“Trái cây… Trái cây…”
Bên tai có người gọi tên, Ân Quả mơ hồ mở mắt, ho nhẹ một tiếng.
“Ồn muốn chết.” Cậu mở miệng, thanh âm khàn khàn như gió cắt qua cổ họng khó nghe như nhau.
Gầy gò nhìn vành mắt đen thui của cậu hài hước nói: “Chú em hôm qua chơi dã chiến hử?”
Ân Quả thân thể cứng đờ, trong đầu nhớ tới hôm qua mình bị Trần Lạc đè ra trong quan tài làm những việc khiến người ta đỏ mặt, cả kinh vén tay áo. Trên tay phải cậu có một sợi dây đỏ quỷ dị, ánh mắt cậu trở nên âm trầm cùng hối hận.
Mập mạp đi tới nhìn thoáng qua, tấm tắc chậc chậc: “Trái cây à, chú em đam mê mấy loại đồ vật này từ khi nào vậy?”
Gầy gò lấy khuỷu tay đụng cậu ta một cái: “Ánh mắt tốt chạy không lệch đi đâu được.”
Ân Quả xuống giường, sắc mặt không có gì bất thường: “Có nước ấm không?”
“Có.” Gầy gò nhướn mày: “Sáng sớm đi tắm rửa, đêm qua chú em làm cái gì khó nói à?”
Ân Quả lạnh nhạt liếc một cái: “Mày biết chân tướng rồi đấy.”
“….” Gầy gò trợn trắng mắt: “Cút cút cút.”
Bước vào phòng tắm, Ân Quả khóa trái cửa, sắc mặt tối sầm.
Cậu đi tới trước gương, cởi áo ngủ xuống.
Dấu ô mai ái muội chi chít che kín cơ thể, trên da thịt trắng nõn chói mắt vô cùng.
“Đáng chết!”
Ân Quả lầm bầm nhỏ giọng chửi, mông và đùi trong tràn ngập nóng rát cùng đau đớn. Cậu nhìn dấu tay hai bên sườn, vừa động một cái liền đau muốn nhảy dựng lên.
Hồi tưởng lại đêm qua đôi bên trần như nhộng quấn riết lấy nhau, sắc mặt cậu không khỏi ửng hồng.
Cậu bị một thằng đàn ông “xoạc”… Không, chính xác mà nói thì bị một tên nam quỷ “xoạc”!
Mơ cái con khỉ! Tất cả đêm qua đều là hàng thật giá thật!
Ân Quả oán hận: Quả nhiên, tối hôm đó cậu không nên mềm lòng!Mẹ cậu gọi điện, ngữ khí mang theo lời muốn nói lại thôi quái dị. Bà không nói thêm gì, chỉ bảo Ân Quả sắp xếp thời gian về nhà.
Nhà ở quê không thể tiếp tục ở lại, Ân Quả dứt khoát đưa mẹ cậu lên thành phố ở. Tuy rằng hiện tại hai người đang thuê nhà nhưng giá cả nơi này cũng không phải tấc đất tấc vàng gì cho cam, chỉ cần cậu nỗ lực ra trường đi làm, nỗ lực tiết kiệm, tương lai mua được nhà ở không thành vấn đề.
Ngữ khí sốt ruột của mẹ Ân làm cậu lo lắng. Buổi chiều không có tiết, cậu dứt khoát bắt phương tiện công cộng về nhà.
Nhà ở hiện tại là mập mạp giúp cậu tìm, tiền thuê không nhiều nhưng cũng không tiện nghi. Phụ cận nơi này là hai trường Đại học cùng mấy trường Trung học, Tiểu học nên toàn tiểu khu đa số là người có học thức, cũng vì thế trị an nơi này không tồi.
Phòng cậu thuê ở tầng 12, bước vào thang máy vừa vặn gặp một người đàn ông.
Người đàn ông mặc tây trang cùng giày da, mang theo kính gọng xích vàng, khí chất văn nhã mang mùi nhàn nhạt của sách.
Thấy Ân Quả đi vào, anh ta cười gật đầu.
Ân Quả biết người này, là hàng xóm mới thuê phòng trên tầng 13, vừa vặn ở căn phía trên nhà cậu. Thê nhưng người này mới dọn vào chưa được một tháng, số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay nên không quá quen thuộc, coi như có giao tình sương sương.
Ân Quả về nhà, sau đó thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Quả Quả, đã lâu không gặp.” Chúc Mạc so với lần gặp mặt trước càng thêm quỷ dị, đáy mắt anh ta không mang theo cảm xúc phức tạp nào, chỉ có cưng chiều tràn ngập.
Ân Quả ánh mắt thấy không thích hợp, cậu nhíu mày nhấp môi: “Anh là ai?”
Chúc Mạc nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cậu.
Mẹ cậu lúc này từ phòng bếp đi ra, thấy Ân Quả còn đứng ở bên ngoài vội vàng kéo vào, thuận đường còn phức tạp nhìn cậu một cái.
Ân Quả có chút không rõ ánh mắt của mẹ mình.
“Quả Quả à… Hai đứa ngồi với nhau một chút đi, đợi mẹ đi nấu bữa trưa.” Mẹ Ân gian nan mở miệng.
Chúc Mạc thái độ thập phần khéo léo: “Vất vả cho dì rồi.”
“….” Mẹ Ân cứng đơ nở nụ cười.
Ân Quả ném cặp sách, lập tức kéo người đàn ông vào phòng mình đóng cửa, đi thẳng vào vấn đề: “Anh không phải hắn?”
Chúc Mạc mặt không đổi sắc: “Anh là Chúc Mạc.”
Ân Quả đánh giá, bỗng nhiên phát hiện vết sẹo nhàn nhạt dưới mắt không còn, thay vào đó là một nốt ruồi lệ màu đen!
Ân Quả kinh hãi, chắc như đinh đóng cột: “Trần Lạc!”
Trần Lạc cởi bỏ khuôn mặt của Chúc Mạc, bỗng tiến lên ôm Ân Quả vào lòng.
Quanh quẩn bên chóp mũi là mùi hương vốn có của Trần Lạc.
“Cuối cùng anh cũng có thể ở bên em.” Trần Lạc trên đỉnh đầu cậu than thở.
Sức lực của người đàn ông rất lớn, hận không thể khảm cậu vào ngực, máu thịt giao thoa, vĩnh viễn không chia lìa.
Sau khi giãy giụa vài cái không có kết quả, Ân Quả chấp nhận an tĩnh trong lồng ngực anh dò hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Lạc buông cậu ra, lòng bàn tay vuốt ve da thịt non mịn trên mặt Ân Quả: “Người đàn ông này tiến hành giao kèo với anh, hắn ta hiến dâng cho anh cơ thể mình, cho nên hiện tại… Anh là con người.”
Anh đặt tay Ân Quả lên trái tim mình, để cậu có thể cảm nhận tiếng tim đập thình thịch.
Ân Quả rút tay, nghi hoặc nhìn anh: “Giao kèo gì cơ?”
Trần Lạc cười quỷ dị: “Đây là bí mật.”
Chuyện này không phải trọng điểm, Ân Quả nhìn anh hơi giận: “Anh không còn là quỷ còn dám tới tìm em à?”
Thằng đàn ông này đã sớm quên đêm qua làm ra hành vi gì với cậu rồi ư?
“Vẫn đau à?” Trần Lạc ôm lấy eo cậu, bàn tay to bắt đầu không yên ổn.
Ân Quả thân thể cứng đờ, hất bàn tay đang làm loạn: “Anh biến đi!”
“Quả Quả, em là vợ của anh.” Trần Lạc bỗng móc ra từ trong ngực một cuốn sổ màu đen.
Ân Quả nhận lấy, hai tròng mắt mở to, khó mà tin được.
Thứ này… Cứ như vậy chính là giấy đăng kí kết hôn của cậu và Trần Lạc!
“Đùa nhau à!” Ân Quả hận không thể tự chọc mù mắt, khiếp sợ nói.
Trần Lạc nói: “Anh đưa cho dì nhìn rồi.”
“Anh điên à!” Ân Quả sét đánh giữa trời quang: “Anh kiếm đâu ra thứ này vậy?”
Cậu để ý giấy đăng kí kết hôn này tương tự giấy đăng kí của các cặp vợ chồng bình thường, chỉ khác bìa ngoài không tươi vui mà vô cùng quỷ dị. Hơn nữa chân dung trên đó còn là gương mặt thành niên 18 tuổi của cậu, ngây ngô còn mang theo chút trẻ con.
“Quả Quả, chúng ta là minh hôn.” Trần Lạc sủng nịnh nhìn cậu: “Minh hôn, đương nhiên là lấy đăng kí kết hôn ở Minh Giới rồi.”
“Thế nhưng anh sợ dì không tiếp thu nổi, liền dùng thủ thuật che mắt. Bên trên ghi em kết hôn cùng Chúc Mạc.”
Ân Quả mắt tối sầm, cuối cùng cũng biết ánh mắt của mẹ mang hàm ý gì, còn có cuộc gọi ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Người mẹ biết con mình thích đàn ông, còn ở lúc bà ù ù cạc cạc không biết gì đi đăng kí kết hôn, phỏng chừng là chịu không nổi.
Cho nên cậu nên cảm ơn tâm lý mẹ mình thật vững vàng?!
Trần Lạc thấy ánh mắt Ân Quả vô hồn, đau lòng hôn cậu: “Anh đáp ứng em, anh không dùng thân phận Trần Lạc dây dưa với em nữa.”
Anh hiện tại mang thân phận nhân loại, có thể quang minh chính đại xuất hiện bên cậu nhóc này. Hiện tại chẳng còn gì có thể quấy nhiễu anh.
Ân Quả lẩm bẩm: “…. Cái người tên Chúc Mạc đâu rồi? Anh ta chết rồi sao?”
Đáy mắt Trần Lạc ánh lên sự quỷ quyệt: “Hắn à, rất tốt…”
Đúng vậy, người đàn ông kia rất tốt, hiện tại phỏng chừng… Đã bình an đi vào thế giới ấy rồi.
“Quả Quả, không cần từ chối anh như vậy.” Trần Lạc vuốt mặt cậu, đáy mắt tràn ngập nhu tình cùng sự chiếm hữu cố chấp: “Em là của anh, vĩnh viễn vẫn sẽ là của anh.”
Ân Quả ngu ngốc nhìn người trước mặt, nhìn vào đáy mắt đong đầy yêu thương say đắm kia. Cậu không rõ tại sao Trần Lạc lại thích mình, suy nghĩ cũng vương chút tiêu cực. Có lẽ… Đời này cậu trốn không thoát.
Từ cái nhìn đầu tiên, từ cái nắm tay không hề phòng bị hôm ấy, liền chú định hai người vĩnh viễn quấn chặt lấy nhau.
Chẳng sợ cái chết, cũng không sợ thất cả, đảo lộn thiên mệnh, nguyện trở thành lệ quỷ mạnh nhất cũng chỉ để được ở bên em…
Lời tác giả: Kết thúc, có lẽ về sau sẽ có phiên ngoại về hai người. (phiên ngoại của tôi đâu…)