Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 39: Chương 39: Tai họa (2)




Có một cái miệng khổng lồ với những hàm răng sắc nhọn đang cắn mạnh vào cấm chế, mỗi cú cắn của nó khiến cho ánh sáng từ cấm chế yếu đi từ từ. Cái miệng đó lùi lại, dồn lực cắn một cú cực kỳ mạnh vào cấm chế khiến nó vỡ tan hoàn toàn.

Cấm chế tan biến, lũ quái vật đồng loạt hướng thẳng ra bên ngoài cảnh cửa mà xông ra. Những sinh vật nhỏ cao bốn thước, chi trước thu nhỏ, đứng bằng chi sau săn chắc, đuôi chúng trễ xuống với cái hàm đầy răng nanh, chúng là lũ xông ra trước tiên.

Bọn quái vật khổng lồ ở phía sau cánh cửa cũng đã đồng loạt xông lên với khí thế giết chóc, sẵn sàng giẫm đạp lên mội sinh vật đang hiện hữu nơi đây.

Nhưng khi chạm tới cửa bọn chúng liền bị ngăn cản, Phong Nha đã khởi động tinh thần, tiến hành ngăn cản sự đổ bộ của chúng.

“Gào... Gào...” Từng tiếng thét phẫn nộ thoát ra từ trong miệng bọn chúng. Chúng đã đói khát rất lâu rồi, thế mà có kẻ còn dám ngăn cản cơn đói của chúng.

Nó vừa cố gắng thực thi cấm chú vừa quay lại quát lớn với Minh Hoa, Thiên Tuệ: “Nhanh, nhanh chóng tiêu diệt lũ quái nhỏ đó này, nếu chúng sống sót được tất cả chúng ta sẽ chết hết, điểm yếu của chúng là... Là đầu.” Không kịp có thời gian để giải thích nên Phong Nha phải nói ngắn gọn.

Giọng quát của Phong Nha ngưng trọng, chứng tỏ sự hung hiểm của chúng, Thiên Tuệ phản ứng nhanh hơn Minh Hoa, cô triệu hồi nỏ thần, truyền vào linh lực nhắm ngay đầu một con. Tên sét xuyên qua đầu khiến con tiểu quái vật lập tức tử vong. Đầu chúng văng ra một viên ngọc đỏ nhỏ mà không ai để ý.

Minh Hoa nắm chắc nắm đấm, nhảy lên đấm mạnh vào đầu một con khiến nó tử vong ngay lập tức. Cô bé quay qua thì thấy có một đám con quái vật đang bu quanh lấy một con khỉ trong đàn của A Tứ, bọn chúng nhỏ hơn nhưng lại rất đông và linh hoạt, có một con phóng lên cắn ngay cổ con khỉ, hấp thu lấy sinh mệnh của nó.

“Khét khét.” Con khỉ hét lên đầy đau đớn, càng có nhiều con quái vây quanh nó. Thân thể, tứ chi của con khỉ xấu số kia tím tái co rút, chỉ còn trơ lại một lớp da khô dính xương. Một sinh mệnh cứ như thế tan biến trước mắt họ.

A Tứ thấy thế gầm lên một tiếng, nó giẫm đạp lên những con quái vật, phóng thẳng đến chỗ con khỉ xấu số kia, gặp một con giết một con. Minh Hoa theo sau nó.

“Minh Hoa, quay lại đây, nơi đó quá nguy hiểm.” Thiên Tuệ cố gắng quát, nhưng hình như Minh Hoa đã không thể chú ý nghe thấy lời cô nữa, Thiên Tuệ chỉ có thể ở đàng sau vừa giết những tiểu quái xung quanh, vừa bắn yểm trợ cho Minh Hoa.

Hai người liên tục gạt bỏ hết những con tiểu quái vật đang bu lại chỗ con khỉ kia. Thân thể to lớn của con khỉ ngã xuống được A Tứ đỡ lấy, đây là con khỉ đã cố chạy đến báo cáo khi nãy mà giờ đây khuôn mặt chỉ còn xương khô khốc, mắt mở trừng lớn, sinh mệnh trong cơ thể hiển nhiên đã bị lũ quái vật hấp thu toàn bộ. A tứ chạm qua người nó mà có cảm giác như đang chạm vào xương xẩu.

“A Thập Nhị.” A Tứ gầm lên một tiếng, vuốt mắt con khỉ A Thập Nhị lại, xung quanh cũng đã có những con khỉ bị bọn quái vây lấy, kết cục không khác gì A Thập Nhị. A Tứ trong lòng dâng lên sự phẫn nộ, nó bóp nát đầu con tiểu quái đang phóng đến, nó cũng đã nghe thấy lời nói của Phong Nha, lúc này nó hét lớn về phía đám khỉ đang chiến đấu với lũ tiểu quái: “Đầu là điểm yếu của chúng, mọi người, hãy cùng nhau giết lũ súc sinh này, báo thù cho anh em ta.”

“Báo thù, báo thù.” Dòng máu hiếu chiên đang rạo rực lên trong người của chúng, lũ khỉ đang nấp cũng thò mặt ra ngoài, bắt đầu tấn công lũ tiểu quái lân cận, cảnh tượng đàn khỉ cùng lũ tiểu quái giao chiến sáp lá cà hết sức hỗn loạn. Những con khỉ sợ hãi chạy tách rời thì dễ dàng bị bọn chúng nhắm vào.

Đây đúng là những con quái vật, dù cho lũ khỉ có giết bao nhiêu đứa đi chăng nữa bọn chúng vẫn không hề sợ hãi mà vẫn xông tới không ngừng. Đáng sợ hơn ở chỗ tốc độ của chúng không kém lũ khỉ là bao, chỉ cần sơ hở một tí là mất mạng ngay.



Trên thảo nguyên lúc này mùi máu bốc lên khắp nơi. Ở gần chỗ cánh cửa quanh đó đã chất đầy xác của những động vật xấu số, xương xẩu của động vật khắp nơi.

Đã hơn nữa giờ trôi qua, lũ khỉ trắng giờ đây không con nào là không mang trên mình vết máu cả, máu tươi nhiễm đỏ cả bộ lông trắng của chúng. Vết thương chi chít khắp cả người, đã có những con khỉ trọng thương quá nặng không chịu nổi mà ngã xuống, trở thành thức ăn của lũ quái vật này. Nhưng bọn tiểu quái này vẫn còn quá đông đảo, cứ như thế thì chẳng mấy chốc tất cả sẽ bị bọn chúng giết hết.

Minh Hoa nhìn bàn tay nổi đầy gân hồng, cô bắt đầu có cảm giác ran rát rồi, khắp người cô lúc này toàn là máu, cô không rõ là máu của cô hay bọn chúng nữa, mồ hôi đã toát ra khắp người cô rồi, trông cô đã hơi mệt.

Minh Hoa vừa đập bọn chúng vừa dùng tinh thần triệu hồi đất nhọn đâm xuyên qua đầu chúng, từng con ngã xuống sẽ lại có những con khác tiếp nối, cảm giác chúng đông đến vô cùng vô tận. Minh Hoa không thể vừa phòng thủ vừa công kích chúng, nên cô buộc phải dùng tất cả tinh thần lực cho việc tấn công, dẫn đến khắp nơi trên cơ thể đều bắt đầu có vết thương.

Cơ thể cô đã cảm thấy hơi mệt, lần đầu tiên cô sử dụng tinh thần nhiều đến vậy, trên khuôn trán cô đã chảy mồ hôi rất nhiều nhưng ánh mắt cô vẫn rất tập trung, chỉ cần sơ sẩy chút là mạng của cô sẽ nguy hiểm ngay.

Cuộc chiến càng ngày càng nghiên về phía bọn tiểu quái, đàn khỉ đã chết gần nửa mà bọn chúng còn quá đông, trên người Minh Hoa, A Tứ đã chi chít những vết thương do lũ quái cào, cấu, cắn mà thành. Lũ khỉ trong đàn tình hình cũng chả kém nhau là bao.

Lại một con khỉ nữa đã ngã xuống, lúc đầu A Tứ còn chạy đến chỗ những con đã chết nhưng bây giờ nó cũng bị vướng bận tay chân nên không thể đưa đồng loại nó đến nơi an nghỉ nữa. Mỗi một đồng tộc ngã xuống khiến A Tứ càng điên cuồng mà đánh giết hơn. Mỗi cú đấm của nó bổ vào đầu lũ quái như phát tiết phẫn nộ, như trả thù cho các anh em đồng tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.