CHƯƠNG 16
.
Cuộc sống chung quy là như vậy, bạn đếm từng ngày từng ngày, dường như lúc nào thời gian cũng trôi qua thật chậm, thế nhưng bỗng nhiên nhìn lại, phát hiện bất tri bất giác đã đi rất xa. Chớp mắt, mùa đông khắc nghiệt đã tới.
Lúc này, Phùng Thì Ngạn phụng mệnh xuất cung hành sự, hắn theo thường lệ đi qua ngự mã phòng lấy ngựa. Không biết vì sao, khi ánh mắt dừng ở ngự mã tràng, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh một thiếu niên, hai tay nắm chặt con ngựa đang chạy như bay, vẻ mặt quật cường, kiêu ngạo.
Mọi người đúng là chóng quên, thiếu niên kia rời đi cũng đã mấy tháng, thời gian hắn tới vốn không lâu, dần dần, mọi người đã lãng quên hắn. Chỉ lúc có chút chuyện gợi lại, mới đột nhiên nhớ tới, hoá ra đã từng có một người như vậy.
Thiếu niên vội vàng rời đi, nghe đâu là bệnh nặng, thế nhưng ai nấy đều biết là không đơn giản như vậy. Một số tin đồn, Phùng Thì Ngạn cũng nghe qua, nhưng chưa từng hỏi thăm cẩn thận. Chỉ là nghĩ đến vẻ mặt thiếu niên kia lúc nào cũng cười ngây ngô, trong lòng ít nhiều có chút buồn bã.
Nhưng buồn bã này cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi, hắn lắc đầu, dẫn ngựa ra cửa cung.
Một chân giẫm lên bàn đạp, nghe được có người gọi từ rất xa: “Là Phùng thị vệ sao?”
Phùng Thì Ngạn nghe giọng nói có chút quen tai, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người khập khiễng chạy về phía hắn.
Lúc tới gần, Phùng Thì Ngạn không khỏi cau mày. Người này rõ ràng là một tên khất cái! Tóc hẳn là lâu rồi không gội, mặc dù chủ nhân chúng rất nỗ lực đem tóc gom lại một chỗ, nhưng luôn có vài sợi “bướng bỉnh không theo” vểnh ra. Quần áo trên người chất liệu dường như cũng không tệ lắm, đáng tiếc quá đơn bạc, căn bản không thể nào chống rét, hơn nữa còn rách, bẩn, gần như nhăn nhúm. Giày trên chân cũng rách bươm. Cả người run rẩy, Phùng Thì Ngạn nhìn cũng thấy lạnh thay hắn.
“Ngươi là…”
“Ta là…” Người nọ trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, giống như cảm thấy nói ra tên mình rất nhục nhã, nhưng rất nhanh hắn bỏ qua chút tôn nghiêm ấy, “Ta là Chu Cảnh Hiên đây, ngươi không nhớ sao? Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta còn đánh qua một trận.”
Phùng Thì Ngạn lại càng hoảng sợ, hắn đương nhiên nhớ Chu Cảnh Hiên, nhưng diện mạo trong trí nhớ lại không giống khuôn mặt trước mắt này chút nào. Chu Cảnh Hiên hắn biết là một thiếu niên dáng người cường tráng, anh khí bừng bừng, mà người này quá gầy, gầy đến trơ xương. Bởi vì gầy, hai má hắn hõm xuống, cặp mắt lại lồi ra, cực kỳ lớn, nhưng lại mờ mịt vô thần. Sắc mặt vàng vọt, môi tái nhợt nứt nẻ, một bộ dáng ốm yếu.
Phùng Thì Ngạn nhìn hắn hồi lâu, mới tìm ra bóng dáng trước kia. Hắn quả thực không thể tin được, mới có mấy tháng, một người đang yên lành biến thành cái dạng này! “Chu tướng quân…”
Chu Cảnh Hiên thê lương cười: “Ta sớm đã không còn là tướng quân.”
“A, vậy ngươi…” Phùng Thì Ngạn rất muốn hỏi vì sao hắn lại rơi xuống tình trạng này, nhưng không biết nên mở lời như thế nào.
“Ta bị cha đuổi ra khỏi nhà.” Chu Cảnh Hiên nói một câu qua loa, thể hiện không muốn nhiều lời.
“Vậy ngươi tìm ta có việc gì.”
“Là như vậy.” Con mắt vô thần đột nhiên loé ra quang mang khẩn thiết. “Cầu ngươi giúp ta nói với bát hoàng tử, ta muốn gặp y!”
Phùng Thì Ngạn sững sờ: “Việc này…”
“Chỉ là nói một câu thôi, niệm tình chúng ta hồi trước có chút giao tình, ta cầu ngươi.” Hai tháng qua, mỗi ngày Chu Cảnh Hiên đều bất chấp giá lạnh canh ở cửa cung, chỉ hi vọng có thể thấy người quen, chuyển lời này tới Đạm Thai Nghi Long. Thật vất vả mới đợi được cơ hội này nên nói gì đi chăng nữa, hắn cũng không chịu buông tay.
Phùng Thì Ngạn thở dài trong lòng và nói: “Được rồi, ta thay ngươi nói việc này, về phần bát hoàng tử có gặp ngươi hay không, ta cũng không dám nói.”
“Y nhất định sẽ gặp ta, nhất định sẽ.” Chu Cảnh Hiên thì thào, như là nói với Phùng Thì Ngạn, lại vừa như là nói với chính mình.
Nhìn dáng vẻ hắn kiên định cố chấp, Phùng Thì Ngạn chỉ có thể thở dài trong lòng lần nữa.