CHƯƠNG 41
.
Hoàn toàn không ngờ tới hắn không mở miệng thì thôi, đã mở miệng, lại không phải hỏi thăm vết thương của mình, mà là khởi binh vấn tội! Đạm Thai Nghi Long cả giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta… Ta không hề!”
Dịch Vô Ngân lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ còn muốn nguỵ biện sao? Nếu không phải vi thần đến kịp thời, A Xá đã sớm rơi xuống hồ sen, tính mạng khó giữ! Vi thần tận mắt thấy, chuyện kia còn là giả được sao?”
Đạm Thai Nghi Long tức đến nổ đom đóm mắt, từ trước tới nay chưa từng chịu oan uổng, cũng chưa hề có ai dám vu oan cho y, y không biết, hoá ra cảm giác bị vu oan khó chịu như vậy, càng khiến y tức tối, chính là cái kẻ không hỏi trắng đen phải trái đã vu oan cho y – Dịch Vô Ngân! “Ta nói không hề!”
A Xá hoảng hồn mới bình tĩnh lại một chút, khẽ kéo góc áo Dịch Vô Ngân, nói: “Không phải…”
Còn chưa nói dứt lời, đã bị Dịch Vô Ngân cắt lời: “A Xá, ngươi không cần sợ, đó là thái tử điện hạ thì sao chứ? Có ta ở đây, không ai động được đến ngươi.” Hắn hiểu quá rõ tâm ngoan thủ lạt của Đạm Thai Nghi Long, lại tận mắt nhìn thấy, trong lòng liền cho rằng là y hành hung, càng không chịu nghe giải thích.
Ngươi coi trọng nữ tử này như vậy, vì nàng mà vu oan cho ta, ngay cả thân phận thái tử cũng không sợ? Trong lòng Đạm Thai Nghi Long một trận chua xót, y lớn tiếng nói: “Là ta đẩy nàng thì sao? Ngươi có thể làm gì ta? Ta…”
Dịch Vô Ngân quét con mắt lạnh lùng về phía y, Đạm Thai Nghi Long bị hắn nhìn liền rùng mình, câu kế tiếp không nói được nữa, bất giác lui về phía sau một bước, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Dịch Vô Ngân không đáp, vẫn lạnh lùng nhìn y như cũ, dường như trong lòng đang nổi giận. Y bắt đầu có chút hối hận, không nên kích động mà thừa nhận như vậy, việc này chỉ sợ sẽ khiến Dịch Vô Ngân hận y cả đời.
Y thấy Dịch Vô Ngân chậm rãi lắc đầu: “Mấy ngày nay không thấy ngươi giở thủ đoạn, ta cứ tưởng ngươi đã thay đổi tính tình, chẳng ngờ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi vẫn ngang ngược như thế!” Trong câu nói, còn có đau lòng không nói nên lời. “Ngươi là thái tử tôn quý, ta tự biết không thể làm gì ngươi, nhưng phủ tướng quân này cũng không phải chỗ để người khác hoành hành ngang ngược, thỉnh tự nhiên.”
A Xá thấy tình hình không bình thường, vội nói: “Tướng quân…”
“Ngươi không cần nói.”
Từ khi sinh ra đến nay, chưa từng bị người đối xử như vậy, Đạm Thai Nghi Long biết giấu mặt đi đâu chứ? Hừ lạnh một tiếng, y cả giận nói: “Đi thì đi, ngươi tưởng rằng ta thích đến chỗ ngươi lắm sao?”
Tuy nói như vậy, dưới chân vẫn có chút do dự, trong lòng biết nếu đi, hiểu lầm của hai người sẽ không thể hoá giải.
Lưu ta lại, mau lưu ta lại đi, xin lỗi ta, cho dù chỉ nói một câu nhận sai, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Mau nói đi!
“Chậm đã!”
Tim nhảy mạnh một cái, Đạm Thai Nghi Long cao ngạo dừng bước: “Làm sao?”
“Mặc dù hôm nay A Xá may mắn thoát hiểm, nhưng ta không thể đảm bảo sau này nàng sẽ an toàn. Cho nên nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm điện hạ hỏi rõ ngọn ngành.”
Đạm Thai Nghi Long tức đến phát run, bèn cười lạnh: “Vậy nếu những thiết kỵ quân kia của ngươi ở kinh thành xảy ra chuyện, có phải cũng muốn tới tìm ta tính sổ? Hừ, cứ việc đến, ta đường đường là thái tử còn sợ ngươi sao?” Y nổi giận đùng đùng rời đi, không ngờ dưới chân bị vấp, ngã nhào xuống đất, vô cùng chật vật. Nghĩ đến trò hề của bản thân lúc này bị Dịch Vô Ngân và A Xá nhìn thấy, trong lòng uỷ khuất vô cùng, nước mắt suýt nữa chảy ra, vì vậy y che mặt, chạy như điên.
A Xá thấy vậy, đột nhiên cảm thấy thái tử kiêu ngạo này có vài phần đáng thương, sửng sốt một lúc, Dịch Vô Ngân bên người cũng không thấy. Nàng vội vàng đi tới thư phòng, quả nhiên thấy Dịch Vô Ngân đang nằm trên ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời từ song cửa chiếu vào, mờ mờ ảo ảo, chiếu trên gương mặt cương nghị có chút hư ảo. Mi tâm nhăn lại, trên mặt có vẻ mệt mỏi khó mà che giấu. A Xá đoán rằng, việc hắn bôn ba mấy ngày nay, Đạm Thai Nghi Long dứt khoát là một nguyên nhân trong đó.
Nàng ngồi xuống bên cạnh, có chút yêu thương lấy ngón tay khẽ vuốt mi mắt hắn, thấp giọng nói: “Ngươi thực sự hiểu lầm y, là bản thân ta không cẩn thận, y không hề đẩy ta.”
Không khí trong nháy mắt tựa như ngưng lại, hồi lâu, Dịch Vô Ngân khẽ thở dài một tiếng: “Thì sao chứ, ta và y, sớm nên chấm dứt, cứ như vậy cắt đứt ý niệm trong đầu cũng tốt.”
A Xá than thở: “Ngươi tội gì phải vậy? Mấy ngày nay ngươi đi khắp nơi truy xét dư đảng của thái tử trước, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, còn không phải vì an nguy của y? Trong lòng ngươi vẫn luôn có y, sao phải lừa mình dối người chứ? Kỳ thực ngày hôm nay ta cố ý nói chút điều không lọt tai, muốn thử y. Ta cảm thấy, y đối với ngươi cũng không phải vô tình vô nghĩa, ánh mắt ngươi nhìn y bị thương rời đi làm lòng ta cũng đau nhức.”
Dịch Vô Ngân cười cười: “Nữ nhân các ngươi, chính là nhẹ dạ. Ân oán giữa ta và y, cũng khó nói rõ, ngươi lại không hiểu. Bảy năm trước ta rời khỏi kinh thành tòng quân, trái tim này sớm đã chết. Bảy năm qua ta trên chiến trường không để ý tính mạng giết địch, cũng là hy vọng có thể mượn điều đó để quên y. Trong lòng ta đã tự lập lời thề, từ nay về sau sẽ không dính líu đến người này nữa.”
“Thế nhưng ngươi không quên được…”
“Đúng, bất kể ta muốn quên thế nào, hận y ra sao, nghĩ y xấu xa thế nào, ta cũng không quên được y. Lúc trở lại kinh thành, ta biết y sẽ đến tìm ta, cho nên ta trốn tránh y, cự tuyệt y, thế nhưng đến cuối cùng ta không cách nào trơ mắt nhìn y chết.” Hắn nhìn thoáng qua A Xá, cười khổ, “Có phải ta rất không có cốt khí?”
A Xá lắc đầu: “Không, ngươi là tình còn trong lòng, không thể tránh được.”
“Hay cho câu tình còn trong lòng! Nhưng ta tới bây giờ, cũng không biết mình yêu y ở điểm gì? Ngoại trừ khuôn mặt, y còn có cái gì? Nực cười, ta biết rõ y không phải người có tài trị thế an bang, vẫn còn vì tư tình đưa y lên vị trí này.”
“Ngươi không phải là vì tư tình, là mật chỉ của hoàng thượng lệnh ngươi quét sạch thái tử đảng, chỉnh đốn triều cương!”
“Nha đầu ngốc, mật chỉ chỉ là một cái cớ mà thôi.” Dịch Vô Ngân nở nụ cười, “Cho dù không có mật chỉ, sợ rằng ta cuối cùng cũng sẽ ra tay.”
A Xá rốt cuộc nhịn không được nói: “Trong lòng ngươi đã có y, vì sao không buông quá khứ tiếp nhận y? Khổ người ta, chẳng phải là khổ chính ngươi sao?”
Dịch Vô Ngân mệt mỏi lắc đầu: “Ngươi không hiểu, có một số việc, vĩnh viễn không thể quên.”
Bị hắn nói một câu dẫn ra tâm sự, A Xá trầm mặc hồi lâu, lo lắng thở dài: “Nam nhân các ngươi đều như vậy, đều thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, buông cái này không được, thả cái kia không xong, làm khổ người khác theo các ngươi chịu tội.”
Dịch Vô Ngân mở mắt, thấy vẻ mặt nàng u oán, vỗ nhẹ tay nàng: “Lại nghĩ tới người kia? Đúng rồi, đêm đó ta thử hắn, hắn vẫn rất quan tâm ngươi, suýt nữa trở mặt với ta.”
A Xá bày ra vẻ tươi cười: “Mới nói ta, ngươi lại nữa rồi. Lần trước ngươi cố tình mang ta đi Quán Oa các, ngoài mặt nói với hắn ta là nương tử ngươi, hắn vẫn không có phản ứng gì, lòng ta đã lạnh. Nhiều năm như vậy hắn bỏ mặc ta không quản, mỗi lần trở về, đều để lại ngân lượng rồi đi, ngay cả mặt ta cũng không nhìn, ta chỉ biết trong lòng hắn vẫn không thể buông. Hắn dù sao cũng cảm thấy cha nương là hắn hại chết, cho nên ta nhất định sẽ hận hắn, hằn kỳ thực căn bản không biết ta nghĩ như thế nào…”
Nói đến đây, liền đau buồn, giọng A Xá có chút nghẹn ngào.
Dịch Vô Ngân vươn tay, ôm nàng vào ngực, thấp giọng nói: “Đừng khóc, loại nam nhân này không cần cũng được. Kinh thành mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng là nơi thị phi, ta làm quan càng làm càng không có ý nghĩa, chờ đại điện đăng cơ kết thúc, tất cả yên ổn, chúng ta liền rời khỏi nơi này, tìm một chỗ sơn minh thuỷ tú an cư. Hắn không cần ngươi, ta cần ngươi, ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời, được không?”
A Xá không đáp, tựa đầu vào ngực hắn, khóc càng lớn.
Dịch Vô Ngân khẽ nghịch tóc nàng, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, kiên định mà xa xăm.