CHƯƠNG 50- KHI CAO SÍ THỨC TỈNH [ NHỊ ]
Chu Lệ nhìn Chu Cao Sí xoay người mà đi, trong lòng bất an cùng nổi giận , hai tay nắm chặt thành quyền, đè xuống xúc động muốn xông lên tóm lại xú tiểu tử kia quay về !
Chuyện tình tối hôm qua thực sự đánh sâu vào tâm trí tiểu tử kia ……
Chu Lệ bình tĩnh nhìn tiểu tử kia không hề thảnh thơi tiêu sái nữa , vội vàng đi xa, có lẽ…… Điều này cũng là một cơ hội ……
Nam Kinh bên kia chuyển biến quá lớn!
Nhớ tới tin tức hôm qua thu được, đôi mắt Chu Lệ âm trầm xuống.
“Vương gia! Ta đã xác thực…… Trương gia tiểu thư kia qua tháng sau sẽ phụng chỉ tiến đến Bắc Bình……”
“Thành hôn?”
“Đúng vậy!”
……
**********
Chu Cao Sí một đường vội vàng mà đi, trở lại Thính Đào viện khi, Mã Tam Bảo cùng Hiểu Cầm vội ra đón .
Trên mặt Chu Cao Sí ôn hòa cười “Tốt lắm, thời điểm không còn sớm , các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi. Ta không cần hầu hạ.”
Mã Tam Bảo có chút lo lắng, thấy Chu Cao Sí xoay người vào buồng trong, vội đi theo , nhẹ giọng hỏi “Thế tử, có cần nô tài chuẩn bị nước ấm rửa mặt cho ngài?”
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu, ôn hòa cười “Không cần. Được rồi. Đi xuống đi. Ta muốn nghỉ ngơi .”
Mã Tam Bảo đành phải cung kính lui ra.
Rời khỏi phòng Chu Cao Sí , Hiểu Cầm vội đi lên hỏi “Tam Bảo, thế tử làm sao vậy? Bị Vương gia trách phạt sao?”
Không thể nào? Vương gia đau thế tử như vậy …..
Hiểu Cầm trong lòng không yên, nhưng lại nhớ tới thế tử mới trước đây cũng từng bị Vương gia đánh quá, liền có chút lo âu nhìn Mã Tam Bảo .
Mã Tam Bảo có chút mờ mịt lắc đầu, cười khổ “Hiểu Cầm , thế tử nói hắn mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, chúng ta cũng đừng quấy rầy .”
Hiểu Cầm cũng chỉ hảo lui ra.
Thấy Hiểu Cầm lui ra, Mã Tam Bảo quay đầu nhìn cửa phòng đã đóng , trong lòng sầu lo, thế tử chưa bao giờ giống như đêm nay …… Trên mặt rõ ràng là ôn hòa tươi cười, cũng lại cứng ngắc như vậy……
Lúc này, trong phòng, Chu Cao Sí nằm ngửa, nhìn chằm chằm nóc nhà, sau một lúc lâu, mới thở dài.
Mình rốt cuộc làm sao vậy?
Lại làm cái loại này mộng như thế ?!
Còn bởi vì cái loại này mộng ấy mà động tình?!
Xoay người, trong lòng phát khổ, dọa người! Mình thật sự là rất dọa người !!
Hắn nên làm thế nào đến đối mặt cha nha!
Nghĩ vừa mới ở Tùng Trúc viện, cha đối hắn giải thích , trong lòng hắn liền áy náy quẫn bách, là hắn nên cấp lão cha giải thích mới đúng ……
Hắn lại đối với cha mình ……
Chu Cao Sí ảo não, hắn rốt cuộc là làm sao vậy?!
**********
Hôm sau, Chu Cao Sí giờ mẹo rời giường, nghĩ nghĩ, vẫn là nhẹ giọng thở dài, chậm rãi mặc quần áo.
Võ thì vẫn cứ phải luyện
Cha thì vẫn cứ phải gặp ……
Hắn không có khả năng trốn cả đời.
Chỉ là…… trong lòng Chu Cao Sí phát sầu, hy vọng cha không cần nói đến chuyện tình tối hôm qua, tốt nhất cha sinh khí, không để ý tới mình là tốt nhất ……
Như vậy, mình có thể không cần vì đến gần cha mà cả người cứng ngắc không được tự nhiên
Nhưng…… Chỉ tưởng tượng đến việc cha không để ý mình , trong lòng lại khó chịu!
Chu Cao Sí gãi đầu, khi vẻ mặt đau khổ ngồi ở trên giường, ngoài cửa, Tam Bảo gõ cửa , nhẹ giọng nói“Thế tử, đã là giờ mẹo .”
“Ân, vào đi.” Chu Cao Sí chậm rãi buông tay , thu lại mặt khổ qua, vẻ mặt ôn hòa mở miệng nói.
Mã Tam Bảo bưng bồn thủy vào phòng, phía sau Hiểu Cầm bưng một cái gì đó làm bằng lông tơ màu trắng, trên mặt mang theo hưng phấn cười.
Chu Cao Sí súc miệng , lại tiếp nhận khăn mặt Mã Tam Bảo đưa qua, xoa xoa mặt, liếc mắt vậy Hiểu Cầm bưng trên tay, hỏi “Hiểu Cầm, đây là cái gì?”
Hiểu Cầm rất vui vẻ cười, mở miệng nói “Thế tử, đây là sáng sớm Vương gia đã gọi người đưa tới đó , là hôm qua Vương gia cùng hai vị thiếu gia đi săn thú săn bắt được một con bạch hổ . Nghe nói, thời điểm hôm qua Vương gia hồi phủ, đã kêu người xử kí bạch hổ này , hôm nay sáng sớm đã kêu người đưa tới, thế tử, người xem, cái này làm áo choàng rất tốt nha , người muốn làm áo dài hay ngắn nha ?”
Chu Cao Sí trong lòng ngẩn ra.
Nhớ tới vài năm nay khi sắp bắt đầu mùa đông, cha sẽ đi săn thú, mặc kệ săn được cái gì, cha đều đưa cho mình may quần áo ấm ……
Bạch hổ sao?
Vậy rất nguy hiểm đi?
“Thế tử?” Hiểu Cầm có chút khó hiểu nhìn Chu Cao Sí đột nhiên bắt đầu ngốc lăng , lại thấy đôi mắt Chu Cao Sí biến thành màu đen, vẻ mặt có chút tiều tụy, nhịn không được mở miệng hỏi “Thế tử , là thân thể không thoải mái sao ?”
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, ôn hòa cười “A? Không có việc gì, chỉ là tối hôm qua ngủ không tốt lắm……” Chỉa chỉa tấm da lông mà Hiểu Cầm đang cầm “Làm áo choàng dài đi .”
Đi ra Thính Đào viện, Chu Cao Sí chậm rãi hít sâu một hơi.
Trong lòng luôn cố nhắc nhở mình , không có việc gì, đó là cha mình , không có việc gì, đó là cha mình ……
Trong lòng một bên vừa nhắc , một bên chân lại hướng rừng cây nhỏ đi tới .
Đợi rốt cục đến rừng cây nhỏ, Chu Cao Sí dừng chân bước, nhìn xa xa, cha hắn đang đứng ở dưới cây đại thụ , trong tay cầ theo trường thương, lẳng lặng nhìn hắn.
Tim đập lại càng nhanh hơn , lại nghĩ tới tối hôm qua……
Chu Cao Sí chậm rãi bình phục tâm tình của mình, mới chậm rãi hướng cha hắn đi đến.
*********
Lúc này, trong một cái khuê phòng ở trong thành Nam Kinh.
“Thanh Nhi, việc này, cha biết làm khó ngươi . Cha cũng biết…… Ngươi không thích việc hôn nhân này …… Nhưng…… chuyện tình của Hoàng thái tôn là tối trọng yếu!”
“Cha……”
Thở dài một tiếng “Thanh Nhi, ngươi nhớ kỹ. Đem chuyện tình lớn nhỏ trong Yên Vương phủ nhớ kĩ , giao cho Hoàng Tử Trừng đại nhân ……”
“Dạ…… Nữ nhi nhớ kỹ.”
***********
Chu Lệ nhìn Chu Cao Sí chậm rãi đi vào, trường thương trong tay không khỏi càng thêm nắm chặt .
“Con kiến quá cha.” Chu Cao Sí cung kính chắp tay hành lễ. Vẻ mặt nghiêm nghị.
Chu Lệ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , trong lòng Chu Cao Sí khẩn trương, trên mặt lại nghiêm nghị.
Sau một lúc lâu, Chu Lệ chậm rãi nâng tay , ngón tay chạm đến hai má Chu Cao Sí , hơi hơi dụng lực, hí mắt, hừ lạnh “Tiểu bánh bao , tối hôm qua thực ngang tàng a! Cha gọi ngươi, ngươi cũng không để ý?! Rất ương ngạnh nha ?! Không đem cha để vào mắt ?!”
…… Đau! Chu Cao Sí nhịn không được tế mi hơi nhíu, nhịn không được nột nột mở miệng nói “Cha…… Con không dám…….”
“Hừ!” Chu Lệ thuận thế nhân cơ hội ôm lấy Chu Cao Sí , nâng tay dùng sức nhu nhu đầu Chu Cao Sí , ra vẻ giận dữ nói “Không dám?? Hừ! Cha nhìn ngươi vốn không có không dám ! Lần trước ở Nam Kinh, cha nói ngươi không được đi ra ngoài, ngươi không nghe! Tối hôm qua, cha gọi ngươi, ngươi cũng không để ý!?”
Chu Cao Sí nột nột mở miệng,“Cha…… Con…… Con chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?!” Chu Lệ ra vẻ tức giận “Có vài chuyện lớn ta cần nói , ngươi lại nháy mắt chạy mất , thì tính thế nào nha ?! A?!”
Trong lòng Chu Cao Sí cười khổ, việc này…… Có thể nói ra sao ?
Nhưng giương mắt nhìn mặt mày Chu Lệ có chút thâm quầng, trong lòng Chu Cao Sí phức tạp, cha sợ cũng…… Một đêm không ngủ đi?
Là vấn đề của mình , lại làm cho lão cha vì mình mà lo lắng……
Trong lòng Chu Cao Sí áy náy bất an, vì thế, ngẩng đầu, còn nghiêm túc nói “Cha, con về sau sẽ không !”
Chu Lệ nhìn Chu Cao Sí rốt cục ngẩng cao đầu nhìn thẳng mình , trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ngón cái nhẹ nhàng nhu nhu hồng ấn trên mặt Chu Cao Sí , Chu Lệ vẫn ra vẻ trừng mắt “Đi! Bồi cha ăn bánh bao đi!”
“Nga.” Chu Cao Sí cố gắng xem nhẹ ngón cái chai sạn trên mặt mình , cố gắng xem nhẹ hốt hoảng cùng khẩn trương trong lòng.
Trong Tùng Trúc viện, Chu Cao Sí chậm rãi khuấy bát chúc .
Chu Lệ gắp một cái bánh bao phóng tới trước mặt Chu Cao Sí, nói “Ăn hết !” Dừng một chút, lại tựa hồ không chút để ý mở miệng nói “Về sau…… Không được như vậy nữa . Còn có…… Ăn xong, phải vào phòng ngủ của cha …… Cha phải đi ra ngoài, ngươi ngoan ngoãn , hôm nay ở trong nhà hảo hảo nghỉ ngơi!”
Chu Cao Sí dừng chút , chậm rãi gắp lên bánh bao, quay đầu nhìn về phía cha hắn , đã thấy cha hắn cúi đầu uống chúc .
Chu Cao Sí cũng cúi đầu, chậm rãi cắn bánh bao, cảm thấy bánh bao hôm nay…… Hương vị phi thường hảo!
Cơm nước xong, Chu Lệ quả thực đi ra cửa.
Chu Cao Sí nhìn theo cha hắn đến khi cha xuất mông sau , xoay người vào phòng cha hắn .
Không biết vì sao…… Ngày thường cảm thấy trong phòng quen thuộc như vậy, hôm nay lại cảm thấy có chút xa lạ, có chút không giống, trong lòng lại khẩn trương lên.
Chậm rãi nằm đến trên giường cha hắn , trong lòng sững sờ, cảm thấy giống như thiếu điểm gì đó , trong lòng suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới…… Dường như , thiếu…… Cha hắn ……
Xoay người , Chu Cao Sí đột nhiên cảm thấy gối đầu tựa hồ không đủ mềm mại ? Dưới gối có cái gì sao ? Chu Cao Sí thân thủ sờ sờ, lấy ra một thứ , tập trung nhìn vào –
Một tượng đất?
Nhưng là…… Một tượng đất rất xấu nha ……
Nếu…… Tượng đất này không bị vỡ làm ba thì ……
Vậy nó cùng mình hẳn là có tám phần tương tự ……
Nguyên lai lão cha…… Thật sự có sửa chữa tượng đất nha……
Bất quá…… Quá xấu!
Nhìn chằm chằm tượng đất, Chu Cao Sí không khỏi nhếch miệng ngây ngô cười, tuy rằng thực xấu, nhưng hắn thích!
Nhìn chằm chằm tượng đất, trong lòng Chu Cao Sí chậm rãi có quyết định, mấy thứ loạn thất bát tao mạc danh kỳ diệu trong lòng , toàn bộ vùi lấp!
Hắn không muốn có một ngày cha đối hắn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ chán ghét!
Tuyệt đối tuyệt đối không cần!
*********
Chu Cao Sí không biết là……
Lúc này, cha hắn đã đứng ở ngoài cửa sổ……
Nhìn Chu Cao Sí rốt cục lấy ra tượng đất, cha hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn Chu Cao Sí nhìn chằm chằm tượng đất ngẩn người một lúc lâu, cha hắn khẩn trương không thôi.
Nhìn Chu Cao Sí đối với tượng đất chậm rãi lộ ra ngốc hồ hồ cười , lại xem ở trong mắt cha hắn cũng là phi thường đáng yêu , cha hắn cũng rốt cục câu miệng cười……
Mà cuối cùng, nhìn Chu Cao Sí ôm tượng đất, đá văng chăn ra, khò khè khò khè ngủ……
Cha hắn không khỏi phóng nhu ánh mắt, dừng ở Chu Cao Sí , khóe miệng tươi cười càng sâu .
Cha hắn thì thào “Tiểu tử này sao lại thích đá chăn như thế nha ……”