Edit: Bội Bội
________________________
Lúc Tiết Quế Dao tìm đến Khương Vạn Nương, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Có phải ta đã gây hoạ rồi không, đều là do ta nói mấy lời nhảm nhí đó, biết rõ trong lòng nàng ta đã nhung nhớ còn châm ngòi … Ngươi đi cùng ta xem nàng ta thế nào rồi.”
Khương Vạn Nương nắm lấy tay nàng ta, an ủi vài câu, hai người cùng đi qua đó.
Hai người đi đến nơi, thì thấy Tiết Quế Châu đang ở phòng chính chơi cùng với nha hoàn.
Tiết Quế Dao hỏi nàng ta: “Tam tỷ tỷ ngươi đâu?”
Tiết Quế Châu nhìn nàng ta tới, nói: “Đang yên đang lành nàng ta đi chọc tức mẫu thân, đến mức mẫu thân tức giận gần chết, các ngươi còn tìm nàng ta làm gì?”
Tiết Quế Dao lười gây chuyện, nhanh chóng đi vào bên trong.
Đến khi Khương Vạn Nương đẩy cánh cửa khép hờ ra, mới thấy Tiết Quế Uyển ngồi bên cạnh trường kỷ, trong tay nàng ta đang cầm cuộn chỉ thêu, vẫn đang làm nữ hồng.
“Tam tỷ tỷ, ta và A Phù đến thăm ngươi …” Tiết Quế Dao thấp giọng nói.
Tiết Quế Uyển thấy hai người các nàng lại đây, vội vàng cúi đầu, không muốn để các nàng nhìn thấy dấu tay năm ngón hằn rõ trên mặt.
Tiết Quế Dao đau lòng lòng nói: “Làm sao bà ta có thể thật sự đánh ngươi chứ, còn mạnh tay như vậy nữa?”
Tiết Quế Uyển chỉ nhẹ giọng nói: “Là do ta cuồng vọng …”
Tiết Quế Dao quan tâm an ủi nàng ta, nàng ta chỉ cúi đầu không nói gì.
Khương Vạn Nương hiểu lúc này nàng ta đang chịu áp lực rất lớn không có tâm trạng trò chuyện, chứ không phải muốn trách cứ Tiết Quế Dao, liền nhẹ nhàng kéo vạt áo của Tiết Quế Dao, hai người lặng lẽ rời khỏi gian phòng.
“Bây giờ phải làm sao đây, A Phù …” Tiết Quế Dao tự trách mình sắp bật khóc tới nơi.
Khương Vạn Nương an ủi nàng ta nói: “Để tam tỷ tỷ yên lặng một chút đi, tính tình nàng ta chúng ta đều biết mà.”
Tiết Quế Dao gật gật đầu, lúc này mới chịu quay về.
Khương Vạn Nương thấy nàng ta đã đi xa, vốn đi quay về Nhuyễn Hương Cư, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó không thoải mái, dưới chân không nghe theo suy nghĩ, trực tiếp đi đến nơi ở của Tiết lão thái thái.
Nàng ấp a ấp úng trình bày sự việc với Tiết lão thái thái.
Tiết lão thái thái nói: “Lưu thị có nói qua việc này với ta, ta lại không ngờ mấy cô nương các ngươi thế mà dám bàn luận mấy chuyện này.”
Khương Vạn Nương nói: “Ngoại tổ mẫu không cảm thấy như vậy rất thiệt thòi cho tỷ tỷ sao? Nàng ta tính tình hiền lành, thiếp thất bên kia được sủng ái như vậy, ngay cả trưởng tử cũng đã sinh rồi, sau khi gả vào làm sao nàng ta có thể chiếm được trái tim của phu quân chứ?”
“Thiệt thòi?” Tiết lão thái thái nhíu mày, nói: “A Phù, không có gì là thiệt thòi hay không thiệt thòi, tam tỷ tỷ của người không có tình cảm với hắn ta lại là chuyện tốt, nàng ta có thể làm tốt bổn phận của một thê tử, gả cho một nam nhân nàng đã biết chắc chắn là không thích nàng, thậm chí trong tương lai chưa chắc là sẽ thích nàng, thì nàng sẽ không quá để tâm, cũng sẽ không bị tổn thương.”
Biểu cảm của Tiết lão thái thái hơi có chút hoảng hốt.
Khương Vạn Nương nhanh chóng nghĩ đến chuyện của Tiết lão thái thái cùng Tiết lão thái gia.
Tiết lão thái gia năm đó có tiếng là sủng thiếp diệt thê.
Là vì chuyện này, ông ta suýt nữa đã vứt bỏ tước vị, trong nhà đấu đá đến mức suýt nữa là Tiết gia đã sụp đổ.
Rốt cuộc Tiết lão thái thái đã hạ quyết tâm loại bỏ Tiết lão thái gia cùng vị sủng thiếp kia như thế nào, Khương Vạn Nương không thể hiểu hết.
Kết quả đương nhiên là Tiết lão thái thái thắng, mặc dù cái giá phải trả lớn đến thế nào, thì cũng chỉ có một mình Tiết lão thái thái biết rõ nhất.
“Ngươi nói Tiêu công tử kia tốt, thật ra cũng là do tam tỷ tỷ ngươi thích hắn, chỉ là nam nhân trời sinh là một giống loài trăng gió, mặc dù Thiên tử đã ra luật lệ quy định rõ ràng nam tử chỉ có thể cưới một thê tử, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không nạp vào vô số trắc thất, càng có thêm sủng ái với bao nhiêu tiểu thiếp.”
“Tam tỷ tỷ ngươi nhìn thì hiền lành, thật ra tính tình cũng rất kiên định, nếu như không thích thì thôi, nếu đã thích thì khó tránh khỏi nảy sinh tính xấu, một khi oán hận đã chất chồng, đó là sẽ vật cản lớn nhất giữa cuộc sống phu thê.”
Khương Vạn Nương không còn lời nào để nói nữa.
Mặc dù phụ mẫu nàng năm xưa yêu thương nhau như vậy, nhưng mà phụ thân nàng vẫn có di nương.
Mặc dù khi ông ta nghĩ đến mẫu thân vẫn rất đau lòng, nhưng di nương vẫn cứ sinh hạ nhi tử.
Đây là tình nghĩa phu thê sao?
“A Phù, ngươi nhớ cho kỹ, sau này mặc kệ ngươi gả cho ai, tuyệt đối không được có suy nghĩ độc chiếm phu quân cho riêng mình, ngươi phải xem hắn như người thân mà quan tâm chăm sóc, ngươi thương tiếc hắn, hắn mới đáp lễ với ngươi, ngươi cũng sẽ không phải đau khổ, hiểu rõ chưa?”
Khương Vạn Nương ngơ ngẩn đồng ý, trong lòng lại lan tràn một cảm giác lạnh lẽo.
Vốn tưởng rằng mọi việc cứ vậy mà kết thúc, không ngờ hai ngày sau Lưu thị đột nhiên từ chối hôn sự của Tiết Quế Uyển.
Đang lúc các tỷ muội đều có mặt ở đây, Lưu thị thay đổi sắc mặt, làm ra vẻ thương yêu nữ nhi trước mặt lão thái thái: “Hôm đó ta đánh Uyển nhi một bạt tai, cũng là vì muốn tốt cho nàng mà thôi, nữ hài tử kỵ nhất là bị dính vào mấy tin đồn trăng gió, thanh danh rất dễ bị tổn hai, ta đánh xong cũng rất đau lòng chỉ biết trốn vào góc phòng khóc một hồi, trong lòng vô cùng khổ sở, dù sao nàng cũng nằm dưới gối ta mà lớn lên …”
Nàng ta huyên thuyên một hồi nhưng mọi người cũng không mấy đồn cả.
Người trong Tiết gia ai mà không biết nàng ta tính toán chi lu, nói nàng ta khắc nghiệt cũng khôgn quá, nhân lúc này lại làm ra vẻ hiền mẫu lo cho thứ nữ, từ dát vàng lên mặt mình.
“Được rồi, cũng không có nói việc ngươi giáo dưỡng nữ nhi như thế nào, ngươi không cần đứng đây khóc lóc ỉ ôi.” Tiết lão thái thái nói: “Chỉ là tam nha đầu cũng là nữ nhi của Tiết gia, hôn nhân là đại sự cần cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận.”
“Tuy nói việc hôn sự nên nghe theo ý kiến cha mẹ, nhưng nhà chúng ta cũng không cần cứng nhắc quá mức như vậy, nếu nàng đã không muốn, ta cũng không hy vọng trong nhà xuất hiện mấy tiết mục ép gả này nọ, ta tuy không thể nhúng tay vào việc ngươi sắp xếp cho nữ nhi thế nào, nhưng ta cũng là tổ mẫu của các nàng, nếu các nàng chạy đến nơi này của ta cầu xin, ta đương nhiên sẽ không làm ngơ đứng nhìn.”
Tiết lão thái thái nói xong những lời này, trong lòng mấy cô nương lập tức trở nên tươi sáng hẳn ra.
Lão thái thái vẫn mềm lòng, đây là đang cảnh cáo Lưu thị, cũng ngầm ám chỉ với Tiết Quế Uyển, nếu thật sự không muốn, có thể đến nói với bà, bà có thể làm chỗ dựa cho các nàng.
Lưu thị ngầm bĩu môi, lại cười nói: “Vâng ạ, chúng ta đều là người một nhà, có gì mà không thể thương lượng được chứ.”
Nàng ta nói xong lại vẫy vẫy khăn tay thêu hoa, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, nói: “Từ sau hôm ta đánh Uyển nhi bị mấy đứa nha hoàn lắm mồm truyền ra, người trong nhà đều nói ta ngược đãi thứ nữ, thật sự là làm ta xấu hổ muốn chết.”
“Cho nên, hôn sự của Uyển nhi ta đã thương lượng với lão gia, bảo lão gia cứ quyết định, ta tuyệt đối không nhúng tay.”
“Đương nhiên, ý kiến của ta và các cô nương nhỏ tuổi khác nhau không phải là ít, giải quyết như vậy, mọi người đã vừa lòng rồi chứ?”
Tiết Quế Dao thấy nàng ta nhìn tới chỗ mình, thì đỏ mặt nói: “Đại bá mẫu nhìn chúng ta làm gì, chúng ta cũng chỉ mong tam tỷ tỷ có cuộc sống tốt thôi, cũng chưa nói ngươi có làm gì sai.”
Lưu thị ngoài cười nhưng trong không cười, Tiết Quế Uyển đứng sau lưng nàng ta, dường như là hiểu ra chuyện gì đó, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Khương Vạn Nương cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.
Chỉ là cảm thấy Lưu thị không phải là người dễ dàng thoả hiệp như vậy.
Lấy tính tình của nàng ta nếu cảm thấy hạ nhân dám lắm mồm, đã sớm đánh chết đuổi ra, làm gì có chuyện để hạ nhân các nàng lắm mồm truyền lời ra ngoài như thế?
Với lại, thái độ của Tiết Quế Uyển cũng rất kỳ quái.
Nếu hôn sự này đã bị từ chối, nàng ta ít nhất cũng nên nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng nàng ta lại giống như bị người ta hút hết sức sống.
Khương Vạn Nương không nhịn được lén lút nói việc này với Tiết Quế Dao, Tiết Quế Dao nói: “Ngươi và ta xem như còn may mắn, cô nương như tam tỷ tỷ ấy, sống hay chết đều trong lòng bàn tay đại bá mẫu, chỉ cần một câu nói của bà ta thôi, nàng ta không yên tâm cũng là chuyện bình thường.”
“Với lại, tổ mẫu cũng đã đồng ý chống lưng cho tam tỷ tỷ, nếu thực sự có chuyện gì, chỉ cần tam tỷ tỷ mở miệng, hẳn là sẽ còn đường cứu vãn.”
Khương Vạn Nương cũng nghĩ đến điều này, lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Mặc dù mới tới Tiết gia không bao lâu, nhưng tỷ muội Tiết gia không tiếc tình thương đối với nàng, nàng làm sao không ngóng trông các nàng ấy có cuộc sống tốt được cơ chứ?
Sáng sớm tinh mơ, trong phòng vẫn còn mờ tối, đột ngột rơi xuống một cánh hoa đơn bạc yếu đuối dường như vừa mới bị gió thổi bay.
Một đôi con ngươi lặng yên không một tiếng động mở ra trong bóng đêm, trong phòng vô cùng yên tĩnh, vắng lặng quỷ dị.
Trang Cẩm Ngu giơ tay xoa xoa ở sườn, mặt, cánh hoa kia đã dừng trên mặt hắn, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt âm u của hắn.
Hắn vừa mới đứng lên, nha hoàn đứng chờ ở gian ngoài đã nhạy bén nhận thấp lập tức tiến vào, cúi người chờ sai bảo.
Hắn đi vào tịnh thất rửa mặt, mặc vào một kiện trường bào thêu hoa lê tối màu, bọn hạ nhân lặng yên, xong xuôi đâu đấy, hắn không nói lời nào rảo bước đi về phía Trạch Thuỷ Viện.
Toàn bộ quá trình, bên trong vương phủ yên lặng đến đáng sợ.
Các nàng biết chủ nhân thích yên tĩnh, mỗi ngày vào sáng sớm, cho dù là đổ nước vào bồn, hay là mở cửa sổ đón nắng, cũng không dám có động tĩnh quá lớn.
“Đêm qua Trần Hà Hoa truyền tin, nói rằng ở trên núi râu xồm đã dẫn người thu mua binh khí cũng phẩm dược, biện pháp ngài thực hiện rất nhanh sẽ thấy được kết quả.” Tư Cửu bẩm báo tin tức mà Trần Hà Hoa truyền đến.
Ngón trỏ của Trang Cầm Ngu dịch đến chốt lẫy bằng đồng trên cái hộp gỗ, lấy khối ngọc trắng chạm hoa sen bên trong ra, chậm rãi tìm một góc độ thích hợp, vân vê khối ngọc đến ấm lên.
Khẽ khàng vuốt ve, sắc mặt của hắn không hề lộ ra biểu cảm gì, thế nhưng động tĩnh nơi đầu ngón tay đã tiết lộ cảm xúc của hắn.
Tư Cửu nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó nói: “Ta nghĩ không biết chúng ta có nên đưa tin này truyền đến tai công tử Lâm gia hay không, việc này nếu không chắc chín phần có thể thành công, đối với ngài mà nói, thực sự có thể xem là một việc khó giải quyết …”
Những tên đó có thể trốn ở Nam Sơn mà không bị người ta phát hiện lâu như vậy, chỉ sợ là cũng không dễ dàng để người khác tìm được.
Chỉ là trước đây người của phủ nha có đi điều tra vài lần đều không thu hoạch được gì, dưới tình huống không có chứng cứ bảo Trang Cẩm Ngu nhúng tay vào, đối với hắn mà nói, đúng là một việc tiến thoái lưỡng nan.
Tra không được gì cũng là tội danh không hoàn thành trọng trách, tra được nhưng lại không có chứng cứ, còn gánh thêm tội bịa đặt sinh sự.
Trang Cẩm Ngu đột nhiên hỏi: “Hoa đào ở Nam Sơn đã nở chưa?”
Tư Cửu kinh ngạc, nghĩ nghĩ nói: “Nở rồi ạ.”
Trang Cẩm Ngu bảo: “Vậy chờ một chút.”
Tư Cửu vâng dạ, lập tức ra khỏi cửa, vừa mới đi đến hành lang, một ám vệ đi tới nói với hắn ta: “Phủ của Lâm công tử cũng có phái người theo dõi, đã biết việc sơn tặc thu mua binh khí.”
Tư Cửu hơi hơi gật đầu, bảo ám vệ kia canh chừng động tĩnh bên phủ Lâm Thanh Nhuận cho tốt, trong lòng thầm nghĩ đây là củ khoai lang nóng phỏng tay hay là công lao bổng lộc thì cũng chưa biết, nếu Vương gia có thể kiên nhẫn chờ đợi, hẳn là sẽ không để tâm đến mấy động tĩnh nhỏ nhặt của Lâm Thanh Nhuận.
Khoảng chừng cuối tháng ba, người của Tiết phủ nhận được thiệp mời.
Chính là do nữ nhi của Cao đại tướng quân Cao Ngọc Dung phát ra.
Tên tuổi của Cao đại cô nương là do Thịnh Cẩm Đế đích thân ban tên.
Nghe nói Cao đại tướng quân khi còn trẻ chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi bên người Thịnh Cẩm Đế, sau đó bởi vì có công hộ vệ thiếu niên Thịnh Cẩm Đế thoát hiểm, còn cố gắng hết sức duy trì Thịnh Cẩm Đế đăng cơ ngôi vị cửu ngũ, vì vậy mà được Thịnh Cẩm Đế đề cử thăng quan.
Vị Cao đại cô nương này ỷ mình được Thánh thượng ban tên, ngày thường hành sự rất phô trương.
Năm nay nàng ta đã bao hết khu rừng đào dưới chân núi Nam Sơn, ngay cả đường núi đi lên Đào Hoa Am cũng phải đóng, mời các quý nữ trong kinh thành đến du ngoạn.
Hành động này tuy là vô cùng kiêu ngạo, nhưng có rất nhiều quý nữ trong kinh thành khó nhịn được mà động lòng cảm kích, có thể tránh được người khác thưởng cảnh chiết đào, lại chẳng thích quá còn gì.
Chỉ những nữ tử có gia có thế mới có tư cách nhận được thiệp mời của Cao Ngọc Dung.
Các cô nương Tiết gia cũng được mời, Tiết Quế Châu là vui mừng sắp nhảy cẫng đến nơi.
Vì đi ra ngoài chơi, nàng ta còn năn nỉ Lưu thị đặt mua thêm mấy bộ xiêm y cùng với đồ trang sức.
Khương Vạn Nương bị Tiết Quế Dao xúi giục tham gia, mấy người bọn họ lên xe ngựa mới biết, Tiết Quể Uyển không tham gia chuyến đi lần này.
Khương Vạn Nương thấy xe ngựa sắp ra khỏi phủ, thấp giọng nói với Tiết Quế Dao: “Không thôi ta ở nhà chơi với tam tỷ tỷ vậy?”
Tiết Quế Dao vỗ vỗ tay nàng nói: “Đợi chúng ta trở về rồi cùng đi chơi với nàng ta, lần này ta cũng muốn bồi thường cho nàng ta một chút.”
Khương Vạn Nương nghe nàng ta nói vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tiết Quế Châu thấy hai người bọn họ chụm đầu vào nhau nói chuyện, có chút không vui nói: “Tứ tỷ tỷ thầm thì chuyện gì vậy, chẳng lẽ còn nhớ đến chuyện kia của tam tỷ tỷ sao?”
Tiết Quế Dao thấy nàng ta nói chuyện ngang ngược, bực mình vặn lại: “Tam tỷ tỷ đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi sao mà giống với mẫu thân ngươi.”
Tiết Quế Châu lập tức ngẩng đầu lên nói: “Tứ tỷ tỷ nói như vậy là có ý gì, mẫu thân ta làm sao? Ta giống với mẫu thân ta có gì không tốt, cũng như ngươi giống với mẫu thân ngươi vậy, muốn gia thế không có gia thế, muốn chỗ dựa không có chỗ dựa, ngoài trừ một thân đầy mùi tiền …”
Nàng nói chuyện không biết suy nghĩ, làm cho Tiết Quế Dao tức điên lên.
Tiết Quế Dao đang định cãi cọ với nàng ta, đột nhiên đưa tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, không quá thoải mái.
“Ngũ muội muội ăn nói chocẩn thận.” Khương Vạn Nương nói: “Lời này nếu như truyền vào tai người khác, chỉ sợ người ta không cảm thấy tứ tỷ tỷ không gia không thế, chỉ cảm thấy ngũ muội muội ăn nói không biết lựa lời, mất hết giáo dưỡng của Tiết gia.”
Tiết Quế Châu còn muốn cãi lại, chợt thấy sắc mặt Tiết Quế Dao sau khi bị mình nói trở nên tái nhợt, sợ đối phương giở tính xấu, ăn vạ làm lớn chuyện thì chính mình cũng không được yên, lúc này mới rầu rĩ nhắm mắt lại, không nói chuyện với hai người các nàng nữa.
Tiết Quế Dao thấy nàng ta chịu ngậm miệng, mới thầm nói cho Khương Vạn Nương mình đã đến kỳ kinh nguyệt, lúc này Khương Vạn Nương mới hiểu rõ.
Lúc ba người đi tới nói, Tiết Quế Châu lập tức nhảy xuống xe ngựa cách xa hai người các nàng.
Tiết Quế Dao nói: “Ngươi có nhìn thấy nha hoàn bên người nàng ta không?”
Khương Vạn Nương nói: “Nhìn có hơi lạ, ta không có ấn tượng gì.”
Tiết Quế Dao hừ một tiếng: “Lạ là đúng rồi, nha hoàn cũ của nàng ta không biết đã chọc đến chỗ nào của vị tổ tông này, bị nàng ta bán ra ngoài, đây là nha hoàn mà mẫu thân nàng ta mới tuyển cho đấy.”
“Ngươi nói một muội muội như vậy, làm tỷ tỷ như thế nào mới chiếm được vài phần tình cảm của nàng ta? Tam tỷ tỷ đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lúc nào cũng là châm chọc mỉa mai, ta thấy nàng ta là hết thuốc chữa rồi.”
Nhân sự việc lần này, phản cảm của Tiết Quế Dao đối với Tiết Quế Châu đương nhiên càng lúc càng nhiều.
Khương Vạn Nương nói: “Bây giờ một mình nàng ta tách riêng ra, không có vấn đề …”
Nàng đang lo lắng lỡ như Tiết Quế Châu có chuyện gì, đến lúc đó người làm tỷ tỷ như Tiết Quế Dao đây phải chịu trách nhiệm, người ở đây cũng đủ đông đấy.
Tiết Quế Dao nói: “Không sao đâu, ngươi xem nàng ta có thể chạy đi đâu, nàng ta và vị Cao Ngọc Dung kia thật ra rất hợp nhau, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà.”
Khương Vạn Nương biết nàng ta hẳn là biết nhiều hơn mình, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ đi theo Tiết Quế Dao bước lên phía trước.
Đợi đến khi hai người các nàng vào tới bên trong, trong cánh rừng đã có rất nhiều nữ tử đến trước.
Khương Vạn Nương vừa bước vào, đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Nguyệt: “Các ngươi đều nói Khương tỷ tỷ xinh đẹp, có hơi thiển cận rồi đấy, theo ta thấy, nữ tử đẹp hay không đẹp, đương nhiên là không thể chỉ dựa vào khuôn mặt mà đánh giá.”
“Thẩm tỷ tỷ chẳng lẽ đang nói, nếu không có gia thế hùng hậu chống lưng cùng giáo dưỡng chuẩn mực, khuôn mặt có đẹp thì có tác dụng gì, chẳng lẽ nam nhân thích tiểu thiếp không đẹp sao? Hoa khôi ở lầu xanh không đẹp sao? Nhưng các nàng ta đều là những người không thể đi ra bằng cửa trước, phụ nữ trong những thế tộc chân chính ai mà liếc mắt nhìn xem các nàng lần thứ hai chứ.”
Rất khó có thể tưởng tượng, người nói ra những lời này lại là ngũ cô nương của Tiết gia Tiết Quế Châu.
Trên đời này thật sự là có những người tình nguyện hạ thấp người nhà của chính mình trước mặt người ngoài.
Không nói đâu xa, chỉ nói những thứ nàng ta lấy làm ví dụ, cái gì mà tiểu thiếp với hoa khôi, chẳng phải là đang ám chỉ đến sự khác biệt giữa địa vị của Khương Vạn Nương và các nàng đó sao.
Tiết Quế Dao tức đến nỗi đau quặn cả bụng, muốn cãi lại cũng không nói nổi thành lời.
Khương Vạn Nương an ủi nàng ta, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Người trước mặt dường như nhận thấy hai người các nàng đã đến, bầu không khi lập tức trở nên gượng gạo.
Tiết Quế Châu vẫn mặt dày như trước, đương nhiên là không cảm thấy mình đã nói sai điều gì.
“Khương cô nương có nhà ngoại như Tiết gia chăm sóc sao có thể thiếu thốn nền tảng cùng giáo dưỡng …”
Có người thầm nói một câu, Tiết Quế Châu lúc này mới giật mình, lại nhìn đến chỗ Khương Vạn Nương, sắc mặt có hơi đỏ lên.
Nàng ta đã quên Khương Vạn Nương bây giờ là đang ở tại Tiết gia của các nàng, cũng chịu sự giáo dưỡng của Tiết gia giống các nàng, nàng và các tỷ muội Tiết gia đều là có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia.
Tiết Quế Châu hạ thấp nàng lấy lòng Cao Ngọc Dung, cũng có nghĩa là đã hạ thấp thể diện của chính mình cùng với thể diện của Tiết gia, mặt mũi cũng đem vứt cành cây cả rồi.
Lúc này Cao Ngọc Dung mới ngước mắt nhìn Khương Vạn Nương một chút.
Nàng ta có biết Khương Vạn Nương, trước nay vẫn luôn biết.
Chỉ là trong kinh chỉ cần là nữ tử có danh phận một chút đều giao du với nàng ta, cũng chỉ có Khương Vạn Nương vẫn luôn tránh mặt, không muốn thân thiết với nàng ta, làm cho nàng ta có một loại cảm giác bị khinh bỉ.
Đương nhiên nàng ta biết lúc Khương gia sụp đổ, thậm chí nàng ta đã âm thầm phỏng đoán dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của Khương Vạn Nương hẳn là đã sớm bị bán vào thanh lâu, hoặc là chịu không nổi cuộc sống nghèo khổ rồi trở thành vật sở hữu của đám công tử thế gia.
Không thể ngờ rằng hiện giờ nàng vẫn nguyên vẹn mà đứng đây.
Nhưng mà dù vậy thì sao chứ.
Khương Vạn nương đã không còn phụ tộc, Khương gia lại mang tội danh như vậy, nàng hiện giờ cũng lắm vẫn là người nhà của tội thần, khuôn mặt có đẹp cũng chỉ là bình hoa mà thôi, ai có thể xem trọng nàng chứ.
“Hôm nay ta đã thiết kế đào hoa trận trong khu rừng này, các ngươi ráng cố gắng một chút không thôi lát nữa lại bị phạt vài chén rượu, cũng không nên uống đỏ mặt mà đi về, để người ta cười cho đấy.” Cao Ngọc Dung nói với mọi người, lặng lẽ thay đổi chủ đề, nhìn qua thì cứ như là đang giải vây cho Khương Vạn Nương, nhưng thật ra là chưa hề nói một câu với nàng.
Dù gì cũng là muốn cho người khác biết Khương Vạn Nương bây giờ không đáng để nàng ta bận tâm, cũng không đáng để nàng ta mở miệng biện bạch điều gì cho đối phương.
Khương Vạn Nương không phải không đoán được thái độ lãnh đạm như thế này khi gặp lại người quen cũ, nhưng dường như đã quen cả rồi.
Những tình huống xấu hổ và đáng giận hơn nữa nàng cũng đã trải qua quá nhiều, cho nên hiện giờ, nàng cảm thấy không đau cũng chẳng ngứa.
Thế nhưng Tiết Quế Dao lại không thoải mái như vậy.
“Sớm biết như vậy lúc nãy cho ngươi đi về cho rồi, sắc mặt của những người này quá là buồn nôn …”
Khương Vạn Nương nói: “Bụng ngươi đỡ đau hơn chút nào chưa?”
Tiết Quế Dao lắc đầu nói: “Ngươi đỡ ta vào trong am ngồi nghỉ chút đi, chúng ta cách xa các nàng ra một chút, chờ qua ít lâu nữa, thì chúng ta rời đi.”
Khương Vạn Nương gật đầu, đỡ nàng ta đi vào trong Đào Hoa Am nghỉ ngơi.
Bên kia các cô nương đang rất náo nhiệt chuẩn bị tham gia trò chơi, nhất thời không ai chú ý đến hai người bọn họ.
Mà cùng lúc đó, ám vệ của phủ Cẩn Vương lại có tin tức truyền đến.
Tư Cửu nghĩ tới nghĩ lui thầm cảm thấy không ổn, lúc này mới đi vào Trạch Thuỷ Viện bẩm báo với Trang Cẩm Ngu: “Bên phía Lâm công tử có sai người đi dò hỏi nhiều lần, hình như là đánh động đến đám người đó, mấy tên đó chắc là bị kinh động rồi.”
Trang Cẩm Ngu nhắm hai mắt, giọng điệu lười biếng nói: “Bị kinh động, rắn tự nhiên sẽ xuất động.”
Tư Cửu lại chần chờ nói: “Chỉ là ở dưới chân núi Nam Sơn có một nhóm quý nữ đang ngắm hoa đào, như vậy có phải là quá không an toàn hay không?”
Trang Cẩm Ngu trầm mặc, quay đầu nhìn về phía hắn ta.
“Ngươi nói cái gì?”
Tư Cửu lặp lại một lần nữa.
Trang Cẩm Ngu đang nhìn hắn ta đột nhiên phá ra cười.
Trong lòng Tư Cửu cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng đây là chuyện tốt.
Trang Cẩm Ngu lại cong môi, ôn hoà cười nói: “Một đám ngu xuẩn -“
Tư Cửu:?
Là ai ngu xuẩn?
Lâm Thanh Nhuận, sơn tặc, hay là nhóm quý nữ kia?
Đúng lúc đó Khương Vạn Nương và Tiết Quế Dao đã đi vào bên trong Đào Hoa Am, nhưng mà trước sau cũng không thấy ni cô trong am ra chào đón.
Tiết Quế Dao cắn răng nói: “Nàng ta vì để sung sướng cho bạn thân mình, ngay cả sư phó trong am cũng đã đuổi đi hết rồi sao?”
Khương Vạn Nương nói: “Đợi nha hoàn lại đây, ngươi tắm rửa xong, chúng ta lại đi ra ngoài nhìn xem.”
Tiết Quế Dao cũng nghĩ như vậy, trên người cũng đang vô cùng khó chịu, hai người đẩy cửa một gian phòng bước vào.
Hình như còn chưa bước vào trong, chợt nhìn thấy ánh sáng loé lên ngay cửa, hai tên to con bặm trợn đột nhiên xuất hiện, dưới tiếng thét chói tai của hai người bọn hắn đã đặt đao lên cổ các nàng, thấp giọng đe doạ: “Còn mở miệng la nữa, ta liền làm thịt các ngươi!”
Tiết Quế Dao vốn đang bị đau bụng, hai chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã lăn trên mặt đất.
Khương Vạn Nương đỡ lấy nàng ta, cũng sợ tới mức mặt mày tái nhợt không còn chút máu.
Hai tên sơn tặc kia nhìn thấy hai cô nương trói gà không chặt trắng nõn đáng yêu, lập tức nở nụ cười khinh miệt.
Tiết Quế Dao bị tên to con nắn bóp cánh tay, cây đao còn kề trên cổ, bị đối phương uy hiếp đi vào trong phòng, nàng ta nơm nớp lo sơ nhìn về phía Khương Vạn Nương cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, trong lòng trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Hôm nay một đường đi tới đây đã rất khó chịu rồi, vậy mà vẫn xảy ra chuyện như thế này, sớm biết như vậy trước khi ra cửa nàng ta nên xem hoàng lịch mới phải!
“Đừng … Các ngươi … Cầu xin các ngươi đừng giết chúng ta …” Khương Vạn Nương đỏ hồng hai mắt, sụt sịt nói.
Nàng vừa khóc, làm cho Tiết Quế Dao cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, hai cô nương lập tức như hoa lê bị dính mưa, mềm mại mà yếu đuối.
Hai tên sơn tặc kia vốn định tuỳ cơ ứng biến, chợt thấy một màn ướt át nhưa vậy, đột nhiên có chút ngây ngẩn cả người.
Đám bọn họ làm gì gặp qua được mỹ nhân mềm mại quý giá như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bật khóc nức nở, giọng nói nũng nịu, quần áo ăn mặc trên người đều là thượng đẳng, tơ lụa cao cấp vây quanh da thịt, mỹ nhân như vậy sau này sợ là không nhìn thấy được nữa …
Tiết Quế Dao đang sợ hãi đến bật khóc, đột nhiên nhận thấy ánh mắt của tên sơn tặc kia đang nhìn mình chằm chằm, cả người trở nên ngây dại hồn phi phách tán.
Ai ngờ tên to con đó lập tức khiêng nàng ta lên đi vào trong phòng.
Nàng ta thét to thất thanh liền bị bàn tay dày rộng của tên to con kia nhanh chóng bịt kín mũi miệng.
Tiết Quế Dao ngửi được mùi hôi trên người hắn ta suýt nữa thì ngất đi, lúc nàng ta bị khiêng trên lưng đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Khương Vạn Nương bị tên sơn tặc còn lại bắt lấy, tên sơn tặc kia vừa xoay người đóng cửa, Khương Vạn Nương vốn đang khóc thút thít đột nhiên cầm lấy bình hoa đặt bên cạnh cố gắng dùng hết sức đập xuống gáy hắn ta.
Hắn ta thét to một tiếng rồi ngã gục, Tiết Quế Dao nhìn thấy mà run sợ trong lòng, quả nhiên tên to con bên người nàng ta đã nhận thấy chuyện gì đang xảy ra.
Tên to con tức giận ném Tiết Quế Dao xuống nhằm về phía Khương Vạn Nương, Khương Vạn Nương đã sớm có chuẩn bị, duỗi tay xô ngã cái kệ bên cạnh, cái kệ kéo theo cái kệ kế bên ngã xuống, trực tiếp đập lên người tên to con, đổ xuống đè hơn phân nửa người hắn ta.
Tiết Quế Dao vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, nhặt lấy cái ghế đập lên đầu tên to con, nhưng lại không thể làm cho đối phương ngất xỉu.
“Mau … Mau dùng sức …” Khương Vạn Nương đứng ở cạnh cửa, run rẩy nói.
Tiết Quế Dao nhắm chặt hai mắt, dùng hết sức bình sinh đập thêm vài cái, lại bị tên to con kia bắt được chân ghế, tên to con kia hung tợn trừng mắt nhìn nàng ta, đầu đầy máu tươi, gầm nhẹ một tiếng, đang định vồ tới, lại bị một cái lư hương nện xuống đầu.
Tiết Quế Dao hoảng hồn ngồi bệt xuống đất, nhìn cái gáy tên to con kia nhuộm đỏ một vũng máu, thật lâu cũng không thốt nổi thành lời.
Khương Vạn Nương ném lư hương trong tay đi, vội vàng kéo nàng ta chạy ra khỏi Đào Hoa Am.
Tay chân hai người nhũn cả ra, dường như là cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng một mạch chạy đến rừng hoa đào dưới chân núi để bao tin trên núi có sơn tặc cho mọi người.
Cao Ngọc Dung bước lên phía trước, có chút không vui nói: “Ban ngày ban mặt làm gì có sơn tặc, huống hồ ta còn mang theo mười mấy tên gia nhân vây quanh bốn phía hộ vệ.”
“Các ngươi có phải là cố ý phá hỏng hứng thú của mọi người ở đây, muốn làm ta mất hết mặt mũi có đúng không?”
Làm sao nàng ta có thể tin chuyện nhảm nhí của các nàng được chứ?
Nam Sơn này ngày thương ai ai đi lại cũng yên ổn, cớ gì hôm nay lại có sơn tặc, ai mà biết được hai người các nàng có phải ghim hận chuyện lúc nãy ở trong lòng hay không, rồi cố tình trả thù.
Khương Vạn Nương lấy lại bình tĩnh, nói với nàng ta: “Tin hay không tuỳ ngươi, hai tên kia còn đang nằm dưới đất không tỉnh dậy nổi, vẫn ở trong am, ngươi tự sai người đi xem đi, chỉ là chúng ta phải đi trước.”
Cao Ngọc Dung có hơi chần chờ, một vài nữ tử bên kia cũng nói với Khương Vạn Nương: “Khương tỷ tỷ, ta tin lời ngươi nói, ta cùng đi với ngươi thôi, ta sợ thật sự …”
Có người vừa nói như vậy, hầu như một nửa các cô nương đều muốn đi theo Khương Vạn Nương cùng nhau rời đi.
Dù sao con người của Khương Vạn Nương trước nay như thế nào các nàng vẫn hiểu rất rõ.
Mà một nửa còn lại thì ôm tâm lý xem kịch vui, cảm thấy cho dù chuyện này có là sự thật thì cũng không có gì quá lớn.
Dù gì thì bốn phía đều có hộ vệ canh gác.
Cao Ngọc Dung nhìn thấy hơn phân nửa mọi người muốn rời đi, tức giận đến mức cảm xúc trên mặt cũng không giấu nổi nữa, ngăn cản Khương Vạn Nương nói: “Như thế nào, ngươi phá hỏng đào hoa yến của ta thì vui lắm sao, ngươi không thể sống tốt thì cũng không muốn người khác sống tốt à?”