Trùng Tiêu nhất dạ
Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương
Trans: Qt
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 51
Ba ngày sau, Khai Phong Phủ cử hành một tang lễ đơn giản cho Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường khăng khăng dùng thân phận người nhà Triển Chiêu để chịu tang, bởi vì với y, dù hai người chưa thành thân, hơn nữa bọn họ đều là nam tử, đời này không thể kết thành phu thê, nhưng từ giây khắc y quyết định đem thân thể và linh hồn mình giao cho Triển Chiêu, y đã xác định Triển Chiêu chính là người sẽ bầu bạn cùng y trọn đời trọn kiếp. Huống chi, trong bụng y còn thai nghén đứa con của hai người. Hiện giờ Triển Chiêu qua đời, Bạch Ngọc Đường y sẽ là góa phu (*) của hắn. Bất luận là y hay đứa nhỏ chưa chào đời, đều có quyền hạn và trách nhiệm đưa tiễn Triển Chiêu đi hết chặng cuối của đời người…
(*) Nguyên văn 未亡人 – vị nhân vong, google dịch là góa phụ, có điều Bạch Ngọc Đường là nam nên mình để thành góa phu.
Mọi người không lay chuyển được Bạch Ngọc Đường, mặc dù lo lắng cho y, song cũng chẳng ai đành lòng tước đoạt của y quyền được ở bên người thương lần cuối, nên không kiên trì ngăn cản y nữa.
Ban thờ bên trong linh đường tối ám bày một bài vị mới khắc, mặt trên có tám chữ “Chí ái Triển Hùng Phi chi linh vị”, nét chữ thoạt nhìn phong lưu đại khí, lại ẩn chưa nỗi bi thống khôn cùng, do Bạch Ngọc Đường tự tay khắc lên.
Bên dưới bài vị là lư hương và ba khay đồ tế bình thường nhất. Bao đại nhân biết Triển Chiêu một đời thanh bạch, cực kì không thích làm phiền người khác, do đó linh đường bày biện hết sức giản dị, chỉ có màn rèm trắng tinh giăng phủ bốn phía. Bởi không có di thể Triển Chiêu, linh cữu bằng gỗ ngô đồng giữa phòng chỉ đặt quan phục đỏ sậm Triển Chiêu thường mặc, không có thêm
vật bồi táng gì khác. Cách bài trí hoàn toàn không giống tang lễ của quan viên tứ phẩm đương triều, ngược lại hệt như đám tang của một dân thường.
Bạch Ngọc Đường một thân thô ma trảm suy (*), đây là cấp bậc cao nhất trong các loại tang phục, chỉ người thân cận nhất mới được phép mặc, điều này cũng tỏ rõ quan hệ của y và Triển Chiêu với kẻ khác.
(*) Thô ma: vải gai thô ráp.
Trảm suy: tang phục cổ của dân tộc Hán phân làm ngũ đẳng: trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công, ti ma, trong đó trảm suy là bậc cao nhất. Trảm suy được ghép từ vải gai thô, tỏ ý chưa kinh qua tân trang. Phàm là chư hầu với thiên tử, bề tôi với vua chúa, con trai con gái chưa xuất giá với cha mẹ, con dâu với cha mẹ chồng, cháu thừa tự với ông bà, vợ với chồng, cha với con trưởng, đều phải vận trảm suy.
Chiếu theo phong tục, Bạch Ngọc Đường phải quỳ bên linh án bái tạ hành lễ khách đến phúng viếng, nhưng bởi Triển Chiêu không còn thân nhân nào khác, cạnh Bạch Ngọc Đường ngay đến một người có thể giúp y cũng không có, nên để tận lực giảm bớt gánh nặng cho y, Bao Chửng lợi dụng thân phận nghĩa phụ Triển Chiêu, đứng bên Bạch Ngọc Đường dìu đỡ y.
Dầu vậy, quỳ gối trong thời gian dài, lại phải không ngừng xoay người hành lễ, đối với Bạch Ngọc Đường mang thai gần tám tháng, thân thể suy yếu, vẫn là nhiệm vụ khó khăn. Bởi trong cảm nhận của bách tính Biện Kinh, Triển Chiêu cũng giống như Bao đại nhân, là vị quan tốt hết lòng vì dân, yêu dân như con, thảy đều hết lòng mến phục, giờ đây Triển Chiêu tạ thế, cơ hồ toàn bộ dân chúng kinh thành đều đến tiễn đưa Triển đại nhân mà họ kính yêu.
Trông thấy nam tử vóc dáng kì dị quỳ bên linh án, mọi người tuy rất nghi hoặc, không rõ y có quan hệ gì với Triển Chiêu, có điều trong niềm tiếc thương khôn xiết, không ai suy nghĩ nhiều thêm, thế nên cũng không có người bước lên chất vấn thân phận của y.
Tân khách đến viếng nối liền không dứt, tận khi lễ tế chấm dứt vào lúc chạng vạng, rất nhiều dân chúng vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi.
Đợi vị khách cuối cùng rời khỏi, Bao Chửng lập tức sai người đóng cửa linh đường, quay người đỡ Bạch Ngọc Đường đứng dậy, không ngờ giờ này thắt lưng y đã đau đến tê dại, hai chân cứng đờ không thể đứng lên, cuối cùng ông đành gọi Tứ đại giáo úy tới đưa y về phòng.
***
Đêm khuya, Bạch Ngọc Đường cô độc nằm trên giường, một tay đặt lên thành bụng căng tròn, tay kia ôm siết Cự Khuyết, tỉ mẩn vuốt ve, tựa hồ đó không phải một thanh kiếm mà là gương mặt Triển Chiêu.
Ngày ấy ở Trùng Tiêu Lâu, chính thanh kiếm này đã thay Triển Chiêu bảo hộ Bạch Ngọc Đường và đứa bé trong bụng y, nhưng hôm nay, nó lại chẳng thể bảo hộ chủ nhân mình…
Dù cho thân thể đau nhức mệt mỏi cực độ, Bạch Ngọc Đường vẫn không thấy buồn ngủ. Nằm trên chiếc giường Triển Chiêu từng nằm, gối chiếc gối Triển Chiêu từng gối, đắp tấm chăn Triển Chiêu từng đắp, trong gian phòng này, bàn ghế, tủ đồ, y phục, từng thứ, từng thứ hãy còn vương vất hương vị Triển Chiêu, khiến Bạch Ngọc Đường thấy như Triển Chiêu vẫn ở đây, giọng nói, dáng diệu, nụ cười, hết thảy đều còn nguyên vẹn.
Bởi không tận mắt nhìn thấy thi thể Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thủy chung không tin Triển Chiêu đã chết, thậm chí y không ghìm nổi mà nghĩ, có phải Triển Chiêu giận mình quá lâu không chịu tha thứ, cho nên cố ý bày ra trò đùa xấu xa này không? Biết đâu một hôm nào đó khi y tỉnh giấc, Triển Chiêu sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt y, trưng ra vẻ mặt tươi cười hòa nhã quen thuộc, nhìn y và nói: “Ngọc Đường, ta về rồi đây.”
Thế nhưng, y biết, chuyện đó không thể xảy ra. Công Tôn tiên sinh và những người khác trong Khai Phong Phủ đều đã trông thấy, không có khả năng nhầm lẫn.
Lúc đó, Công Tôn Sách phục ở đạo trường, vốn định lỡ như Bạch Ngọc Đường có chuyện sẽ lao lên cứu đứa nhỏ, chẳng nghĩ cuối cùng lại phải nhặt xác Triển Chiêu. Không đợi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại nhìn mặt Triển Chiêu lần cuối, Hoàng thượng nhận được tin tức, tự mình dẫn người tới đưa thi thể hắn đi.
Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn nhìn Cự Khuyết, gương mặt không rõ biểu tình, thì thào gọi tên: “Mèo con…”
Tựa hồ như y đang tự nói với mình, hay y đang đem Cự Khuyết trở thành chủ nhân của nó, nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi làm sao bỏ được ta, làm sao bỏ được con của chúng ta, làm sao bỏ được… Mà đi…”
Chương 52
“Ta luôn nói ngươi là mèo ngốc, chẳng bao giờ biết dùng mấy lời đường mật để Ngũ gia ta vui vẻ, nhưng thực ra ta cũng chưa từng nói với ngươi ba chữ đó, ngươi nhất định không thể tưởng tượng, đường đường Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia hóa ra cũng có lúc ấp úng không nói thành lời, phải chứ?”
“Ngươi có muốn nghe không? Giờ ta sẽ nói ngươi nghe, được không?”
“Triển Chiêu, mèo con của ta, ta thích ngươi. Ta yêu ngươi. Ngươi nghe thấy không?”
“Bất kể thân thể ngươi ở nơi nào, ta tin linh hồn ngươi vẫn ở bên Ngũ gia và đứa nhỏ, vậy nên ngươi sẽ nghe thấy lời ta, đúng không?”
Lúc này, trong bụng bỗng nhiên khẽ động một cái, đứa nhỏ dường như rất hiểu chuyện, biết hiện giờ thân thể phụ thân suy yếu, không chịu nổi sức ép, cho nên không giãy đạp kịch liệt như ngày thường, để Bạch Ngọc Đường không có cảm giác đau đớn.
Tục ngữ nói mẫu tử liên tâm, ngay cả thân nam tử hoài thai như Bạch Ngọc Đường cũng không ngoại lệ. Dường như đọc được tâm tư đứa con trong bụng, y sẽ cúi đầu vuốt ve thành bụng, hỏi nhỏ: “Tiểu tử, con cũng có lời muốn nói với phụ thân mèo con của con, phải không?”
Cảm giác thai nhi lần nữa quẫy động, Bạch Ngọc Đường dời mắt về phía Cự Khuyết, khẽ nói: “Mèo con, ngươi nghe thấy chứ? Con của chúng ta nói, nó rất thương phụ thân mèo con của nó, rất thương, rất thương.”
Dứt lời, y kéo Cự Khuyết gần lại bên người, để vỏ kiếm dán sát thành bụng, giống như làm vậy y sẽ truyền đạt được cho Triển Chiêu khí tức của đứa bé.
Đứa nhỏ khẽ khàng chuyển động, hệt như đang nói chuyện với phụ thân nơi thiên đường.
“Mèo con, lúc trước ngươi có từng nghĩ đôi ta sẽ có ngày này hay không? Chẳng những yêu nhau, bên nhau, còn có một tiểu gia khỏa nối tiếp huyết mạch hai người… Đúng rồi, có lẽ… Không chỉ có một đứa thôi đâu.”
Thời điểm đứa nhỏ động đậy khi nãy, Bạch Ngọc Đường cảm giác hai bên trái phải trong bụng đều động. Tuy rằng nhịp đập phía trái cực kì mỏng manh, song sự đối lập một mạnh một yếu hết sức rõ ràng này đang chứng minh một điều, hai nhịp đập đó không đến từ một sinh mệnh. Nghĩ đến vấn đề y vẫn nghi hoặc: Y mới mang thai gần tám tháng, thế nhưng bụng y lại giống sản phụ đã đến ngày sinh. Chẳng lẽ…
Vành môi Bạch Ngọc Đường hơi mấp máy, ánh mắt vẫn xoáy chặt vào Cự Khuyết, y nhẹ xoa bụng, thì thầm: “Mèo con, bụng ta lớn như vậy, ngươi nói… Có phải có hai tiểu gia khỏa hay không? Nếu thế, đứa nhỏ sẽ không cô đơn, vừa vặn một đứa họ Bạch, một đứa họ Triển, một tiểu miêu nhi, một tiểu cẩm thử, thật tốt…”
“Mèo con, ngươi muốn đặt tên chúng nó là gì? Phải đặt tên sao mới xứng với nhi tử của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đây?”
“Chúng ta phải nghĩ nhanh lên, đứa nhỏ sắp chào đời rồi, lúc đó mới nghĩ… có khi không kịp được đâu.”
… …
Bạch Ngọc Đường ôm Cự Khuyết, nói chuyện với Triển Chiêu suốt một đêm ròng, nói từ lúc bọn họ mới quen Miêu Thử tương đấu, nói đến sau này tương tri hóa thành bằng hữu tri âm, nói đến hôm nay tương luyến tương hứa, thậm chí nói tới tương lai, con của bọn họ sinh ra, lớn lên, thành gia lập nghiệp.
Từ đầu chí cuối, gương mặt Bạch Ngọc Đường vẫn bình thản như mặt hồ bằng lặng không một gợn sóng, chính xác hơn là, từ khi nghe tin Triển Chiêu qua đời đến nay, ngoại trừ lúc đầu có chút kích động, Bạch Ngọc Đường trước sau bình tĩnh dị thường, không rơi một giọt nước mắt, thậm chí một tia thống khổ cũng không hiển lộ.
Thế nhưng những ai hiểu y đều biết, không đổ lệ không có nghĩa là không thương tâm, nhìn y như thế, mọi người càng thêm đau lòng, càng thêm lo lắng.
Cũng bởi, bi ai quá lớn sẽ làm cõi lòng chết lặng.
Quả nhiên, dưới sự công kích của hai loại tâm bệnh và thân bệnh, Bạch Ngọc Đường ngạo mạn giang hồ rốt cuộc cũng chẳng tránh nổi một chữ “Tình”.
Mấy ngày liên tục, mặc cho Công Tôn Sách dùng đủ biện pháp, kể cả thuốc bổ hay đồ ăn bổ, song bởi Bạch Ngọc Đường không hề ăn được chút gì, cơ hồ ăn vào đến đâu y sẽ nôn ra đến đó, nên thân thể y chẳng những không có chút nào khởi sắc, ngược lại mỗi lúc một thêm sa sút.
Bạch Ngọc Đường cũng biết y không thể tiếp tục như thế, cứ vậy sẽ liên lụy đến đứa nhỏ trong bụng, chính là y không cách nào khống chế bản thân. Việc y làm được chỉ là cố sức ăn thật nhiều đồ ăn nhạt nhẽo, uống thật nhiều thuốc thang khó nuốt, dẫu cho không bao lâu sau y sẽ nôn ra, nhưng nếu đứa nhỏ có thể hấp thu dù một phần vạn, y cũng phải cố gắng đến cùng.
Công Tôn Sách mỗi ngày nhìn Bạch Ngọc Đường không ngừng lặp lại quá trình gần như tra tấn kia, chẳng thể nghĩ ra bất cứ phương pháp gì để giúp y, chỉ có thể đỡ lấy thân mình run rẩy của y, giúp y lau sạch uế vật khi nôn, lặng lẽ nâng tay áo che đi nước mắt đau tiếc ứ đầy khóe mắt.
Nhưng điều làm Công Tôn Sách lo lắng hơn là, nếu Bạch Ngọc Đường cứ mãi thế này, thai nhi sẽ vì không đủ dinh dưỡng mà chết lưu. Dù có gắng gượng chống đỡ đến khi đủ tháng, e rằng cũng khó nuôi sống. Nếu muốn đứa bé không bị ảnh hưởng, chỉ còn một cách: Phá thai. Nhưng đối với tình trạng thân thể Bạch Ngọc Đường hiện giờ, làm vậy chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng. Lúc này, Bạch Ngọc Đường căn bản không đủ thể lực để sống qua kì sinh nở, huống hồ sinh hạ một lần hai đứa nhỏ.
Vậy nên ông không dám nói cách đó cho Bạch Ngọc Đường, ông biết Bạch Ngọc Đường sẽ không tiếc bán mạng vì đứa nhỏ. Chẳng qua ông không thể để người mà Triển Chiêu yêu hơn tính mạng chết trong tay mình, dù là cách nào chăng nữa, ông vẫn muốn gắng sức giữ cho phụ tử bọn họ bình an.
Chương 53
“Khụ… Khụ…” Bạch Ngọc Đường nằm bên giường khổ sở nôn mửa, nửa bát cháo tổ yến vừa ăn đã nôn ra bằng hết, hiện tại y chỉ không ngừng nôn khan. Một chút khí lực cuối cùng tựa hồ đã bị tháo cạn, ngay cả thân thể mình cũng không thể chống đỡ, thành bụng to tròn cơ hồ sẽ kéo y ngã xuống giường.
May sao vừa lúc Công Tôn Sách bưng thuốc dưỡng thai tiến vào, vừa trông thấy cảnh tượng đó, lập tức bước đến đỡ y, mới không khiến y bị thương.
Lưng chưa chạm xuống giường, Bạch Ngọc Đường đã lo lắng bắt lấy cánh tay Công Tôn Sách.
“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh cứ nói thật với tại hạ, rốt cuộc tại hạ bị bệnh gì?” Giọng nói dù bủn rủn vô lực, nhưng lại ẩn chứa thập phần bất an.
Bạch Ngọc Đường biết mọi người vì quan tâm y, bảo vệ y, nên rất nhiều chuyện đều giấu không để y biết. Thế nhưng Bạch Ngọc Đường vốn thông minh, huống hồ thân thể của mình, làm sao y không cảm giác có điều bất ổn? Bằng vào thần sắc Công Tôn tiên sinh mỗi khi xem mạch cho mình, y cũng đoán được phần nào. Công Tôn tiên sinh nói đó là biểu hiện bình thường lúc thai nghén, thế nhưng y biết, có sản phụ nào đã mang bầu tám tháng vẫn còn nôn ọe? Hơn nữa lúc trước tình trạng của y không nghiêm trọng đến vậy, chỉ cần đồ ăn ngon miệng vẫn có thể ăn một chút. Nhưng giờ y ăn không vào, thai nhi lại lớn lên rất nhanh, nếu không bổ sung dinh dưỡng, thai nhi sẽ sống thế nào?
Công Tôn Sách ngập ngừng giây lát, trả lời: “Bạch thiếu hiệp, ngươi chớ nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần ngươi uống thuốc đúng giờ, cơ thể nhất định sẽ khá hơn.” Ông biết Bạch Ngọc Đường cũng nắm sơ y thuật, việc này thực ra không thể dối y, chỉ là ông không dám nói thật với y.
Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn Sách ngần ngừ, cũng đã hiểu được, kì thực y đã sớm biết bệnh trạng của mình, chính là nhớ thương thành tật. Y hỏi vậy là muốn biết Công Tôn tiên sinh có biện pháp nào có thể chữa khỏi cho mình hay không? Nhưng đến nước này ông vẫn không chịu nói thật, chỉ e… Công Tôn tiên sinh cũng không thể cứu nổi y.
Bạch Ngọc Đường rất muốn trở về ngày trước, phóng khoáng buông bỏ nỗi đau quẩn quanh bất tận trong lòng, y hiểu nếu cứ thế này y sẽ hại chết đứa nhỏ trong bụng, nhưng là một chữ tình nặng tựa ngàn vàng, nếu dễ dàng buông bỏ, thì đâu còn gọi là tình ái.
Có lẽ không ai biết, đây là lần đầu Bạch Ngọc Đường tự xưng phong lưu thiên hạ thật sự yêu một người. Đối với những nữ tử đi qua đời y trước kia, y có kính trọng, có thương tiếc, và nhiều nhất là mua vui, thực quá xa xôi để nói hai tiếng ái tình. Sau khi hiểu được tình cảm của mình với Triển Chiêu, y mới nhận ra, chính là Triển Chiêu, khiến cho một kẻ giang hồ lãng tử tùy tiện bất kham như y hiểu được cái gì gọi là ái tình sinh tử gắn bó, cái gì gọi là ái tình khắc cốt ghi tâm.
Mất đi mối tình đầu tiên, mối tình chân thành duy nhất trong cuộc đời này, trừ phi trái tim y làm từ đá tảng, mới có thể không thương, không đau.
Giây khắc Bạch Ngọc Đường nghe tin Triển Chiêu qua đời, y đã quyết định đi cùng Triển Chiêu, chỉ vì cốt nhục trong bụng, y mới gắng gượng chống đỡ, có điều hiện tại…
Bạch Ngọc Đường âm thầm khẩn nguyện: “Mèo con, ta biết ngươi ở dưới suối vàng cô đơn tịch mịch, ta rất nhanh sẽ đến với ngươi, chờ ta chút nữa được không? Ngàn vạn lần đừng đem đứa nhỏ đi cùng.”
Y dùng sức nắm lấy vạt áo Công Tôn Sách, cương quyết hỏi: “Tại hạ phải làm sao mới cứu được đứa bé?”
Công Tôn Sách không nỡ nói ra biện pháp tàn nhẫn kia, yên lặng cúi đầu.
Thấy đối phương hồi lâu không đáp, Bạch Ngọc Đường mở ngăn kéo phía đầu giường, lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén đưa cho Công Tôn Sách, kiên định nói: “Công Tôn tiên sinh, xin ngài, giá nào cũng phải giúp tại hạ cứu sống đứa nhỏ.” Y chỉ hi vọng tiểu sinh mệnh này sau khi rời khỏi thân thể mình sẽ thay thế mình và Triển Chiêu sống tiếp.
Công Tôn Sách bị lưỡi chủy thủ sáng loáng trong tay dọa sợ, bàn tay run run, chủy thủ rơi xuống nền đất.
Ông không dám cúi người xuống nhặt, đành phải bối rối bưng chén thuốc bên cạnh, đưa tước trước mặt Bạch Ngọc Đường, gượng gạo nói: “Bạch thiếu hiệp, ngươi cứ uống thuốc trước đã, uống rồi bệnh của ngươi sẽ mau khỏi thôi.”
Bạch Ngọc Đường không phản bác, bưng chén cố gắng uống hết, hương vị vẫn như trước đây, ấm áp, chua chua ngọt ngọt, song giờ cảnh còn người mất, cuống họng chỉ ngưng đọng chút vị lạnh lẽo đắng cay…
Y biết rõ thuốc kia tuyệt không thể trị dứt mầm bệnh, chưa nói đến chuyện đây chỉ là thuốc dưỡng thai bình thường, không có công hiệu chữa bệnh, mà dù nếu có hiệu quả, y cũng chẳng thể hấp thu.
Bạch Ngọc Đường cố nén cảm giác dạ dày lần thứ hai cuộn xoắn, đặt chén thuốc sang bên, khó nhọc cúi người, muốn vươn tay nhặt chủy thủ trên mặt đất.
Công Tôn Sách vội vàng nhặt trước, giấu ở nơi y không với đến, sau đó nhanh chóng đỡ y dậy, la lớn: “Bạch thiếu hiệp, hãy cho học trò thời gian ba ngày, nếu lúc đó học trò không nghĩ ra phương pháp gì hơn, chúng ta sẽ thử… cách này.”
Bạch Ngọc Đường cố chấp đến mức độ đó, Công Tôn Sách đành dùng kế hoãn binh, kì thực nếu có biện pháp ông đã nghĩ ra từ lâu, đâu cần chờ đến lúc này. Khi trước ông còn ôm hi vọng Lô phu nhân sẽ đến, nhưng thư tín Khai Phong Phủ gửi cho Hãm Không Đảo đều như nước đổ lá khoai, không có hồi âm, có lẽ vì Tứ Thử và Lô phu nhân không ở trên đảo.
Bạch Ngọc Đường cũng không đồng ý nghe ông: “Nhiều nhất là một ngày nữa.” Y có thể cảm giác sức lực mình đã gần như tan rã, ngay cả y còn không chống đỡ nổi, nói gì một thai nhi bé nhỏ yếu ớt. Dài thêm một khắc, cơ hội sống của đứa nhỏ sẽ bớt đi một khắc.
“Được, một ngày.” Công Tôn Sách nghiến răng đáp ứng, song ông hiểu rõ, dù là một ngày hay ba ngày, nếu không có cao nhân xuất hiện, kết quả vẫn là phương pháp tàn nhẫn đó.
Rơi vào đường cùng, đành phải đi tìm Bao đại nhân bàn thảo, ông nghĩ nếu Bao đại nhân có thể khuyên nhủ Bạch Ngọc Đường, trị khỏi tâm bệnh của y, để y có thể ăn uống, sự tình sẽ ổn ngay thôi.
Chính là Bao đại nhân cũng bó tay, Bạch Ngọc Đường đâu phải người dễ khuyên giải. Nhìn vào thâm tình của y đối với Triển Chiêu, trừ phi Triển Chiêu sống lại, bằng không sẽ chẳng ai khuyên nổi y.
Đang khi hai người hết đường xoay sở, Khai Phong Phủ đột ngột xuất hiện một thích khách.
—