CHƯƠNG 8
.
Hoàng đế nghe vậy, không giận mà còn cười: “Sao lại có chuyện kỳ lạ như thế, nước trong Ngự Thuỷ hà cùng lắm cũng chỉ sâu đến nửa người, có phải trẻ con đâu, làm sao lại chết đuối được?”
Thái giám kia túa mồ hôi lạnh trên trán: “Hồi bẩm hoàng thượng, nghe nói lúc thị vệ tìm được Chu tướng quân, hắn đang cúi người trong Ngự Thuỷ hà không biết làm cái gì, có một thị vệ gọi hắn, có lẽ hắn đứng lên quá đột ngột, khí huyết nhất thời không kịp cung cấp (máu không kịp lên não), nên ngã xuống nước. May mà bọn thị vệ kịp thời kéo hắn lên, có điều hắn đã hôn mê rồi, nô tài đến thỉnh người có cần tìm thái y cho hắn không?”
Hoàng đế tức giận đến vung tay áo: “Việc này còn phải hỏi sao? Đi mau, không cứu được người thì ngươi phải đền mạng!”
Thái giám đáng thương lĩnh chỉ, lảo đảo lui xuống.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, An Định Hầu là trọng thần phụ quốc, nếu con trai độc nhất của ông gặp chuyện trong cung, e rằng khó lòng giải thích với ông. Vì vậy liền nói với Đạm Thai Nghi Long: “Chúng ta cũng đi xem sao.”
Đạm Thai Nghi Long không tình nguyện đi theo, không ngừng cầu ông trời phù hộ, xú tiểu tử họ Chu này nghìn vạn lần đừng tỉnh lại, chết luôn thì càng tốt, để hắn khỏi vạch trần lời nói dối của mình trước mặt phụ hoàng.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, Chu Cảnh Hiên không những không chết, được thái y châm hai châm trên đầu, đã tỉnh lại rồi.
Lúc đầu hắn đã hứa giúp Đạm Thai Nghi Long tìm kiếm ngọc bội, tìm hết những nơi Đạm Thai Nghi Long có thể đi qua, đều không có kết quả. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, khả năng duy nhất chính là ngọc bội rơi xuống Ngự Thuỷ hà. Hắn bèn cắn răng, xuống nước mò.
Đáy nước kia không giống mặt đường, phải lặn vào trong nước mới có thể thấy rõ, hắn tìm gần một canh giờ, tìm khắp hai bên Ngự Thuỷ kiều. Đang cúi người nín thở một lúc lâu, đột nhiên bị gọi một tiếng, hắn đứng lên quá đột ngột, liền chìm vào hôn mê.
Được thái y châm cứu rồi, hắn vẫn còn mê man, chỉ cảm thấy bên cạnh có tiếng người xôn xao, bèn cố gắng mở mắt. Xuyên qua một mảnh sương mù mịt mờ, chỉ có thể thấy vài bóng người mơ hồ, nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra Đạm Thai Nghi Long, lớn tiếng nói: “Ta không… Không tìm được…”
Tiếng nói đột nhiên im bặt, bởi vì trong nháy mắt hắn bỗng thấy rõ ngọc bội đang đeo trước ngực Đạm Thai Nghi Long.
Hắn vỗ mạnh lên đầu mình, lại chăm chú nhìn, ngọc bội kia vẫn ở nơi ấy, không phải là ảo giác của hắn. Ánh mặt trời chiếu vào, nó toả ra màu sắc trong suốt lạ thường.
Chu Cảnh Hiên đột nhiên cảm thấy ánh sáng kia thật chói mắt, đầu óc lại choáng váng, lần thứ hai hắn rơi vào bóng tối.
“Hắn lại làm sao vậy?” Hoàng đế nhíu mày, theo như ông thấy, Chu Cảnh Hiên toàn thân ướt sũng, đầu tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt như quỷ, tình hình thật sự là không ổn chút nào.
Thái y khom người tấu: “Bẩm hoàng thượng. Chu tướng quân chỉ bị kiệt sức quá độ, thân thể suy yếu, trong lòng lại có một luồng cấp hoả tích tụ chưa tan, nên mới lại té xỉu. Chỉ cần cẩn thận điều dưỡng mấy ngày, thân thể tuyệt đối không còn gì đáng lo nữa.”
Hoàng đế gật đầu, xoay người hỏi Đạm Thai Nghi Long: “Hắn vừa rồi nói cái gì không tìm được?”
Đạm Thai Nghi Long chỉ sợ Chu Cảnh Hiên không ngất đi thôi, một khi hắn đã ngất xỉu rồi, y có thể tùy ý bịa đặt một lời nói dối, lập tức thưa: “Nhi thần nghĩ, Chu tướng quân tối qua cứ nhắc đi nhắc lại chuyện vô ý đánh mất bảo vật gia truyền, có lẽ là đi tìm thứ này.”
“Có mỗi mình hắn thì phải tìm tới khi nào chứ? Phái nhiều người đi tìm cẩn thận, trẫm không tin tìm không được.”
“Vâng, nhi thần đã hiểu.”
Thấy cuối cùng cũng giấu diếm được rồi, Đạm Thai Nghi Long thở phào một tiếng thật dài.
“Việc đó, ta không hề lừa ngươi, ngọc bội kia quả thực đã bị đánh mất, có điều một cung nữ đã nhặt được, lúc ta trở lại Diệp Hoa các mới biết việc này. Ta vốn muốn sai người đi báo cho ngươi, thế nhưng thái phó tới, còn nói muốn kiểm tra ta về Tứ thư, ta lo lắng quá nên quên mất chuyện của ngươi. Này, ta nói nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc có nghe không hả?”
Chu Cảnh Hiên nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói: “Ta nghe rồi.” Thanh âm cũng giống như vẻ mặt hắn, không hề thay đổi.
Đạm Thai Nghi Long có phần chán nản. Trước khi đến, y đã luyện tập rất nhiều trong tưởng tượng, đối phương sẽ chất vấn ra sao, bản thân sẽ phản bác thế nào. Tin chắc đã chuẩn bị lời nói dối vô cùng chặt chẽ rồi, y mới dám xuất hiện, nhưng không ngờ đối phương lại đờ ra như người chết thế này, khiến cho y toàn thân ngập tràn tinh thần hăng hái lại chả có đất dụng võ .
Bởi vì sự việc không như dự đoán, y cảm thấy thất vọng não nề, dường như không còn cách nào hoàn toàn nắm chắc cục diện trước mặt, khiến cho y trong lòng không khỏi lo sợ bất an. “Nói tóm lại, chuyện này đúng là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ tới.”
“Đúng vậy, là ngoài ý muốn, ngọc bội đã tìm thấy, thế nào cũng được.” Chu Cảnh Hiên khe khẽ phụ hoạ.
“Cho nên, việc này ngươi không cần nói với phụ hoàng ta.”
Chu Cảnh Hiên nở nụ cười: “Còn cái gì để nói sao?”
Một câu hỏi khiến Đạm Thai Nghi Long á khẩu vô ngôn, mãi mới thốt ra được: “Tóm lại, ngươi không nói là được rồi. Ta đi đây.” Y chạy như bay, gần như chạy trốn khỏi căn phòng. Không biết vì sao, rõ ràng sự tình đang phát triển như y mong muốn, nhưng y lại cảm thấy bất an, như là có gì đó rất bất thường, cái cảm giác không thể khống chế này khiến y cáu kỉnh không thôi.
“Ngươi đã biết rồi?” Bởi vì Đạm Thai Nghi Long hốt hoảng rời đi, cửa không đóng chặt, gió thổi qua liền hé mở, một bóng người đứng ở ngoài cửa.
Chu Cảnh Hiên thoáng cười khổ: “Ta mặc dù hơi ngu ngốc, thế nhưng cũng không ngốc đến mức bị người khác đùa giỡn mà cũng không biết. Hai lần đầu còn có thể nói là ngẫu nhiên, thế như đến lần thứ ba thụ thương, trong lòng ít nhiều cũng phải hiểu ra.”
“Vậy ngươi vẫn…”
“Lần này, ta cũng từng nghĩ, sẽ không phải là một kiểu trêu chọc mới chứ? Thế nhưng, thấy dáng vẻ y lo lắng bất lực, lòng ta lại dao động. Khi đó ta đã thầm nghĩ, ta thà bị y trêu chọc hàng nghìn hang vạn lần, cũng không muốn một lần sơ sẩy của ta khiến y bị thương tổn.
Người ngoài cửa trầm mặc một hồi, rồi thở dài một tiếng: “Si nhân!”
Chu Cảnh Hiên nhàn nhạt cười, nụ cười chưa dứt, hai giọt nước mắt đã lặng lẽ chảy ra, theo khoé mắt lăn xuống, biến mất không còn thấy nữa.