Khác với bầu trời đỏ hồng ở ma giới, bầu trời cung trăng với những dải sao sắc màu ở quê hương Chí Trung, bầu trời về đêm ở nơi đây tĩnh lặng vô cùng, chỉ có duy nhất một vần trăng độc lai độc vãn.
Thế nhưng nhờ có hình ảnh này mà Thiên Tuệ mới biết chắc rằng bọn họ đã quay về vị diện của mình. Bầu trời đêm mà hai năm trước vào cái ngày nàng và Minh Hoa trốn thoát khỏi ma binh truy sát, cũng cô tịch hiu quạnh như vậy, vừa có cái gì đó quen thuộc lại có vẻ xa xăm.
Ba người theo sau hắc y vệ vào trong hậu viên Phá Thạch tông, bước vào khuôn viên thì một trận pháp được kích hoạt, vô hình bao phủ lấy toàn bộ khuôn viên, phân tách không gian bên trong và bên ngoài. Người bên ngoài không thể nhìn, không thể nghe lẫn bước vào đây.
Ở giữa khuôn viên có một bộ bàn ghế gỗ trân quý, có một người trung niên tuổi tầm năm mươi mùa xuân, mặc long bào nhàn nhạt đang đùa nghịch, xem xét các viên tinh hạch, quặng thiết trên bàn. Ông ta là quân chủ của Hưng Nam, Trần Quốc Hưng.
Cả người phát ra uy nghiêm của người bề trên lại có một cảm giác hòa ái dễ gần. Ông ta cầm một cốc rượu lớn đưa lên miệng nốc “ực” một phát vô cùng ngon lành.
Cạch! Quân chủ để cốc xuống bàn, trên tay, khóe miệng còn vươn vãi những giọt rượu.
“Khà, sảng khoái.” Quốc Hưng quân chủ lau đi vết nước, thoải mái nhìn ba người, cười nói: “Ta là Trần Quốc Hưng, quân chủ Hưng Nam, chắc ba vị đều đã được đệ đệ ta giới thiệu qua.”
Chí Trung và Thiên Tuệ cùng chắp tay kính trọng, Chí Trung nói: “Ra mắt quân chủ, ta là Lê Chí Trung, đây là thê tử ta La Thiên Tuệ và muội phu của nàng Minh Hoa.”
Lễ nghi của hai người đều rất đúng mực, nhường ba phần kính trọng cho ông, giữ lại bảy phần uy thế của mình, ánh mắt không hề có chút lo sợ lẫn ý nghĩ lấy lòng nào, hơn nữa khí chất trên người cả ba đều thập phần tôn quý khiến ông cứ có cảm giác như nhân vật lớn của ba nước kia viếng thăm vậy.
Trái ngược với hai người, Minh Hoa chỉ khoanh tay dửng dưng đứng đó cứ như thể cô đang vô hình vậy.
Quân chủ bắt đầu nghiêm lại, bỏ qua vẻ thân thiện hòa ái khi chào hỏi vừa rồi. Cả người ông ta tản ra khí tức Hóa Liên tam tinh, giọng nói ra cũng trở nên trầm thấp: “Ba vị, ta có thể được biết lí do vì sao các người đến Hưng nam ta chứ?”
Hoài Nam Vương trước đó đã giải thích với ông lí do cho sự xuất hiện của bọn họ nhưng ông không tin. Một tháng qua đã có quá nhiều sự kiện không mấy tốt đẹp liên tục diễn ra, rồi kế đến lại là sự xuất hiện của bọn họ, trùng hợp đến quái lạ rồi.
Nhưng có một điều ông ta tin Hoài Nam Vương là bọn họ che giấu tu vi. Ông không thấy huyền khí dao động trong thân thể ba người, lại ẩn ẩn cảm thấy khí tức mạnh mẽ không thuộc về phàm nhân trên đó. Quốc Hưng quân chủ đã suy nghĩ tới việc cảnh giới của họ vượt xa mình nhưng điều đó là không thể bởi nếu thế bọn họ sẽ rất có tiếng trong cao tầng tứ quốc, không thể nào xa lạ như vậy được, chỉ có thể sử dụng thuật pháp che giấu tu vi mà thôi.
Ông đã cho Bạch gia và cả thế lực của mình đi điều tra về ba người, nhưng câu trả lời thu lại chỉ là một dấu hỏi tròn xoe, hoặc là xuất thân quá thấp không có gì để tra hoặc là đệ tử thuộc ẩn tộc nào đó có thế lực che đậy. Suy nghĩ của quân chủ nghiên về vế sau hơn, nhưng cái ông quan tâm hơn hẳn là mục đích thật sự của họ cơ.
“Chẳng phải ta đã làm giao dịch với đệ đệ ngài sao, ông ta có lẽ cũng đã nói rồi, chúng ta chỉ muốn biết thông tin về ma giới.” Chí Trung không hề bị ảnh hưởng bởi uy áp mà quân chủ phát ra, ung dung nói.
Nhưng việc này rơi vào mắt quân chủ lại là chuyện khác. Kẻ có thể đối kháng với uy áp của Hóa Liên cường giả, chỉ có thể là một Hóa Liên khác, điều này có ý gì? Có nghĩa là trước mặt ông có tới ba Hóa Liên cường giả, hơn nữa cả ba người đều không có bất cứ một thông tin nào hết.
Quân chủ không muốn để lộ vẻ e dè, thu lại uy áp của mình, trầm âm nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Chí Trung gật đầu nói: “Chỉ có vậy.” Ánh mắt của hắn không có một tia giả dối lẫn mưu toan nào.
Quân chủ im lặng đọc vị trong mắt hắn nhưng chẳng thu được gì cả, ông ta mới thở ra một hơi, nói: “Hầy, ta cũng rất muốn giúp các vị nhưng thật sự những thông tin về ma giới đã thất lạc hơn mấy nghìn năm rồi, có chăng cũng chỉ còn lại vài cuốn sách ghi chép.”
Dừng lại chút, quân chủ tiếp lời: “Những cuốn sách đó chúng ta cũng không biết liệu có còn tồn tại không. Nhưng lại có rất nhiều tin đồn rằng Hắc Vực có thông tin về chúng.”
Vừa nói ông vừa liếc nhìn về ba người, như muốn nhìn ra gì đó nhưng vô ích mà thôi.
Thiên Tuệ nhíu mi nói: “Cái này... Ngài chỉ cần chỉ cho chúng ta vị trí của Hắc Vực, chúng ta sẽ tự lo liệu phía sau.”
“Ừm... Hầy, ta phải nói thẳng với các vị, giao dịch với đệ đệ ta cũng đã biết, đáng tiếc rằng chúng ta không có được thông tin mà ba người cần. Hắc Vực là một lục địa bí ẩn bao phủ bởi rất nhiều tầng cấm chế, bọn chúng thiết lập thông đạo thay đổi liên tục, các mật thám của chúng ta nếu muốn xâm nhập vào đó sẽ phải trả một cái giá không nhỏ thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.” Quốc Hưng quân chủ lắc đầu bất đắc dĩ.
Nhưng giọng nói bình thản của ông ta khi nói về việc nguy hiểm khi xâm nhập Hắc Vực lại làm Chí Trung thông suốt, việc bọn họ làm căn bản không đủ điều kiện để quân chủ xuất lực. Chí Trung nhếch môi cười nói: “Bao nhiêu?”
Quân chủ nhìn chằm Chí Trung, kinh ngạc cười thầm. Tên này đầu óc khá nhạy bén, mới thế mà đã đoán được dụng ý của ông rồi, Quốc Hưng quân chủ lấy ra một mảnh băng tinh, trầm giọng nói: “Ta muốn có bí quyết sáng chế thứ này.”
Hưng Nam bây giờ đã luyện chế được linh phẩm bảo khí, thậm chí còn là loại cực phẩm, cấp bậc binh khí cao nhất hiện tại ở Thiên Ngân đại lục. Thịnh thế cũng có rất nhiều luyện khí sư luyện chế được linh phẩm bảo khí, nhưng đạt tới trạng thái cực phẩm thì chỉ mới một mình Hưng Nam.
Chính nhờ khối băng nhỏ nhoi này, cơ chế nó rất đặc biệt, ngăn chặn toàn bộ tàn hồn, không có chút tinh thần lãng phí nào thoát ra giúp cho binh khí đạt trạng thái cực phẩm hoàn mĩ không bị tàn hồn thương tổn. Nếu có trong tay thứ này, lúc đó Hưng Nam sẽ không chỉ có một, thậm chí con số linh phẩm bảo khí kia là không thể đếm nổi, nó có thể nâng cấp sức mạnh quốc phòng của Hưng Nam lên bao nhiêu lần.
Thế nhưng vấn đề là băng tinh không có cách nào duy trì được lâu, phải liên tục sử dụng tinh thần bao bọc, rất lãng phí. Vùng rừng bị đóng băng kia đã bắt đầu tan chảy, chính vì thế ông thật sự rất quan tâm tới thứ này.
Thiên Tuệ và Chí Trung nhìn nhau, thoải mái nói: “Được.”
Nhưng Minh Hoa lập tức cắt ngang, cô lạnh nhạt nhìn quân chủ nói: “Ta không đồng ý.”
Ngay lúc Thiên Tuệ muốn nói gì đó thì Minh Hoa lại tiếp lời: “Tỉ tỉ, chúng ta còn phải dự trữ năng lượng cho đến khi tới được ma giới nữa, ta sợ rằng chúng ta sẽ sớm không có đủ linh khí để dùng.”
Nói rồi cô bước lại gần quân chủ. Không hiểu sao khi nhìn Minh Hoa đi tới dây thần kinh trong người ông căng lên từng đợt, có một luồng gió lạnh thổi qua sóng lưng. Ông cảm thấy như có một bóng đen lớn nào đó từ Minh Hoa đang chậm chạp bước tới chỗ mình, một áp lực vô hình lấn tới làm quân chủ không tự chủ mà bước lui ra sau hai nhịp.
Quân chủ tuy có phần e dè nhưng đã sớm đè nó xuống, ông kiên quyết nói: “Nếu không đáp ứng được thì chúng ta cũng không thể giúp gì cho ba vị.”
Minh Hoa vừa giơ bàn tay của mình điều khiển các tinh hạch, quặng thiết trên bàn bay lên. Xung quanh tỏa ra tinh thần lực mạnh mẽ làm quân chủ phải mở to mắt ra nhìn. Đây chẳng phải là thứ đã quét ngang qua bọn họ ngày hôm đó sao, thiếu nữ này...
Dưới tác động của Minh Hoa, các cục quặng bị biến dạng méo mó, các khối tinh hạch bị nén vỡ ra, tàn hồn thoát ra ngoài nhưng gặp phải tinh thần mạnh mẽ không có cách nào phản kháng, bọn chúng bị luyện chế vào các khối quặng kia. Một cây rìu, thanh đao và một thanh kiếm hình thành.
“Ngày mai, ta muốn có thông tin về ma giới vào ngày mai.” Minh Hoa lạnh giọng nói, cô ném ba thanh binh khí xuống dưới chân quân chủ khi ông ta vẫn còn ngơ ngác nhìn.
“Ba thứ này là tiền đặt cọc, thành thì nhận còn không đó sẽ là thứ ghim vào tim ngài.” Ánh mắt cô cực kỳ sắc bén, lời nói không hề che giấu sự đe dọa, trần trụi đe dọa.
Minh Hoa lập tức quay lưng đi khỏi đó, mái tóc trắng bền khẽ lay trong gió. Thiên Tuệ và Chí Trung cũng cười ngượng ngùng với quân chủ vì cách ứng xử của Minh Hoa, thế nhưng nhìn vị quân chủ này chết đứng khi thấy ba kiện binh khí kia thì có lẽ ông ta sẽ hoàn toàn đồng ý ra sức. Bọn họ cũng rời đi theo Minh Hoa.
Quân chủ vẫn còn sững sờ với cảnh tượng diễn ra trước mắt mình, ông nuốt ực nước bọt một cái, cúi xuống nhặt lên ba kiện binh khí kia, như muốn xác nhận mình không phải nhìn lầm.
Tay quân chủ run rẩy, đổ mồ hôi lạnh trong lòng. Ba binh khí ông đang cầm không phải là huyền phẩm hay trung phẩm mà nó phát ra tiên quang, là tiên phẩm, tiên phẩm bảo khí trong truyền thuyết.
Ánh mắt quân chủ mở to không thể tin vào mắt mình được, không tự chủ nhìn về nơi ba người li khai, thở gấp trong lòng.
Không hề dùng đỉnh luyện, không có hỏa lực nung chảy, không có luyện chế tàn hồn, không trải qua bất kì quá trình rèn nào mà chỉ sử dụng tinh thần thuần túy chế ra tiên phẩm bảo khí, còn một lần tận ba cái nữa. Chẳng lẽ đây là cách luyện khí thất truyền sao, tinh thần lực còn có thể dùng như vậy, vậy thiếu nữ tóc trắng kia là quái vật phương nào.
Trong đầu quân chủ hiện ra hàng vạn câu hỏi vì sao. Ông đã chắc chắn bọn họ không thuộc tứ quốc Thiên Ngân đại lục, cũng không thuộc Hắc Vực, vậy bọn họ tới từ đâu chứ?
Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu quân chủ: “Chẳng lẽ là cao tầng của rừng Yêu Hung? Chắc chắn là vậy rồi.” Hoài Nam Vương đi qua một góc rừng Yêu Hung đã gặp được họ, ba người cũng không hề biết gì về Thiên Ngân lẫn Hắc Vực cả, chỉ có một giải thích này là hợp lí.
Yêu thú phải đạt tới cấp bậc gì mới có thể hóa hình thành nhân tộc rõ ràng như vậy chứ, Kim Liên, là cấp bậc Kim Liên, cảnh giới trong truyền thuyết.
Ngay khi nhận thức điều này, một luồng khí lạnh phủ xuống cả người quân chủ. Ông cảm giác như mình vừa lờ mờ thoát ra khỏi miệng hổ vậy, vừa thấy may mắn lại thấy nhịp tim đập liên hồi. Còn về việc ba người không có yêu khí thì cao tầng yêu thú nào mà chẳng có bí pháp liễm tức yêu khí.
Một buổi tối này làm quân chủ phải kinh hách quá nhiều rồi. quân chủ lẳng lặng nhìn lên bầu trời đen mù mịt, giờ thì ông đã rõ quý khí mà phương trượng nói là gì rồi, chỉ là về huyết ảnh kia... Không hiểu sao có một thứ cảm giác nặng nề nào đó, một cơn sóng ngầm đã khởi động từ lâu, tới nay mới dần dần lộ diện. Cơn sóng này sợ rằng có thể nhấn chìm Hưng Nam, không, thậm chí là Thiên Ngân đại lục mà cũng có thể là cả thế giới này cũng nên, một cảm giác khó chịu đến đáng sợ.
Minh Hoa đi ra khỏi hậu viên Phá Thạch tông, cô đưa cánh tay băng vải trắng của mình lên nhìn, một vệt đen đậm nào đó trên cánh tay như lan ra làm cô phải kéo dải băng lên che lại, thở nhẹ một hơi, không để cho Thiên Tuệ và Chí Trung phía sau thấy được cảnh này.
Cả ba người họ không biết nghỉ chân ở đâu nên được hắc y vệ giới thiệu cho một khách trọ bên ngoài Phá Thạch tông.