[Miêu Thử Đồng Nhân] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 46: Chương 46




Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Cảm ơn tất cả vì đã đọc đến chương này ~

Chương 90

Bạch Ngũ gia máu nóng bốc lên tới đỉnh đầu, điên tiết chuẩn bị đi tìm tiểu nha đầu kia tính sổ, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, lúc này mới nhớ đã nhiều ngày nay nàng không ở phủ, có lẽ hiện giờ vẫn chưa trở về.

Thì ra trong lúc Bạch Ngọc Đường và hai hài tử dưỡng bệnh trong phủ, Bao đại nhân bắt đầu xét lại vụ án Phí Lương Nghĩa. Thật ra vụ án này vốn đơn giản, sau khi tìm được Bạch Nhị Nha, mọi đều mối đều được phanh phui, chỉ bởi Hoàng thượng đứng sau gây khó dễ, lại thêm tính sĩ diện của Bạch Ngọc Đường, vụ án cứ thế kéo dài hơn hai tháng vẫn chưa kết thúc.

Có điều Bao đại nhân đã sớm nắm rõ sự tình, cũng hiểu được Bạch Ngọc Đường vì sao phải khăng khăng quả quyết người kia là do mình giết, ông biết tính Bạch Ngọc Đường, vì giữ thể diện cho y, bèn làm bộ không đào sâu vấn đề đó nữa, mà là lần nữa điều tra các nhân chứng.

Quả nhiên khi ông phái người vào thôn điều tra lần thứ hai, đánh giá của dân trong thôn về Phí Lương Nghĩa khác với lần trước một trời một vực, hơn nữa có Lô phu nhân y thuật cao minh đi cùng, bệnh điên của Lâm lão bá đã được chữa khỏi, có lão chứng minh Bạch Ngọc Đường giết người vì nghĩa, vụ án rốt cuộc kết thúc viên mãn.

Song bởi Lâm lão bá tuổi cao sức yếu, lại mất nữ nhi, không người chăm sóc, mọi người thấy lão đáng thương, bèn để tiểu cô nương nhận lão làm cha nuôi, chăm sóc lão đến cuối đời. Tiểu cô nương vốn là cô nhi, tới giờ vẫn chưa được hưởng không khí gia đình, nên rất vui vẻ nhận cha, hầu hạ Lâm lão bá cực kì chu đáo, mỗi ngày đều ở cạnh lão, hôm nay dù nói sẽ mau trở về, nhưng cũng phải quá ngọ nàng mới có thể về đến Khai Phong Phủ.

Bạch Ngọc Đường bốc hỏa mà không có chỗ phát tiết, nhưng tiểu thái tử lại không nhận ra, thấy y không nói chuyện nữa, bèn quay sang chơi với hai tiểu bảo bảo. Trẻ nhỏ vốn thích đồ vật đáng yêu, thái tử Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, yêu thích hai đứa nhỏ vô cùng, đặc biệt là Tiểu Vân Thụy. Từ nhỏ đến giờ, người nó sùng bái nhất chính là Bạch Ngũ thúc, tiểu bảo bảo lại giống Ngũ thúc như đúc, vậy nên yêu ai yêu cả đường đi, càng thích hơn nữa, buột miệng tán thưởng: “Vân Thụy thật là xinh dẹp, nếu ta cũng có một tiểu bảo bảo đáng yêu như nó thì tốt quá.”

Triển Chiêu nghe nó khen ngợi con mình, trong lòng tất nhiên kiêu hãnh không thôi, bước lên cười nói với nó: “Chờ khi Thái tử điện hạ lớn lên, chắc chắn sẽ có tiểu bảo bảo của mình.”

Tiểu thái tử hơi lộ vẻ thất vọng, bĩu môi than thở: “Nhưng mà ta muốn một tiểu bảo bảo đáng yêu như Vân Thụy cơ.”

Có điều trẻ nhỏ dễ buồn dễ vui, không bao lâu sau nó đã vui vẻ trở lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đầu mày hơi chau dần dần giãn ra, vỗ trán kêu lên: “A, chút nữa quên mất, ta còn mang theo ý chỉ của Thái hậu nữa.”

Mọi người ở nội đường chỉ chờ nó nói câu này, tức thì đồng thời quỳ xuống tiếp chỉ, riêng có Bạch Ngọc Đường vẫn không hay biết gì, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ.

Nhưng khi y nghe rõ nội dung thánh chỉ, ấn đường nhất thời hóa ra đen kịt. Thánh chỉ cực kì ngắn gọn, chỉ có một câu: “Ban cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gắn bó suốt đời, lệnh cho hai người lập tức thành hôn, không ai được phép chỉ trích.”

Hóa ra ngày ấy khi tiểu thái tử giúp Tứ Thử trốn đi, nó đã đưa cho bọn họ con bồ câu mình nuôi dưỡng để làm phương tiện liên lạc sau này, không ngờ Hoàng thượng bỗng nhiên thay đổi thái độ, không hề truy bắt bọn họ, con bồ câu kia không có chỗ dùng, mãi đến lần này mới phát huy công dụng. Lô phu nhân dùng nó truyền tin cho thái tử, để nó giúp hộ chuyện này.

Bạch Ngọc Đường lúc này quả thực khóc không ra nước mắt, trong lòng liên tục mắng mỏ Thái hậu thích xen vào việc người khác, Triển Chiêu chẳng qua chỉ là tiểu quan tứ phẩm, vậy mà ngay đến hôn sự của hắn mà Thái hậu cũng phải quản cho được. Được lắm, có ý chỉ của Thái hậu, toàn thiên hạ này sẽ biết mình gả cho con mèo kia, Bạch Ngũ gia còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?

“Nhưng chúng ta đã…” Bạch Ngọc Đường đang định nói bọn họ đã thành hôn rồi, nhưng y còn chưa kịp nói, Giang Ninh bà bà đã vui vẻ đứng dậy tiếp chỉ, liên tục tạ ơn: “Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, dân phụ thay con lĩnh chỉ tạ ơn.”

Bạch Ngọc Đường tức đến nghẹn lòng, vứt luôn hình tượng, rống to: “Mẹ! Con không gả cho con mèo đó nữa.” Song nói ra rồi y lại hối hận, ý chỉ đâu nói ai gả cho ai, mình nói như vậy chẳng phải chưa đánh đã khai hay sao?

Giang Ninh biết y chú trọng sĩ diện, nhẫn nại kéo y sang bên khuyên nhủ: “Ta nói, con trai, đứa nhỏ ngươi cũng sinh cho người ta rồi, còn phân vân lấy hay không lấy cái gì, gả một lần hay gả hai lần thì cũng là gả đi cả, có gì khác nhau? Ngươi đừng vì chút mặt mũi mà biến cháu ta thành con rơi chứ? Huống hồ trong thánh chỉ Thái hậu đã nói rõ rồi, không ai được phép chỉ trích, không ai dám chê cười ngươi.”

Bạch Ngọc Đường bị mấy từ “Gả” của bà làm cho tối tăm mặt mũi, may mà người nói người này là Giang Ninh, nếu là kẻ khác, y đã cho người nọ xơi ngay một kiếm diệt khẩu từ khuya.

“Vậy cũng không được. Chúng con đã thành thân rồi. Con không muốn làm lần nữa.” Đám đó dù rằng ngoài miệng không nói, nhưng ai biết được trong lòng bọn họ không cười nhạo gia gia ta.

Giang Ninh nghe y nói vậy, vẻ mặt ôn hòa biến mất, giơ gậy đánh y một cái, cả giận nói: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi còn dám nói? Đại sự một đời mà ngay cả ta ngươi cũng giấu diếm, hôn sự đó lão nương không thừa nhận. Hơn nữa kháng chỉ bất tuân sẽ bị tru di cửu tộc, tiểu tử ngươi chán sống cũng được, nhưng chớ có lôi lão nương ta theo. Các ngươi phải thành thân lại cho ta.”

Cứ thế, Bạch Ngọc Đường dưới sự bức ép của Giang Trữ bà bà và Lô phu nhân, lần nữa bái thiên địa cùng Triển Chiêu, tham dự một hồi hôn lễ long trọng xa hoa với sự góp mặt của đông đảo thân hữu, trở thành một đôi “phu thê” người người ca ngợi.

Trong thời khắc vui vẻ này, ai nấy đều rất vui vẻ, ngoại trừ “tân nương” Bạch Ngọc Đường, y tuyệt đối không cao hứng, trái lại buồn bực cực độ. Đến giờ y mới nhận ra mình bị mọi người đặt bẫy, bọn họ đã biết từ lâu, chỉ có mình y chẳng hay chẳng biết, đến cả lễ đường hôm nay cũng bày trí theo kiểu mẫu hỉ đường, chỉ cần dán chữ “hỉ” lên là có thể vào bái đường.

Bạch Ngọc Đường đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tới khi hôn lễ chấm dứt, chúng tân khách rời đi, rốt cuộc bạo phát hoàn toàn: “Mèo thối, Ngũ gia hôm nay phải đấu với ngươi một trận thư hùng. Bằng không khó giải mối hận trong lòng ta.” Bạch Ngọc Đường chỉ thẳng Họa Ảnh về phía Triển Chiêu, giận dữ hét lên.

Triển Chiêu lui lại một bước, trấn an y: “Ngọc Đường, thân thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, chớ nên…”

“Đừng nhiều lời nữa. Xem kiếm của ta đây —-!”

Vậy là sau gần một năm, Khai Phong Phủ lại được trông thấy vở kịch Miêu Thử đánh nhau vắng bóng đã lâu, có điều khác với trước kia, trận đánh chưa diễn ra được bao lâu, chiến trường chuyển từ nóc nhà cho đến nội viện, sau đó chuyển từ nội viện vào phòng, sau đó tiếng kiếm giao nhau dần dần biến thành tiếng nội thất va chạm, cuối cùng ngay cả tiếng đập đồ cũng từ từ biến mất, hết thảy quay về bình tĩnh…

Thế nhưng trong phòng Triển Chiêu, thế giới của đôi tân nhân không hề sóng êm bể lặng như người ngoài nghe được…

Chương 91

Đại kết cục

Trong phòng Triển Chiêu.

“Ngọc Đường, lần này ngươi đánh đã nghiền rồi chứ?” Triển Chiêu ngồi xổm, gắt gao ôm giữ Bạch Ngọc Đường đã bị mình đánh ngã, hai má dán vào gáy y, nhè nhẹ cọ xát.

Thời gian Bạch Ngọc Đường mang thai, thân thể không được điều dưỡng chu đáo, bởi lúc mang thai cơ thể sưng phù nên mới tương đối mập mạp, hiện giờ đứa nhỏ chào đời, vết phù trên người dần dần rút đi, thân hình gầy hơn lúc trước rất nhiều, Triển Chiêu ôm thắt lưng nhỏ đi một vòng của y, cõi lòng hơi hơi nhói đau.

Nhưng Bạch Ngọc Đường đâu chịu ngoan ngoãn ngồi yên, không ngừng giãy giụa phản kháng: “Mèo thối. Buông ra.” Tiếc rằng thân thể dẫu đã khôi phục như cũ, song hơn nửa năm chưa động tới võ công, thể lực không bằng lúc trước, trải qua một phen đánh đấm, y đã kiệt sức từ lâu, đâu còn xứng là đối thủ của mèo con thân thể khỏe mạnh.

Triển Chiêu ôm siết Bạch Ngọc Đường, không dám nơi lỏng dù chỉ một chút, ở phía sau y kiên định nói, tựa như đang lập lời thề: “Ta không buông. Đời này ta sẽ không buông ngươi ra lần nữa.”

Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói vậy, tâm tư không khỏi ấm áp, quên cả giãy dụa, song sự hài lòng vẫn giấu trong nét ngượng ngùng, bĩu môi nói: “Vậy ngươi nói xem? Rốt cuộc ngươi coi gia gia ta là hạng người nào?”

“Triển Chiêu tất nhiên xem ngươi như là…” Triển Chiêu ngập ngừng một thoáng, sau khi đè thấp thanh âm, đôi môi kề sát vành tai người kia, nhẹ nhàng thì thầm: “Người quan trọng nhất của ta.”

Thùy tai Bạch Ngọc Đường bị hơi nóng làm cho tê dại, cảm giác vành môi Triển Chiêu nhanh chóng dán lên tai mình, nhất thời khuôn mặt cũng nóng bừng lên, nhưng vẫn không nguyện quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mông lung đảo trên nền đất, băn khoăn hỏi: “Ngươi dám nói ngươi chưa bao giờ đối đãi với ta như nữ tử ư?”

Vấn đề này Bạch Ngọc Đường đè nén đã lâu, hôm nay lại thấy Triển Chiêu bất chấp ý nguyện của y, hợp tác với mọi người lừa gạt y, khiến y phải “Gả” cho hắn lần thứ hai trước mặt bao nhiêu người, vậy nên y nhất định phải hỏi hắn.

Nói ra cũng lạ, Bạch Ngũ gia đi tìm hoa bao năm, tự cho mình phong lưu thiên hạ, mê đảo không ít tâm hồn thiếu nữ, chưa từng hoài nghi mị lực nam tính của mình, chỉ duy trước mặt người yêu, y lại tương đối tự ti. Cũng không phải y nghi ngờ lực hút của mình đối với Triển Chiêu, mà bởi Triển Chiêu quá sức ôn nhu săn sóc mình, chuyện đó khiến Bạch Ngọc Đường sinh ra cảm giác mình giống như một kiều thê nhu nhược, cần hắn che chở bảo vệ, loại cảm giác ấy khiến y hết sức phẫn uất, y có thể vì Triển Chiêu mà buông bỏ tôn nghiêm, bất chấp tính mạng, chủ động làm những việc của nữ nhân mà trước đây y rất khinh thường, song lại không thể chịu được được việc Triển Chiêu xem mình như nữ tử. Trong tâm tưởng y, dẫu mình có sinh con cho Triển Chiêu, cùng hắn thành thân, nhưng y vẫn xem Triển Chiêu như đối thủ cạnh tranh đặc biệt, y muốn chiến thắng và vượt qua hắn, rồi lại hi vọng Triển Chiêu có thể đối xử với mình như vậy.

Triển Chiêu biết y vẫn lấn cấn vụ hôn lễ và chuyện “Cưới gả”, để tránh y nghĩ lung tung, bèn tức khắc phủ nhận: “Sao ngươi lại hỏi như vậy? Trong lòng Triển Chiêu, Ngọc Đường vĩnh viễn là nam tử hán đội trời đạp đất.”

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, hiển nhiên chẳng chút tin tưởng: “Lời nói đầu môi đương nhiên dễ dàng, ai biết trong lòng ngươi nghĩ gì chứ.” Trả lời mau lẹ như thế, chắc chắn hắn chỉ đáp cho có lệ mà thôi.

Triển Chiêu thấy y không tin, lập tức kêu oan: “Ngọc Đường, ngươi đừng nghĩ xấu cho ta. Triển Chiêu là hạng ăn nói bừa bãi vậy sao?”

Thấy Bạch Ngọc Đường lặng im bất động, bỗng nhiên nảy ra một kế, thừa dịp y không chú ý hôn nhẹ cổ y một chút, nói: “Ngươi đã từng thấy Triển Chiêu xem ngươi như nữ tử chưa?”

“Làm sao ta biết là có hay không…” Tuy biết Triển Chiêu cố ý xuyên tạc lời nói của mình, chuyển hướng đề tài, nhưng khóe miệng vẫn hơi cong lên, nhớ tới lần hoan ái hơn ba tháng trước trong gian nhà nhỏ của Bạch Nhị Nha, dáng vẻ chân chất ngại ngùng của đồ mèo đầu gỗ kia, nghĩ tới đã thấy tức cười, cho dù hắn thật sự nói trước mình hắn còn có nữ nhân khác, e rằng sẽ chẳng ai tin.

Triển Chiêu nghe giọng y đã bắt đầu dịu lại, bèn tranh thủ thời cơ lấn thêm một bước, “Ngọc Đường, trong trận tỷ thí vừa rồi, ta đã dốc ra toàn lực, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ để chứng minh tâm ý của ta với ngươi?”

Bạch Ngọc Đường không tiếp tục phản bác, Triển Chiêu nói đúng, mới nãy hắn quả không chút lưu tình, chân đao chân thương đánh với mình một trận thống thoái, điều đó đủ chứng minh trong mắt Triển Chiêu, mình là đối thủ có thể cùng hắn giao đấu. Hắn cũng không có ý khinh thị mình. Hơn nữa Triển Chiêu đại khái cũng biết hiện giờ mình căn bản không phải đối thủ của hắn, cho nên cố ý dẫn mình vào phòng, như vậy dù mình có thua thảm hại, mọi người cũng không nhìn thấy.

Nhưng vừa nghĩ tới mình chưa chi đã bại dưới tay hắn, còn bị hắn đánh ngã trên đất, Bạch Ngọc Đường vẫn thấy buồn bực không thôi, bởi vậy tận lực không để ý đến Triển Chiêu, ngồi lì dưới đất, mặc kệ Triển Chiêu dỗ ngọt thế nào cũng không chịu đứng lên.

Triển Chiêu có phần sốt ruột, sợ y cứ ngồi như thế sẽ nhiễm phong hàn, vừa dùng sức kéo y vừa nói, “Ngọc Đường, chúng ta đứng lên rồi nói, nền đất lạnh lắm, đừng để bị cảm.”

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc quay nhìn Triển Chiêu, ít nhất võ mồm vẫn không chịu thua, “Ngươi còn nói ngươi không xem ta như nữ tử? Gia gia đâu có yếu đuối như thế?”

Triển Chiêu rất rõ tính tình không được tự nhiên của con chuột kia, thế là thay đổi phương pháp, nói theo ý y, “Đương nhiên không phải! Ta chỉ mong thân thể ngươi mau chóng khang phục hoàn toàn, rồi chúng ta sẽ so đấu một trận công bằng, vậy nên ta mới chú ý ngươi hơn chút xíu.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe lời này, lập tức bật dậy, bày ra tư thế chuẩn bị đấu rõ, như kiểu “Ngũ gia ta khi nãy nhất thời thất thủ, lần này nhất định phải rửa sạch nỗi nhục đó”, vẻ mặt như đang muốn nói, “Gia khỏe hẳn rồi! Không tin chúng ta đấu lại một phen, lần này ta quyết sẽ không thua ngươi!”

Triển Chiêu thật sự hết cách với chuột nhỏ hiếu chiến này, khe khẽ thở dài, cười khổ đứng dậy, đột nhiên nhào về phía trước, động tác trên tay không phải vận công ra chiêu —- Bạch Ngọc Đường chưa kịp phản ứng, thân người đã bị Triển Chiêu ôm chặt vào lòng, đang định mở miệng mắng mỏ, lại bị đôi môi người kia ngăn chặn.

“Ư… Buông…” Bạch Ngọc Đường còn muốn chống cự, không dè vừa mới há miệng, đầu lưới mèo con linh hoạt tiến vào, khoang miệng và đầu lưỡi liên tiếp thất thủ.

Lý trí nói cho y biết, tuyệt đối không nên để mèo con thực hiện được ý đồ, thế nhưng bản năng thân thể lại cực không nể tình phản bội y. Bạch Ngọc Đường chỉ thấy toàn thân càng lúc càng nóng, tứ chi mỗi lúc một thêm vô lực, không khí trong ngực như bị tháo đi, cả người cơ hồ mềm nhũn tựa vào bờ ngực Triển Chiêu, đầu lưỡi thơm mềm lại không nén nổi, cùng mèo con quấn quýt, thật lâu không muốn xa rời.

Thẳng đến lúc Triển Chiêu cảm giác hô hấp khó khăn, sợ y ngạt thở mà buông y ra, Bạch Ngọc Đường vẫn có chút luyến tiếc, hai tay bất tri bất giác bám vào cần cổ Triển Chiêu, đan vào lớp tóc đen dày. Dây cột tóc bằng lụa tơ đỏ rực bị y kéo xuống, nháy mắt tóc đen xõa tung như nước, bộ dạng nhếch nhác kia lọt vào mắt kẻ vẫn đang trầm mê với nụ hôn nồng nhiệt, càng thêm mị hoặc mê người.

Bất giác vươn lưỡi phất qua sợi chỉ bạc ái muội giữa đôi cánh môi, sau đó nhẹ nhàng liếm vành môi bị Triển Chiêu hôn đến sưng đỏ ướt át của mình, lại không biết động tác lơ đãng kia chính là mị dược trí mạng, thoáng chốc đã nhen lên ngọn lửa dục vọng Triển Chiêu nén dưới đáy lòng đã lâu.

Triển Chiêu vốn không phải loại tham hoan háo sắc, bằng không khi trước hành tẩu giang hồ, nữ tử hâm mộ hắn tuyệt không phải số ít, rồi lúc theo Bao đại nhân về Khai Phong Phủ, thụ phong Ngự Miêu quan bái Tứ phẩm, lại càng trở thành viên kim cương nóng bỏng trong thành Biện Kinh, nếu hắn có ý nguyện kia, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ tình nguyện ôm ấp yêu thương, đâu phải đợi gần ba chục năm trời mới được nếm mùi hoan ái.

Dù đã trải qua đêm đầu tiên, song hắn lại không có kí ức rõ ràng về nó, bởi vậy một thời gian dài vẫn giữ trạng thái thanh tâm quả dục, mãi khi bọn họ lần nữa kết hợp khi Bạch Ngọc Đường hoài thai bảy tháng, cho dù khi đó bụng Bạch Ngọc Đường lớn đến dọa người, thân thể sưng phù mập mạp, hơn nữa bởi thể lực y suy kém, bọn họ cũng không tận hứng, nhưng Triển Chiêu vẫn bị tư vị tiêu hồn thực cốt kia mê hoặc, quả thực giống như say mê, không ngừng khát vọng thân thể người kia, nhất là sau khi hai hài tử chào đời, hết thảy nguy hiểm qua đi, hai người có thể bên nhau mỗi sớm mỗi chiều, cuộc sống gia đình quá mức an nhàn hạnh phúc, thứ cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt, hiện giờ đã vất vả chịu đến ngày lệnh cấm bãi bỏ, Triển Chiêu sớm đã kiềm chế không nổi, một động tác nhỏ của Bạch Ngọc Đường cũng biến thành mồi lửa đốt cháy đồng cỏ, nói chi đến vẻ hấp dẫn khiêu khích như thế.

Hắn hơi khom xuống bế Bạch Ngọc Đường lên giường, cúi người ngăn giữ chuột nhỏ giãy dụa không thôi, nhìn y mà nói: “Ngọc Đường, hôm nay sắc trời đã tối, nếu chúng ta còn đánh nhau, e sẽ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, chi bằng ngày khác chúng ta tái chiến, ngươi thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới giật mình nhớ ra mình bị thế công dịu dàng của Triển Chiêu quấy nhiễu, suýt nữa đã ném dự định ban đầu lên chín tầng mây, lại bắt đầu không thành thực ráng sức đấu tranh: “Mèo thôi, đừng hòng lừa bịp Ngũ gia ta, gia gia hôm nay, hôm nay phải quyết một phen thắng bại với ngươi.”

Gương mặt người kia đột ngột áp sát mặt y, lộ ra một nét cười nhạt gian xảo, hắn khẽ thì thầm: “Ngọc Đường nếu còn khí lực, không bằng chúng ta đổi phương thức tỷ thí khác, được không?”

Lúc hắn nói chuyện, đai lưng Bạch Ngọc Đường đã lặng lẽ mất tích tự lúc nào. Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, vạt áo mở bung, áo lót cũng hơi tuột xuống, để lộ đường xương quai xanh thẳng tắp khêu gợi, thậm chí hai điểm hồng anh trước ngực cũng lấp ló ẩn hiện, càng khiến Triển Chiêu huyết mạch cuồn cuộn phun trào, muốn ngừng mà không ngừng được, bàn tay luồn vào vạt áo, tùy ý vuốt ve.

Bạch Ngọc Đường từ sau kì sinh nở, phần ngực vẫn luôn trướng đau khó chịu, hiện giờ được đôi tay to lớn thô ráp của Triển Chiêu âu yếm, rất nhanh liền có cảm giác, cũng hiểu hàm ý ẩn trong lời của Triển Chiêu, trong lòng không khỏi thầm mắng sắc miêu kia học gì không học, chuyện này lại học thật mau, mới cùng mình làm qua hai lần, vậy mà đã quen tay rồi? Vẻ ngây ngô lúc trước nào còn tăm hơi bóng dáng.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ làm y bối rối, chẳng rõ dược của đại tẩu có còn tác dụng, rồi y có thể lại mang…

Nhưng Bạch gia gia đâu phải là người dễ dàng chịu thua. Nếu mình không đáp ứng hắn, chẳng phải tự nhận tài nghệ mình không bằng người hay sao? Vậy nên giống như giận dỗi, bắt đầu ra sức xé rách quần áo Triển Chiêu, thuần thục đem y phục trên người Triển Chiêu lột cho bằng sạch, miệng nói: “Đến đi, xem ai sợ ai?”

Dứt lời lại duỗi tay chuẩn bị cởi bở y phục Triển Chiêu, lại bị Triển Chiêu giữ chặt: “Ngọc Đường chớ nên nóng vội, cứ để cho ta làm đi.”

Bạch Ngọc Đường cũng không tranh chấp với hắn, mặc hắn chu đáo phục vụ mình, lại rút tay về sờ loạn khắp người Triển Chiêu, vừa sờ vừa dùng môi răng lưu lại ấn ký chinh phục của mình, trên dấu hồng ngân ái muội đều có hai dấu răng chuột đều đặn.

Triển Chiêu nhìn vết hồng ngân lớn nhỏ rải khắp thân thể, có nơi hơi hơi ngấn máu, chỉ bất đắc dĩ cười cười, cũng không so đo với y, vì không muốn y bị thương, tận lực nhịn xuống thú tính chỉ chực phát tác, một tay tiếp tục âu yếm kích thích những điểm mẫn cảm trên cơ thể y, để y mau chóng thả lỏng thân mình, tay kia lại đưa tới hậu huyệt của y, cẩn trọng khai phá mảnh đất bí mật đã lâu chưa được mở ra.

Nhưng Bạch Ngọc Đường đối với sự săn sóc của hắn chẳng những không có một chút cảm động, ngược lại có phần bất nhẫn: “Con mèo ba chân nhà ngươi sao chậm làm vậy? Đừng nói là quên phía dưới phải làm thế nào rồi nha?”

Một câu của y khiến cho Triển Chiêu dù rất ôn hòa, cũng khó nén được tức giận, nhất thời bực bội rút tay, nâng chân y đặt lên vai mình, sau đó ưỡn thân xông vào.

“A!” Bạch Ngọc Đường nhất thời kêu to. Dù nơi đó của y sau khi sinh xong đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn khép chặt như cũ, song nếu đột nhiên đi vào vẫn khiến dũng đạo chưa được chuẩn bị khó lòng chịu đựng, hậu huyệt đau đớn như bị xé rách.

Triển Chiêu đâu nỡ làm tổn thương y, chỉ là có chút nóng giận muốn thử trừng phạt con chuột khinh người này, đồng thời cũng là chứng minh “năng lực” của mình, bởi vậy sau khi tiến vào vẫn chưa lập tức luật động, mà là duy trì trạng thái sáp nhập chờ Bạch Ngọc Đường thích ứng.

Ai ngờ Bạch Ngọc Đường lúc này còn không thành thật, mặc kệ hậu huyệt đau nhức, cố ý dùng sức nâng mông một chút, hậu huyệt cũng theo đó mà co rút, suýt nữa đã làm Triển Chiêu không chống chế được bắn ra.

Thấy Triển Chiêu đau đến nhăn mày, mồ hôi rỉ dọc thái dương, Bạch Ngọc Đường đắc ý cười lớn: “Ha ha, mèo thối, ngươi không kiệt sức mau vậy đấy chứ? Có cần Ngũ gia chỉ dẫn chút không? Ai nha ~” Tuy rằng hậu huyệt đau nhức vô cùng, song y lại chẳng quan tâm, bởi vì thời gian gần đây Triển Chiêu đối với y quá tốt, cơ hồ mọi chuyện đều thuận theo y, đem y sủng lên tận trời, thế nên đã lâu y không tìm được cơ hội chỉnh con mèo kia, lúc này rốt cuộc cũng thực hiện được ý đồ xấu xa, tự nhiên vui vẻ hết sức, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

Nhưng Bạch Ngọc Đường chưa đắc ý được bao lâu, Triển Chiêu rất nhanh đã cho y nếm mùi vui quá hóa buồn…

Triển Chiêu nói muốn cùng y đổi loại phương thức tỷ thí chẳng qua là vì muốn y an phận, không phải thật tình muốn tranh cao thấp, nhưng bị y kích động như thế, Triển Chiêu đành phải buông tha ý tưởng làm một tình nhân dịu dàng, xem ra nếu mình còn để con chuột gàn bướng kia có thể cử động, y sẽ còn không chịu thành thật thuận theo mình.

Triển Chiêu chậm rãi ghé sát người y, dùng thanh âm khàn khàn mà nói: “Yên tâm, Triển Chiêu chưa để Ngọc Đường tận hứng, làm sao mau như thế được?” Nói rồi thắt lưng bỗng nhiên dùng lực, vật nam tính nóng bỏng hung hăng tiến vào.

“A! Mèo chết! Ngươi, a… ư…” Bạch Ngọc Đường đau đến độ nhăn mày nhăn mặt, lời nói cũng ngừng giữa chừng, cảm giác như mình cũng bị lực đạo mạnh mẽ của Triển Chiêu đánh bay, thân người không ngừng bị nâng lên cao, nháy mắt lại đã hạ xuống, cả người liên tục lên xuống, cực kì không vững, đành phải gắt gao ôm chặt Triển Chiêu, ráng sức ổn định thân mình.

Có điều Triển Chiêu dù gì vẫn không đành lòng để Bạch Ngọc Đường chịu khổ, thấy y vẻ mặt khổ sở, tựa hồ không cảm giác được bao nhiêu khoái cảm, bất giác có chút đau lòng, bèn thả chậm tốc độ dưới thân, dịu dàng vuốt ve thăm dò phía trong cơ thể y, tìm kiếm điểm mẫn cảm đã lâu không được người âu yếm, một tay vươn đến hạ thân Bạch Ngọc Đường, muốn vỗ về y một chút, cũng để cho y thoải mái một chút.

Lại bị Bạch Ngọc Đường kiên quyết cự tuyệt, người kia còn khiêu khích nói: “Hư… Đồ mèo bất lực, mèo con… Ư… A, ngươi chậm, chậm chút… Ha… A… Mau, mau lên…”

Kì thực, dưới sự luật động dịu dàng của Triển Chiêu, y đã dần có cảm giác, hạ thân cũng đã ngẩng đầu, phân thân nóng rực phơi trong không khí hết sức khó chịu, thực chỉ muốn tìm chỗ nào cọ xát thư giãn một chút, nhưng vì muốn mình có thể kiên trì lâu hơn chút nữa, cho nên tận lực đè nén dục hỏa thiêu đốt, khước từ ý tốt của Triển Chiêu, cố ý kích thích để hắn đẩy nhanh tốc độ, cho hắn sớm bại trận luôn.

Quả nhiên cảm thấy Triển Chiêu lại tăng thêm lực đạo, mạnh mẽ ra vào cơ thể y, có điều dù Triển Chiêu mỗi lần đưa đẩy đều cực mãnh liệt, song không đụng chạm lung tung, mà là quan tâm đến cảm thụ của y, nhắm chuẩn đầu nguồn khoái cảm của y, để cả hai cùng được hưởng thụ khoái ý tiêu hồn vô hạn.

Loại kết hợp nhanh chóng mà mãnh liệt này khiến Bạch Ngọc Đường cơ hồ điên cuồng, tuy rất thống khổ mê loạn, nhưng cũng làm y chìm đắm thật sâu, y cảm giác mình luân phiên qua lại giữa hai cõi thiên đường địa ngục, khoái lạc tột cùng, hơn nữa bởi tốc độ của Triển Chiêu cực nhanh, hầu như không để y có có hội thở dốc, mở miệng nói chuyện càng là hi vọng xa vời, chỉ cần y hơi hé miệng, ngập đầy cuống lưỡi đều là tiếng thở hổn hển hòa với tiếng rên gợi tình mị hoặc, không còn một tấc kiêu ngạo ương ngạnh nào nữa.

Cuối cùng, với thế công mãnh liệt của Triển Chiêu cùng nhiệt tình hưởng ứng của Bạch Ngọc Đường, trận chiến không có mùi thuốc súng này rốt cuộc tốc chiến tốc thắng, chỉ là kẻ bại trận trước không phải Triển Chiêu…

Sau cơn say tình mê đắm, Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm chặt thân người mềm nhũn bên cạnh vào lòng, chỉ thấy y hơi hé mắt, cố sức há miệng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm chảy dọc thái dương, tóc đen tán loạn dán trên gò má, mày kiếm nhăn thành một đường thẳng tắp, xem ra có phần khó chịu, lại nhìn tiểu huyệt vừa được mình yêu thương, dù không chảy máu, song cũng sưng phù đỏ rực, Triển Chiêu thấy y như vậy, không khỏi hơi hơi hối hận vì hành động thô lỗ mới rồi, khe khẽ hôn lên vầng trán mịn màng của người nọ, tùy ý cầm lấy chiếc áo bên tay, lau đi mồ hôi ướt át, đáy mắt ngập tràn đau tiếc, yêu thương.

Ai ngờ chuột nhỏ trong ngực nghỉ ngơi một chốc, sau đó khó khăn thở dốc một trận, lại nghĩ tới trận đấu lúc trước, không cam lòng nói: “Mèo thối! Lần vừa rồi không tính, chúng ta làm lại lần nữa.”

Triển Chiêu nghĩ y chưa hoàn toàn khôi phục, trận đánh trước đó lại tiêu hao không ít thể lực, không nỡ để y tiếp tục mệt nhọc, vậy nên thấp giọng thì thầm: “Ngọc Đường, ngươi mệt, nghỉ sớm một chút là hơn.”

Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu bỏ qua: “Ngũ gia ta không có mệt!.Nếu ngươi không xong thì chịu thua đi.” Nói xong thừa dịp Triển Chiêu vẫn chưa kịp rút khỏi cơ thể mình, ôm cổ hắn bắt đầu lên xuống.

Nhưng thể lực y hiện giờ vốn đã không bằng Triển Chiêu, lại trải qua một phen chiến đấu, lúc này hết sức mỏi mệt, bởi vậy kết quả vòng đấu này có thể đoán ra…

“Không thể thế được. Ngũ gia ta làm sao bại dưới tay đồ mèo thối nhà ngươi được chứ. Chúng ta tiếp tục.”



“Không, không được, ta không, không thể tin được. Lần nữa.”



“Tại… Tại sao lại thế? Hừ hừ… Lần… Lần nữa.”

….

“Lần… Lần… Nữa…”

Sau cùng, Triển Chiêu nhìn y ngay cả thở cũng không xong còn muốn cậy mạnh, thật sự đau lòng không chịu nổi, đành phải nhượng bộ: “Ngọc Đường, xem như ta xin ngươi được không? Hôm nay dừng ở đây thôi.”

“Nói, nói vậy… Là ngươi… Nhận, nhận thua?”

Triển Chiêu vội vàng gật đầu: “Đúng, ta chịu thua rồi, Ngọc Đường, ngươi thắng.”

Không ngờ Bạch Ngọc Đường nghe hắn cúi đầu nhận thua, chẳng biết móc đâu ra khí lực, khóe miệng nỗ lực kéo ra một đường cong thắng lợi, cười nói: “Ha, ha ha, ta… Ta đã nói mà… Ngũ gia ta phong, phong lưu thiên hạ… Làm sao có thể… Bại dưới tay đồ mèo, mèo thối nhà ngươi?” Nói xong, mĩ mãn nhắm chặt hai mắt.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn y, nói: “Rồi rồi rồi, Ngọc Đường thiên hạ vô địch, đương nhiên sẽ không thua ta.” Trong lòng lại thầm cười khổ: Ngọc Đường, khi nào ngươi mới bỏ được tật xấu tranh cường háo thắng kia chứ, sĩ diện nhiều chỉ tổ hại thân, biết không?

Bạch Ngọc Đường lại như nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên mở miệng: “Mèo con… Ngươi đừng quên… Chuyện ngươi… Đồng ý với ta…”

Triển Chiêu vốn tưởng y đã ngủ say, một câu thình thình bật ra làm hắn kinh ngạc nhảy dựng: “Cái gì?” Mình đã đồng ý với y chuyện gì hả trời?

“Ngươi nói… Ngày khác… Ngày khác tái… Tái chiến.”

Triển Chiêu nhất thời ngậm miệng, cứ nghĩ qua trận mây mưa điên đảo kia, y đã sớm quên chuyện đó rồi chứ, chẳng ngờ y vẫn nhớ rõ như vậy. Để tránh y tiếp tục nháo loạn, bèn trấn an y: “Tái chiến thì tái chiến, ngươi mau ngủ đi.”

“Sau này ngươi… Mỗi, mỗi ngày… Phải cùng Ngũ gia luận võ… Ngũ gia ta… Nhất định… Nhất định sẽ cho… Ngươi thấy… Không chỉ công… Công phu trên giường mạnh mẽ hơn ngươi mà… Võ nghệ cũng… Không thua ngươi…. Một ngày nào đó… Ta sẽ… Đánh… Bại… Ngươi…” Hổn hển nói hết một tràng, thanh âm càng lúc càng yếu, cuối cùng mệt mỏi thiếp đi.

Triển Chiêu kéo chăn đắp lên người y, nhẹ nhàng ôm y vào ngực, dịu dàng hôn lên tóc mai còn ướt mồ hôi, ghé vào tai y hứa hẹn: “Được, chỉ cần Ngọc Đường cao hứng, sau này mỗi ngày Triển Chiêu sẽ cùng ngươi luận võ, cả đời bên ngươi…”

***

Năm năm sau

Ven bờ Tây Hồ, trên con thuyền nhỏ đẹp đẽ tinh xảo song không mất vẻ hoa lệ, một vị công tử văn nhã bạch y thắng tuyết đứng ở đầu thuyền, trong tay còn ôm một bọc vải nhỏ.

Lát sau, một nam tử vận lam sam tuấn tú bước ra từ khoang thuyền, dịu dàng phủ lên người y một lớp áo choàng lông chồn, sau đó nhận lấy bọc nhỏ trên tay người kia, nhẹ nhàng đong đưa một chút, liền nghe trong bọc nhỏ truyền đến thanh âm nhỏ xíu như tiếng mèo kêu, thì ra bên trong là một đứa nhỏ vừa sinh ra chưa lâu, thấy hai vị phụ thân mỉm cười với mình, bé gái cũng chu chu đôi môi nhỏ xinh, cánh tay mập tròn trắng nõn như củ sen không ngừng múa may, trong miệng phát ra những tiếng bi bô nho nhỏ, dáng vẻ đáng yêu cực điểm, khiến cho người ta hết mực yêu thương.

Bạch y nhân vươn tay xoa khẽ khuôn mặt bé xinh còn thơm mùi sữa, nhịn không được hôn bé một cái, tán thưởng: “Ha ha, quả là nữ nhi ngoan của chúng ta, mèo con, ngươi xem nó cười đáng yêu không này, tương lai nhất định sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Lam y nhân cũng cười, song nụ cười kia ẩn hàm một chút lo lắng: “Ngọc Đường, chúng ta cứ thế mà đi, để Vân Dực và Vân Thụy ở phủ, không biết hai đứa có tự chăm sóc cho mình được không?”

Bạch y nhân nghe hắn nói vậy, lập tức trừng mắt lườm hắn: “Đủ rồi! Ngũ gia ta vất vả lắm mới có mấy ngày thanh tĩnh, quản hai tiểu tử thối đó làm gì? Có Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh ở đó, ngươi còn lo hai đứa con trai bảo bối chết đói hay sao?”

“Nhưng mà…” Lam y nhân âm thầm kêu khổ, bởi giao hai đứa nó cho Bao đại nhân, hắn mới càng thêm lo lắng. Ngày thường nếu có phu phu bọn họ, hai tiểu gia khỏa còn có phần kiêng kị, thu liễm đôi chút, nhưng nếu chỉ mình Bao đại nhân…

Ai, đại nhân, chúc ngài may mắn…

Đúng vậy, hai vị đó là đôi phu phu năm trước Hoàng Thái hậu hạ chỉ ban hôn, danh chấn giang hồ triều dã, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Bọn họ trải qua cuộc sống hôn nhân mấy năm, tình cảm càng thêm bền chặt, điều đáng mừng nhất chính là bọn họ có thêm một tiểu nữ nhi đáng yêu, hiện giờ cuộc sống của họ quả thực như đường như mật, khiến người khác phải ao ước không thôi.

Triển Chiêu thâm tình kéo tay Bạch Ngọc Đường, nói với y điều gì đó, song Bạch Ngọc Đường lại làm mình làm mẩy phất tay, có điều tính tình đó của y không làm ảnh hưởng đến tình cảm mặn nồng của họ, hơn nữa tục ngữ đã dạy, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, đôi phu phu ngọt ngào ân ái kia dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Quả nhiên bọn họ nói qua nói lại chưa được mấy câu, lửa giận của Bạch Ngọc Đường đã tan đi đâu mất, đổi giận thành vui.

A, nhưng sao Triển Chiêu lại nhăn mày thế kia?

Đúng rồi, thử nghe xem hai người đang nói gì nha —

“Ngọc Đường… Bên ngoài gió lớn, vào trong khoang thuyền là hơn.”

“Ta đây không cần. Ra ngoài du sơn ngoạn thủy là muốn thưởng thức cảnh sắc non sông tươi đẹp, cứ ngồi ì trong đó thì nhìn được cái gì chứ?”

“Nhưng nữ nhi vừa đầy tháng, thân thể ngươi cũng chỉ vừa khá lên, nếu ngươi thích nơi này, chúng ta có thể quay lại cơ mà. Ngươi mà dạo hết các nơi thì lần sau biết ngắm cái gì?”

“Lần sau? Chẳng phải vì lần này chúng ta sinh nữ nhi, Bao đại nhân mới cho ngươi nghỉ dài hạn chăm sóc ta? Lần sau biết đến bao giờ mới tới?… Ai da, đúng rồi, thế này là được.”

“Ngọc Đường! Ngươi lại có ý gì đó?”

“Hừ, Bạch gia gia nghĩ gì đâu có liên quan đến ngươi?”

“Ngọc Đường, hiện giờ chúng ta có nếp có tẻ, cuộc sống viên mãn hạnh phúc, ta không cho phép ngươi lại đi làm chuyện nguy hiểm.”

“Ha, mèo ngốc, ta đâu có muốn làm chuyện mà ngươi nghĩ, ngươi yên tâm đi.”

“Nhưng mà… Ngọc Đường.”

Xem ra mai này Triển đại nhân sẽ còn vất vả dài dài…

Cuối cùng cũng hoàn rồi bà con =))))))) Lẽ ra bộ này vẫn mãi là hố của Ngọc Nhi để lại, cơ mà dưới sự uy hiếp kiêm đe dọa của con beta là tuôi, Thịt Bằm cũng đồng ý lấp hố ;;v;;. Mấy tháng qua cô thức đêm thức ngày làm bộ này cho tuôi, còn có Yu Chan, Mì Chan. Cảm ơn mấy cô nhiều lắm :-******;;v;; Cảm ơn mọi người đã ủng hộ * vẫy khăn * * moahmoah *

Vì tuôi beta theo ý của tuôi, cho nên mọi người đọc thấy chỗ nào không vừa ý thì…….bỏ qua đi :v :v :v. Xem như “ mắt không thấy mà lòng không phiền”. Vậy nha, ahahahhhhhhhh………….

Tính mình vốn lười nên rất ngại làm trường thiên, không ngờ chỉ vì một lời bâng quơ của bạn bên trên mà mình có thể theo nó đến cùng :3

Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ tụi mình suốt thời gian qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.