Editor+translator: lý thư hạ
Hiện giờ từng ngôn hành cử chỉ của Thái tử đều phải cẩn trọng, mỗi khi gặp chuyện không thể giải quyết, hơn phân nửa thời gian đều muốn trò chuyện cùng Lục Giác.
Lục Giác thân là thế tử tĩnh an Hầu, bảy tuổi đã là thư đồng trong cung, gọi hoàng hậu một tiếng cô cô Thái tử chính là biểu huynh của hắn.
Lục gia với Đông cung vinh nhục cùng hưởng, Lục Tấn Liêm-cha hắn trước kia vì để tránh hiềm nghi nên chưa vội đưa hắn vào triều đảm nhiệm chức vụ nhưng giờ chuyện triều chính bên trong tám chín phần 10 quyết sách đều có sự tham gia của Thái tử.
“Điện hạ mấy ngày trước yết kiến Thánh thượng, vẫn gặp phải khó khăn sao?
Thái tử cười khổ một tiếng: “Nói ra ngươi đừng cười chứ, ta ở điện Thừa Càn chờ đã hơn một canh giờ vậy mà chỉ nghe thấy tiếng phụ hoàng bên trong đang dạy Hiền Phi vui đùa,vẽ tranh.”
Lục giác nghe vậy nhíu mày.
Ngoài cửa sổ hơi nước mờ mịt, tiếng mưa rơi triền miên.
Ấm trà bằng đất nung đang sôi ùng ục trên bếp nhỏ, Thái tử nhấc lên rót cho hai người mỗi người một chén.
“Hoàng thượng người anh minh một đời, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu đi theo con đường của tiên đế khi xưa. Lễ bộ vừa đưa tin, hoàng thượng định phong cho dưỡng nữ Hiền Phi vừa đủ tuổi cập kê của người danh hào Chiêu Nghi......”
Thái tử đột nhiên ngừng lại, như là nhìn thấy cái gì, đột nhiên nghiêng người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sượt qua thân Lục Giác, thấy được trong màn mưa một thân ảnh tinh tế thướt tha xuất hiện bên hồ.
Thân ảnh kia chậm rãi hiện ra qua màn mưa, cả người một thân trắng thuần tay cầm một chiếc thanh ô giấy dầu(chiếc ô giấy màu xanh), mép váy theo gió nhẹ nhàng lay động, trong mưa mông lung, biến ảo nhìn như một đóa Thanh Liên (hoa sen xanh)biến thành.
“Kia là......”
Thái tử rất quen thuộc với hai tiểu thư Lục gia,sẽ không có chuyện nhận sai người, hắn hơi nhíu mày nhìn Lục Giác: “người kia chính là Uyển Uyển đi?”
Lục giác không đáp, thực tế hắn đã sớm nhìn thấy Uyển Uyển trước Thái tử. Thái tử ngưng mắt nhìn một lát: “Mấy năm trước gặp có khác nào cục bột nhỏ nhào đường đâu cơ chứ, bây giờ lại trở thành mỹ nhân đẹp nhất thành Thịnh Kinh.”
Bốn năm trước hắn đã gặp qua cô nương kia một lần, ngay ở trong tòa nhà này.
Lúc ấy dáng dấp của nàng nhỏ xíu lại dữ dằn,nhe răng trợn mắt chả khác nào con mèo rừng nhỏ.
Giờ lại là người khiến cho người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Nghe nói bởi vì sốt cao đến mơ hồ quên hết mọi chuyện quá khứ, cuối cùng chả khác nào một tờ giấy trắng.
Không thể gọi vậy là ngốc, nhưng lại quá ngây thơ đơn thuần, sau này gặp được người tốt thì mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu gặp người có tâm tư khác, sợ rằng sẽ bị đày đọa nhiều.
Trong phòng cảnh sắc ảm đạm, càng làm cho dáng vẻ xinh đẹp thuần khiết bên trong màn mưa kia trở rõ ràng linh động.
Thái tử vẫn đang nhìn, bỗng bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, một người cầm theo hộp đồ ăn bước vào.
“Đây là từ phòng nào đưa đến?”
Lục giác nhìn hoa văn bên trên hộp cơm, mới nhớ tới trước đây trông thấy cái tương tự ở chỗ của lão phu nhân.
Người hầu đáp lại: “Là Uyển cô nương sai người mang sang cho chủ tử, nói là tạ chủ tử hôm trước đã giúp đỡ, còn có lời muốn hỏi là...... Chương công tử trong lời người nói hôm đó có phải là vị Chương nhị công tử của trung Vũ Tướng quân phủ hay không......”
“Uyển Uyển đang nói đến Chương gia người cầu thú nàng.”
Thái tử nghe xong liền cười, nhìn về phía lục giác: “Người ta thường nói nhà ở ven hồ luôn hưởng trăng trước, phủ thượng của ngươi cất giấu một mỹ nhân như vậy nếu ta là ngươi ắt sẽ giữ nàng ở bên người chả gì đâu lại đi tiện nghi cho người bên ngoài làm cái gì.”
Lục giác nhìn hộp cơm trên bàn, không để ý tới những lời này của thái tử điện hạ.
Lục giác: Luôn có người ngấp nghé ta lão bà tương lai của ta......-_-!!
Mưa bụi mông lung, Uyển Uyển đứng ở trong bức tranh thuỷ mặc lại hoàn toàn không biết mình vừa mới trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Bờ hồ bên kia từ trước đến nay ít người đặt chân đến.
Lúc đầu trong lòng Uyển Uyển cảm thấy rất hiếu kì đối với Lục Giác, thường hay bóng gió hỏi hắn rất nhiều chuyện.
Trong đó có tòa nhà kiêm Ngọc Lâu kia.
Vân Âm từng nói nơi này trước kia là Tĩnh An Hầu - Lục Tấn Liêm cho người tu sửa để làm chỗ nghỉ mát cho tiên phu nhân, về sau khi tiên phu nhân người tạ thế, lão gia không còn đặt chân qua nữa, cứ như vậy mà trở thành nơi ở của Lục Giác.
Trong phủ những người khác cũng đều biết điều mà không bước chân qua bên ấy.
Vân Âm còn nói: “Thế tử gia khi còn bé luôn cùng tiên phu nhân ở đó không bao giờ ra ngoài chơi cùng các công tử tiểu thư khác trong phủ người muốn gặp ngài ấy hay muốn thân cận với ngài cũng không có biện pháp nào.”
Uyển Uyển lúc ấy nghe chỉ thấy kỳ quái nhưng cũng không dám hỏi.
Lục giác mười tuổi đã vào cung làm thư đồng, bốn năm trước nàng chỉ gặp hắn đúng một lần ấy, sau này chỉ khi đến Tết tại yến tiệc mừng năm mới ở Hầu phủ mới trông thấy hắn một lần.
Cho đến cuối năm ngoái, Lục Giác làm lễ đội mũ(*)cuối cùng xuất cung trở lại Hầu phủ.
(*)lễ trưởng thành cho nam còn nữ thì là lễ cài Trâm.
Đầu năm nay Uyển Uyển cập kê, Lục Giác ngược lại sai người mang cho nàng một phần lễ cập kê, một bộ mười hộp phấn Trân Châu quý giá.
Nữ tử khi cập kê đã có thể chải búi tóc và mang đồ trang sức cùng trâm cài tóc, nhưng hắn lại không đưa những món cho đầu mà là mặt Uyển Uyển chưa từng lấy ra dùng lần nào.
Luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Kỳ thật trước đây khi lục giác làm lễ đội mũ, Uyển Uyển cũng tỉ mỉ chuẩn bị một phần lễ vật cho hắn.
Trong ngăn tủ bên trái phía dưới gương trang điểm của nàng hiện tại vẫn còn một mảnh giấy da bọc kín cuốn kỳ phổ trân quý đã cũ kỹ.
Trước quan lễ của hắn nàng đi qua tất cả các hiệu sách trong thành một lượt để có được cuốn kỳ phổ này quả thật cũng không dễ dàng.
Nhưng không nghĩ tới chính là quan lễ của hắn thanh thế quá mức long trọng, Hoàng hậu nương nương tự mình thưởng yến tại vườn Lâm Uyển, ngày đó Uyển Uyển ngay cả đến tư cách tham gia cung yến cũng không có nên món đồ kia cũng cứ thế không đưa cho người đó được.
Buổi tối ngày hôm đó nàng ghé vào bên cửa sổ nhìn về phía vườn ngự pháo hoa ngập trời.
Pháo hoa rực rỡ như vậy lại náo nhiệt đến thế nhưng chả có chút nào liên quan tới nàng.
Quan lễ đã qua hai ngày mà phần hạ lễ kia phần hạ lễ vẫm cứ đơn độc nằm đó không có lý do nào để chuyển tới tay người đó sau này nó cứ mãi nằm lại trong rương.
Lại nói tiếp, quan lễ lần đó hoàng hậu không cho phép Uyển Uyển tham gia nhưng lại cho phép nàng xuất môn ra ngoài, Trình thị phái người bên cạnh mình là Tố Cầm cô cô đến đưa cho nàng một bộ cung trang.
Hôm qua là yến tiệc trăm ngày của tiểu công tử Hoàng hậu nương nương phái người ban thưởng những thứ này là của cô nương cô nương nhớ cất kỹ.
Đây là lần đầu tiên Uyển Uyển nhận được ban thưởng của hoàng hậu.
Đó là một bộ cung trang váy dài màu hồng cánh sen phối cùng với dải lụa và ngọc bội đầy đủ mọi thứ, những thứ này đều là đồ vật trong cung nên bình thường cũng chả có dịp nào để mặc cả.
Nhưng vừa mới nghĩ như vậy lại nghe Tố Cầm nói: “Ngày hôm nay đến vẫn còn có chuyện muốn nói qua ít ngày nữa phu nhân muốn dẫn đại tiểu thư tiến cung yết kiến Hoàng hậu nương nương cô nương lúc này cũng sẽ đi theo, vậy nên hãy chuẩn bị trước.”
“Ta cũng đi sao?”
Cây quạt trên tay Uyển Uyển đang phe phẩy lập tức dừng lại: “ thế nhưng ta lấy thân phận gì mà tiến cung?”
Lời này cũng không phải nàng tự coi nhẹ mình dù sao hoàng cung cũng không phải hoa viên sau nhà ai cũng có thể bước chân vào.
Tam tiểu thư Lục Kỳ dù tài danh xuất chúng nhưng cũng là bởi vì thân phận không đủ nên đều bị Trình thị bài trừ khỏi danh sách tham gia cung yến điều này từ trước đến nay dù Triệu di nương và lục kỳ được tĩnh an hầu Lục Tấn Liêm sủng ái cùng thiên vị cũng không tìm ra được sai lầm.
Càng chưa nói đến Uyển Uyển vốn dĩ chả có quan hệ máu mủ gì tới Lục gia bởi thực tế quan hệ của nàng cùng với họ chỉ là một bé gái mồ côi đến ăn nhờ ở đậu.
Tố Cầm nói: “Là Hoàng hậu nương nương tự mình nói muốn gặp cô nương.”
Suốt những năm qua cô nương đến Hầu phủ đều là tận hiếu dưới gối hết lòng chăm sóc lão phu nhân cả nhà đều đặt ở trong mắt giữ ở trong lòng. Nương nương dù thân phận cao quý đến đâu nhưng dù sao cũng là con gái ruột của lão phu nhân bởi vậy mới muốn trực tiếp gặp cô nương một lần, trước hết là vì muốn nhìn mặt cô nương quay đầu cũng là cho cô nương mặt mũi.”
Lời này cũng chính là nói cho nàng hay lần gặp mặt này của hoàng hậu chính là có rất nhiều ý tứ
Điều đầu tiên chính là cho mọi người biết tĩnh an Hầu phủ chính là rất coi trọng nàng về sau gả vào nhà quan gia khi gặp cung yến đều sẽ biết nàng chí ít cũng có quen biết với hoàng hậu như vậy khi gả đến nhà chồng cũng là có lực lượng chống đỡ.
Cũng không biết có phải là ý của lão phu nhân hay ko nhưng nói đến nước này Uyển Uyển sao còn đạo lý để mà từ chối?
Sau khi Tố Cầm đi Vân Âm lấy cung trang để vào trong ngăn tủ:“ cô nương thế nào rồi nghe thấy mình sắp đi gặp Hoàng hậu nương nương nên khẩn trương sao?
Uyển Uyển quả thật cảm thấy khẩn trương vậy nên lúc này mới đội mưa đến như ý quán định là hỏi Lục Văn một chút chuyện vì thỉnh thoảng nàng ấy sẽ tiến cung thăm hỏi hoàng hậu.
Giữa hè mưa lớn mới đi được một đoạn mà váy của Uyển Uyển đều ướt đẫm hết cả rồi.
LÚc nàng thu dù lại rồi bước vào như ý quán lục văn buồn bực ngán ngẩm dựa vào trên giường êm buổi sáng mới nói đến nỗi làm cho Lục kỳ phát khóc bây giờ thì lại là một bộ dáng mây trôi nước chảy như chưa có chuyện gì.
Lục văn lúc này đang nhìn một bộ quyển trục( cuộn giấy, cuộn tre).
Về phần họa tiết trên trục của quyển thủ là tự tay người dùng gỗ tử đàn điêu khắc mà thành, trang giấy thì chính là dùng giấy Bác dương loại giấy này đã không còn chế tác nữa, hiển nhiên là nghìn vàng khó mua được danh gia danh tác.
“Tỷ tỷ lại từ nơi nào tìm được một vật tốt thế này?”
Uyển Uyển ngồi ở một bên tỳ nữ Quế Chi biết ý đưa lên giày mềm cho nàng thay lại trải cho nàng một tấm thảm mời nàng đem làn váy đã ướt đẫm cởi ra trước để cầm đi hong khô.
Nàng ở nơi này của Lục Văn cũng không cần câu lệ tiểu tiết, Lục Văncay nghiệt với Lục Kỳ phần lớn đều là do duyên cớ giữa trưởng bối với nhaungoài chuyện ấy ra nàng đều rất chiếu cố Uyển Uyển.
Lục văn tay chống bàn nhỏ, nói: “Cái này không phải của ta, là có người nhờ ta chuyển cho tam ca.”
“Cho biểu ca?”
Uyển Uyển lông mày nhíu lại tiếp tục nhìn quyển trục kia một chút: “ Có thể khiến tỷ trằn trọc đến thế...... Chẳng lẽ tiểu thư nhà nào nhờ đưa giúp?
Lục văn nghe xong lại cười một tiếng.
Nàng ấy bình thường sở hữu một gương mặt trái xoan mắt phượng, đuôi mắt hơi giương lên vừa có chút gì đó khinh cuồng lại vừa vũ mị mang đến cảm giác rất mâu thuẫn nhưng khi cười lên tinh thần phấn chấn trên mặt lại mang mười phần khí khái hào hùng xinh đẹp.
“Muốn Biết là ai sao? Muội đoán xem nhìn, tuyệt đối nằm ngoài dự tính của muội.
Uyển Uyển sao đoán được cái này, hiện nay tiểu thư khuê các ở Thịnh Kinh nàng còn chưa có biết hết có thể so sánh được với lục văn, toàn bộ tiểu thư khuê các ở Thịnh Kinh tiểu có biết bao nhiêu là người.
Nàng định đoán bừa hai người được đồn đãi là ngưỡng mộ lục giác nhiều nhất nhưng lục văn chưa gì đã trải rộng hết cuốn phổ ra rồi bỗng nhiên nói:
“Là Khương Uẩn!”
“Là vị Khương tiểu thư của phủ Trung Thư Lệnh sao?”
Lục văn gật đầu: “năm năm trước khương uẩn khi đối diện với ta đều không để ta ở trong mắt, bây giờ nếu không phải vì tam ca, nàng sao có thể chịu hạ mình chủ động tới tìm ta?”
Tư thái của Vị Khương tiểu thư này có thể khiến cho lục văn coi trọng mấy phần không chỉ bởi vì xuất thân từ phủ Trung Thư Lệnh, mà còn bởi vì Vĩnh An trưởng công chúa -muội muội của đương kim Thánh thượng là mợ của khương uẩn lại hết mực yêu thương nàng.
Lục văn dựa vào gối mềm, bĩu môi: “Xương Ninh quận chúa sau sự kiện kia e là nàng ta cũng chỉ có thể chủ động lấy lòng tam ca thôi, về sau ta có thể sẽ cần đến nàng, vừa vặn thuận nước giong thuyền cũng tốt.
Lục giác thân là tĩnh an Hầu thế tử, hôn sự của hắn bất luận là đối với hoàng hậu hay là đối với Hầu phủ mà nói không thể nghi ngờ là truyện quan trọng nhất, không thể nào tuỳ tiện mà định được, đưa một bộ quyển trục cũng không có ảnh hưởng lớn gì.
Ví dụ như ba năm trước đây Xương Ninh quận chúa ái mộ lục giác, phí hết tâm tư bao năm truy cầu(theo đuổi) mà không có kết quả, thậm chí không để ý mặt mũi mà nóng vội chạy đến quỳ ở chỗ ngự tiền cầu xin Thánh thượng hạ chỉ tứ hôn.
Nhưng cho dù như thế nào thì khi tin tức truyền đến cung Phượng Nghi, Hoàng hậu nương nương cũng không giữ chút thể diện nào.
Không chỉ có đưa nàng về khiển trách, thậm chí ngay cả về sau khi xương ninh quận chúa ở trong phủ đòi sống đòi chết, nhao nhao treo cổ lúc dây thừng bị ngược cũng không thể đổi lấy sự nhượng bộ nào của Hầu phủ cuối cùng cứ thế trở thành chuyện cười lớn cho thiên hạ.
Việc này vừa truyền ra, không biết có bao nhiêu quý nữ trong thành bỏ đi lòng ái mộ đối với Lục Giác.
Nhưng so với Xương Ninh quận chúa xuất thân từ vương phủ không có nhiều thực quyền, Khương gia trong triều quyền thế chắc chắn là hiển hách vững chắc hơn nhiều, nói không chừng khương uẩn sẽ là phu nhân tương lai của tĩnh an Hầu thế tử ấy chứ?
Bởi vậy lục văn cũng không ngại quên hết ân oán trước kia với khương uẩn còn nguyện ý giúp khương uẩn một tay.
Cân nhắc đến những mặt lợi hại mà Uyển Uyển chưa từng nghĩ đến như vậy nhưng phút cuối cùng khi nàng nhìn quyển trục kia vẫn không khỏi thấy ảm đạm.
Lục văn lúc này lại không hề chú ý.
Cũng nhờ sự khi dễ chăm chỉ và không biết mệt mỏi của Tam tiểu thư lục kỳ mà cho dù Uyển Uyển chân không bước ra khỏi nhà cũng có thể biết người ngoài châm biếm thân phận thấp hèn của nàng như thế nào.
Danh gia Vọng tộc cưới gả thường sẽ để ý đến sự môn đăng hộ đối, quyền thế và địa vị gia tộc của đối phương, mặt mũi và nhân mạch có thể mang lại lợi ích cho gia tộc mới là điều căn bản.
Mà Uyển Uyển lại có dung mạo nhìn quá mức xinh đẹp, cũng khó trách người bên ngoài đều chỉ muốn nạp nàng làm thiếp, không phải có câu tục ngữ là hiền cưới làm vợ, đẹp thì nạp thiếp sao.
Thậm chí ngay cả đại biểu ca và nhị biểu ca Hầu phủ cũng từng xin tổ mẫu nạp nàng làm thiếp may mà tổ mẫu không hề đáp ứng.
Uyển Uyển cũng không phải đồ đần, nghe thấy những lời như vậy quá nhiều, lại càng chứng kiến điều đó quá nhiều khiến cho trong lòng nàng vốn khoong muốn chú ý cũng thành không chú ý không được.
Lục văn thưởng thức bộ quyển trục kia đã thấy đủ rồi liền đưa tay vẫy quế chi đến kêu nàng nhất định phải đem quyển trục này đưa tận tay lục giác.
Còn cố ý dặn dò: “Nếu như Tam ca hỏi cái này là ai đưa, tuyệt đối không được nói, tâm ý của người ta đều viết vẽ hết ở bên trong khoong thể để huynh ấy nhìn cũn chưa nhưng đã trả về.”
Quế chi liên tục đáp hai tiếng, đang định lui ra ngoài lại thấy Lâm Nguyệt vừa ra ngoài chạy việc vặt cho Uyển Uyển vừa vặn bước vào
Uyển Uyển thuận miệng hỏi một câu: “sao lại lâu như vậy, trên đường đi gặp chuyện gì sao?”
Lâm nguyệt lúc này mới nói: “Nô tỳ vốn dĩ là đi Thuần Như quán nhưng thế tử gia lại không ở đó hiện tại ngài ấy đang ở Ngọc Lâu cùng thái tử điện hạ, nô tỳ lại chạy qua bên kia.”
“Hoài Viễn ca ca tới sao?”
Uyển Uyển chưa kịp mở miệng lục văn ở đối diện vừa mới nghe thấy vậy nhất thời kinh ngạc, chống tay lên bàn nhỏ dường như chuẩn bị di chuyển.
Nàng nhìn về phía Uyển Uyển: “chúng ta đi tìm tam ca và Hoài Viễn ca đi, vừa vặn ta cũng tự mình đem quyển trục đưa qua.”
Uyển Uyển vốn tới chỗ nàng là muốn hỏi một chút chuyện cần chuẩn bị để tiến cung, cuối cùng lại thành ra không hỏi được gì.
“Lục Văn tỷ, tỷ muốn đi cứ đi đi, không cần để ý đến muội, muội sẽ tự mình đi về.”
Nàng đến chơi một chuyến lại còn không ngồi trên chỗ ngồi êm nệm ấm, Lục Văn thấy hơi xấu hổ.
Uyển Uyển nói nàng yên tâm: “ tỷ mau đi nhanh đi, cứ lề mề như thế thái tử điện hạ sẽ đi mất đó.”
Lục văn thấy nàng không muốn đi, cũng không miễn cưỡng nữa đứng dậy nhéo nhéo gương mặt mềm mại của nàng: “ngoan,...Uyển Uyển, ngày khác tỷ đưa muội ra ngoài dạo phố đền bù cho muội được không.”
Hai người cùng nhau ra cửa rồi sau đó mỗi người một ngả ở chỗ ngã ba.
Trời âm u, Uyển Uyển cùng Lâm Nguyệt bung dù đi chậm.
Đến lúc này Lâm Nguyệt mới nhớ tới nói: “Đúng rồi, vừa nãy nô tỳ đi đưa bánh ngọt cho thế tử và thay cô nương hỏi ngài ấy, thế tử nói...... thế tử gia bảo là cô nương không cần suy nghĩ nhiều, tóm lại cửa hôn sự này không thành được.”