CHƯƠNG 1
Chẳng biết từ bao giờ, mưa phùn đã rơi suốt một đêm, mùa xuân dường như đã được cơn mưa phùn này mang đến. Những đốm hoa dại đỏ, tím, trắng các màu lốm đốm điểm xuyết trên thảm cỏ xanh um tùm. Liễu rủ ven hồ kia cũng đâm chồi, xanh mơn mởn, tựa như thoáng cái là có thể kháp xuất thuỷ lai (hình dung cực non nớt), theo gió nhè nhẹ bập bềnh, vẽ ra trên mặt nước một vòng lại một vòng sóng gợn. Hướng bãi cát bồi giữa hồ nhìn lại, cò trắng cùng sa âu bay liệng mang theo chút vui mừng, chút sung sướng.
Ban đêm mưa phùn giống như canh lậu (ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần rỏ xuống, để định thời giờ), không ngờ trong mộng hoa đào nở.
Và thế là, vùng ngoại thành trải qua một mùa đông vắng lặng lại bắt đầu náo nhiệt, hương xa bảo mã, hồng trang thuý tụ, hoãn y khinh cừu (hãy nghĩ đến câu “Ngựa xe như nước, áo quần như nêm” của cụ Nguyễn Du) nườm nượp kéo đến. Lại thêm, người tới bán hoa, bán đường cao, bán các loại tiểu ngoạn ý (đồ chơi hoặc vật gì đó thú vị)…
Trong một năm, chỉ có tiết thanh minh, người ta mới có thể chứng kiến nhiều người ở ngoại thành như vậy, cảnh tượng náo nhiệt như thế này.
“Thiếu gia, người chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
Một thiếu niên ăn mặc như thư đồng một tay xách ***g gà, tay kia dùng ba ngón nắm lấy một xâu kẹo hồ lô, hai ngón tay còn lại cũng không nhàn rỗi, vất vả chọn mấy cái tiểu quải kiện (đồ trang sức như ngọc bội, hoa tai). Hắn thất tha thất thểu chen qua giữa đám người, bỗng nhiên không cẩn thận đụng vào một người qua đường cường tráng ngã xuống, cả người bị đụng xoay một vòng tại chỗ, hắn ổn định cước bộ, lại đuổi về phía trước, cuối cùng ngừng lại thở hổn hển trước một sạp bán ngoạn ý.
“Thiếu gia, cậu làm Tử Nghiên tìm mãi.”
Đối tượng mà thư đồng này nói chuyện cùng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vóc người cao ráo vẫn còn mang theo vài phần trẻ con, đầu buộc kim quan cùng tư chất cao quý, thanh sam được cắt khéo léo chứng tỏ hắn xuất thân phú quý, lúc này hắn đang ngồi xổm trước sạp, đông sờ sờ tây nhìn nhìn, nghe Tử Nghiên nói, quay đầu lại cười: “Rõ ràng là ngươi bước quá chậm, còn trách ta.”
Nói đến khuôn mặt thiếu niên không thể tính là xinh đẹp, nhưng cặp mày kiếm đen sậm, con mắt to mà có thần, cùng với vầng trán cao anh khí bừng bừng vẫn khiến người khác có chút chú ý. Đặc biệt là khi hắn cười, lộ ra vài phần hồn nhiên, vài phần ngây thơ, lại khiến người ta không khỏi yêu mến.
Tử Nghiên vẻ mặt đau khổ: “Thiếu gia, cậu là trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông (không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ mà nói), cũng không ngẫm lại tất cả những thứ đó đều là ta cầm. Ra ngoài một chuyến, nhìn cậu toàn mua những thứ loạn thất bát tao gì này, nhất là con gà này, không phải mua về để nuôi đấy chứ?”
Ánh mắt thiếu niên lúc này đã bị một cái trúc xà hấp dẫn, tuỳ ý cậu lải nhải không ngớt, tuỳ tiện nói: “Đó là gà đen, cho nương ta dùng bồi bổ.”
“Thiếu gia của ta, loại chuyện này cần cậu bận tâm sao? Cậu chỉ cần thành thành thật thật đọc sách, không luôn lén chạy ra ngoài chơi đùa, đừng làm cho lão gia phu nhân lo lắng, đã chính là vô cùng có hiếu rồi. Ai, nếu lão gia phát hiện ra việc này, lại không thưởng cho ta một trận bản tử.”
“Cho nên nha, phải lấy lòng nương ta, đến lúc đó người giúp chúng ta cầu tình nha.” Thiếu niên tinh quái nở nụ cười, hướng về phía chủ quán hỏi giá cả, mua trúc xà, đem đầu rắn kia nhắm ngay Tử Nghiên đưa qua đưa lại.
“Thiếu gia, cậu đừng làm ta sợ có được không?” Mặc dù biết rõ rắn kia là giả, nhưng nhìn nó trước mặt lúc ẩn lúc hiện, còn thè lưỡi ra, Tử Nghiên ít nhiều có chút sợ hãi.
“Đồ nhát cáy!” Thiếu niên làm mặt quỷ, lại cực kỳ hứng thú tiến về phía trước.
“Thiếu gia, chờ ta với!” Đối mặt với một người chủ tử tinh quái hiếu động như thế này, Tử Nghiên đành phải khẽ cắn môi, đi theo.
“Tử Nghiên, ngươi xem người kia, mặc quần áo đỏ một mảng xanh một mảng, giống hệt vai hề trên sân khấu!”
“Cái kia, cái kia! Trên mặt không chỉ có nốt ruồi lớn, mà trên đó còn có lông, trông phát ghét.”
“Còn có cái kia, mau nhìn…”
Tử Nghiên lén xem thường, nghĩ thầm thiếu gia nhà mình thực sự là quái hiếm thấy, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Trong lúc đó, đột nhiên, tay bị siết chặt, chính là bị thiếu niên gắt gao nắm. “Tử Nghiên, ngươi thấy không? Thực sự là… Đẹp… Quá đẹp!”
Nhìn theo tay thiếu niên, Tử Nghiên cũng không khỏi giật mình.
Dưới một gốc cây liễu rủ bên hồ, một thân ảnh màu tím nhạt đứng đó, chỉ là tuỳ tuỳ tiện tiện đứng, thuỷ ba sơn sắc trong mắt liền mờ đi, biến thành cảnh nền trên bức tranh mà nàng đứng giữa chỉ là tuỳ tuỳ tiện tiện đứng như thế, cảnh xuân vùng ngoại thành như tụ cả trên người nàng.
Đẹp đến mức khiên người ta không thể dời mắt!
Tử Nghiên đang muốn nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay bị bóp đau nhức, chính là thiếu gia nhà hắn quá mê mẩn, xúc động gia tăng lực tay mà không biết.
“Tử Nghiên, ta muốn thành thân!” Thật vất vả tìm ba hồn bảy vía về, thiếu niên mở miệng nói ra một câu long trời lở đất như vậy.
“Thành, thành thân? Cùng nàng? Cậu còn không biết nàng là ai mà.” Tử Nghiên quả thực là dở khóc dở cười.
“Không quan hệ, sẽ biết ngay thôi.” Ánh mắt thiếu niên chợt lóe lên, hướng về phía cây liễu rủ kia bước nhanh đến.
Mỹ nhân ven hồ dường như đang chờ người nào đó, không ngừng hướng đoàn người bên kia nhìn ngóng, dần dần, nàng có chút sốt ruột, lông mi tú lệ hơi hơi cau lại —— cho dù là động tác nhíu mày như thế này, vẫn cực đẹp cực đẹp.
Nàng bắt đầu chậm rãi bước trên hoa cỏ, dưới chân một hồi âm thanh sột soạt khiến nàng chú ý, nàng cúi đầu vừa nhìn, không khỏi lấy làm kinh hãi ——
Một con rắn đen đang nằm trên cỏ mắt rắn quỷ dị nhìn chằm chằm mình, miệng rắn nửa mở, thè ra cái lưỡi đỏ tươi.
“Cẩn thận, có rắn!”
Theo tiếng quát này, mỹ nhân chỉ cảm thấy thắt lưng đang bị người gắt gao ôm. Kéo nàng lại, người nọ một bước đem nàng ra phía sau, lập tức đá ra một cước, đem con rắn đen đá bay ra xa.
Tuyệt vời!
Dừng ở đây, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thiếu niên vừa thiết kế ra viên mãn hạ màn, kế tiếp hắn sẽ bày ra bộ dáng tươi cười anh tuấn nhất, mê người nhất, dùng thanh âm khí phách nam tử nhất, thâm tình nói một câu “Cô nương, nàng không sao chứ”, một hành động hào hiệp bắt lấy tâm hồn mỹ nhân.
Đáng tiếc, trong kế hoạch của hắn xuất hiện một điểm ngoài ý muốn nho nhỏ, hắn chọn điểm dừng chân không tốt lắm, trên mặt cỏ kia có một cục đá be bé. Lúc thiếu niên một cước bay ra, thân thể hắn ngửa về phía sau, trọng tâm dồn lại trên một chân, mà chân này lại không may giẫm lên trên cục đá.
Kết quả là, anh hùng cứu mỹ nhân trở thành song song rơi xuống nước. Cũng may thiếu niên có chút bản lĩnh, ứng biến cũng mau, một chiêu thiên cân truỵ (là một loại võ công Trung Quốc), bình ổn lại thân người, thế nhưng giày và gấu quần hai người đều bị nước hồ làm ướt.
“Cô… Cô nương, nàng không sao chứ?” Đúng là lời thoại trong kế hoạch, nhưng khí khái nam tử hoàn toàn không có, người nói hé ra khuôn mặt đỏ bừng, lại còn thấp thỏm và dè dặt.
Mỹ nhân kia chớp chớp mắt, sau khi kinh ngạc, trên khuôn mặt mỹ lệ hiện lên vẻ giận dữ, cố sức thoát ra khỏi tay thiếu niên, bước lên bờ.
Hỏng bét, làm cho nàng sinh khí mất rồi! Thiếu niên một mặt vì hành động lỗ mãng ngu ngốc của mình chán nản, một mặt đuổi theo: “Xin lỗi, ta không cẩn thận.”
Vốn tưởng mỹ nhân sẽ lạnh nhạt với mình, nào ngờ nàng lại có thể thản nhiên cười.
Nụ cười này làm linh hồn nhỏ bé của thiếu niên cũng cười bay luôn, chỉ có thể si ngốc nhìn.
Một tia ác ý trong mắt mỹ nhân chợt loé lên rồi biến mất, nàng đưa tay rũ búi tóc, bỗng nhiên hoa dung thất sắc: “Ai nha, cây trâm của ta đâu rồi? Không thấy trâm đâu cả.”
Thanh âm tuôn ra từ đôi môi sắc hoa hồng kia hơi trầm thấp, nhưng lại êm tai tựa tiếng đàn.
Mái tóc mỹ nhân đen mượt chỉ dùng một sợi dây nhẹ nhàng buộc lên, tuỳ ý rối tung ở sau lưng. Nếu như trên tóc đổi lại là một cây trâm trong suốt, chuỗi ngọc buông xuống hơi đong đưa theo bước chân nhẹ nhàng, thì sẽ là một phen phong tình chứ đâu? Thiếu niên nghĩ, bất giác ngây dại.
“Còn không mau giúp ta tìm?”
“Được, được.” Thiếu nhiên như mới tỉnh mộng, đầu óc mê muội tìm khắp nơi trên mặt đất, nhưng làm sao cũng không tìm được.
“E rằng vừa nãy không cẩn thận rơi vào trong hồ rồi, ngươi đến bên hồ nhìn thử xem.”
Mỹ nhân đã nói sao dám không tuân lời? Thiếu niên vội vàng đi tới bên hồ, nửa khom thắt lưng nhìn quanh trong hồ. “Nhìn không thấy, nếu như chìm đến đáy hồ thì nguy rồi, ta… Không biết bơi.”
Hắn toàn tâm toàn ý tìm kiếm cây trâm, lại không thấy được khoé môi mỹ nhân đang nở một nụ cười nhạt —— nếu như hắn thấy tiếu dung lãnh khốc này, lòng ái mộ sợ là sẽ lạnh đi một nửa mất thôi.
“Ngươi đi xuống cho ta!” Mỹ nhân một cước bay lên, chính giữa ngực thiếu niên, một phát đạp hắn trở lại giữa hồ.
Nhìn thân ảnh giữa hồ không ngừng giãy giụa, mỹ nhân lúc trước còn điềm đạm dịu dàng, giờ chửi như tát nước, “Hỗn trướng tiểu tử, lại còn muốn chiếm tiện nghi của ta, cũng không nhìn xem thiếu gia ta là người như thế nào! Một chút giáo huấn nho nhỏ này quá tiện nghi cho ngươi rồi!”
Dứt lời, “nàng” hất cằm, vỗ vỗ tay, vẻ mặt kiêu ngạo rời khỏi bờ hồ.
“Điện hạ, điện hạ!”
Một thanh niên ăn mặc như người hầu lo lắng đi tới, cầm trên tay một cái mũ. Trên mép cái mũ khâu một mảnh hắc sa (vải đen mỏng), người ngoài hoàn toàn không có cách gì nhìn xuyên qua hắc sa chứng kiến dung mạo người đội mũ, đây là vì không muốn những nữ quyến quý tộc bị người nhìn thấy dung mạo mà đặc biệt thiết kế.
Mỹ nhân thấy người đến, vẻ mặt nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi chết ở nơi nào đấy, mua một cái mũ cũng mua lâu như vậy? Ngươi có biết hay không, vừa nãy ta suýt bị một tên háo sắc khi dễ!”
“Cái gì? Vậy giờ làm sao?” Thanh niên vừa nghe, sợ đến mồ hôi lạnh cũng túa ra. Nếu có chuyện gì xảy ra, chớ nói cái mạng nhỏ của hắn, chính là cả nhà hắn chỉ sợ cũng phải cùng nhau gặp nạn.
Nhớ tới dáng vẻ chật vật mới nãy của thiếu niên kia, mỹ nhân không khỏi nở nụ cười: “Hắn ấy hả, đã bị ta giáo huấn rồi, rơi xuống hồ không biết hiện tại đã bò lên chưa. Hừ, tiện nghi cho hắn, chủ ý dám đánh ta, nếu như là ở trong cung, cái tay hắn chạm qua ta đã sớm bị chặt xuống rồi.”
Rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt mỹ nhân tàn nhẫn lại khiến cho ngưòi ta không rét mà run. Chứng kiến ánh mắt như vậy, cho dù là ai cũng tin rằng lời “nàng” nói là sự thật “nàng” muốn chặt tay người tuyệt đối so với chặt cải trắng còn dễ dàng hơn.
Thanh niên lau mồ hôi, trong lòng âm thầm vì tên quỷ xui xẻo không có mắt kia mặc niệm, cẩn thận nói: “Điện hạ, nơi này quả thực quá loạn, khôg tiện nghi lại không an toàn, hơn nữa còn có không ít đại thần trong triều, nô tài xem chúng ta không bằng trở về đi. Vạn nhất bị người nhận ra, Hoàng thượng lại…”
Mỹ nhân bĩu môi: “Đừng có lấy phụ vương ra hù ta. Ngươi không phải đã mua mũ rồi? Mang cái này ai có thể nhận ra được?”
Đem mũ đội ở trên đầu, “nàng” vẫy tay: “Đi thôi”. Hướng về phía trước cất bước.
Thanh niên rất là bất đắc dĩ, cũng không dám làm trái, đành phải bước nhanh theo phía sau.
———————————————————-
Bài học 1: Đừng có chọc giận mỹ nam a, đặc biệt là người trong hoàng thất.