[Miêu Thử Đồng Nhân] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 31: Chương 31




Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 45

“Hoàng thượng, người muốn thần phải làm gì, người mới bằng lòng buông tha Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu cúi đầu, quỳ gối, thanh âm gần như khẩn cầu.

Vì Ngọc Đường, hắn chấp nhận vứt bỏ hết thảy, kể cả tôn nghiêm, kể cả sinh mệnh chính mình.

Thân ảnh hoàng sắc ngồi trên long ỷ hơi hơi lay động, kế đó nhanh chóng bình ổn tinh thần, nghiêm mặt nói: “Triển hộ vệ, trẫm không rõ ý tứ của ngươi, chuyện Bạch Ngọc Đường có can hệ gì tới ngươi?”

“Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường chỉ là kẻ liên đới, tội hắn thực không đáng chết. Chẳng phải người đã đồng ý gia hạn hai tháng, để Bao đại nhân điều tra rõ ràng hay sao?” Triển Chiêu nhận thấy hoàng thượng trả lời chiếu lệ, càng thêm khẳng định suy đoán của Bao đại nhân, bất chấp lễ tiết quân thần, giọng điệu dẫn theo đôi chút chất vấn.

Triệu Trinh vốn đã chột dạ, huống chi người hỏi lại là Triển Chiêu, vậy nên chẳng những hắn không tức giận, mà còn lo lắng hỏi lại: “Ngươi nói y chỉ là kẻ liên đới, vậy thì chủ mưu ở đâu? Nếu muốn rửa sạch oan khuất cho Bạch Ngọc Đường, các ngươi cứ đi bắt hắn. Van cầu trẫm để làm chi?”

“Thế nên thần mới thỉnh cầu hoàng thượng thư hoãn thời gian, để cho chúng thần xác định hung thủ thực sự, rồi mới…” Triển Chiêu bỗng nhiên ngừng lời, hắn hầu như đã dám chắc hoàng thượng là kẻ đứng sau tất cả, vậy thì làm sao người kia có thể cho mình cơ hội điều tra, cứu lấy mạng sống Ngọc Đường?

Tâm tư Triển Chiêu xoắn vặn, dù gì chuyện cũng đâu thể tệ hơn được nữa, vậy thì liều một lần đi: “Hoàng thượng, nếu ngài nhất định phải có tính mệnh một người, thần xin tình nguyện chết thay Bạch Ngọc Đường. Bằng không nếu y chết đi, thần cũng không đành sống tiếp.” Giả như đại nhân nói đúng, hoàng thượng với ta…, đã vậy chắc hẳn ngài sẽ không muốn ta chết chứ?

Thế nhưng Triệu Trinh dẫu sao cũng là thân vương tôn quý, xưa giờ chưa có kẻ nào dám chống đối hắn, giờ này làm sao chịu được giọng điệu đó của Triển Chiêu, kẻ mình hết mực yêu thương lại đem tính mạng mình ra uy hiếp vì một người khác.

Triệu Trinh nhất thời mặt rồng giận dữ, vỗ mạnh long án, đứng dậy hét to: “Hỗn xược. Ngươi dám uy hiếp trẫm? Ngươi cho rằng trẫm không dám giết ngươi hay sao?”

Lại thấy Triển Chiêu mặc dù quỳ trên mặt đất, sống lưng thủy chung thẳng tắp, cao giọng nói: “Vi thần không dám. Chính là nếu Bạch Ngọc Đường thực sự can tội giết người, vi thần cũng là tòng phạm bao che cho y, hi vọng hoàng thượng ban cho Triển Chiêu cái chết.”

Triệu Trinh nghe hắn kiên quyết muốn cùng Bạch Ngọc Đường đồng sinh cộng tử, có phần kinh hãi, thanh âm bắt đầu dịu xuống: “Triển hộ vệ, trẫm cần mạng ngươi làm gì? Chẳng qua trẫm không muốn ngươi bị yêu nghiệt kia mê hoặc, tổn hại bản thân, nên mới làm ra hạ sách này mà thôi.”

“Yêu nghiệt? Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường đâu phải yêu nghiệt? Phải chăng người tin vào lời gièm pha, hiểu lầm Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu kinh ngạc lên tiếng, dù sớm đoán được hoàng thượng sẽ nghĩ như thế, nhưng là chính tai nghe được vẫn thấy khó chịu, cũng bởi mình hại Ngọc Đường, khiến y phải chịu bao nhiêu gian nan trắc trở, còn bị kẻ khác kì thị, vu oan giá họa.

Triệu Trinh thấy hắn không bị ngữ khí quan tâm của mình lay động, ngược lại khăng khăng bảo vệ Bạch Ngọc Đường, lửa giận âm ỉ đột ngột bùng cháy, có điều hắn chưa muốn cùng Triển Chiêu trở mặt, cho nên ráng sức kiềm chế, nói tiếp: “Trẫm khỏi cần kẻ gièm pha cũng hiểu. Nếu y không phải yêu nghiệt, một nam tử hán sao có khả năng hoài thai dựng tử? Nếu y không phải yêu nghiệt, trước mũi bao nhiêu ngự tiền… À không, làm sao toàn mạng rời khỏi Trùng Tiêu Lâu? Trẫm nghe nói y lúc ấy vạn tiễn xuyên thân, một người bình thường liệu có sống sót nổi không?”

Triệu Trinh dù đã ngừng lại đúng lúc, Triển Chiêu vẫn bắt được hai chữ “Ngự tiền…” dang dở. Chẳng lẽ hoàng thượng từng phái Ngự tiền thị vệ theo dõi Ngọc Đường? Khó trách hoàng thượng biết chuyện Ngọc Đường mang thai.

Như thế, có lẽ vụ Bạch cô nương mất tích và Lô phu nhân đến nay chưa tới đều do hoàng thượng…

“Hoàng thượng, hai chuyện người nói đều do công lao của đại tẩu Bạch Ngọc Đường, phu nhân Lô Phương đảo chủ Hãm Không Đảo, thần đoán hoàng thượng cũng từng nghe tiếng tẩu ấy? Lô phu nhân y thuật cao minh, không chỉ cứu mạng Bạch Ngọc Đường, mà còn chữa trị cho cả thần nữa. Bạch Ngọc Đường sở dĩ có thể dùng thân nam tử hoài thai, đều vì thể chất cải biến khi uống thuốc do đại tẩu phát minh.

Quả nhiên hoàng thượng thân thể cứng đờ, lúc lâu sau mới đáp lời: “Đúng là trẫm có nghe tiếng người này, có điều, Triển hộ vệ, ngươi tận mắt thấy những việc đó ư ?”

Xem ra hoàng thượng thực sự cho rằng Ngọc Đường là yêu quái, thế nên không dám hành động lỗ mãng, đành phải dần dần xuống tay với người xung quanh y, chặt đứt hậu viện của y, sau đó một lưới tóm gọn hết thảy. E rằng vụ này dù có tìm được chứng cứ chứng minh Ngọc Đường trong sạch, cũng chưa chắc y có thể thoát tội, huống hồ hoàng thượng đại khái sẽ không để bọn họ có cơ hội chứng minh Ngọc Đường trong sạch…

“Thần vẫn chưa thấy tận mắt, song thần hiểu Bạch Ngọc Đường, thần tin y không nói dối, hơn nữa chuyện này đâu thể bịa đặt, y là người hay là yêu, thần nhận rất rõ.” Triển Chiêu kiên định đáp. Mà dù Ngọc Đường thật là yêu quái thì sao? Hắn yêu bản thân Ngọc Đường, mặc kệ Ngọc Đường là người hay yêu, tình cảm của hắn vĩnh viễn chẳng dời chẳng đổi.

Triệu Trinh rốt cuộc vẫn không dằn nổi xáo động trong lòng, lớn tiếng quát: “Trẫm e ngươi đã bị yêu nghiệt kia mê hoặc tâm trí, y có nói gì đi nữa ngươi cũng một lòng tin tưởng, làm sao nhận rõ được y là người hay yêu. Triển Chiêu, ngươi chớ u mê thêm nữa, trẫm thừa biết Bạch Ngọc Đường chỉ dối gạt ngươi. Là vua một nước, có loại kỳ trân dị bảo nào trẫm chưa từng gặp? Loại thuốc thần kì đến thế, tại sao trẫm chưa từng nghe?”

Triển Chiêu đã hiểu, hoàng thượng là vua một nước, ngày thường ít ai dám trái thánh ý, chuyện mà ngài đã chắc chắn, e rằng rất khó lay chuyển.

Vả lại với kẻ mình cực chán ghét oán hận, có ai sẵn lòng tin tưởng y được ông trời chiếu cố, được cao nhân cứu giúp, đại nạn không chết, còn được linh dược hỗ trợ, dĩ nhiên sẽ càng tin rằng tất cả đều là yêu pháp.

Hoàng thượng đã bị đố kị, hận thù che mắt, mình có giải thích thế nào ngài cũng không tin, hơn nữa mình càng nói giúp Ngọc Đường, Hoàng thượng lại càng hận y.

Xem ra nếu muốn hoàng thượng tin tưởng Ngọc Đường không phải yêu ma quỷ quái, chỉ duy có cách hóa giải mối hận của ngài. Triển Chiêu thốt nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh xoáy thẳng về phía Triệu Trinh, vững giọng mà nói, “Thần sẽ chứng minh với người, Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không phải yêu nghiệt.”

Ngọc Đường, xin lỗi… Triển Chiêu đành phải dùng đến cách này, cứu ngươi và con…

Chương 46

Đại lao bộ Hình.

Bạch Ngọc Đường im lặng khoanh chân ngồi trên đống cỏ ở góc nhà lao, tay chân đều bị khóa bằng xích sắt. Tuy y đã vơ toàn bộ cỏ khô chung quanh đệm dưới thân người, thế nhưng vẫn không ngăn nổi hơi lạnh âm u ẩm ướt, trong bụng từng đợt lạnh lẽo khó chịu, vạt áo dấp dính mồ hôi.

Y lấy ra một bình sứ trắng nhỏ, dốc ra hai viên thuốc màu đỏ nhạt, ngửa đầu nuốt xuống.

Hôm qua trước khi bị bắt, Công Tôn tiên sinh âm thầm đưa y cái này, vốn để dùng vào tình huống cấp bách không kịp sắc thuốc, chẳng ngờ lại dùng trong trường hợp này. Cũng bởi mấy nha dịch nhận lệnh bắt y nể mặt Khai Phong Phủ, mắt nhắm mắt mở để y mang theo.

Bởi vì sự cố bất ngờ, Công Tôn tiên sinh chưa kịp chuẩn bị nhiều, lượng thuốc chỉ đủ dùng cho hai ngày, chính là hiện tại có lẽ không cần thêm nữa, qua hôm nay…

Bạch Ngọc Đường cúi nhìn thành bụng tròn đầy cao ngất, vươn tay xoa nhẹ vài vòng, thuốc bắt đầu có tác dụng, đau đớn giảm đi đôi chút, song đứa bé vẫn quẫy đạp không ngừng, tựa hồ biết sinh mệnh mình không còn được bao lâu, ráng sức truyền đạt với phụ thân nỗi sợ hãi bất an mãnh liệt.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ đứa nhỏ không chịu ngủ yên, nói với nó rằng: “Hảo hài tử, không phải sợ. Hài nhi của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu thể là hạng thỏ đế nhát gan, hai phụ thân con đều là anh hùng hào kiệt, chớ để chúng ta mất mặt,nghe không?”

Đứa nhỏ dường như có linh tính kì lạ, nghe hiểu lời phụ thân, dần dần an tĩnh trở lại.

Bạch Ngọc Đường biết, vụ án lần này tuyệt không đơn giản.

Lúc y bị dẫn đi, mấy tay nha dịch đã nói, đem y giao cho Hình bộ xử trí là quyết định của Thái hậu, xem ra không phải ai đó trong hoàng thất muốn báo thù cho Phí Lương Nghĩa, mà là y đã vô ý đắc tội hoàng tộc, cho nên người ta mới nhân cơ hội diệt trừ. Bằng không, vụ án giết người cỏn con ở chốn dân gian liên quan gì đến Thái hậu, khiến ngài đích thân can dự, thậm chí không cho phép Bao đại nhân nhúng tay, là lo không lấy được mạng mình hay sao?

Bạch Ngọc Đường không phải kẻ ngốc, nếu họ thực sự muốn y phải chết, kiểu gì cũng tìm mọi cách để y cung khai, dù gì cũng một đường chết, thế nên Bạch Ngọc Đường chưa từng chống cự, dứt khoát kí tên vào tờ cáo trạng. Y chẳng sợ quyền thế, càng chẳng sợ nỗi đau da thịt, chỉ là đứa nhỏ y đã mất bao công sức bảo hộ, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà thôi.

Dù lòng vạn phần không cam, y vẫn cố gắng nhẫn nhịn, từ lần suýt mất đứa bé, Bạch Ngọc Đường cơ hồ thay đổi rất nhiều, vì đứa con trong bụng, y có thể ngoan ngoãn nằm trên giường hơn nửa tháng, không ra khỏi cửa một bước, cũng có thể tận lực đè nén cơn giận, nhất nhất nghe theo sự xếp đặt của Công Tôn tiên sinh.

Hiện giờ y cũng sẽ chịu nhục, nhận lấy tội danh vô lí này, chỉ để tạm thời giữ nó bình an. Chưa đến giờ khắc cuối cùng, y tuyệt đối chưa buông tay. Mặc dù đón đợi y là cái chết, y cũng không để đứa nhỏ chết trước mình, y phải bảo vệ nó đến giây cuối cùng. Trước đi rời đi, y đã nói với Công Tôn tiên sinh, giả như y chết, ông phải lập tức lấy đứa bé khỏi bụng y, giữ lại cho nó một cơ hội sống.

Y cũng ngầm hạ quyết tâm, nếu y tránh được một kiếp này, nhất định y phải tìm cho ra tên khốn nạn đê hèn kia, sau đó cho hắn một kiếm.

Còn đồ mèo thối đó nữa, hắn lại để cho người của Khai Phong Phủ giấu y mọi chuyện. Hắn quá khinh thường Ngũ gia rồi đấy. Chuyện này vốn là chuyện của Ngũ gia, hắn chõ mũi vào đã đành, còn đá ta sang một bên. Giả như Ngũ gia không bị bắt đi, bọn họ sẽ còn dối gạt ta bao lâu nữa.

Ngũ gia chỉ là lớn bụng, không phải đầu óc xảy ra vấn đề, tại sao hắn lại không tin ta chứ. Dẫu biết Triển Chiêu vì bảo vệ mình, không muốn để mình lo lắng, có điều cứ nghĩ đến việc mèo con coi y là kẻ vô dụng, y lại khó chịu hết sức.

“Mèo thối, nếu Ngũ gia ta sống sót ra khỏi chỗ này, nhất định sẽ không để yên cho ngươi.”

Dứt lời, trong đầu Bạch Ngọc Đường bỗng chợt hiện ra gương mặt Triển Chiêu hôm ấy: “Ngọc Đường, giả sử Triển Chiêu vô năng, thật sự không cứu được ngươi và con, ta quyết không để Ngọc Đường cô đơn một mình, bất luận lên trời xuống đất, ta Triển Chiêu thề cùng Bạch Ngọc Đường một đường.”

Nếu mình chết đi, chỉ sợ mèo con…

Bạch Ngọc Đường cố sức vận khởi nội lực toàn thân, dồn ở đan điền, tập trung bảo vệ thai nhi.

Giờ đây y chỉ hi vọng đứa bé trong bụng có thể toàn mạng, thay y ở bên Triển Chiêu, hi vọng Triển Chiêu có thể vì nó mà gắng giữ gìn, chẳng phải mèo con coi trọng trách nhiệm lắm sao? Hẳn là hắn sẽ không nhẫn tâm để con mình thành cô nhi…

Không bao lâu sau, hơn mười ngục tốt tiến vào đại lao, cởi bỏ xích sắt cho Bạch Ngọc Đường, thay bằng gông cùm, sau đó giải y lên xe tù, tiến ra pháp trường.

Với Bạch Ngọc Đường, quãng đường này cơ hồ đằng đẵng không có điểm dừng. Đã sắp chính Ngọ, trên đầu nắng hè chói chang bỏng gắt, trái ngược hoàn toàn với chốn lao ngục thâm u lạnh lẽo. Hai ngày một đêm không ăn không uống, sức lực đã sớm tan rã, chút nước còn lại dường như đã chảy thành mồ hôi, đứa nhỏ trong bụng có nội lực bảo vệ, không thấy có gì khác thường, nhưng là Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu không chống đỡ nổi, đáy mắt hoa lên, thái dương đau nhức, chỉ e đã bị cảm nắng.

Chương 47

Đám người áp giải xe tù tiến bước, đường đi đều là đường mòn hẻo lánh, con đường mấp mô xóc nảy. Đầu đau như sắp nứt ra, ***g ngực phập phồng nhộn nhạo, Bạch Ngọc Đường há miệng muốn nôn, nhưng đã hơn một ngày chưa ăn uống gì, y chỉ nôn ra một chút nước chua. Đói khát làm cho dạ dày trống rỗng liên tục co thắt, khổ sở trăm bề, ý thức mơ hồ không rõ.

Không biết đã qua bao lâu, không biết sẽ tới nơi nào, y chỉ biết rằng có lẽ bọn họ đã rời kinh thành, đi đến một nơi rất xa, có vẻ nơi này là một pháp trường bị niêm phong, tường xám cao ngất vây bọc bốn phía, ngăn cản dân chúng bình dân tiến vào, chung quanh đều là quan binh và đao phủ hành hình.

Bạch Ngọc Đường thân mình suy yếu, mấy bận suýt nữa ngất đi, nhưng đầu óc còn thanh tỉnh. Liệu rằng Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân có tìm được chỗ này không? Có thể hối lộ quan viên chủ trì hành hình, để lúc y chết kịp thời cứu đứa nhỏ ra?

Sau khi Triển Chiêu biết được việc này, hắn sẽ phản ứng thế nào? Liệu hắn có đến… Cướp tù?

Chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, đã bị hai nha dịch kéo xuống, bọn họ thấy Bạch Ngọc Đường cả người hư nhuyễn vô lực như muốn té xỉu, vội vàng vươn tay đỡ y.

Một trong hai người nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói Bạch Ngọc Đường tiêu sái tuấn lãng, võ công cao cường lắm mà? Sao lại ốm yếu như sắp chết thế này? Có phải kẻ nào chết thay không vậy? Còn không dùng mấy phương pháp hành hình bình thường, chắc sợ xảy ra sơ hở nên muốn hủy thi diệt tích, huynh thấy đúng không?”

Người kia rõ ràng cẩn trọng hơn hẳn, nhỏ giọng ngắt lời: “Đệ bớt lời đi một tí, mặc kệ kẻ này là ai, chúng ta chỉ cần nghe lời cấp trên, làm tròn bổn phận của mình, chuyện khác chớ nên hỏi đến, khỏi phải rước họa vào thân, rõ chưa?’

Chỉ là Bạch Ngọc Đường cũng chẳng còn tâm tư nghe bọn họ bàn tán thêm về mình, bởi y nhận ra sau khi hai người đưa y lên đài hành hình, không để cho y quỳ xuống, mà tháo gông xiềng cho y, sau đó trói y vào một cọc gỗ.

Bạch Ngọc Đường gắng gượng cúi đầu nhìn xuống, tuy rằng mồ hôi đọng trên mi mắt khiến cho tầm nhìn mờ mịt, nhưng y vẫn nhìn ra được, lớp đệm cao cao màu vàng phía dưới chính là rơm và củi đốt.

Hỏa hình?

Bạch Ngọc Đường bị hai chữ đột ngột nảy lên trong đầu làm cho hoảng hốt, đã đến nước này, chẳng lẽ đứa bé không có cơ hội nào ư?

Kẻ chưa bao giờ chủ động cúi đầu cầu cứu người khác như Bạch Ngọc Đường, giờ đây lại như quên hết cao ngạo ngang ngược khi xưa. Y chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào Triển Chiêu, trong lòng không ngừng âm thầm mặc niệm: “Triển Chiêu, ngươi nhất định sẽ không để con ngươi chết phải không? Ngươi nhất định sẽ tới cứu ta phải không? Bằng không dù Bạch Ngọc Đường ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Quan viên hành hình ngồi ở phía xa ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy chắc hẳn đã tới giờ rồi.

Bạch Ngọc Đường chỉ nghe thấy tiếng ra lệnh, kế đó là tiếng mộc phiến rơi trên nền đất, sau đó không lâu, chung quanh y dần nóng lên, tầm mắt hầu như không rõ, y chỉ lờ mờ nhận thấy ánh vàng lay động mỗi lúc một nhiều, cuối cùng trước mắt biến thành biển lửa.

Thân thể gần như tê cứng, cảm giác duy nhất chính là hơi nóng ùn ùn vây bủa…

Đột nhiên, ánh mắt Bạch Ngọc Đường dừng ở một điểm, từ giữa biển lửa trùng trùng, nháy mắt lóe ra một mạt đỏ rực, nhanh chóng lao về phía y.

Thân ảnh hồng sắc kia vội vã đến bên Bạch Ngọc Đường, chém đứt dây thừng trói buộc y. Thân thể vô lực chống đỡ, yếu đuối ngã vào lòng ngực người kia.

Bạch Ngọc Đường thấy người nọ ôm y, đưa y rời xa đám lửa, cảm giác nóng rực chung quanh dần dần biến mất.

Sắc đỏ quen thân khiến Bạch Ngọc Đường thấy thực bình an, y gắng ngẩng đầu, dẫu không trông rõ gương mặt người kia, lại vẫn gom hết sức lực toàn thân, khóe miệng hơi cong, nét cười an ổn hướng về người ấy.

“Mèo con… Ta biết… Ngươi sẽ đến mà…”

Trong cơn hoảng hốt, bên tai vọng đến một trận ồn ào, dường như có cả tiếng thét của quan hành hình, bờ ngực y đang nép vào đột nhiên căng thẳng, thế nhưng chưa kịp tự hỏi, đã bị cảm giác choáng váng mãnh liệt kéo vào bóng tối không cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.