"Thiếu phu nhân, cô gọi tôi là thần côn hình như có chút không lễ phép lắm!" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cười nói.
Lương Ý bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, "Không gọi ông là thần côn, chẳng lẽ gọi ông là Giáo chủ tà giáo?"
Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cứng ngắc,
"Thiếu phu nhân vẫn nên gọi tôi là thần côn thì hơn. Nghe vậy còn đỡ hơn chút."
"Tôi có nên cảm ơn ông không?" Lương Ý cười từ tốn, nói.
"Phu nhân không cần khách khí." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn mỉm
cười lễ phép, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, nhặt đồ thiêu đốt thành
giấy trên mặt đất lên, bỏ vào trong bình nhỏ.
"Đại sư Cố."
Không biết mẹ Sở đi xuống từ khi nào, đứng ở đầu cầu thang trước phòng khách biệt thự, quản gia đuổi theo sau lưng bà.
"Phu nhân." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng lên, gật đầu hướng mẹ Sở.
Mẹ Sở liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn xong, tầm mắt
chuyển dời đến trên người Lương Ý thỉnh thoảng liếc trộm bên ngoài sân.
"Không phải tôi bảo các người mang thiếu phu nhân đến phòng dưới đất à? Tại
sao thiếu phu nhân vẫn còn ở nơi này?" Giọng mẹ Sở mang theo ý trách cứ, chất vấn cô gái cương thi số 2 "may mắn sống sót".
Cô gái cương
thi số 2 vẫn không nói chuyện, ngược lại người đàn ông mặc áo kiểu Tôn
Trung Sơn bên cạnh giải thích, "Phu nhân, vừa mới xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Người giấy tiểu Trát bị thiêu cháy."
"Thiêu?" Mẹ Sở hơi nhíu lông mày.
"Người giấy tiểu Trát?" Lương Ý kêu lên.
"Việc rất nhỏ thôi." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn dường như không muốn giải thích quá nhiều.
Mẹ Sở cũng không muốn làm khó ông ta, "Mang phu nhân tới phòng dưới đất." Bà hướng về phía cô gái cương thi số 2 phân phó.
Cô gái cương thi số 2 nghe vậy, lập tức đi lên trước nắm lấy tay Lương Ý,
chuẩn bị mang cô rời đi. Lương Ý không chịu đi vào khuôn khổ, liều mạng
giãy giụa, đám người hầu bên cạnh thấy thế, đi lên trước, hợp lực bắt
lấy cô.
"Buông tôi ra! Tôi không muốn đi phòng dưới đất!" Lương Ý giãy dụa thân thể, muốn tránh thoát trói buộc của mọi người.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn tất cả xảy ra trước mắt không
nói, phía sau ông ta còn có người đàn ông lưng gù hình như là bị cố
định, động cũng không dám động.
"Phu nhân! Không xong rồi, thiếu gia, thiếu gia nổi điên!"
Một người đàn ông tóc tai rối bời, bộ mặt kinh hoảng vóc dáng thấp lùn lảo
đảo chạy từ hành lang đến, trên mặt anh ta còn có vài vết máu, vết máu
kéo dài từ gò má phải đến gò má bên trái xuống tận dưới cổ, máu tươi vẫn còn chảy róc rách.
Mẹ Sở cả kinh, lập tức xoay người lại, hỏi, "Rốt cuộc thiếu gia thế nào?"
"Thiếu gia, thiếu gia tỉnh lại sau đó không thấy thiếu phu nhân đâu, liền,
liền nổi giận, còn làm mặt tôi. . . . . ." Người đàn ông thấp bé nói
chuyện đứt quãng, dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong
kinh sợ.
Sắc mặt mẹ Sở nhất thời trắng bệch.
"Phu nhân,
mau bảo tất cả những người giúp việc này rời khỏi phòng khách. Đến lúc
đó thiếu gia sẽ men theo hơi thở tìm đến chỗ thiếu phu nhân, nhưng nếu
như có người khác sống ở đây, chỉ sợ đến lúc đó những người này. . . . . . Cũng không sống được." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lạnh
lùng liếc nhìn người hầu ở phòng khách.
Đám người hầu nghe được
lời này, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều sợ không dứt,
nhưng ngại vì phu nhân chưa ra lệnh, cũng không dám tự mình rời đi.
Mẹ Sở hé miệng, nghiêm nghị ra lệnh, "Toàn bộ rời đi."
Lương Ý bị buông ra, tất cả người giúp việc sơ tán như chim muông, phòng
khách ban đầu đầy ắp cả người lúc này trở nên rỗng tuếch.
"Cậu cũng rời đi." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn quay đầu, hướng về phía người đàn ông lưng gù sau lưng ông ta nói.
Người đàn ông lưng gù gật đầu, ngay sau đó vẻ mặt hốt hoảng đi ra khỏi phòng khách.
"Thiếu phu nhân, như thế này, cô phải an ủi thiếu gia một chút" Người đàn ông
mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cười ôn hòa, không biết trong tay cầm thứ gì,
hướng giữa không trung bung ra, năm màu lóe lên dưới ánh đèn rồi biến
mất không thấy bóng dáng.
"Rốt cuộc ông đang làm gì?" Lương Ý cắn răng hỏi.
"Phu nhân, mau xuống đây. Thiếu gia sắp đến phòng khách. Bà đứng ở đó sẽ rất nguy hiểm, đứng ở sau người tôi đi." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn
Trung Sơn không để ý tới câu hỏi của Lương Ý, ngược lại hướng về phía mẹ Sở đứng ở cầu thang nói chuyện.
Mẹ Sở và quản gia liếc mắt nhìn nhau, quyết định nghe theo lời ông ta.
Hai người mới vừa đi tới phía sau ông ta, Lương Ý lại đột nhiên phát hiện
mình thế nhưng đứng ở đằng trước tất cả mọi người, cô không khỏi trợn to hai mắt, "Các người để cho tôi đứng ở đằng trước là có ý gì? Để cho tôi chết đầu tiên sao?"
"Thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ không thương tổn cô." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói tràn đầy tự tin.
"Lời này của ông cũng thật đáng yêu." Lương Ý không nhịn được chọc ông ta.
Vào lúc Lương Ý vừa dứt lời, chẳng biết lúc nào Sở Du đã tới phòng khách.
Lúc này tròng mắt anh đỏ thắm mang theo đầy sát khí, toàn thân tản ra
hơi thở lạnh lẽo, ngón tay nhọn thon dài vẫn còn chậm rãi nhỏ máu xuống.
"Tiểu Du. . . . . ."
Mẹ Sở muốn đi lên, nhưng bị quản gia ngăn cản.
Máu không ngừng nhỏ giọt xuống đất phát ra tiếng vang "tí tách", bốn phía
yên tĩnh trừ tiếng máu rơi xuống đất ra cũng chỉ có thể nghe được tiếng
tim mình đập.
Anh chậm rãi đi tới chỗ Lương Ý, Lương Ý không tự
chủ được lui về phía sau một bước, lại phát hiện phía sau giống như là
có đồ gì cản trở đường lui của mình, cô quay đầu nhìn lại, phía sau cũng không có cái gì gọi là "bình phong".
"Thần côn, ông đã làm gì?"
"Thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ không làm tổn thương cô nhưng không có nghĩa là
sẽ không làm tổn thương chúng tôi. Cho nên để đảm bảo an toàn, tôi tự
xây cho mình một hàng rào chứ sao."
Lương Ý tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm "hàng rào" sau người đàn ông, phẫn hận khó tiêu.
Một cỗ lạnh lẽo thấu xương nhất thời dâng lên từ cổ tay Lương Ý, cô khó
khăn giãy dụa cổ của mình, nửa hí mắt, cẩn thận từng li từng tí xem xét
"người" trước mắt.
"Em đi đâu?"
Câu hỏi lạnh lẽo khiến thân thể Lương Ý không tự chủ được nổi da gà.
"Tôi. . . . . ."
"Tiểu Du." Mẹ Sở thừa dịp quản gia không chú ý, chạy ra khỏi "hàng rào".
"Phu nhân ——"
Quản gia và người đàn ông Tôn Trung Sơn kinh hãi, mà Sở Du nắm chặt tay
Lương Ý, tròng mắt đỏ thắm chợt sáng lên, nhanh chóng buông Lương Ý ra,
như dã thú hiện đầy cảm giác hưng phấn khi phát hiện ra con mồi. Vào lúc Lương Ý còn chưa có hồi hồn lại, năm ngón tay thon dài lớn lên bằng tốc độ kinh người, móng tay bình thường vô hại trong nháy mắt biến thành
sắc bén kinh người.
"Phu nhân ——"
Nói thì chậm nhưng xảy
ra rất nhanh, móng tay Sở Du dài ra chợt hướng gò má mẹ Sở vạch xuống,
nổi bật ở dưới ánh đèn, móng tay sắc bén lóe ra ánh lạnh, Lương Ý nhất
thời ngây người.
Máu chảy róc rách nước từ trên khuôn mặt tinh
xảo của mẹ Sở xuống, bà hình như hoàn toàn không nghĩ tới con trai của
mình sẽ ra tay với mình, chỉ ngây ngốc tại nguyên chỗ, hoàn toàn không
biết né tránh.
Mùi máu tanh hình như kích thích giác quan của
anh, anh càng trở nên hưng phấn hơn, tròng mắt đỏ thắm càng thêm sáng,
lần này móng tay thế nhưng hướng cổ mẹ Sở vạch xuống, mắt thấy mẹ Sở có
thể mất đi tính mạng, Lương Ý theo bản năng dùng hết toàn lực đẩy Sở Du, móng tay chụp trượt, anh tức giận ngẩng đầu, chậm rãi vươn tay hướng
cô. . . . . .
Nhà họ Lương
"Anh, đây là cái gì?" Lương Tư run rẩy buông gương trong tay xuống.
Cha Lương không rõ chân tướng, "Tiểu Bân, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Không phải nói có cảnh sát tới sao? Sao lại không mở cửa?"
"Cha, phía ngoài không phải cảnh sát." Lương Bân giải thích.
Cha Lương nhíu mày, "Không phải cảnh sát vậy là ai?" Chẳng lẽ còn có thể có thứ khác?
"Cha, đó không phải là người. Chúng ta đừng mở cửa." Lương Bân ngồi xổm người xuống trấn an Đa Đa, lúc này Đa Đa đã không còn kêu nữa, nhưng bộ dáng
nhe răng trợn mắt thật là dọa người.
"Tiểu Bân, con nói không
phải là người? Này, không phải là người thì sao nhấn chuông cửa. Đây rốt cuộc là thế nào?" Lúc này cái trán cha Lương toát ra một tầng mồ hôi
hột thật mỏng, tuy nói chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi,
nhưng ông vẫn quyết định tin tưởng con trai mình, dù sao gần đây nhà bọn họ không bình yên.
"Anh, anh nói đi, vật kia có phải là do thuật sĩ bắt tiểu Ý đi phái tới hay không?" Lương Tư phỏng đoán.
Lương Bân suy tư một hồi, xác thực có khả năng này, chỉ là, mục đích của kẻ đó là gì?
"Tiểu Bân, điện thoại cục công an gọi tới. . . . . . Có khả năng là giả hay
không?" Cha Lương nhớ tới cuộc điện thoại kỳ hoặc đó, dù sao thời gian
quá ngắn, quả thật khiến người ta hoài nghi.
Lương Bân nghe vậy, cả kinh, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi, "Xin chào, xin hỏi đây là công an phải không?"
"Đúng vậy. Xin hỏi ngài có việc gì cần trợ giúp sao?"
"Tôi là Lương Bân, có phải trong cục công an sẽ phái người tới điều tra về vụ án mất tích của em gái tôi phải không?"
"Đúng vậy. Bọn họ đã lên đường, sẽ tới rất nhanh."
Lương Bân cầm điện thoại di động, ánh mắt có chút ngốc trệ.
"Tiểu Bân, thế nào?" Cha Lương thấy anh ta có cái gì không đúng, vội hỏi.
Lương Bân chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi bên kia điện thoại truyền đến
câu hỏi lần nữa, "Lương tiên sinh, xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?"
"A, không có. Cám ơn." Anh ta đần độn cúp điện thoại.
"Anh, là thật sao?" Lương Tư hỏi.
Lương Bân gật đầu nặng nề, Lương Tư ngạc nhiên, đầu ngón tay hơi run rẩy chỉ
chỉ bên ngoài cánh cửa, "Anh, vậy bên ngoài thực chính là. . . . . .
Cảnh sát sao?"
"Tiểu Bân. . . . . ."
Lương Bân lắc đầu,
"Không thể nào, nếu như là cảnh sát, chuyện gương kia giải thích thế
nào." Người sống không thể không thấy ở trong gương, chỉ có những vật kỳ quái mới có thể không thấy.
"Dinh dong! Dinh dong!"
Chuông cửa vang lên lần nữa, Lương Tư đột nhiên quay đầu, nhìn cánh cửa, lúc
này cô kinh ngạc phát hiện, Đa Đa thế nhưng khôi phục bộ dáng bình
thường, cũng không nhe răng trợn mắt.
"Đa Đa, mày. . . . . ."
Lương Bân cũng phát hiện Đa Đa đã khôi phục trạng thái bình thường, vẻ mặt
như có điều suy nghĩ. Hồi lâu, anh lướt qua Lương Tư, dứt khoát dùng vặn tay nắm cửa!
"Anh, làm sao anh. . . . ."
"Tiểu Bân!"