CHƯƠNG 46 KHI CAO SÍ NGÂY THƠ [ NHỊ ]
Từ hoàng cung rời đi, Chu Cao Sí rũ mắt xuống , bước đi chậm rì rì như trước, trên mặt tuy rằng vẫn mang theo nhàn nhạt tươi cười, nhưng có chút miễn cưỡng.
Chu Lệ dọc đường mặt không chút thay đổi, đôi mắt thâm trầm khó lường.
Từ thị cũng là vẻ mặt có chút lo lắng, mê hoặc, khó hiểu.
Mà cùng tiến cung , Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại liếc nhau, đều lặng lẽ đi sau hai bước , đối không khí ba người đằng trước quỷ dị ứ đọng cũng đầy khó hiểu.
Kỳ quái , hoàng gia gia tứ hôn cho đại ca, đây không phải chuyện tốt sao?
Sao ca giống như không muốn nha?
Phụ vương cùng mẫu phi cũng không vui ý ?
Đợi ra khỏi hoàng cung, Chu Cao Sí muốn hồi xe ngựa của mình , Chu Lệ lại thản nhiên nói “Sí nhi , đến xe ngựa phụ vương, phụ vương có việc với ngươi nói.”
Chu Cao Sí dừng bước đôi chút , chậm rãi xoay người, vẻ mặt cung kính nghiêm nghị chắp tay “Con tuân mệnh.”
Chu Lệ khẽ nhíu mày, nhìn Chu Cao Sí rũ mắt, vẻ mặt cung kính, sao thế ? Tiểu tử này không vui ?
Trong lòng Chu Lệ có chút vừa lòng, ân, xem ra tiểu tử đối hôn sự này cũng thập phần bất mãn ……
Đợi Chu Cao Sí lên xe ngựa, Chu Lệ liền kéo Chu Cao Sí qua , ngồi ở bên người mình, thấp giọng hỏi “Sí nhi , hoàng gia gia ngươi nói đến hôn sự, ngươi cảm thấy thế nào?”
Chu Cao Sí quay đầu nhìn về phía cha hắn , không nói gì, cha hắn đều giúp hắn đáp ứng rồi , còn hỏi hắn cảm thấy thế nào?
Cái gọi là cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn, hắn dù không thích thì còn có thể thế nào a?
Không rõ ràng lắm , lão cha hỏi câu này có dụng ý gì , Chu Cao Sí liền chậm rãi mở miệng “Con không có ý kiến.”
Chu Lệ nhíu mày, cái gì kêu là không có ý kiến??
Nhìn Chu Cao Sí cúi đầu , sắc mặt thản nhiên , Chu Lệ hơi hơi nhướng mày, tiểu tử này lại sinh khí?
“Sí nhi …… Ngươi sinh khí?”
“Con không có.”
Chu Lệ mạnh mẽ nâng lên cằm Chu Cao Sí , trên mặt hơi hơi lộ ra ý cười trêu tức, ngón tay trạc trạc hai má Chu Cao Sí “Vậy ngươi cùng cha nói…… Mặt thế này là chuyện gì xảy ra?”
“Mặt con là cha sinh ! Trời sinh như thế!” trong lòng Chu Cao Sí hờn dỗi, nhịn không được cãi lại
Chu Lệ vừa nghe, cũng ha ha nở nụ cười, tiếng cười lộ ra sang sảng, một phen ôm lấy Chu Cao Sí , ôm nhanh vào trước ngực.
Khi bị ôm quá sát ở ngực , trong nháy mắt , Chu Cao Sí cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền cố gắng trầm tĩnh lại.
Chu Lệ ra vẻ không biết, giống như dĩ vãng, mềm nhẹ phủ vỗ lưng Chu Cao Sí , thanh âm khàn khàn chậm rãi nói “Sí nhi , sinh khí là bởi vì cha không cự tuyệt sao ?”
Chu Lệ lớn mật đoán, tiểu tử này cáu kỉnh có phải bởi vì mình không có cự tuyệt tứ hôn hay không ?
Mềm nhẹ an ủi rất nhanh có hiệu quả, Chu Cao Sí hoàn toàn bất giác thả lỏng xuống, thậm chí hơi hơi điều chỉnh tư thế, để cho chính mình càng thoải mái oa ở trong lòng Chu Lệ , rầu rĩ mở miệng “Cha muốn tìm con dâu cho mình nhanh thế sao ?”
Chu Lệ bị kiềm hãm, sau một lúc lâu, trong lòng cười khổ, ách thanh mở miệng “Cha…… Một chút cũng không thích , đáp ứng hoàng gia gia ngươi bất quá là kế tạm thời …… Sí nhi , cha sẽ có biện pháp , tin tưởng cha, chỉ có đính hôn, sẽ không có cái khác .”
Chu Cao Sí nghe vậy, ngẩng đầu, do dự nói “Cha…… Nếu rất trọng yếu , con cưới cũng không quan hệ……”
Dù sao hắn sớm hay muộn đều phải thành thân , không phải sao ?
Nhưng Chu Lệ cũng không hờn giận ninh mi “Sí nhi ! Không được nhắc lại!”
Chu Cao Sí khó hiểu “Cha?”
Chu Lệ nhìn vẻ mặt Chu Cao Sí nghi hoặc, hoãn hoãn ngữ khí, ôn nhu nói “Sí nhi …… hôn sự của ngươi, cha sẽ lưu ý , hiện tại…… Không cần nói đến việc này .”
Chu Cao Sí chậm rãi gật đầu, như vậy a…… Vậy rất tốt!
Không biết vì sao, Chu Cao Sí cũng không hy vọng nhanh như vậy đã thành thân.
“Sí nhi …… Ngươi…… Muốn thành thân sớm sao ?” Chu Lệ thấp giọng hỏi.
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu “Không nghĩ.”
Chu Lệ mỉm cười, đem Chu Cao Sí ôm nhanh, ngón tay cố ý lại như vô tình xẹt qua bên hông Chu Cao Sí , cười nhẹ nói “Vậy…… Sí nhi là có thể cứ như thế này bồi cha thêm vài năm nữa ……”
Chu Cao Sí sửng sốt.
“Nếu…… Sí nhi thành thân, còn có thể ở bên người cha như thế này nữa đâu sao ?” Chu Lệ nhẹ nhàng nói xong, trong thanh âm có hơi hơi thở dài.
Chu Cao Sí ngẩn ra, trong lòng không khỏi tưởng tượng đến …… Mình không còn ở bên người cha như trong lời nói ……
Nhịn không được hai tay kéo lấy quần áo cha, trong lòng Chu Cao Sí phát khổ, làm sao bây giờ? Hắn một chút cũng không muốn rời đi cha mình !
Cảm giác được quần áo bên hông bị gắt gao kéo, trong lòng Chu Lệ có chút vui sướng, Sí nhi ……
Cũng theo bản năng ôm chặt Chu Cao Sí vào trong lòng, trong lòng sủng nịch cũng có chút đau lòng, kéo quần áo nhanh như thế …… trong lòng Sí nhi rất thống khổ đi?
************
Ban đêm.
Chu Doãn Văn nhìn về phía Hoàng Tử Trừng , nhíu mày nói “Hoàng gia gia đã cùng Yên vương nói, đem Trương gia tiểu thư hứa hôn với thế tử Yên vương . Yên vương …… Cũng đã đáp ứng rồi.”
Nhãn tình Hoàng Tử Trừng sáng lên, cung kính chắp tay nói “Như thế, không phải tốt lắm sao? Chúc mừng điện hạ, có cái này , Yên vương bên kia sẽ có nhiều trò hay để xem nha !”
Chu Doãn Văn khẽ lắc đầu, giận dữ nói “Tử Trừng, ta chỉ là cảm thấy, chuyện đính hôn này cũng không tính là gì ! Có thể giúp cho chúng ta cái gì sao ?”
Hoàng Tử Trừng cũng hơi hơi cười thần bí “Điện hạ, ngài cứ chờ xem đi!”
Chu Doãn Văn tựa hồ có chút thất vọng “Chỉ mong ngươi cho ta xem không phải lạn diễn ( vở kịch tồi tệ ) !”
Mà lúc này , ở Phụng Tiên điện, Chu Nguyên Chương ngưng thần trầm tư , gõ bàn, chỉ mong lần tứ hôn này, có thể cho Doãn Văn lưu một cái đường lui…… Ai!
************
Lúc này , trong Yên vương phủ……
Chu Cao Sí đem chính mình chôn ở ổ chăn, trong lòng phát sầu phát khổ cùng khó chịu……
Vì cái gì…… Hắn chỉ nghĩ đến rời đi cha liền khổ sở như thế ???
Thành thân thôi, nam lớn thì kết hôn , gái lớn thì gả chồng , là chuyện tình tối tự nhiên nha !
Hắn mâu thuẫn cái gì nha!
Thành thân cũng không phải liền rời đi cha đâu……
Chính là…… Không thể giống như bây giờ , oa ở trong lòng cha hắn , mỗi ngày trước khi ngủ đều cùng cha nói chuyện và tâm sự
…… Không thể mỗi ngày vừa mở mắt tỉnh lại đã thấy cha cười với hắn……
Không thể cùng cha đi dạo phố , ăn mì nước , ăn bánh bao, ăn hồn độn……
……
Không thể cứ lại thân mật ở chung như thế ……
Vì cái gì…… Chỉ nghĩ đến không thể ở chung với cha nữa , trong lòng hắn liền…… Khổ sở đến thế ?
Chẳng lẽ ……
Chẳng lẽ……
Không, không thể nào?
Sao khả năng đâu?!
Hắn…… Hắn……
Chẳng lẽ vẫn đều là……
Tiểu hài tử mãi không lớn , luôn ỷ lại lão cha sao ?!
Chu Cao Sí xoay người , trong lòng buồn bực, mệt hắn là luân hồi trọng sinh nha !
Nhớ tới vừa mới nãy …… Nghĩ đến cảnh tượng hắn phải rời cha đi, hắn lại khó chịu muốn khóc!!!
Thật sự là…… Rất dọa người !!!
Lúc Chu Cao Sí ở trong chăn buồn bực , đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ “Tiểu bánh bao, ngươi muốn đem mình thành bánh nướng sao ?”
Chu Cao Sí sửng sốt, trong lòng lúng túng, chậm rãi từ trong chăn từng chút từng chút chui ra .
Chu Lệ khoanh tay , đứng ở bên giường, nhìn Chu Cao Sí từ trong chăn chui ra từng tý một , trong lòng bật cười, tiểu tử này…… Thật sự là……
“Cha?”
Chu Lệ ngồi xuống ở bên giường , một bên bất đắc dĩ cười hỏi “Tiểu bánh bao…… Ngươi đang phiền muộn cái gì?”
Vẻ mặt Chu Cao Sí nghiêm túc “Con đang tự hỏi một vấn đề trọng yếu phi thường.”
Chu Lệ chọn mi, một bên cởi áo khoác, một bên tùy ý hỏi “Nga? Cái gì là vấn đề trọng yếu vậy? Nói cho cha nghe một chút?”
Chu Cao Sí ngồi dậy, theo thói quen khoanh chân, vẻ mặt còn thành thực nói “Con suy nghĩ, con đã muốn mười ba , lại còn luôn phiền toái cha cùng con ngủ, như vậy…… Không tốt, không tốt!”
Chu Lệ sửng sốt, Sí nhi đang nói cái gì?
Chu Cao Sí dứt lời, lại ngẩng đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói “Con từ hôm nay mới phát hiện, con đã rất ỷ lại cha , cha, con về sau sẽ cố gắng không ỷ lại cha !”
Chu Lệ nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , trong lòng bị kiềm hãm, cái gì gọi là luôn phiền toái cha cùng con ngủ?!
Còn có! Cái gì gọi là không ỷ lại cha??
Muốn độc lập? Độc lập rồi sao ?
…… Rời đi mình sao?!
Trong lòng Chu Lệ tức giận, đồng thời, trong lòng còn có khủng hoảng khó có thể che dấu.
Xú tiểu tử, ngươi sao có thể không ỷ lại ta?!
Khi nhìn đến tiểu tử này từ trên tửu lâu nhảy xuống, tim đập cơ hồ đình chỉ……
Hắn chỉ cần nghĩ đến …… Nếu, tiểu tử này thật sự…… Không thể…… Đứng lên…… Vậy mình nên làm thế nào ?
Không thể tin được!
Chỉ là nghĩ thôi, hô hấp đều đã đình trệ.
Khi cõng tiểu từ này đi trên đường ở Nam Kinh……
Hắn do dự mà tự hỏi, buông ra như thế nào?
Tiểu bánh bao sẽ không tiếp thụ được …… Không bằng buông ra……
Để cho…… Tiểu bánh bao giống người thường…… Thành thân, sinh con……
Tưởng tượng thấy một nữ nhân đứng ở bên người tiểu bánh bao…… Tiểu bánh bao ôn hòa đối nàng cười……
……
Hắn muốn giết nữ nhân kia!
Ngay cả tưởng tượng cũng không thể áp chế sát ý của bản thân !
Cho nên……
Ngày ấy, khi hắn cõng tiểu tử này trở lại phủ đệ ……
Hắn cũng đã quyết định!
Nếu tiểu tử này cứ không làm người ta an tâm như thế
– không để ở trước mặt, trong lòng luôn có đủ loại bất an.
Nếu luôn nóng ruột nóng gan như vậy
– mặc kệ tiểu tử này làm cái gì, luôn muốn biết…… Hắn đang làm cái gì, hắn suy nghĩ cái gì, hắn bên người có ai? Hắn trong lòng có đem mình trở thành người quan trọng nhất không ?
Nếu trong lòng đã bách chuyển thiên hồi , không thể đoạn được phân tà niệm kia –
Vậy ……
Đem chấp niệm biến thành hành động!
Lấy lại tinh thần, Chu Lệ cố gắng áp chế tức giận trong lòng , thanh âm dịu đi, thản nhiên nói “Ngươi không ỷ lại cha, cũng không làm phiền cha……”
Chu Cao Sí sửng sốt. Không ỷ lại? Không làm phiền ?
Chu Lệ nhìn trên mặt Chu Cao Sí hoang mang cùng sửng sốt , trong lòng chua sót cười, tiểu tử này…… Sẽ không đem cái tâm tình khẩn trương vô thố đều cho là vì ỷ lại mình chứ ?
Chu Cao Sí gãi đầu, đang muốn nói lại.
Chu Lệ lại đem ánh nến dập tắt , xoay người đem Chu Cao Sí ấn ngã vào giường, mình cũng thuận thế nằm đến trên giường, kéo qua chăn, tức giận nói “Coi như là cha ỷ lại ngươi! Không có tiểu bánh bao thơm ngọt , cha liền ngủ không được!”
Chu Cao Sí bị kiềm hãm, lại bảo mình là tiểu bánh bao?!
Quay đầu căm giận bất bình hai câu, đã thấy Chu Lệ nhắm mắt lại, khóe mắt tựa hồ còn có chút mỏi mệt.
Chu Cao Sí đành phải nuốt xuống lời nói đến bên miệng, xem hai mắt của cha hắn , nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được , lặng lẽ đem mình lại gần , đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai cha hắn , mà cha hắn phỏng chừng là động tác trong lúc ngủ mơ vô ý thức, thuận thế , đưa thắt lưng hắn chế trụ, cằm cũng để ở trên đỉnh đầu hắn .
Chu Cao Sí nhịn không được , khóe miệng hơi hơi tươi cười thỏa mãn, nhắm mắt lại, rất nhanh , tiếng khò khè liền vang lên.
Đợi tiếng khò khè nhẹ vang lên, Chu Lệ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thật sâu Chu Cao Sí ngủ ngon ở trong lòng mình .
Ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ mặt mày Chu Cao Sí , trong lòng bất đắc dĩ, tiểu tử này…… Bỏ lại mấy câu làm người ta cáu kỉnh bực bội như thế , còn mình lại ngược lại , ngủ ngon đến thế ! Trong lòng có chút cắn răng, xú tiểu tử này không lương tâm!
Nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , Chu Lệ hận không thể hung hăng cắn một ngụm, tốt nhất cắn đến để lại dấu ấn!
Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, rốt cục…… Có chút không thể nhẫn nại , cúi đầu, nhưng……
Lại nhẹ nhàng , môi dừng ở trên trán Chu Cao Sí ……
Tại……
Khi nào thì mình quyết định đi vào vạn kiếp bất phục thế này nha……
Xú tiểu tử, tiểu bánh bao, ngươi sao có thể không ỷ lại ta ?!
Ngươi sao có thể…… Nghĩ rời đi ta……