[Miêu Thử Đồng Nhân] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 22: Chương 22: [Miêu Thử ] Trùng Tiêu Nhất Dạ – Chương 27 + 28




Trùng Tiêu nhất dạ

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Lạy Chúa, để edit xong mấy chương này mình phải xài Panadol ~~

Chương 27

Triển Chiêu tỉ mẩn thưởng thức hương vị ngọt ngào phía trong cơ thể Bạch Ngọc Đường, trước sau giữ vững chuyển động chậm rãi, động tác dịu dàng cực điểm, mặc dù không có cảm giác hưng phấn mãnh liệt, lại khiến hai người nếm được khoái cảm kéo dài, có thể nói là một loại tình thú.

Thẳng đến phút cuối cùng, Triển Chiêu mới bắt đầu phát lực, tăng nhanh lực độ và tốc độ. Sau vài cú nhấp thật sâu, cảm giác nội bích Ngọc Đường run rẩy co thắt, một mảnh bạch trọc phun trước ngực hắn.

Gần như đồng thời, phân thân bị dũng đạo đột nhiên co rút kích thích, ái dịch nóng bỏng phóng thích ở chỗ sâu nhất bên trong thân thể người kia…

Bạch Ngọc Đường phát tiết hai lần, lúc này hầu như kiệt sức, thân người mềm oặt ngã về phía trước.

May mắn Triển Chiêu hồi thần đúng lúc, lập tức vươn tay đỡ y, để y chầm chậm nghiêng người ngã xuống ngực mình.

Triển Chiêu một tay ôm y, một tay đặt trên phần bụng tròn trịa trắng ngần vuốt ve âu yếm, cảm nhận thai nhi ở đó thi thoảng quẫy đạp, thấy mình như đang ở trên thiên đường. Tuy rằng say đắm mê loạn khi nãy đã qua, xáo động khôn cùng vẫn không suy giảm. Hắn đã thực sự chiếm được người mình mong nhớ ngày đêm, thiết tha mơ ước. Hắn đã thực sự có y. Dẫu biết đây không phải đêm đầu tiên, chính là đến giờ tinh thần và thể xác hai người mới hòa làm một, đến giờ hắn mới thanh tỉnh, cảm nhận rõ ràng lần đầu thực sự kết hợp.

Hạnh phúc quá đỗi bất ngờ khiến cho Triển Chiêu có phần hoảng hốt, không thể tin nổi hết thảy đều là sự thật.

Có điều thân thể nóng ấm tựa trên ngực hắn hổn hển thở dốc, cùng với nhịp rung động chân thực từ sinh mệnh nhỏ trong bụng Ngọc Đường lại đang nói cho hắn biết, ngày hôm nay không phải là mơ.

Tâm tình Triển Chiêu rối loạn hồi lâu, rốt cuộc cũng dần bình phục. Nhìn Bạch Ngọc Đường mỏi mệt gối lên tay mình khép mi thiếp ngủ, lúc này mới nhớ phân thân của mình vẫn nằm ở trong cơ thể Ngọc Đường.

Triển Chiêu đang độ tráng niên, khí huyết dồi dào, thân thể cường kiện, dục vọng mới chỉ phát tiết một lần không đủ thỏa mãn, song khi nghĩ tới tình trạng Bạch Ngọc Đường, hắn đành nén ý niệm muốn y lần nữa. Thế nhưng hiện giờ nếu đột ngột rút vật kia ra khỏi thân thể Ngọc Đường, chỉ e sẽ quấy nhiễu y.

Sợ mình nhúc nhích sẽ đánh thức Bạch Ngọc Đường, thân thể Triển Chiêu tiếp tục cứng ngắc.

Bạch Ngọc Đường thực ra chưa ngủ, một phen hoan ái vừa rồi dẫu không quá sức kịch liệt, nhưng bởi Triển Chiêu cố gắng nhẫn nhịn, không dám phát lực, khiến cho thời gian tương đối kéo dài, thể lực tiêu hao không ít, lúc này lười biếng dựa vào Triển Chiêu nhắm mắt dưỡng thần.

Cảm giác thân thể Triển Chiêu cứng đờ, ý niệm dạy dỗ khi nãy đột nhiên dâng tràn. “Ư…” Bạch Ngọc Đường vô thức phát ra một tiếng hừ nhẹ, cố ý dụi dụi vào người Triển Chiêu.

Lần này y vừa động đậy, kéo theo mật huyệt bao vây Triển Chiêu co rút một chút, lại thêm một tiếng hừ nhẹ giống như rên rỉ, nhất thời kích thích dục vọng Triển Chiêu trướng lớn vài phần.

Bạch Ngọc Đường ghẹo mèo thành công, nhận thấy Triển Chiêu bứt rứt khó chịu hô hấp hỗn loạn, vui sướng vô cùng. Mèo con lúc nào cũng ngốc như vậy, thật là thú vị.

Ngẫm nghĩ một chút, không khỏi có chút đắc ý kiêu ngạo, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười bật ra dường như không thể ngừng lại, cười mãi đến độ thân mình bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Triển Chiêu vòng tay ôm y, chẳng những không vui được như người nọ, ngược lại hết sức buồn bực. Thân thể Bạch Ngọc Đường run rẩy cọ xát, làm thân thể hắn bắt đầu khô nóng khó nhịn.

Mặc dù Ngọc Đường không ngủ, nhưng nhìn y thực mỏi mệt, cơ thể hoài thai làm sao tràn đầy tinh lực như mình cho được? Nếu như cố sức tiếp tục, chỉ sợ sẽ không chịu nổi.

Dưới tình thế cấp bách, Triển Chiêu nâng tay giữ chặt bả vai Ngọc Đường, để thân người y ngừng run rẩy, cố gắng cưỡng chế dục hỏa, nói ra vài từ: “Ngọc Đường, đừng, đừng nhúc nhích”

“Nhưng tư thế này thật là khó chịu, ta bị đau lưng ~” Nói rồi y đưa tay ra sau đấm đấm hai cái. Tuy hơi có phần cường điệu, nhưng với cơ thể mang thai bảy tháng, giữ mãi tư thế nghiêng người dựa vào Triển Chiêu quả thực khó khăn, hơn nữa vừa rồi hoan ái là y ngồi trên người Triển Chiêu, mặc dù cơ bản đều do Triển Chiêu chủ động, y cũng không cần xuất lực. Song trong tình cảnh không có bất kì thứ gì chống đỡ, liên tục thẳng lưng với y cũng rất vất vả.

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói không thoải mái, đau lòng vươn tay nhè nhẹ xoa vuốt eo lưng, hi vọng có thể giúp y bớt phần khó chịu. Hắn càng không dám vọng động, đành nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ngươi cố chịu thêm một lát, đợi ta nhịn qua trận này rồi hãy cử động.” Nghiến răng nói hết một câu, mặt đã đầm đìa mồ hôi, hai mắt đỏ đậm.

Triển Chiêu rất muốn tự nói với mình đừng nghĩ tới chuyện kia nữa, chịu đựng một hồi rồi sẽ ổn cả, ai ngờ thân dưới càng lúc càng mất kiểm soát.

Bạch Ngọc Đường thấy y nhẫn nhịn đến mức giọng nói khàn đục, âm thầm cười nói: Những chuyện thế này có thể nhịn sao? Không lẽ thứ đó tự mình mềm xuống.

Y ngẩng nhìn Triển Chiêu, không khỏi hoảng sợ. Bộ dạng mèo con như sắp hộc máu, gương mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh.

Bạch Ngọc Đường hiểu Triển Chiêu lo y mệt mỏi quá độ sẽ làm thương tổn đứa nhỏ trong bụng. Cũng nghĩ Triển Chiêu vẫn đang thẹn thùng, thầm nghĩ: Mèo con da mặt thật mỏng quá đi, tới nước này rồi còn không học cách thẳng thẳn một chút. Muốn thì cứ nói ra là ổn rồi. Nhịn đến khổ sở thế kia, không sợ nghẹn thành nội thương hay sao?

Hắn đành dùng đầu cọ vào bờ ngực Triển Chiêu, nhỏ giọng cười giễu: “Đồ mèo đầu gỗ.”

Chẳng ngờ một tiếng hờn dỗi, vào tai Triển Chiêu lại như gọi mời, nháy mắt khơi bùng ngọn lửa dục vọng.

Triển Chiêu thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, nghiến răng hỏi y: “Ngọc Đường, ta, không chịu nổi mất rồi, ngươi, ngươi còn chịu được chứ?”

“Ngươi còn chịu được, Bạch gia gia tại sao không được ?” Dù Bạch Ngọc Đường đã mệt muốn chết, thắt lưng bắt đầu đau nhức, nhưng y không muốn chịu thua trước mặt Triển Chiêu. Huống hồ phân thân Triển Chiêu đã trướng cực lớn, đến độ hậu huyệt căng đầy khó chịu, cấp bách muốn được giải quyết.

Triển Chiêu được Bạch Ngọc Đường cho phép, không thể kìm chế hơn nữa.

Nhanh chóng xoay người một cái, chuyển tới phía sau Bạch Ngọc Đường, nắm chắc eo lưng, bờ ngực dán vào lưng y, cùng nhau nghiêng người nằm xuống.

Sau đó một tay nâng đùi Bạch Ngọc Đường, tay kia chuyển xuống phía dưới thắt lưng, giảm bớt áp lực cho bụng, bắt đầu một vòng trừu sáp…

Triển Chiêu vừa nghiêng người cẩn trọng luật động, cảm thấy vẫn hơi lo lắng, chốc lát lại quan tâm hỏi: “Ngọc, Ngọc Đường, ngươi còn… Chịu được chứ?”

“Ưm —- a… Đương, đương nhiên. Ha a… Ngũ gia ── ư… Ta ổn, ta rất ổn… Ha —- ha —- a. “ Hai tay Bạch Ngọc Đường gắt gao túm chặt đệm chăn phía dưới, những mong có thể giảm bớt khoái cảm dữ dội, đầu óc rõ ràng đã bị dục vọng thiêu đốt, thế nhưng tiềm thức vẫn bướng bỉnh không chịu nhận thua.

Đến khi hai người vất vả dứt khỏi trận mây mưa triền miên dai dẳng, Triển Chiêu lần này không dám lưu lại, lập tức rút khỏi thân thể Bạch Ngọc Đường.

Chương 28

Bạch Ngọc Đường xoay lưng nằm cạnh Triển Chiêu, thầm giận bản thân, mới rồi thực sự không nên nóng máu tranh chấp với hắn làm gì.

Hiện giờ toàn thân nhức mỏi, ngay cả khí lực nhấc tay cũng đều không có. Đáng sợ nhất là đứa bé trong bụng dường như phản đối phụ thân chỉ lo thỏa mãn dục vọng, nhất thời quên mất nó còn tồn tại, liên tục nghịch ngợm giãy đạp. Bụng dưới đau đớn hợp với bắp thịt nhức nhối, khiến Bạch Ngọc Đường có phần không chịu đựng nổi.

Thân người khó chịu, tính tình cũng thêm nóng nảy.

Lúc này sức nóng của nỗi say đắm vơi dần, đầu óc trở nên rõ ràng, Bạch Ngọc Đường chợt nhiên nhớ ra một chuyện, lửa giận trong lòng nhất thời bị khơi lên, sắc mặt tối ám, lạnh giọng: “Mèo thối, chẳng phải ngươi nói sẽ để Ngũ gia ở trên sao hả?”

Có điều lúc này thanh âm của y hư nhuyễn vô lực, Triển Chiêu vẫn chưa nghe ra lửa giận chất đầy trong đó, ngược lại tựa như một câu dỗi hờn.

Triển Chiêu vốn rất lo lắng cho y, song khi hoan ái hỏi y vài lần y đều trả lời mình ổn, giờ lại nghe y bình tĩnh hỏi chuyện này, tâm tư càng thêm bình ổn.

Hắn nửa đùa nửa thật đáp chiếu lệ trả lời: “Ngọc Đường đúng là ở trên còn gì”

Kì thực Triển Chiêu quả tình có chút oan uổng, khi đó nhắm mắt tiến vào cơ thể Ngọc Đường, hắn hoàn toàn thuận theo bản năng, đến lúc sáp nhập hắn mới ý thức mình đang làm gì… Nơi đó, hóa ra nam nhân hoan ái phải dùng nơi đó? Trước kia hắn luôn cho rằng cấu tạo thân thể Ngọc Đường bị thuốc cải biến…

Chẳng qua hắn không thể nói với y thực ra hắn vốn không biết nam nhân có thể cùng với nam nhân…, mà dù có biết hắn cũng không làm.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn không hề có ý hối lỗi, tiếp tục chơi trò giả ngu với mình, tức giận mỗi lúc một tăng, nhưng không còn sức đánh chửi, vậy là ôm bụng bắt đầu khổ sở rên rỉ: “Ai u —- bụng, bụng ta đau quá! ! —- a…” Mèo thối, cho ngươi sốt ruột chết luôn.

Quả nhiên lời y lập tức khiến cho trái tim Triển Chiêu vặn xoắn, hắn vội nâng người, cẩn trọng xoay Bạch Ngọc Đường đối mặt với mặt mình, lo lắng kiểm tra một phen.

Nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi hơi tái trắng, hai tay ép chặt thành bụng căng tròn, tâm tư Triển Chiêu đau nhói.

Lập tức lăn ra khỏi giường, nhanh chóng nhặt lấy áo ngoài rơi tung trên đất mặc vào, quay lại nói với người kia: “Ngọc Đường, ngươi cố chịu một chút, ta đi kêu Bạch cô nương tới khám cho ngươi, yên tâm đi, không sao mà” Giọng nói có phần run rẩy, không rõ hắn đang an ủi Bạch Ngọc Đường hay đang tự an ủi mình.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn định chạy ra ngoài gọi người, tức thì vươn tay kéo hắn: “Đừng, đừng đi!” Đùa gì vậy chứ? Một giường bừa bộn sau trận mây mưa, chính y còn trần như nhộng nằm đây, chẳng lẽ hắn thực sự muốn người khác đến xem? Bạch Ngũ gia ta còn mặt mũi nào nữa chứ ?

“Ngọc Đường, tới nước này rồi, ngươi đừng cố chấp, đây không phải chuyện đùa đâu” Triển Chiêu còn tưởng Bạch Ngọc Đường cậy mạnh, lo âu ứ lên cuống họng.

“Ta không sao. Tiểu nha đầu kia bị thương, hôm qua đã không được nghỉ ngơi, vất vả mãi mới ngủ được, đừng làm phiền muội ấy.” Bạch Ngọc Đường tùy tiện nói một lí do, hai tay nắm chặt Triển Chiêu không chịu buông ra.

Mèo ngốc này rốt cuộc có biết ý thức hay không? Chỉ khoác mỗi lớp áo ngoài quần cũng không mặc cứ thế chạy ra bên ngoài. Cho dù hắn có lột hết da mặt của một quan viên Tứ phẩm, nhưng Bạch Ngũ gia còn muốn gặp mặt người đời.

“Nhưng mà, Ngọc Đường…” Thanh âm Triển Chiêu lo lắng nghẹn ngào, hắn biết tiểu cô nương kia bị thương không nhẹ, đêm hôm khuya khoắt đanh thức người ta quả là không ổn, có điều tình trạng Ngọc Đường…

Triển Chiêu chỉ hận không thể hung hăng tự vả một trận, chỉ đành trách mình nhất thời hồ đồ, không biết tiết chế. Lỡ như Ngọc Đường và đứa nhỏ thật sự có chuyện không hay, hắn dẫu có chết vạn lần cũng chưa hết tội.

“Ngũ gia ta nói ổn là ổn. Đứa nhỏ này đâu phải chỉ của mình ngươi, chẳng lẽ ta lại đem mạng nó ra đùa giỡn?” Bạch Ngọc Đường thấy vành mắt hắn hoen đỏ, trái tim bỗng dưng mềm nhũn, chỉ là cơn giận vẫn chưa tan hết, ngữ khí có phần lạnh lẽo.

Triển Chiêu nghe y nói vậy cũng tạm an lòng, thế nhưng cảm giác đau lòng không hề thuyên giảm.

Hắn trở lại giường cẩn trọng ôm giữ thân trên Bạch Ngọc Đường, để y tựa vào người mình, lo lắng dò hỏi: “Có đau lắm không? Ta phải làm gì bây giờ?”

Bạch Ngọc Đường thấy hắn căng thẳng vì mình như vậy thì hầu như không còn giận dữ, y vốn chỉ định làm hắn lo lắng một chút, hiện tại mục đích đã đạt, tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn “Vậy ngươi xoa bóp cho ta, có lẽ ta sẽ dễ chịu hơn đó.” Dẫu rằng có chút không được tự nhiên, kì thực từ trong sâu thẳm Bạch Ngọc Đường vẫn thực hưởng thụ cảm giác được Triển Chiêu cung phụng.

Triển Chiêu nghe xong, nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng cao ngất của Bạch Ngọc Đường, bắt đầu khẽ khàng xoa vuốt.

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy một luồng nhiệt lưu chậm rãi rót vào đan điền, dần dần lan khắp toàn thân, quanh thân dâng lên một cỗ ấm áp, thai nhi trong bụng cũng được dỗ dành, y biết Triển Chiêu sử dụng nội lực giúp mình an thai, tâm tư không khỏi ấm dần.

“Còn đau không?” Triển Chiêu dịu dàng hỏi y.

Bạch Ngọc Đường không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng bờ ngực Triển Chiêu, nơi đó có một vết thương, không dài, nhưng rất đậm, rất sâu…

Mèo con, nỗi đau của ta, làm sao so được với sự đau đớn của ngươi…

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, vô thức vươn tay xoa lên vết sẹo, lại bị Triển Chiêu bất ngờ bắt lấy: “Ngọc Đường, ngươi đã sớm biết, nên mới đâm ngay chỗ này đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.