CHƯƠNG 31
.
“Sao ngươi lại ở đây?” Đạm Thai Nghi Long lấy làm kinh hãi, lui nhanh về phía sau hai bước, suýt nữa thì va phải người Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn vội vàng đỡ lấy y, thấp giọng nói: “Vương gia, không phải ta đã nói, Dịch tướng quân muốn gặp mặt nói chuyện với ngài sao.”
Dịch Vô Ngân cân nhắc nhìn Đạm Thai Nghi Long: “Nghe nói vương gia bị bệnh, hiện tại xem ra, bệnh không hề nhẹ.”
Không biết vì cái gì, khi đối mặt với người này, Đạm Thai Nghi Long đột nhiên sinh ra sự khiếp ý tự đáy lòng, đề phòng hỏi: “Ngươi có ý đồ gì?”
Cho dù Lâm Tử Hàn nhiều lần giải thích, y vẫn không tin Dịch Vô Ngân sẽ ra tay giúp đỡ, huống chi nhìn vẻ mặt người này, rõ ràng là tới cười nhạo người khác.
“Vương gia, ngươi dường như rất khẩn trương, thoải mái đi! Đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Dịch Vô Ngân tự mình kéo ghế ngồi xuống trước, rồi ra dấu bảo hai người Đạm Thai Nghi Long và Lâm Tử Hàn cùng ngồi, dáng điệu ung dung bình thản, như thể hắn là chủ nhân nơi này vậy. Vầng trán uy nghi của hắn giống như không cho phép người ta cự tuyệt.
“Lần này ta đến, là muốn nói chuyện hợp tác với vương gia.”
“Ta không tin!”
Đạm Thai Nghi Long kích động kêu lên, Lâm Tử Hàn bên cạnh vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: “Vương gia, cẩn thận kinh động người ngoài, để lộ tin tức. Dịch tướng quân đích thực có ý định giúp chúng ta, cự tuyệt lúc trước chỉ là thủ thuật che mắt người khác.”
“Là ý gì?”
Dịch Vô Ngân cười lạnh: “Vương gia nhiều lần viếng thăm tệ xá, lẽ nào thật sự nghĩ thần không biết quỷ không hay? Ha ha, như vậy thì vương gia đánh giá quá thấp bản lĩnh mật thám của đông cung rồi. Không nói quá, lần đầu đến nhà, nhất cử nhất động của vương gia, sớm đã trong lòng bàn tay thái tử!”
Lâm Tử Hàn tiếp lời nói: “Cho nên Dịch tướng quân đành phải giả cự tuyệt, chặt đứt sự hoài nghi của thái tử, khiến thái tử tin tướng quân quả thực không quan tâm. Hôm qua thái tử đến thăm bệnh, hẳn là muốn xác định vương gia đối với hắn không còn uy hiếp, rõ ràng thả lỏng đề phòng, Dịch tướng quân lúc này mới tìm ta, kể rõ nỗi khổ tâm, sau đó trong đêm tìm đến vương gia mật đàm.”
Hắn thuật lại một lượt việc Dịch Vô Ngân và hắn bàn bạc, mặc dù hiểu được chuyển biến của vị tướng quân này quá mức đột ngột, nhưng Dịch Vô Ngân nói hợp tình hợp lý, trong tình huống cùng đường mạt lộ, cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng.
Lẽ nào mọi việc hắn làm thực sự đều là vì che đậy tai mắt? Đạm Thai Nghi Long nửa ngờ nửa tin nhìn về phía Dịch Vô Ngân, người đó đang khoanh tay cười với y. Nét cười kia như hồ lạnh trong núi giữa hè, sóng xuân bồng bềnh để lộ lãnh ý khó kìm nén, sâu không thấy đáy. Đạm Thai Nghi Long trong lòng đột nhiên phát lạnh, nhớ tới đủ chuyện khuất nhục ngày ấy mình phải chịu trong phủ tướng quân, đó cũng là diễn kịch sao?
Không, không phải, kia rõ ràng là trả thù! Hắn hận mình, thiên chân vạn xác!
“Ta không tin lời nói dối của ngươi! Nói đi, ngươi lại muốn bày trò gì mới để trêu chọc ta?”
Dịch Vô Ngân nhàn nhạt nói: “Nếu như vương gia không tin vi thần, vậy cũng không có cách nào.” Hắn thần bí cười, nói tiếp: “Vương gia nếu một lòng muốn làm Mạc Bắc vương gì đó, thân là thần hạ, đương nhiên ta cũng không ngăn cản.”
Ngay cả việc này hắn cũng biết? Người này, tai mắt thật nhanh. Đạm Thai Nghi Long trợn mắt nhìn hắn.
Lâm Tử Hàn lén túm áo chủ tử mình, rỉ tai khuyên nhủ: “Vương gia, mặc kệ hắn nói thật hay giả, trừ chỗ này ra, chúng ta thật không còn đường để đi rồi.”
Biết rõ điều Lâm Tử Hàn nói chính là sự thật, Đạm Thai Nghi Long im lặng không nói. Việc rõ ràng xảy ra trước mặt, không tin Dịch Vô Ngân, tất nhiên là chết, nhưng nếu tin hắn… Người này thật sự có thể tin sao? Vài lần giao phong, người này thâm trầm lãnh tĩnh khiến cho người ta tim loạn nhịp, ánh mắt hắn khó nhìn thấu, tâm tư hắn khó đoán, nhất cử nhất động của hắn dường như đều có ngụ ý sâu xa…
Thật đáng sợ! Bình sinh gặp người không ít, nhưng đây là lần đầu tiên Đạm Thai Nghi Long cảm nhận được loại sợ hãi toát ra từ xương tuỷ. So với khuôn mặt dữ tợn không chút nào che đậy, sự thâm trầm giống như đêm đen rừng rậm này càng khiến cho người sợ hãi, bởi vì ngươi vĩnh viễn không đoán ra hắn muốn cái gì, tựa như ngươi vĩnh viễn sẽ không biết trúng phải cạm bẫy gì!
Đạm Thai Nghi Long đã càng ngày càng không thể tin rằng người trước mắt này có liên quan gì với Chu Cảnh Hiên trước kia, hắn là Dịch Vô Ngân, là một người hoàn toàn khác!
Ngay khi Đạm Thai Nghi Long còn do dự, Lâm Tử Hàn đã vội vàng theo sát Dịch Vô Ngân đang chuẩn bị đứng dậy ── dù sao căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với vương gia nhà mình, do dự tức là đã đáp ứng một nửa. So sánh thế lực hai người trong triều, trước mắt thái tử chiếm ưu thế hơn, làm sao chuyển binh vào thành, lấy cổng thành nào làm cửa đột phát, làm sao nội ứng ngoại hợp tấn công vào hoàng cung, Dịch Vô Ngân và Lâm Tử Hàn đều sắp xếp tỉ mỉ từng việc từng việc một.
Đạm Thai Nghi Long một mặt chuyên chú lắng nghe hai người nói chuyện, mặt khác thỉnh thoảng lén quan sát Dịch Vô Ngân. Y đột nhiên rất hiếu kỳ, vì cái gì một người có thể trong bảy năm thay đổi nhiều như vậy? Đường nét vẻ mặt chuyên chú suy tư kia giống như nham thạch, từng trải thế sự tang thương, lại kiên nghị ẩn nhẫn, đôi lúc mâu quang chợt loé, sắc bén, khí phách thoát ra, hoàn toàn tự nhiên, không thể không phục! Cho dù nam nhi kiệt ngạo nan tuần (khó thuần phục =))) nhất, cũng phải cảm phục phong thái khí phách của hắn.
Chỉ là lén nhìn một cái, không biết vì sao cuối cùng lại nhìn đến nhập thần, ánh mắt y bất giác theo nhất ngôn nhất tiếu của hắn, thậm chí cả một chút rung động của đôi mày. Bỗng nhiên nhớ tới, nam tử xuất chúng này, đã từng bị mình đặt dưới thân, uyển chuyển hầu hạ, y bất giác đỏ mặt.