Đệ tam thập tứ chương
Đến cửa Ngự thư phòng, sau khi được sự cho phép, Y Trọng Nhân một mình tiến vào.
Trong Ngự thư phòng chỉ có một mình Hoắc Phong đang phê duyệt tấu chương, hắn nhìn Y Trọng Nhân đi tới, chỉa chỉa vào một chiếc ghế dựa: “Trọng Nhân tới rồi. Ngươi ngồi trước đi, Trẫm đem mấy bản tấu chương này phê xong đã.”
“Thần không vội.” Y Trọng Nhân cũng không từ chối, đi qua ngồi xuống.
Ở trước mặt Hoắc Phong, Y Trọng Nhân luôn bớt đi một phần cung kính, y biết mình không thể tiếp tục như vậy, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy Hoắc Phong y lại chẳng thể nào cung kính được. Mà Hoắc Phong đối với chuyện này tựa hồ cũng có chút dung túng không để ý tới.
Y Trọng Nhân nhìn Hoắc Phong, nghĩ đến sự kiện vừa đượ biết hôm nay, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
Bộ dáng của Hoắc Phong không tốt bằng Gia Chính đế, nhưng lại hơn phần khí chất dương cương của nam tử, cộng thêm nhiều năm chinh chiến, hiện giờ lại là Hoàng Thượng, dáng vẻ càng thêm uy nghi , nam nhân như vậy đã định trước không thiếu nữ nhân.
Hoắc Phong biết Y Trọng Nhân đang nhìn hắn, cũng nhận ra rằng Y Trọng Nhân có tâm sự, nhưng hắn giả vờ không biết, tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Tạm thời phê xong một phần cuối cùng, Hoắc Phong ngẩng đầu, vừa lúc cùng tầm mắt của Y Trọng Nhân giao nhau. Y Trọng Nhân trốn tránh không kịp, tim đập trật nhịp, bất quá y lập tức trấn định, đứng dậy đem tấu chương trình lên.
Hoắc Phong không nhìn, đặt ở bên cạnh, rồi mở miệng nói: “Trọng Nhân, có chuyện trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.”
“Hoàng Thượng mời nói.”
Hoắc Phong thở dài một tiếng, dẫn theo chút thương cảm mà nói: “Sau khi Hoàng hậu cùng Quý phi mất, trẫm vẫn không có suy nghĩ tái giá, tổng cảm thấy có lỗi với các nàng. Nhưng hiện tại, trẫm là Hoàng Thượng, rất nhiều sự tình đều là thân bất do kỷ, vài ngày gần đây có không ít đại thần thượng tấu, muốn trẫm tuyển tú nữ.”
Sắc mặt Y Trọng Nhân không thể khống chế mà lạnh đi vài phần.
Hoắc Phong nhìn chằm chằm Y Trọng Nhân, tiếp tục nói: “Nhưng trẫm cũng phiền muộn không kém. Nhiều năm nay, trẫm vẫn luôn một mình, cũng đã thành thói quen, vừa nghĩ tới chuyện tái giá, trẫm lại nhịn không đưỡ mà nhớ đến cảnh Hoàng hậu cùng Quý phi ở trước mặt trẫm tự sát, trẫm thật sự không hề có ý tứ đó. Trọng Nhân, ngươi cũng cảm thấy trẫm nên tuyển tú ư”
Đương nhiên là không. Y Trọng Nhân rủ mắt, tránh đi cái nhìn chăm chú của Hoắc Phong. Trong lòng bởi vì mấy câu nói đó của Hoắc Phong không hiểu sao lại bình tĩnh như trước, y giương mắt nói: “Việc Hoàng hậu nương nương cùng Quý phi nương nương mất, thần, không khỏi có lỗi. Nếu thần đến sớm một chút, hai vị nương nương cũng sẽ không…”
Hoắc Phong nâng tay ngăn Y Trọng Nhân tự trách, nói: “Ngươi có thể cứu trẫm cùng hai hài tử đã là tốt rồi, chuyện này ngươi không cần để trong lòng . Trẫm chỉ là muốn nghe ý kiến của ngươi.”
Y Trọng Nhân ra vẻ trầm tư, qua một lúc sau, y mới nói: “Hoàng Thượng ngày đêm vất vả, cũng nên có vài tri kỷ ở hầu hạ bên người.”
Dục vọng nam nhân, không phải nói nhẫn là có thể nhẫn.
Nghĩ đến dục vọng của nam nhân, trong lòng Y Trọng Nhân xẹt qua chút lo lắng, nói tiếp: “Chính là… Trong cung có vài nội thị thần không nhìn thấu được, nếu thời gian này Hoàng Thượng tuyển tú, khó đảm bảo sẽ không bị người lợi dụng. Vân Khai cùng Đậu Tử chỉ vừa mới trở lại kinh thành, bọn chúng tuổi còn nhỏ đã phải mất nương, vừa cùng Hoàng Thượng thân cận không bao lâu, nếu Hoàng Thượng có thêm phi tử, thần cũng lo lắng bọn chúng sẽ khổ sở. Thiên hạ sơ định, Hoàng Thượng hiện tại tuyển tú nữ, cũng dễ dàng khiến cho người khác cảm giác quá mức nóng vội, rất bất lợi tới danh tiếng của người.”
Hoắc Phong lộ vẻ tán đồng: “Trẫm cũng nghĩ vậy . Ngươi thấy đó, Trẫm mỗi ngày vội đến nỗi ngay cả thì giờ nghĩ ngơi cũng không thì làm gì còn tinh thần đi chọn tú nữ. Vậy chuyện này tạm thời gác lại, về sau lại nói.”
Y Trọng Nhân gật gật đầu, cực kỳ vừa lòng.
Chính sự đã xong, Hoắc Phong nói: “Bữa tối trẫm sẽ đến Ngưng Thần cung, trẫm đã vài ngày không dùng bữa cùng Bánh Bao Đậu Tử rồi . Người tới.”
Lô Đào khom người đi đến: ” Có nô tài.”
“Bữa tối bãi giá Ngưng Thần cung, bảo Thái tử cũng qua đó.”
“Dạ.”
Hoắc Phong nói vài ngày không đi Ngưng Thần cung, nhưng bất quá chỉ mới có ba ngày. Y Trọng Nhân cũng đã quen việc Hoắc Phong thỉnh thoảng sẽ đến Ngưng Thần cung dùng bữa, chủ yếu là Bánh Bao cùng Đậu Tử thực thích cùng Phụ hoàng dùng bữa, y cũng đành thuận theo phụ tử bọn họ.
Trong lòng biết Y Trọng Nhân sẽ không từ chối, Hoắc Phong cho Lô Đào lui ra sau giãn ra một chút song chưởng, cười khổ: “Này làm Hoàng Thượng so với hành quân đánh giặc còn muốn mệt. Chút nữa bồi trẫm uống vài chén ”
“Thần tuân chỉ.”
Y Trọng Nhân tâm tình nhìn qua không tồi, Hoắc Phong cười cười, tâm tình của hắn cũng rất tốt.
※※※
Y Trọng Nhân hiện giờ chưởng quản Nội đình, tuy rằng Hoắc Phong cho phép y tham dự triều chính, nhưng y vẫn đem phần lớn tinh lực đặt ở Nội đình. Cũng vì vậy, nên y không có nhiều thì giờ bồi hai hài tử mỗi ngày.
Đậu Tử cùng Bánh Bao bắt đầu học tập theo khóa của hoàng tử, buổi sáng lên lớp, sau khi ngủ trưa sẽ tập võ, đối bọn nhỏ mà nói thay gì bảo là tập võ thì càng giống chơi đùa hơn.
Thời điểm bữa tối nhìn thấy Phụ hoàng cùng phụ thân đồng thời ghé đến, Bánh Bao và Đậu Tử liền làm nũng mà hướng trong ngực Phụ hoàng cọ cọ, khiến cho Hoắc Phong thoải mái cười to. Hoắc Phong đối Bánh Bao cùng Đậu Tử tốt đến không ngờ, phải gọi là sủng nịch mới đúng, hai hài tử tự nhiên cũng nhanh chóng thân cận với hắn hơn.
Không bao lâu sau, Hoắc Vân Khai lững thững đi đến. Hắn đã bắt đầu tiếp nhận vài việc dành cho Thái tử, Hoắc Phong đối đứa con trai này đặc biệt coi trọng, lại có Y Trọng Nhân ở một bên nhắc nhở, tính cách nguyên bản cũng rất trầm ổn liền tin tưởng Hoắc Vân Khai sẽ làm tốt vị trí Thái tử.
Hoắc Phong cũng không ngại Thái tử tới chậm, sau khi cùng Thái tử nói nói mấy câu liền lệnh Ngự thiện phòng mang thức ăn lên, còn đặc biệt bảo Ngự thiện phòng lấy đến hai vò rượu lâu năm trong cung, đây đều là thứ tốt mà Gia Chính đế khi còn sống lưu lại.
Y Trọng Nhân rất ít khi uống rượu, tửu lượng như thế nào cũng không có người biết, bất quá đêm nay Hoắc Phong hưng trí rất cao, Y Trọng Nhân khó được mà cùng hắn hết ly này đến ly khác. Thẳng đến khi bản thân đầu óc hoáng váng , Y Trọng Nhân mới không uống nữa.
Hoắc Phong hiển nhiên không muốn bỏ qua cho y mau vậy, lại cấp Y Trọng Nhân rót một chén, dụ dỗ: “Uống thêm một chén, khó có được trẫm hôm nay muốn uống chút rượu với ngươi, ngươi cũng đừng khiến trẫm mất hứng chứ.”
Y Trọng Nhân một tay đỡ trán, đối Hoắc Phong mỉm cười: “Thần, hình như say rồi, không thể uống được nữa.”
Nhìn bộ dáng này của Y Trọng Nhân khiến Hoắc Phong miệng khô lưỡi đắng, hắn kéo tay Y Trọng Nhân qua, nâng ly nhét vào tay y: “Không được, hôm nay Trẫm muốn cùng với ngươi không say không về, Trẫm còn chưa có say đâu.”
“Hoàng Thượng, say rượu sẽ tổn hại tới thân mình.” Y Trọng Nhân nói như thế nào cũng không chịu uống,tình trạng hiện tại rất nguy hiểm .
Hoắc Phong nói: “Vậy một ly cuối cùng, ngươi uống đi, trẫm sẽ không bức ngươi nữa.”
Y Trọng Nhân lại là ảm đạm cười: ” Một ly cuối cùng”
” Một ly cuối cùng.”
Thôi, uống thì uống. Y Trọng Nhân túy nhãn mơ màng mà uống xong chén rượu này, chỉ cảm thấy trong rượu lộ ra một cỗ trong trẻo nhàn nhạt.
Hoắc Vân Khai lần đầu tiên nhìn thấy nghĩa phụ say rượu, ngạc nhiên không thôi. Nghĩa phụ sau uống nhiều rượu liền có một loại hương vị khác so với bình thường, nhưng cụ thể là gì, thì hắn lại nói không nên lời.
Bánh Bao và Đậu Tử đã ăn no, tụi nhỏ thấy Phụ thân cùng Phụ hoàng còn đang uống rượu, chỉ đành nhàm chán ngôi nguyên tại vị trí.
Hoắc Phong nhìn về phía Thái tử, nói: “Vân Khai, ngươi mang Bánh Bao cùng Đậu Tử đi ra ngoài cho bọn nó tiêu thực một chút, Phụ hoàng cùng nghĩa phụ của ngươi có chuyện muốn nói.”
” Hình như nghĩa phụ say rồi.” Hoắc Vân Khai không nghĩ rằng nghĩa phụ còn có tinh thần cùng phụ hoàng nói quốc sự.
Hoắc Phong phất tay đuổi người: “Đi đi.”
Hoắc Vân Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo Bánh Bao cùng Đậu Tử rời đi trước.
Bọn họ rời đi không bao lâu, thì đại môn Ngưng Thần cung bị Lô Đào đóng lại, bên trong, chỉ còn Hoắc Phong cùng Y Trọng Nhân.
Y Trọng Nhân đã khá say rồi, đầu lại đau đến lợi hại, y híp mắt hỏi: “Hoàng Thượng… Có chuyện gì, muốn nói với thần ư”
Hoắc Phong lại rót thêm cho mỗi người một ly rượu, hắn cầm một ly, ly khác thì đưa cho Y Trọng Nhân, vô cùng nghiêm túc nói: “Trọng Nhân, Trẫm vẫn luôn nợ ngươi một ly rượu.”
Nợ y một ly rượu Trên khuôn mặt say rượu của Y Trọng Nhân hiện lên vài phần nghi hoặc, y theo bản năng mà tiếp nhận rượu: “Thần, say rồi.”
“Trọng Nhân, Trẫm, muốn cám ơn ngươi, cám ơn ân tình của ngươi đối với trẫm.” Hoắc Phong ngửa đầu uống cạn rượu.
Tựa hồ bị sự nghiêm túc của Hoắc Phong ảnh hưởng, Y Trọng Nhân cũng ngửa đầu uống hết, y đã quên vừa rồi bản thân đã nói” Một chén rượu cuối cùng “.
Buông ly, Y Trọng Nhân thản nhiên nói: “Thần, chẳng qua chỉ làm việc mà thần muốn làm, Hoàng Thượng không cần bận lòng.”
Người trước mặt biến thành hai người , Y Trọng Nhân nhắm mắt, y chưa bao giờ say đến như vậy.
Trong mắt Hoắc Phong hiện lên một tia tinh quang cực nhanh, hắn đỡ lấy Y Trọng Nhân: “Trẫm thấy ngươi thật tình là đã say lắm rồi. Để trẫm đỡ ngươi về giường nghỉ tạm.”
Y Trọng Nhân lắc đầu, hai tay dùng lực chống bàn đứng lên: “Thần, có thể tự đi được. Hoàng Thượng cũng nên hồi tẩm cung đi thôi.”
Hoắc Phong hai tay chế trụ bả vai Y Trọng Nhân, đem người ôm vào trong ngực, rồi mang y bước ra ngoài, nói:
“Vẫn nên để Trẫm đưa ngươi về.”
” Bánh Bao cùng Đậu Tử, gọi về đây.” Y Trọng Nhân theo thói quen dỗ bọn nhỉ ngủ trước rồi mới có thể yên giấc.
“Bánh Bao cùng Đậu Tử có người chiếu cố rồi, ngươi không cần lo lắng .” Ôm Y trọng Nhân ra khỏi nơi dùng bữa, Hoắc Phong có vẻ vội vàng đem người tiến vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa.