Hôm sau mưa tạnh.
Sáng sớm dậy rửa mặt, Vân Âm, Lâm Nguyệt, Trầm Tinh, Minh ngọc bốn người chuẩn bị trang phục cho hai cô nương, người nào làm việc người nấy hầu hạ bưng nước, mặc quần áo, trang điểm, tất cả đều đâu vào đấy.
Hai người bọn họ cùng nhau ngồi trước bàn trang điểm rộng lớn, Uyển Uyển vẫn còn đang ngáp đã bị lục văn đưa tay bóp má phải nàng.
“Thật không công bằng! Chẳng phải chúng ta cùng lớn lên trong một nhà sao?”
Lục văn nhìn vào trong gương, tinh tế vẽ lông mày.
Thật ra Trong đám quý nữ ở kinh thành nàng đã được tính là xinh đẹp, nhưng so với Uyển Uyển nàng vẫn không có vẻ phong nhã mà chỉ những mỹ nhân hàng đầu như Uyển Uyển mới có.
Tục ngữ nói người đẹp ở xương không ở da.
Ngày trước khi còn bé ngũ quan của Uyển Uyển bình thường đã rất xinh đẹp sau khi cập kê càng ngày càng lộ ra vẻ đẹp khuynh thành, lông mày như núi xa mắt như thu thuỷ, chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng cũng như ẩn chứa cả bể tình, da thịt thì trắng như sương như tuyết lại có chút gì đó hồng nộn, mũi ngọc tinh xảo thẳng đứng, môi anh đào mỏng chúm chím, cười lên một phát hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt khiến cho chỉ cần ai nhìn đều sẽ say mê.
Vẻ đẹp này lại không khiến người ta không sinh lòng ghen ghét mà ngược lại càng nhìn càng thích.
Lục văn lại không nhịn được nhéo mặt Uyển Uyển: “nếu ta là nam nhân khéo ta cũng nhịn không nổi mà đi tới trước mặt tổ mẫu xin cưới muội“.
“Đây là đang chế nhạo đại biểu ca và nhị biểu ca à”
Uyển Uyển mỉm cười dò xét nàng để nàng đứng đắn chút.
Nhớ lại lúc đại biểu ca và nhị biểu ca xin tổ mẫu nạp nàng làm thiếp, tin tức này đã ngầm truyền đi khắp nơi, Lục văn khinh thường, nói: “Gì chứ, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga à, bọn họ nghĩ hay thật!”
Lời này quá thẳng thắn khiến cho Uyển Uyển bị dọa cho phát sợ nhanh chóng lấy tay che miệng của nàng.
“Đừng để người khác nghe thấy tỷ nói vậy! Đại biểu ca và nhị biểu ca đều là ca ca của tỷ, sao có thể nói như vậy được?”
Lục văn khẽ “xì” một cái: “Nương ta cũng chỉ sinh ra hai người là ta và Nhị muội, muội đừng có tự áp huynh đệ tỉ muội vớ vẩn gì đó!”
Nàng ấy đúng là nữ hài tử tự cao tự đại Uyển Uyển có thể thấy được trong ba người ca ca ở phủ thượng hình như chỉ có lục giác là vị ca ca khiến nàng kính trọng, bình thường cũng để ý đến Uyển Uyển nhiều hơn có lẽ ít nhiều có liên hệ cùng vị Nhị tiểu thư chết yểu kia.
Uyển Uyển lại không quan tâm.
Ở ngoài kia có rất nhiều người xem thường nàng, có người đối xử thật lòng với nàng khiến nàng rất cảm kích vậy thì cần gì phải tìm hiểu rõ nguyên nhân tại sao người ta lại làm vậy làm gì.
Sống hạnh phúc sao mà khó quá.
Sau khi trang điểm xong, Lâm nguyệt bưng khay trang sức đặt vào trong bàn ở giữa hai người giúp Uyển Uyển phối đồ trang sức, sau khi sột xoạt tìm một lúc lâu mới đột nhiên nói: Ấy, cô nương sao lại không thấy cái hầu bao thêu Hoa Ngọc Lan tơ vàng?
Vừa nói vừa đi vào trong phòng tìm kiếm khắp nơi từ tủ quần áo đến bàn trang điểm rồi giường......
Uyển Uyển thấy sắp trễ giờ thỉnh an lão phu nhân mới nói: “A Nguyệt, cứ lấy cái bên cạnh đeo lên trước đi, cái kia hôm trước vẫn còn dùng mà chắc là kẹp ở trong quần áo mang đi giặt thôi.”
Lâm nguyệt đáp ứng tạm thời để chuyện hầu bao kia sang một bên.
Vài ngày nữa là lễ rửa tội, bao nhiêu năm qua lão phu nhân đều quyên góp một lượng lớn dầu mè tiền tài cho chùa Đại Kim Sơn năm nay cũng thế, nhưng từ trước đến nay những thứ này không trích ra từ quỹ của Hầu phủ mà là trích từ sổ sách từ những tư trang của lão phu nhân ở ngoại thành.
Lục văn nói: “Tổ mẫu, vừa vặn hôm nay con và Uyển Uyển định ra ngoài, không bằng để con giúp người nhé!”
Nàng không có tâm tư gì khác nhưng lời vừa rồi vào tai Lục kỳ lại có ý khác.
“Đại tỷ tỷ, những sổ sách kia đều là của tổ mẫu, nếu tỷ muốn học cách xem sổ sách thì học cùng với phu nhân không phải là được rồi à, sao lại phải xem của tổ mẫu nữa làm gì?
“Lời này của ngươi có ý gì?”
Lục văn tức giận nhướng mày.
Hai người này cứ gặp mặt là cãi, lão phu nhân nghe thôi cũng nhức đầu: “thôi thôi, không phải chỉ là sổ sách thôi sao sau này cũng đều là của hồi môn của tỷ muội các ngươi bây giờ cứ để văn nha đầu đi trước đi, lần sau kỳ nha đầu đi.”
Vừa nói vừa nhìn Uyển Uyển: “con cũng đi cùng với a văn học hỏi đi, sau này lấy chồng những chuyện chưởng quản như thế này đều sẽ cần tới.
Uyển Uyển nghiêm túc gật đầu.
Lục lão phu nhân mỉm cười, từ trước đến nay lão phu nhân đều mười phần vị tha đối với đám tiểu bối ở phủ thượng cũng không quá nghiêm về mặt quy củ sau đó lại nói chuyện cùng với mấy cô nương một lát thì Lý ma ma từ ngoài đi vào nói “thế tử gia tới.”
“Nhanh kêu nó vào đây.”
Trong phủ, nam nhân thường phải xử lí công vụ trong triều, vì thế việc thỉnh an không cần phải ngày nào cũng làm như nữ quyến bình thường chỉ khi nào rảnh rỗi thì mới tới, lão phu nhân dĩ nhiên là rất hào hứng.
Lục giác bước vào phòng mấy cô nương cùng nhau đứng lên, phúc thân làm lễ gọi: “tam ca / Tam biểu ca.”
Hôm nay chỗ tổ mẫu cũng thật là náo nhiệt.
Hắn nhìn qua ba người một lần, trực tiếp đi lên trường kỷ phía đối diện lão phu nhân ngồi xuống, lão phu nhân cười nói: “Ngày Thường đều nào nhiệt như vậy đấy, chỉ là mỗi lần con đến đều không chú ý tới thôi.”
Thật ra gặp mặt như thế này ba cô nương bọn họ cũng không thực sự thấy thoải mái trước mặt hắn.....
Quả nhiên, khi lục giác vừa vào một lúc, lục văn và lục kỳ cũng không muốn ngồi lâu hơn nữa.
Lục văn kéo Uyển Uyển lại gần lão phu nhân và lục giác nói: “Tam ca huynh bồi tổ mẫu đi, hôm nay ta và Uyển Uyển định ra ngoài dạo phố huynh có đồ gì cần mua không?”
Lục giác suy nghĩ một lát mới nói: “Phòng ốc sơ sài chưa có nghiên mực, nếu có thì mua về giúp ta.”
Lục văn cũng không nghĩ tới hắn sẽ thực sự nhờ mình mua đồ, người cũng run lên,sau đó lấy lại tinh thần, cười chấp thuận.
*
Sau khi Uyển Uyển và Lục văn xuất phủ, xe ngựa đi gần nửa canh giờ rồi ngừng lại ở trước cửa tú dục phường, thời bấy giờ dân trí được khai thông lên khi hai người xuống xe ngựa cũng không cần phải mang khăn che mặt.
Đây là cửa hàng son phấn tốt nhất trong thành nàng còn chưa kịp bước vào ở của đã nghe thấy tiếng chưởng quầy đại nương giới thiệu với mấy vị tiểu thư:
“Các vị xem thử hai hộp này xem lúc trước mới lấy về đã có một nhóm người trong cung đến mua bây giờ ngay cả vị sủng phi của lục cung là Ninh nương nương cũng đang dùng loại này đó....”
Khi Lục văn nghe thấy lời nói kia nàng giận tái mặt không bước tiếp nữa cũng kéo Uyển Uyển lại.
“Xúi quẩy! Đi, chúng ta đi nhà khác, sao đi đâu cũng nghe Tên của nữ nhân kia thế không biết.”
Uyển Uyển cảm thấy lời lẽ của lục văn có phần gắt gỏng hình như rất căm ghét lúc đi theo nàng lại không nhịn được hỏi: “Văn tỷ tỷ, tỷ không thích Ninh nương nương sao?”
Lục văn phiền chán đáp.
“Muội không biết đấy thôi vị Ninh nương nương kia vốn là dưỡng nữ của Hiền Phi, nhưng ai mà ngờ được dưỡng nữ của Hiền phi, dưỡng dưỡng kiểu gì mà ngay đêm cập kê đã dưỡng đến trên giường của Thánh thượng được mới hay, thế này không thể không nói trước đây nhận dưỡng nữ không có dụng ý gì, nói ra quỷ cũng không tin!”
“Chính vì việc này mà gần đây Cô cô rất tức giận đến người cũng tiều tụy đi nhiều.”
Uyển Uyển nghe thấy vậy rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại mấy vị nương nương địa với cao trong cung đều đã bồi tiếp Thánh thượng mười mấy, hai mươi năm từ bấy tới giờ, lúc này tuổi trẻ cũng làm gì còn nữa chả giữ được vẻ xinh đẹp như trước nên hiện tại ngoại trừ liều mạng dưới gối của hoàng tử cũng chỉ có thể đề bạt người mới mà thôi.
Thấy lục văn mất hứng, Uyển Uyển nhẹ nhàng an ủi nàng bảo nàng đừng để bụng nhiều làm gì, không nghĩ tới lúc hai người lên trên xe ngựa trở về nhà trước mặt đột nhiên xuất hiện một gã sai vặt không quen biết chặn đường của họ khiến bọn họ bị dọa hết hồn.
Thị vệ Hầu phủ lúc này tiến lên chặn người lại.
Gã sai vặt kia đứng thẳng, trên mặt nở nụ cười đầy nịnh nọt xông về phía Uyển Uyển dâng lên một hộp gấm khắc hoa.
“Chủ tử nhà thần phân phó đem vật này đưa cho tiểu thư, chủ tử nói lúc trước đường đột làm phiền tiểu thư, đây chỉ là phần lễ vật nhận lỗi nhỏ, mong rằng tiểu thư có thể khoan dung độ lượng đừng để chuyện hiềm khích lúc trước mà đi lên trên lầu kia uống chén trà.”
Uyển Uyển vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cùng với lục văn hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn khắp bốn phía một vòng, không nhìn thấy người nào quen mặt nhất thời không khỏi hoài nghi.
Bên kia gã sai vặt đã tự chủ động mà mở hộp gấm ra, đồ vật bên trong là một thứ rất quý báu, đó là một bộ khuyên tai Băng Lam Hàn Ngọc, nhưng Uyển Uyển đã lớn như vậy cũng chưa từng bấm lỗ tai nên phàm là người quen biết với nàng sẽ không đưa vật như vậy mới phải.
Lúc này một tia sét xẹt ngang trong đầu Uyển Uyển nàng mới kịp phản ứng,ngay cả cười cũng cười không nổi.
Quả nhiên nàng ngẩng đầu lần nữa nhinf quanh lại thấy ở cửa sổ tầng lâu của trà lâu đối diện bên đường thấy tên nam nhân say rượu hôm đó đã thất lễ với nàng -Chương nhị công tử.
Chương nhị kia thấy nàng nhìn ra chỗ mình còn nở nụ cười khiến người khác chán ghét, rồi lại đứng lên bên cạnh bàn làm bộ khom người về phía bên này.
Uyển Uyển không khỏi nhíu mày.
Lục văn vội vàng kéo nàng về sau lưng che chở nàng, phân phó thị vệ đuổi gã sai vặt này đi: “cái thứ đồ phế phẩm như vậy cũng không ngại mà đem tặng, tĩnh an Hầu phủ cũng không thiếu một ít đồ vật như thế này của ngươi.
Sắc mặt của tên Chương nhị kia lập tức trùng xuống nhìn hỏi với ánh mắt hung ác nham hiểm.
Lục văn mặc kệ hắn, đưa tay kéo Uyển Uyển rời đi, nhưng ngay lúc xoay người mắt Uyển Uyển lại vô tình quét qua hông của Chương nhị công tử con ngươi lập tức thít chặt lại.
“Văn, văn tỷ tỷ, sao hầu bao...... hầu bao của muội lại ở chỗ hắn!”
Thứ mà Chương nhị công tử đeo bên hông chính là chiếc hầu bao Hoa Ngọc Lan thêu tơ vàng mà cả buổi sáng Uyển Uyểntìm không thấy kia.
Hầu bao của Nàng đều là tự mình làm thường sau khi làm xong sẽ thêu lên trên ấy một hàng chữ nhỏ đề tên của mình, nếu như tên Chương nhị kia cầm hầu bao đi khắp nơi khiến người trong thành đồn đãi lung tung, trung Vũ Tướng quân phủ cũng không phải là hạng bình thường nếu như vậy nàng có chết cũng tẩy không sạch sự nhơ nhuốc của bản thân.
Gã sai vặt kia lại mở miệng: “chủ tử nhặt được đồ vật của tiểu thư một lòng muốn trar vật về cho nguyên chủ còn mời tiểu thư tự mình qua gặp gia chủ ta một lần đi.”
Chương nhị công tử lại đang ôm lấy hai tay đứng bên cửa sổ, tham lam nhìn Uyển Uyển.
Nàng mà tự mình qua đó chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp à!
*
“Mau tìm tam ca đi......”
Trên xe ngựa về phủ Lục văn rầu rĩ nói: “Gặp cái loại người vô lại lưu manh như vậy cũng không biết phải nói thế nào với tổ mẫu mà, còn phí công khiến lão nhân gia người lo lắng.....”
Lão phu nhân có thể đơn giản là tạo áp lực lên Chương phu nhân nhưng với phẩm hạnh của tên Chương nhị công tử kia ai mà biết được liệu Chương phu nhân với hắn có phải cá mè một lứa hay không, mọi chuyện e là cũng khó mà đối phó với hai loại người này.
“Biểu ca......”
Uyển Uyển tinh tế nhíu lông mày.
Nàng hôm qua còn không hiểu nổi thái độ của biểu ca sao lại kỳ quái như vậy, hoá ra đằng sau lại trực tiếp đi tìm gặp người ta.
Lục văn lại không có để ý, khẳng định nói: “Muội yên tâm, huynh ấy nhất định có biện pháp có thể xử lý chuyện này bây giờ trong thành Thịnh Kinh có công tử nhà nào không sợ huynh ấy chứ.”
Ngày hôm đó trở lại Hầu phủ, lục văn và Uyển Uyển cùng nhau tới Thuần Như quán.
Mậu hoa đứng trước sân trước nghênh đón hai người họ vào phòng trà bảo chờ một lát rồi đi vào thư phòng bẩm báo một lát sau mới ra ngoài.
“Gia lúc này đang bận chính sự tạm thời không tiếp khách, nếu Uyển cô nương có chuyện gì thì tự mình vào nói đi.”
Nếu đã nói như vậy lục văn đành phải đem chiếc nghiên mực vừa mới mua đưa cho Uyển Uyển, dặn dò nói: “Nhớ phải nhờ tam ca giúp muội lấy lại hầu bao về đồng thời nhờ huynh ấy chặn cái miệng thối của tên Chương nhị công tử kia nữa, nếu không nhỡ may tên Chương nhị kia quay đầu đi nói lung tung sẽ phiền phức lớn, biết chưa.”
Uyển Uyển cầm nghiên mực trong tay, trịnh trọng gật đầu rồi đi theo Mậu Hoa về phía thư phòng.