Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 80: Chương 80: Ngoại truyện về Lương Mạc (2)




"Mạc Mạc —— Mạc Mạc —— con ở đâu, mau trả lời mẹ đi!" Lương Ý vừa khóc vừa điên cuồng tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Lương Mạc. Cô lùa tay gạt từng nhánh cây cùng những cây cỏ dại cao bằng nửa người sang hai bên, mất phương hướng, hoảng loạn chạy khắp sườn núi, chỉ hy vọng có thể tìm được con trai. Chạc cây bén nhọn xoẹt qua gương mặt cô tạo thành một vết xước chảy máu. Lương Ý cũng không rảnh để bận tâm tới vết thương nhỏ này, trong lòng chỉ tràn ngập một suy nghĩ: phải tìm được Lương Mạc.

"Mạc Mạc —— Mạc Mạc ——" Cô lau mồ hôi thấm đẫm trên trán, thân thể không tự chủ được phát run. Trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ khiến cô kinh hãi, Lương Ý không dám nghĩ nữa, chỉ có thể tăng nhanh bước chân tiếp tục tìm kiếm.

Đêm khuya lạnh lẽo, nhiệt độ trên sườn núi từ từ giảm xuống, Lương Ý vòng hai tay ôm lấy thân thể, chà sát sưởi ấm. Những đốm đom đóm lập lòe bay múa trên không trung trong đêm tối. Cô không biết mình đã tìm bao lâu, nhưng cô không dám dừng lại, chỉ sợ mình dừng lại một khắc Lương Mạc sẽ gặp nguy hiểm.

"Mạc Mạc —— Mạc Mạc —— Mạc Mạc ——" Lương Ý gào xé cổ họng, âm thanh vang vọng quanh quẩn bên sườn núi, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng côn trùng rả rích cùng tiếng cú đêm thỉnh thoảng vang lên.

Lương Ý vừa đi, vừa ngoái đầu nhìn khắp bốn phía, cố gắng không để sót chỗ nào. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô hắt hơi một cái. Đêm, càng thêm lạnh. Trên núi lớn, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, nếu cô không xuống núi hay tạm thời tìm chỗ trú ẩn thì rất khó bảo đảm cô sẽ không bị đông lạnh ở trên này. Lương Ý cũng đã từng nghĩ tới việc về nhà trước, rồi gọi cả nhà cùng nhau lên núi tìm Lương Mạc, nhưng sau khi bước lên đồi không bao lâu, cô phát hiện ra ngay cả mình cũng bị lạc đường, di động không bắt được một chút tín hiệu nào. Lương Ý chỉ có thể kiên trì tiếp tục một thân một mình tìm kiếm.

Không biết qua thêm bao lâu nữa, cô chợt thấy phía trước không xa có ánh lửa le lói, nội tâm nhất thời vui mừng, Lương Ý vội vàng lê bước chân mỏi mệt dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng có ánh lửa.

Khoảng mười phút sau, rốt cuộc cô cũng tới nơi, trước mắt là một ngôi nhà gỗ nhỏ tao nhã nằm im lìm giữa rừng cỏ dại. Phía trước nhà gỗ có một khoảng sân nhỏ, thịt thú hoang đang được nướng tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Bên trong nhà gỗ lóe lên những tia sáng ấm áp của ngọn đèn vàng. Hình như, cô còn nghe thấy tiếng đứa con nhà mình đang nói chuyện.

Lúc này Lương Ý không còn để ý đến hành động của mình có lễ phép hay không nữa, cô sải bước vọt đến bên cửa sổ nhà gỗ, đưa mắt nhìn vào bên trong. Quả nhiên, con trai cô đang yên vị ngồi trên ghế, thong thả ung dung ăn trái cây.

Lương Ý đi tới cửa chính đang rộng mở, bước vọt vào, run rẩy bế Lương Mạc lên ôm vào lòng, bất chợt gào khóc.

"Mẹ. . . . . ." Lương Mạc bị hành động gào khóc của mẹ làm cho hoảng sợ, từ nhỏ đến lớn, bé chưa từng nhìn thấy mẹ không khống chế được cảm xúc như thế này bao giờ cả, bé hơi luống cuống, không biết phải làm sao.

Nghe được tiếng gọi non nớt của Lương Mạc, Lương Ý ngẩng đầu lên, cô giơ tay vỗ thật mạnh vào cái mông tròn tròn nho nhỏ của con trai, "Thằng nhóc đáng chết này, tại sao lại chạy lên núi? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không? Có biết mẹ tìm con mất bao lâu không? Con muốn khiến mẹ tức chết hả?" Lo lắng trong lòng Lương Ý hiện giờ đã biến chuyển thành tức giận, đối với cái mông của con trai xuống tay cũng không lưu tình.

"Mẹ. . . . . . đau. . . . . “ Lương Mạc từ khi ra đời đến nay chưa từng khóc thì lúc này đột nhiên nước mắt nước mũi tèm nhem, ào ào chảy ra.

Nghe thấy tiếng khóc, Lương Ý đang đánh cái mông nhỏ bỗng sững sờ, dừng động tác. Cô kinh ngạc cúi đầu nhìn Lương Mạc, "Mạc Mạc, con...con đang khóc?"

Cũng khó trách Lương Ý lại kinh ngạc như vậy, thường ngày chưa nói tới việc khóc, mà cho dù có đang bị cắt thịt thì bé cũng không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, làm sao hôm nay lại cứ như vậy mà khóc nức nở trước mặt cô. Thời điểm Lương Mạc được ba tuổi, Lương Ý cũng từng nghĩ tới chuyện dẫn bé xuống núi đến bệnh viện trong thị trấn kiểm tra một chút xem bé có bị thiếu mất tuyến lệ hay không; nhưng nghĩ đến thể chất của Lương Mạc khác với những đứa trẻ bình thường khác, cô lại không tính đến chuyện đó nữa, chỉ cần không gây nghi ngờ gì cho người ngoài là được.

"Mạc Mạc, đừng khóc, mẹ không đánh con nữa. Sau này mẹ sẽ không bao giờ đánh nữa đâu." Lương Ý đau lòng lấy khăn giấy từ trong túi áo ra, cẩn thận lau sạch khuôn mặt nhếch nhác của con trai.

Lương Mạc không còn khóc thê thảm nữa, chỉ thỉnh thoảng nấc lên một cái.

Sau khi Lương Ý lau sạch gương mặt của Lương Mạc xong, lúc này cô mới chú ý tới sự bày trí bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp. Nhà gỗ không lớn lắm, ước chừng chỉ khoảng 50 mét vuông; bên trái có hai gian phòng, một lớn một nhỏ, phòng bếp ở phía sau cái ghế Lương Mạc vừa ngồi, mà bàn cơm ở ngay gần đó. Xét về tổng thể, đây là một gian phòng khá tao nhã, lịch sự.

"Mạc Mạc, vừa rồi con nói chuyện với ai?" Rõ ràng trước khi vào nhà Lương Ý có nghe thấy tiếng Lương Mạc nói chuyện, nhưng bây giờ nhìn lại lại thấy ngoài đứa con nhà mình ra thì không còn người nào khác.

Lương Mạc ngước mắt nhìn Lương Ý, đưa ngón tay nhỏ mập mạp ra chỉ chỉ dưới đáy bàn. Lương Ý nhìn theo hướng con trai chỉ, cúi đầu xuống xem xét, thì ra là một con thỏ nhỏ màu đen.

"Mạc Mạc thích thỏ nhỏ sao?" Lương Ý có chút ngạc nhiên, thường ngày có thấy Lương Mạc tỏ ra yêu thích động vật lắm đâu, từ nhỏ đến giờ, bên cạnh bé luôn có Đa Đa và Cục Cục, nhưng bé đều không thích gần gũi bọn chúng. Sao hôm nay lại cùng một con thỏ nói chuyện? Thật là kỳ lạ!

"Ba ba, nuôi." Lương Mạc nhảy xuống cái ghế nhỏ, ôm con thỏ nhỏ dưới gầm ghế lên, yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, cho nó thuận lông.

Lời nói của Lương Mạc làm Lương Ý không khỏi nhíu mày, cô cảm thấy hôm nay Mạc Mạc có chút kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào cô lại không nói ra được. Đối với việc hôm nay bé chợt nhắc tới ba, Lương Ý chỉ nghĩ chắc do bé đã xem quá nhiều TV, cảm thấy tò mò với “ba ba” trên TV mà thôi.

"Mạc Mạc, trong nhà này, ngoài con ra còn có ai khác không?" Lương Ý liếc con thỏ đen trong ngực bé, nhẹ giọng hỏi.

Lương Mạc ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào, Lương Ý nhất thời hoảng hốt. Thật sự là rất kỳ lạ mà, cô cảm thấy có lẽ con trai đã đụng phải cái gì trúng tà rồi. Nếu không sao lại không có lý do gì mà mỉm cười. Chưa nói tới việc bình thường Mạc Mạc không hay cười.

"Ba." Lương Mạc nói xong, lại tiếp tục vuốt ve thỏ đen nhỏ ôm trong ngực.

Lương Ý có cảm giác đầu óc mình như ong lên, lần này cô trực tiếp bỏ qua, hỏi sang chuyện khác: “Mạc Mạc, tại sao con lại chạy lên đây?"

Con ngươi đen nhánh của Lương Mạc đảo qua hai vòng, nghiêng cái đầu nho nhỏ, mềm giọng nói: "Ba gọi Mạc Mạc nha. Mẹ không nghe thấy sao?"

Lương Ý thề, đây là lần Lương Mạc nói nhiều chữ nhất từ trước tới giờ. Vì thế, cô càng thêm kiên định tin tưởng, đứa con nhà mình nhất định đã bị trúng tà!

"Mạc Mạc, con khó chịu ở chỗ nào? Nói cho mẹ biết có được không?" Lương Ý vô cùng lo lắng thận trọng hỏi.

Lương Mạc lắc lắc đầu, "Mạc Mạc rất khỏe."

Lương Ý bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xem ra không hỏi ra được cái gì rồi, hay cứ dẫn bé về nhà trước để anh trai kiểm tra xem có vấn đề gì hay không thôi.

Đúng lúc cô ôm Lương Mạc lên thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Lương Ý theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng thanh tú bước vào trong phòng. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lương Ý, vẻ mặt anh thoáng chấn động, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn vào cô không rời, có vẻ rất khiếp sợ trước sự xuất hiện bất ngờ của Lương Ý.

Lương Ý có chút lúng túng, lại đặt Lương Mạc xuống, đi về phía trước hai bước, nhìn người đàn ông, đang muốn nói cám ơn người ta đã chứa chấp đứa con nhà mình thì đôi mắt đen nhánh như hắc thạch kia lại khiến lòng cô dâng lên một cảm giác quen thuộc. Vẻ mặt Lương Ý cứng ngắc, tiếng cám ơn đã đến cổ họng rồi còn bị nghẹn lại.

"Mẹ. . . . . ." Lúc này Lương Mạc đi qua, mở miệng kêu Lương Ý một tiếng.

Lương Ý phục hồi lại tinh thần, hơi cúi đầu xuống, mở miệng nói: "Cám ơn anh. Con tôi chạy loạn lên núi, may mà có anh chứa chấp thằng bé, nếu không chắc nó đã ngã bệnh vì lạnh rồi."

Lương Ý nói xong thật lâu cũng không thấy người đàn ông trẻ tuổi đáp lại, cô tò mò ngẩng đầu lên. Người đàn ông vẫn còn đang kinh ngạc nhìn cô, tựa như không thể rời được ánh mắt. Lương Ý gượng gạo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay lại, giọng nói khô khốc: "Anh gì ơi."

Người đàn ông trẻ tuổi thoáng giật mình hoàn hồn, nhưng tầm mắt anh vẫn nhìn chặt vào gương mặt của Lương Ý, anh không yên lòng đáp lại một câu "Ừm." Sau đó, người đàn ông lại nhanh chóng liếc nhìn Lương Mạc đang đứng bên cạnh Lương Ý.

Lương Ý khẽ mỉm cười, "Tôi đã tìm thấy thằng bé rồi, như vậy, chúng tôi xin phép, không quấy rầy anh nữa." Nói xong, cô bế Lương Mạc lên, chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà gỗ.

"Khoan đã!" Người đàn ông trẻ tuổi bất chợt hô lên.

Lương Ý ngẩn ra, lúng túng hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Người đàn ông rũ mắt xuống, đầu ngón tay như có như không vân vê ống quần của mình, giọng nói có chút gấp gáp: "Đêm đã khuya, xuống núi rất dễ lạc đường. Hai người cứ ngủ lại ở đây một buổi tối đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa hai người xuống núi." Dường như lo lắng Lương Ý sẽ hoài nghi mình có ý đồ xấu xa, anh vội vàng đi tới trước cửa của căn phòng nhỏ rồi nói: "Hai người có thể ngủ ở gian phòng này."

Lương Ý thoáng do dự, lúc này Lương Mạc đột nhiên kéo tay của cô, khẽ lắc lắc. Lương Ý cau mày suy tư một chút, quả thực bây giờ đã đêm đã khuya, nhỡ chẳng may lại lạc đường trên núi lớn thì đúng là không tốt. Hơn nữa, cô còn phải nghĩ đến chuyện thân thể nho nhỏ này của con trai có chịu được cái lạnh ban đêm ở ngoài kia hay không.

Cuối cùng vì sức khỏe của Lương Mạc, Lương Ý gật đầu đồng ý với đề nghị của người đàn ông trẻ tuổi. Không hiểu vì sao, Lương Ý cứ có cảm giác người đàn ông này cảm thấy hết sức vui vẻ đối với quyết định ở lại đây của mình. Vì thế, trước khi đi ngủ, cô còn cố ý giấu một cái kéo lấy từ phòng bếp ở dưới gối để dự phòng ngộ nhỡ.

May mà một đêm này trôi qua rất bình yên. Chỉ có điều không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng trong lúc mơ màng cô cứ cảm thấy mình đang bị rình trộm, thời điểm mở mắt ra vẫn thấy cửa phòng được khóa kỹ. Lương Ý nghĩ, có lẽ do mình quá căng thẳng dẫn đến ảo giác rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi hai mẹ con vừa tỉnh lại, người đàn ông đã chuẩn bị xong bữa sáng chờ bọn họ rời giường. Đối với việc này, Lương Ý có chút ngại ngùng, mình đã ngủ nhờ nhà người ta, lại còn để người ta chuẩn bị điểm tâm cho, thật là xấu hổ quá. Nhưng người đàn ông lại hoàn toàn ngược lại, dáng vẻ của anh rất hạnh phúc, giống như việc chuẩn bị bữa sáng cho hai người là chuyện hạnh phúc nhất trên đời của anh vậy. Lương Ý thấy thế, lại càng hổ thẹn hơn.

Sau khi ba người ăn điểm tâm xong thì bắt đầu đi xuống núi, khoảng chừng một tiếng sau, rốt cuộc bọn họ cũng trở lại con đường nhỏ lát đá mà hôm qua mẹ con Lương Ý đi tản bộ. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, nhưng Lương Ý lo Lương Mạc sẽ bị phơi nắng, nên vội vội vàng vàng nói lời cám ơn với người đàn ông rồi dẫn Lương Mạc bước nhanh đi về phía nhà mình.

Người đàn ông trẻ tuổi lưu luyến nhìn bóng dáng hai mẹ con dần dần khuất xa, thật lâu cũng không rời đi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.