Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 46: Chương 46: Sinh đứa bé




Lương Ý cứ thế bị khống chế kéo sang gian phòng bên cạnh, cô xoa xoa cổ tay tím bầm mà tức giận không thôi, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc anh đang nổi điên cái gì?" Lưu Na vừa mới bị đập đầu vào cạnh bàn xong, cô hết sức lo lắng, cũng không biết hiện tại tình huống của cô ấy như thế nào rồi.

Đối với sự giận dữ, mắng mỏ của Lương Ý, Sở Du không có đáp lại. Lương Ý thấy vậy, cũng lười cùng anh nói chuyện tiếp, cô muốn quay về phòng xem tình trạng của Lưu Na ra sao. Ngay tại thời điểm cô quay người, Sở Du bước một bước dài đi lên trước, giữ chặt cổ tay cô.

Lương Ý tức giận xoay người lại, cùng anh mặt đối mặt nhìn nhau, "Anh đã điên đủ chưa?"

Lực bóp cổ tay đột nhiên tăng lên, gương mặt Lương Ý nhất thời lộ vẻ đau xót, cô lập tức dùng tay còn lại cố gắng gỡ từng ngón tay của Sở Du đang khống chế mình ra, nhằm giảm bớt đau đớn; nhưng đáng tiếc cho dù cô nỗ lực thế nào cũng không thể thành công.

"Buông ra! Anh làm đau tôi đấy!" Lương Ý thật sự không nhịn nổi, cô có cảm giác xương cổ tay của mình sắp nứt ra rồi, đau không chịu được, nhưng dường như Sở Du không nghe thấy tiếng kêu của cô, không hề có ý muốn thả ra.

"Buông tôi ra! Tôi muốn đi xem Na Na!" Trán Lương Ý đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, một giọt mồ hôi chảy qua đuôi lông mày, chậm rãi nhỏ vào trong mắt cô. Lương Ý khó chịu trừng mắt nhìn.

"Trong lòng của em, ngay cả Lưu Na anh cũng không bằng, thật ư?"

Giọng nói khàn khàn mang theo bi thương vang lên bên tai Lương Ý, cô thoáng sững sờ, khẽ cắn môi, lạnh nhạt trả lời, "Đúng thế!"

Tiếng nói của cô dường như có chút run rẩy? Nhưng đó vốn là sự thật mà, không phải sao? Cô tự trấn an mình trong lòng.

"Được, rất tốt!" Đôi mắt rũ xuống của Sở Du lóe ra ánh sáng lạnh lùng bi ai, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, "Đã như vậy, anh cũng không cần phải cố gắng tỏ ra dịu dàng nữa."

Lời nói của anh lạnh lẽo tựa băng giá, làm Lương Ý không khỏi rùng mình một cái. Khi cô vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Sở Du dùng sức lôi về phía giường lớn.

"Anh muốn làm gì?" Lương Ý sợ hãi kêu to.

Sở Du quay đầu, cười lạnh, "Làm gì à? Làm chuyện mà từ trước tới nay anh vẫn luôn muốn làm nhưng chưa dám làm."

Hô hấp của Lương Ý cứng lại, cô run rẩy, giọng nói lạnh lùng mang theo phẫn hận, "Nếu anh thực sự làm chuyện đó, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

Sở Du nghe vậy thì lại cười, cười đến đau thương, cười đến tan nát cõi lòng. . . . . .

Lương Ý nhìn nụ cười của anh mà đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trong lòng cùng không khí xung quanh dường như bị rút hết đi. Cảm giác hít thở không thông khiến cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nụ cười khiến cô đau lòng kia nữa.

"Tiểu Ý, có lẽ vào ngày thực hiện nghi thức minh hôn đó, em chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho anh, đúng không?"

Giọng nói dịu dàng của Sở Du quanh quẩn bên tai cô, sắc mặt Lương Ý trắng bệch, cô chậm rãi xoay mặt sang hướng khác, không trả lời.

"Nếu từ lúc bắt đầu đã là sai lầm thì cứ tiếp tục sai lầm đi. Anh không cần bất cứ cái gì hết, chỉ cần em vẫn còn ở đây, cho dù phải chết thêm một lần nữa, anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng." Lực bóp cổ tay lại mạnh thêm, Lương Ý bị kéo một mạch tới giường lớn. Sở Du đẩy cô xuống giường, mạnh mẽ khống chế.

"Cách anh yêu là như vậy sao? Nếu như đây là tình yêu của anh thì tôi tình nguyện —— vĩnh viễn không bao giờ có được nó!" Giọng nói của cô càng lúc càng nguội lạnh, đến cuối cùng, ngay cả chính cô cũng không nhận ra tiếng nói của mình nữa, lạnh lẽo lại vô tình đến vậy.

"Nhưng em đã có được nó rồi, phải làm sao đây? Em có thể đào ra được thứ tình yêu đã khắc sâu ở trong lòng anh ra sao? Em có thể không?" Anh giống như một đứa trẻ lạc đường, mê man nói không ngừng.

Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười một tiếng. Bỗng nhiên, xúc cảm lạnh như băng chạm vào khóe môi cô, Lương Ý ngẩn người, mí mắt run rẩy. Ngay sau đó, cô lập tức quay đầu, nhưng lại bị tay Sở Du giữ chặt gáy, bắt cô phải đối mặt với anh. Lương Ý bực tức vật lộn một phen, mà vẫn không thể thoát khỏi ép buộc.

"Tiểu Ý, anh muốn em xem, xem chúng ta sẽ kết hợp với nhau như thế nào."

Giọng điệu của anh bá đạo, thân thể Lương Ý run rẩy, trái tim ngừng mất một nhịp. Cô muốn chạy trốn, nhưng lại không có khả năng thoát khỏi anh. Lương Ý chỉ có thể nhắm mắt lại, thừa nhận tất cả những việc trước mắt khiến cô gần như muốn nổi điên.

Tiếng ồn ào truyền đến tai cô, Lương Ý biết đó là tiếng quần áo bị xé rách. Cảm xúc lạnh lẽo chạm vào làn da khiến nỗ lực quyết tâm không để ý đến tình cảnh hiện giờ của Lương Ý bị vỡ nát.

"Tiểu Ý. . . . . . Tiểu Ý. . . . . . Tiểu Ý. . . . . ."

Sở Du không ngừng gọi tên cô, tiếng gọi da diết mà triền miên, mềm mại mà lạnh lẽo như đôi môi đang lướt trên làn da trắng nõn của cô lúc này.

Lần lượt lưu lại những dấu ấn thật sâu, tiếng liếm mút liên tục phát ra khiến gò má Lương Ý không nhịn được nóng bừng.

"Đừng!" Mặt cô đỏ rực, đưa tay đẩy lồng ngực Sở Du ra. Anh lại nắm lấy cổ tay cô, cố định ở ngang đầu, kiềm hãm cánh tay đang có ý định ngăn cản.

Lúc này, toàn thân Lương Ý đã đổ đầy mồ hôi, cô có cảm giác mình không thể khống chế được thân thể mình nữa rồi, chỉ có thể để mặc cho người khác thao túng, chơi đùa. Hai thân thể to lớn ở trên giường lớn quấn quýt chặt chẽ, triền miên chung một chỗ, như thể một đôi uyên ương không thể chia lìa, mặc cho năm tháng trôi qua cũng chỉ muốn hưởng thụ thật tốt giờ khắc trước mắt này.

Bắp đùi đột nhiên lạnh lẽo, Lương Ý từ trong ý loạn tình mê lập tức tỉnh táo lại. Không biết quần của cô đã bị cởi ra từ khi nào, hiện giờ chỉ còn lại một cái quần lót viền tơ lụa màu đen.

Lương Ý luống cuống, "Sở Du, dừng tay!" Nước mắt rơi lã chã, cô cầu khẩn nhìn anh, hy vọng anh sẽ bỏ qua cho mình.

Vậy mà Sở Du chỉ hơi chần chừ một chút, nhưng khi tầm mắt chuyển đến chiếc quần lót viền tơ màu đen nổi bật giữa cặp đùi tuyết trắng của cô thì nhất thời lửa dục bùng cháy thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh.

"Đừng mà ——"

Trong khi Lương Ý kinh hô ra tiếng thì cũng là lúc chiếc quần lót đáng thương bị Sở Du vô tình giật ra, toàn bộ cảnh xuân hiện lên trước mắt anh. Lương Ý lập tức khép hai chân lại, vươn tay muốn kéo ga giường che lại cơ thể, nhưng bị Sở Du ngăn cản ngay tức khắc.

"Tiểu Ý, sinh đứa nhỏ cho anh đi!"

Vừa dứt lời, khi Lương Ý còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Du mạnh mẽ tách hai chân ra, ngay sau đó là cảm giác như bị xé nứt, đau đớn truyền đến. Trán Lương Ý chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Sở Du cắn môi dưới, hơi thở có chút dồn dập, dịu dàng liếm đi những giọt mồ hôi đó.

"Đau quá —— đi ra ngoài —— anh đi ra ngoài cho tôi!" Lương Ý nghẹn ngào, không ngừng kháng cự lại thân thể đang liên tục nhấp nhô lên xuống của anh.

"Chịu đựng một chút, một chút nữa thôi là được rồi, tiểu Ý." Sở Du thở nhẹ an ủi cô.

Lương Ý tuyệt đối không tin tưởng câu nói này, đau nhức truyền đến từ hạ thân, cộng thêm thân thể không ngừng lay động đã khiến cho thần trí luôn căng thẳng của cô quá sức, lập tức chìm vào hôn mê. . . . . .

Trong một tiệm ăn nhanh.

Người phụ nữ tiểu Phương bối rối nhìn hộp gỗ nhỏ trước mặt mình, nghi hoặc nhìn mẹ Lương và ba Lương, "Hai người muốn tôi rải thứ gì đó trong chiếc hộp này ở trong biệt thự mỗi ngày?"

"Đúng thế." Mẹ Lương gật mạnh đầu một cái.

Tiểu Phương lắc đầu, cảm thấy việc này thật khó hiểu, hơn nữa phu nhân ở biệt thự đặc biệt thích sạch sẽ, chỉ bụi một chút thôi cũng không thể chịu được. Như vậy thì làm sao có thể chấp nhận được việc có người ném rác lung tung chứ. Nếu bị phát hiện ra, nhất định bà sẽ bị đuổi việc .

"Cô còn nhớ chuyện con gái của tôi mất tích không?" Mẹ Lương bình tĩnh nói.

Tiểu Phương thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, "Việc này có liên quan đến chuyện mất tích của con gái chị sao?"

"Chúng tôi nghi ngờ, con bé đang ở chỗ đó." Ba Lương đột nhiên mở miệng nói.

Tiểu Phương ngẩn người không biết nói gì cho phải. Lý trí nói cho bà biết không nên tin tưởng lời nói của bọn họ, nhưng không hiểu tại sao, vẻ mặt nặng nề của bọn họ lại khiến bà dao động.

"Không thể nào, tôi làm việc ở đó đã hơn hai tháng, chưa từng gặp qua người lạ nào cả." Tiểu Phương cho rằng hai vợ chồng trước mắt chỉ là do vô cùng lo lắng cho con gái mình mà nghĩ lung tung thôi.

"Cô đã đi hết toàn bộ biệt thự chưa?" Mẹ Lương tự rót ly trà cho mình, sau đó chậm rãi nâng chén lên nhấp một ngụm.

Tiểu Phương cứng họng, lắc đầu.

"Xin cô giúp chúng tôi, chúng tôi không còn cách nào khác nữa rồi." Mẹ Lương đặt ly trà xuống, nghẹn ngào cầu khẩn tiểu Phương. Ba Lương thấy thế, cũng hùa vào mở miệng nói, "Vợ của tôi vì chuyện của con gái mà gần đây sức khỏe không được tốt lắm, hiện giờ khó khăn lắm mới thu được một chút tin tức. Hy vọng cô có thể giúp chúng tôi."

"Hai người có thể tìm cảnh sát mà. Nếu như con gái hai người thật sự ở nơi đó thì cảnh sát tới lục soát nhất định sẽ tìm ra." Tiểu Phương nhíu mày đề xuất.

"Lai lịch của nhà họ Sở ra sao, chẳng lẽ cô lại không biết. Nếu chúng tôi không có chứng cứ rõ ràng thì phía cảnh sát tuyệt đối không muốn đắc tội với nhà họ Sở. Nhưng đợi đến lúc tìm được chứng cứ thì có lẽ con gái của chúng tôi đã. . . . . ." Lời suy đoán phía sau, ba Lương không đủ can đảm để nói tiếp.

"Sao hai người khẳng định chắc chắn cô ấy ở biệt thự vậy?"

"Từ tờ giấy cầu cứu."

"Chỗ đó có thùng rác, nói không chừng là do người khác ném vào thôi, cũng đâu thể kết luận con gái hai người ở đấy được." Tiểu Phương vẫn chưa tin lời của ba mẹ Lương.

"Người khác ném vào đó? Cô nghĩ có thể là ai chứ?" Mẹ Lương nhàn nhạt hỏi.

"Chuyện này. . . . . ." Tiểu Phương cứng họng.

Chỉ có hai loại người có thể ném tờ giấy cầu cứu ấy, một là chính người bị hại, hai là người cố gắng muốn giải cứu người bị hại. Nếu là người muốn giải cứu, thì có thể trực tiếp gọi điện báo cảnh sát là được rồi, không cần thiết phải làm chuyện có khả năng thất bại cao như để lại giấy cầu cứu này. Như vậy, loại bỏ một trường hợp, chỉ còn lại trường hợp là người bị hại mà thôi. Cô gái này bị bắt cóc hơn một tháng mà vẫn chưa chết, rất có thể là đang bị giam lỏng. Nếu tờ giấy này là do cô ấy viết, thì xem ra nhất định là cô ấy đã từng chạy trốn nhưng thất bại. Vì muốn để lại đường lui nên mới cố ý để lại tờ giấy bọc trong tờ tiền cầu cứu. Mà ngay gần chỗ để thùng rác có một trạm xe, theo địa hình đó, có lẽ người bị hại muốn chạy lên xe bus rời đi. Như vậy, rất có thể hung thủ ở ngay gần đó. Mà gần đó cũng chỉ có biệt thự của nhà họ Sở, không còn căn nhà nào khác.

"Đây chỉ là một ít bột màu trắng, mỗi ngày cô chỉ cần rải một ít ở các góc trong biệt thự, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện ra." Mẹ Lương nhận ra tiểu Phương đang dao động, vì vậy nói thêm tính an toàn của loại bột này để tăng sự thuyết phục.

Tiểu Phương do dự một lúc lâu, nhớ tới cô con gái đang học trung học của mình, lại nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ Lương một chút, "Chị có chắc thứ bột này sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe con người không?"

"Chắc chắn. Chúng tôi có thể bảo đảm!" Ba Lương vội vàng khẳng định.

Tiểu Phương lại trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Bà không biết nhà họ Sở có bắt cóc con gái của hai người này hay không, nhưng nếu chỉ rải một ít bột có thể an ủi hai người họ, bà cảm thấy cũng không phải việc gì quá khó khăn.

"Đây là một chút thù lao nhỏ cho cô! Nhà chúng tôi không giàu có gì, chỉ là một chút tâm ý. Hi vọng cô nhận lấy!" Mẹ Lương lấy ra một phong bao thật dày từ trong túi xách đưa cho tiểu Phương.

Tiểu Phương vội vàng khoát tay ý bảo không cần. Bà cầm hộp gỗ ở trên mặt bàn lên, rồi vội vàng tạm biệt ba mẹ Lương. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.