Editor+translator: lý thư hạ
Nhất thời gió thổi mưa bụi bay bay nghiêng qua lùa vào dù, nhuốm ướt đầu vai hắn, hắn cách màn mưa nhìn Uyển Uyển một lát, không nói một lời, chỉ đưa tay trả lại Tuyết Đoàn cho nàng, bàn tay kia mảnh mai, trắng nõn thon dài, tựa như trúc ngọc.
Uyển Uyển âm thầm thở hắt ra một hơi, lại nhún thân nói đa tạ, lúc này mới cất bước hướng phía hắn đi đến.
Khi nàng ôm Tuyết Đoàn trở về từ chỗ hắn, khoảng cách hai người rất gần, gần đến nỗi Uyển Uyển có thể ngửi được mùi thơm thanh đạm nhẹ nhàng của Kinh Phật trên người hắn.
Mùi hương kia tựa như ẩn vào một nơi nào đó không rõ trong trí nhớ của nàng, khi tới gần hắn nàng đã rất vất vả mới có thể hoàn hồn trong chốc lát, nhưng lại giống như một chiếc thuyền lá đơn độc lênh đênh giữa mênh mông sóng biển, chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
Uyển Uyển trầm mặc một hồi, lát sau mới nhớ tới việc hỏi danh tính hắn ta, chỉ tiếc khi nàng ngẩng đầu lên, hắn đã quay người bung dù đi xa.
Sau khi trở lại Trạc Anh quán Uyển Uyển hỏi qua Vân Âm mới biết được, hôm đó trong phủ cũng không có khách tới, chỉ có Lục Giác thế tử đang là thư đồng tại Đông Cung trở về phủ một chuyến.
Tĩnh an Hầu thế tử, Lục Giác.
Cái tên này Uyển Uyển nghe qua một lần, từ đó liền in dấu khắc sâu vào trong ký ức.
******
Lúc Vân Âm mang canh giải rượu trở lại sân đình, đã không còn thấy bóng dáng của Lục Giác.
Nàng chỉ thấy trên mặt đất chiếc đèn lồng đã dập tắt tự bao giờ cùng với vết đỏ cực kì chướng mắt trên cổ tay trắng nõn của Uyển Uyển, lập tức cảm thấy không khỏi có chút giật mình.
“Cô nương vừa mới xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành bộ dạng này?”
Năm dấu tay in cực kì sâu cực kì rộng, máu vẫn còn chưa thông, lúc này đã mơ hồ xanh lét, đủ để thấy người hạ thủ động tác có bao nhiêu thô lỗ ngang ngược.
Sự hoảng sợ của Uyển Uyển dần dần tan biến, nàng mím môi xong lắc đầu: “ta không sao, chỉ là vừa mới có người say rượu cứ giữ chặt ta không buông, nhưng may mắn gặp biểu ca vừa vặn đi ngang qua đã đuổi hắn đi rồi”
“Thế tử gia?”
Hắn chính là người khiến cho người khác phải kính sợ, Vân Âm vô ý đưa mắt nhìn khắp nơi, xác nhận Lục Giác đã không không còn ở đây nữa, lại cẩn thận xem xét Uyển Uyển một lượt, thấy không có thương tổn gì mới an tâm.
Nàng nghĩ tới mà sợ: “Ở đâu ra một tên quỷ say rượu không chút động tĩnh lại chạy được tới tận hậu trạch? Cô nương có thấy rõ bộ dáng người kia ra sao không?”
Uyển Uyển ngược lại là thấy mặt hắn rất rõ, nhưng nàng cũng không biết hắn là ai, liền lắc đầu.
Khi đó ở trong đình ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt nam nhân đặc biệt ghê tởm, điều này đã khắc sâu trong tâm trí Uyển Uyển, nàng lắc lắc cánh tay, cổ tay còn mơ hồ truyền cảm giác đau, nhịn không được khẽ run.
Vân Âm đưa tay nắm chặt tay nàng: “Cô nương, đừng sợ, giờ có nô tỳ ở cạnh người rồi.
Nhanh chân kéo Uyển Uyển trở lại Trạc Anh quán, Vân Âm chuẩn bị nước nóng hầu hạ nàng tắm rửa.
Nàng có làn da cực mịn màng lại mỏng manh, trắng nõn bên trên lộ ra một lớp phấn, dưới ánh đèn càng thêm mềm mại, lại càng khiến mấy dấu tay trở nên rõ ràng hơn.
Vân Âm nghĩ đến lại hỏi: Cô nương nhớ kỹ lại xem ngoại trừ thế tử ra, còn có người nào khác bên ngoài nhìn thấy cảnh này không?
Màn lôi lôi kéo kéo kia quả thật không dễ nhìn, Uyển Uyển cẩn thận nhớ lại, lúc ấy quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, giây phút nam nhân kia mạnh mẽ giữ chặt tay nàng, nếu có người bên ngoài chứng kiến chắc hẳn đã sớm tìm tới.
Thấy nàng lắc đầu, nói một hồi dài như vậy, Vân Âm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô nương nhà mình có vẻ ngoài xinh đẹp nổi danh khắp Thịnh Kinh, nhưng lại không có mấy người xem trọng nàng chỉ bởi vì xuất thân của nàng, như vậy nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, bất luận ai đúng ai sai, cuối cùng thì cũng chỉ có nàng chịu tiếng xấu, con đường nàng đi lại càng thêm khó khăn.
Không thể nói là may mắn hay bất hạnh, Uyển Uyển đến Hầu phủ khi nhà nàng gặp khó khăn, bên ngoài người người đều nói nàng trong rủi có may, nhưng nếu được lựa chọn, chả có ai lại nguyện ý đánh đổi việc toàn gia gặp họa để đổi phần phúc khí này?
Vân Âm còn nhớ rõ bốn năm trước lần đầu mình được giao cho việc chăm sóc Uyển Uyển.
Nàng khi đó mới mười một tuổi, nhưng lớn lên có bộ dáng cực kì trong sáng xinh đẹp, giống như tiểu Tiên đồng hầu hạ dưới tọa Quan Âm, nha hoàn trong viện đều cực kì yêu thích nàng, mỗi ngày đều tìm cách khiến nàng vui vẻ.
Nhưng khi đó nàng chưa hề mềm mại động lòng người giống bây giờ, thậm chí có thể nói là như hai người khác biệt
Vân Âm bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có mấy phần kỳ lạ, nàng lúc ấy không hay cười, cũng không nói lời nào, ban ngày lúc nào cũng ghé vào bên bệ cửa sổ nhìn chân trời đến ngẩn người, mà ban đêm thường không ngủ, thắp một ngọn nến ở đầu giường, một khi ngồi xuống chính là cả đêm.
Thậm chí thỉnh thoảng có ngủ thiếp đi, cũng thường xuyên thét chói tai rồi tỉnh lại từ cơn ác mộng, một khi bị dọa đến kinh sợ, sau khi bị hoảng sẽ càng trở nên hung mãnh đến cực điểm, chỉ cần không cẩn thận nàng sẽ còn đả thương người khác, giống một con thú con mất đi sự che chở, toàn thân sẽ là toàn là gai nhọn.
May mà tình huống như vậy chỉ kéo dài nửa tháng, nàng liền ngã bệnh phát sốt cao, khi tỉnh lại cả người như trở thành một trang giấy trắng, quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Cô nương mười lăm tuổi cũng chỉ có ngắn ngủi bốn năm để xác thực quá khứ, mặc dù sốt cao không tổn thương tâm trí của nàng, nhưng sự thiếu đi kinh nghiệm đã khiến nàng đơn giản hơn so với người ở bên ngoài rất nhiều.
Vân Âm không tránh khỏi phải lo lắng cho nàng ấy nhiều một chút việc nhỏ không đáng kể ở đây.
Sau khi tắm Vân Âm mang dược cao tới cho nàng bôi lên đoạn tay bị bầm, đột nhiên nhớ tới việc gì đó nói: “Cô nương mới vừa rồi không phải hỏi Chương phu nhân đến tìm lão phu nhân để làm gì sao”
“Vừa nãy ta nói sai”
“Người đấy, bây giờ người thử đoán lại một lần nữa xem.”
Uyển Uyển quả thật là não cá vàng, không nhớ gì, ngâm cái cánh hoa một chút đã cuốn đi tất cả ủy khuất, nghe vậy nàng quả thật nghe theo nàng ấy và nghĩ tới một cách nghiêm túc.
Nhưng đoán bốn lần liên tiếp đều không đúng, nàng lắc đầu lại đưa tay lên khoác lấy cánh tay Vân Âm có chút nghịch ngợm năn nỉ cầu xin không thôi.
Vân Âm không có ý trêu nàng, ôn nhu nói: Cô nương, Chương phu nhân này là muốn hướng tới lão phu nhân làm mai.”
Nếu là vì hai vị tiểu thư Lục gia mà đến, Chương phu nhân nên đi tìm Lục phu nhân, nếu đã đến chỗ lão phu nhân, đương nhiên chính là nói đến chung thân đại sự của Uyển Uyển
Chuyện chung thân của ta sao? Uyển Uyển mở to hai mắt.
Vân Âm gật đầu, trên mặt mỉm cười.
Làm mai cũng chả phải chuyện gì hiếm lạ, Uyển Uyển đến tuổi cập kê đã nửa năm, người tìm tới cửa cầu đều đếm không hết, nhưng điều có thể khiến Vân Âm thật sự vui mừng cho nàng, chủ yếu là vì nghe được lời hứa của Chương phu nhân với lão phu nhân sẽ cho Uyển Uyển danh phận chính thê.
Những gia đình quyền quý ở Thịnh quan tâm đến môn đăng hộ đối so gia đình bình thường càng nhiều hơn.
Dòng dõi cao phần lớn đều không muốn lấy một đứa trẻ mồ côi làm chính thê của mình, dòng dõi thấp hơn thì trước tiên lão phu nhân chướng mắt, thứ hai là dung mạo quá mức xinh đẹp của Uyển Uyển, trong thành không biết có bao nhiêu công tử dòm ngó nàng, nếu không lấy được một nam nhân quyền thế, thì cũng không thể bảo vệ được nàng cả một đời an ổn.
Thật là tiến thoái lưỡng nan (*tiến lùi đều không biết phải thế nào cho đúng)
Mà Chương gia lại là gia tộc thế hệ võ tướng, đã nhiều đời làm quan nay đã đến trung Vũ Tướng quân chính tứ phẩm, không lâu trước đó Chương tướng quân mới lập công tại Tây Bắc, được bệ hạ ban thưởng, phóng mắt toàn bộ Thịnh Kinh, Chương gia cũng được xếp vào danh gia vọng tộc, hiển quý vô cùng.
Vân Âm cảm thấy đây là một mối hôn sự vô cùng tốt: “người đã là một đại cô nương, sớm muộn cũng phải lập gia đình, ta còn mới hỏi mấy nam khách bên kia, họ nói vị công tử Chương gia, đều là người rất đoan chính.
Chương gia......
Uyển Uyển nghe vậy nhất thời giật mình, không có đáp lời, bỗng nhiên nhớ tới, lúc biểu ca nói tiễn khách, xưng hô với nam tử thất lễ kia hình như chính là họ chương, chính xác là trương?
Nhưng nàng nhìn Vân Âm cao hứng, nhất thời cũng không biết có nên nói ra hay không.
Vân Âm đã dịch dịch góc chăn cho nàng: “ Được rồi, cô nương sớm đi ngủ đi, sáng mai còn tới chỗ lão phu nhân thỉnh an, lão phu nhân chắc cũng muốn khéo léo nói với người chuyện này.
*
Hôm sau tinh thần phấn chấn, Uyển Uyển phụng dưỡng lão phu nhân bốn năm, mỗi ngày đều đi vấn an người sớm hơn người khác.
Uyển Uyển sáng sớm rửa mặt một phen, mang theo chiếc gối nhét thảo dược mình may cho lão phu nhân, liền cùng Vân Âm đi Phù Ngọc cư.
“Cô nương thật sự là có lòng, chiếc gối thảo dược lần trước đến nay vừa vặn cũng đã hai tháng.”
Lý ma ma đứng dưới hiên ra đón, mỉm cười nhận lấy gối đầu.
Lục lão phu nhân hai năm trước trải qua một trận bệnh nặng, sau đó thân thể cùng xương cốt không tốt như trước nữa, vai và cổ thường xuyên đau nhức.
Uyển Uyển hay ở bên người đút thuốc, chăm sóc bên giường lão phu nhân, ngẫu nhiên nghe được y sư nói có thể làm gối thảo dược dịu cơn đau, liền lập tức hành động, ngày thường phối hợp với việc xoa bóp công hiệu mười phần không tệ, chỉ vì dược thảo dễ sinh nấm mốc, hai tháng liền cần thay mới một lần, trong nội tâm nàng luôn nghĩ tới chuyện này, nay cũng chưa vượt qua một ngày.
Lúc này lão phu nhân đoan chính khoanh chân ngồi trên nệm tĩnh tâm, đầu đội phương bôi, mặt mũi hiền lành, tinh thần dường như rất tốt.
Uyển Uyển cùng lão phu nhân ở chung được hơn bốn năm, phụng dưỡng bên giường bệnh đã hai năm, tục ngữ nói chỉ thấy hiếu thuận lúc ốm đau, lão phu nhân sao lại không rõ?
Thấy nàng bước vào phòng, lão phu nhân liền mỉm cười vẫy gọi: “Tiểu Uyển đến rồi, lại đây, tổ mẫu có thứ tốt cho con.”
Uyển Uyển tò mò đến gần, ngồi xuống sát bên cạnh lão phu nhân, liền thấy lão phu nhân kéo mấy ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ nhỏ, dạy nàng mở ra.
“Trong phòng con đồ tốt tổ mẫu cho quá nhiều rồi”
Uyển Uyển vừa cười, vừa mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc nạm vàng.
Lục lão phu nhân cười nói: “Buổi tối hôm qua đột nhiên muốn đi xếp chút đồ, liền lục được cái vòng tay này, trước đây nó là của hồi môn của ta mang theo, giờ nó thích hợp cô nương như con hơn, con cầm đi đi.”
Đồ vật này rất quý giá, Uyển Uyển nhưng cũng khôngcó ý chối từ, nói tiếng cảm ơn, liền nghe lời cầm lên đeo trên tay cho lão phu nhân nhìn.
Lão phu nhân rất hài lòng, nhích lại gần nàng trầm thấp nói: “Trước con cất đi đã lúc khác hãy đeo, hai tỷ tỷ con đều không có, rồi lúc các nàng nhìn thấy lại nói ta bất công.”
Tĩnh an Hầu phủ hiện tại có hai vị Lục tiểu thư, đại tiểu thư Lục Văn là trưởng nữcủa Hầu phu nhân Trình thị, Tam tiểu thư Lục Kỳ là con thứ cũng là con của di nương Triệu thị, so với Uyển Uyển thì hai người lớn hơn một chút, nàng là người nhỏ nhất trong nhà
Bên này nàng hầu lão phu nhân dùng qua đồ ăn sáng xong, mọi người các phòng khác trong Hầu phủ cũng lũ lượt kéo đến.
Hậu trạch hầu phủ cũng không quá phức tạp, Hầu gia là độc đinh, dưới gối có ba con trai, hiện nay cũng chỉ có trưởng tử Lục Cẩn cưới vợ sinh con.
Người đến đầu tiên, là đại tẩu Chu thị tới đây hôm qua dự tiệc trăm ngày, sau một bước chính là Hầu phu nhân Trình thị cùng Lục Văn, cuối cùng mới là Triệu di nương cùng Lục Kỳ.