Tiên giới, tại nơi cao nhất của Long tộc, Long Cốc sơn, có một vị lão giả phun một ngụm máu xuống chiếu thư trên bàn, một người trẻ tuổi chạy lại đỡ ông, mở miệng: “Tổ phụ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Liên Minh lau máu khóe môi, nhìn về chiếu thư lần nữa, đó là Thiên Kinh Kỳ thư được tạo ra có thể nhìn trước thiên đạo, tuy nhiên cái giá phải trả có thể là sinh mạng hay thọ nguyên của bản thân, tuy nhiên pháp bảo này chỉ còn lại một lần dùng mà thôi.
Ông mở miệng: “Thiên địa đại nạn, thiên địa đại nạn.”
Chợt chiếu thư bị đen đi, ông sợ hãi quát: “Nhanh, triệu tập toàn bộ chiến binh Long tộc xuất phát đến Tiên tộc.”
Ở Long tộc này Long Vương có địa vị tối cao, tượng trưng cho người đứng đầu Long tộc, mà Lạc Liên Minh là Long Vương mạnh nhất trong các đời Long Vương, tu vi còn cao hơn cả Thiên Đế hiện tại.
Cậu thiếu niên lấy làm kinh hãi: “Không phải là ma giới lại tấn công nữa chứ ạ, Tiên tộc có thể lo được mà.”
Ông lão vẻ mặt khẩn trương đáp trả: “Lần này không như thế, ta lờ mờ thấy được kiếp nạn của Tiên tộc cũng như tiên giới trong Thiên Thư.”
“Vâng, con đi ngay ạ.”
Nói rồi cậu thanh niên hóa thân thành long, bay ra khỏi cửa.
Ông lão nhìn trời lắc đầu thở dài: “Kết cục của tiên giới sẽ ra sao đây, quá mơ hồ, Thiên Thư cũng không thể thấy được.” Tai họa bắt đầu từ Tiên tộc, mức độ vô cùng lớn đến nỗi ông không thể phân tích được. Tiên tộc mà rơi đài đến lúc đó tiên môn sẽ rộng mở, không biết bao nhiêu lực lượng của ma giới từ đó tràn vào nữa.
Tiên tộc, tại quản trường rộng lớn, có hai thân ảnh đang bị áp giải lên đoạn đầu đài, dù cho dưới trời nắng chang chang nhưng vẫn có rất nhiều người vây xem.
Những tiếng chửi rủa, khinh miệt liên tục vang lên, có người còn vung khí chưởng về phía họ nhưng bị đội hộ vệ cản chặn đứng, quát lớn: “Tất cả lui ra ngoài, không ai được có bất kỳ hành động xúc phạm họ.”
Có người lên giọng: “Xúc phạm sao! Thế lúc chúng làm ra việc này sao không nghĩ đến đã xúc phạm tôn nghiêm của Tiên tộc chúng ta chứ?”
“Phải đó.”
“Trục xuất bọn họ.”
“Trục xuất...”
Các hộ vệ thấy tình hình không ổn vội dắt tù binh đi nhanh. Các hộ vệ đứng chắn hai bên đường. Cả quá trình hai người vẫn bình tĩnh cúi đầu, như thể mọi sự xung quanh không có ảnh hưởng gì đến họ hết. Nhưng không ai để ý nơi khóe miệng của họ đã nở nụ cười ranh mãnh.
Ở trên chủ vị nhìn Thiên Đế mặt không đổi sắc như thế thôi chứ trong lòng đang gấp như lửa đốt lẩm bẩm: “Đại ca, huynh đâu rồi?”
Bên cạnh là Thiên Hậu cùng hoàng tử Chấn Thiên, có một bóng hình chạy lại phía Thiên Đế, thủ thỉ: “Phụ thân! Phụ thân sẽ cứu hai thúc phải không, người hứa rồi mà...”
Khóe mắt cô bé đã rớm rớm lệ.
Đây là con gái út của Thiên Đế, Hiên Viên Tư Mẫn, cô là em gái sinh đôi với Hiên Viên Chấn Thiên, cả Thiên Hậu cùng Chấn Thiên đều nhìn đến Thiên Đế, bất quá ông mở lời trấn an họ: “Huyền Vũ thúc thúc sẽ có kế hoạch, nàng và các con yên tâm đi.”
Ông chợt nhìn thấy một thông thư xuất hiện trên tay mình, là của Vũ đại ca: “Cùng Kỳ - Nguyên Đồ, nguy hiểm.”
Ông vẫn chưa hiểu ra thông điệp thì một bóng hình lại chào hỏi: “Ngày tốt lành đại ca.”
Là Hiên Viên Nguyên Đồ, em trai của Thiên Đế.
Nghe tiếng chào, ông quay lại kinh ngạc: “Nguyên Đồ, không phải ngươi đang tuần tra phía cổng bắc sao.”
Chợt ông nghĩ đến thứ gì đó, sử dụng một đạo quang thiểm tung về phía Nguyên Đồ, nhưng cậu ta dễ dàng tránh thoát nó, sự việc vừa rồi khiến một số triều thần cùng ba người ngạc nhiên. Thiên Đế quát lạnh:
“Mày... Mày đã làm gì?”
“Hô hô, chẳng có gì cả, bất quá ta chỉ muốn lấy thứ đáng lẽ ra thuộc về mình mà thôi.”
Nói rồi cậu ta biến mất vào làn người, trước khi đi, hắn mở miệng cười chúc phúc: “Đại ca cố giữ lấy ngai vị của mình nha.”
Sau đó có một đạo quân Tiên tộc phi xuống, ai ai cũng có huy hiệu của bắc cổng, đồng thanh mở miệng: “Bẩm bệ hạ! Chúng thần đã có mặt, xin bệ hạ ra lệnh.”
Lúc này Thiên Đế đã lạnh như băng: “Khốn nạn.”
Bây giờ ông không nhìn ra mưu kế của Nguyên Đồ thì ông chính là kẻ ngu. Quay qua các quan viên cùng ba người gia đình ông, ra lệnh: “Nhanh, mau chóng rời khỏi chỗ này, ma giới... Tấn công.”
Thiên Hậu cùng hai con hoảng hốt: “Sao, sao chúng có thể tấn công được?”
Chưa kịp cho bà suy nghĩ nhiều, một đoàn binh nhanh chóng che chở cho ba người mau chóng ra khỏi đây.
Một vị lính mặt đồ tuần tra đang vội vàng chạy tới, hoảng sợ bẩm báo với Thiên Đế: “Ma giới, ma giới tấn công phía bắc, bọn chúng... Bọn chúng đông, rất đông.” Dĩ nhiên hắn không thể ngờ đội quân canh phòng bất ngờ rúi khỏi đó.
Vừa dứt lời thì đám người bên dưới bắt đầu loạn thành từng đám.
Bỗng dưng hai kẻ đáng lẽ ở trên pháp đài đột nhiên đứng lên, bọn họ bẻ đi sợi xích, tụ ma pháp nhanh chóng đánh về phía Thiên Đế. Thiên Đế nhanh chóng tung pháp thuật của mình về phía hai kẻ đó. Nhưng bọn chúng ngay lúc sắp áp sát được Thiên Đế thì tự bạo khiến ông bị văng ra sau, dưới đất có hai con trùng nhỏ từ từ bò vào cơ thể Thiên Đế.
“Bệ hạ!!!” Các quan viên cùng binh lính chạy tới hộ giá.
“Ta không sao, chỉ là hai tên ma binh tự bạo mà thôi, nhanh, phái người tới Giới ngục, có thể bọn chúng nhắm đến nhị ca tam ca ta. Còn lại theo ta đến phía bắc, ta phải xem kẻ nào dám tấn công vào Tiên tộc chúng ta mới được.”
“Tư Liệt! Chàng có làm sao không?” Giọng nói của Thiên Hậu vang lên. Bà vừa đi thì nghe được tiếng nổ lớn, bà không suy nghĩ nhiều liền dặn dò binh sĩ hộ tống hai con rồi tự mình quay trở lại trung tâm.
“Từ nhi! Sao nàng lại quay lại? Nơi này không nên ở lâu.” Thiên Đế ôm lấy bà nhưng lại mở miệng trách móc.
“Nếu chàng muốn tự mình tham chiến thì ta phải theo, không cho chàng từ chối.” Thiên Hậu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn nhưng bà vẫn kiên quyết nắm lấy tay hắn nói.
“Được, nhưng nếu có nguy hiểm nàng phải ngay lập tức chạy đầu tiên, có biết chưa?”
Ông có cảm giác cuộc tấn công này rất hung hiểm, trong lòng có rất nhiều bất an dâng lên từng đợt.
“Chậc chậc, tình cảm của Thiên Đế cùng Thiên Hậu quả nhiên tốt đẹp như lời đồn nhỉ.”
Có hai đạo thân ảnh đứng trên cột nhìn về phía phu thê bọn họ.
Thiên Đế nhìn đến hai thân ảnh ấy, tinh thần ông dâng lên cảnh giác cao độ: “Các ngươi là...”