tình không nên chậm trễ, hôm sau Bao Chửng vội vàng tiến cung…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.