Editor: Hạ Hạ
15. Âm thanh bé gái chứa ý cười đầy vui vẻ, mắt to sáng lấp lánh nhìn hắn
Trường Minh Duyệt học là một ngôi trường có lịch sử lâu đời, năm nay vừa tròn một trăm năm thành lập, trường muốn tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi lớp đều phải có một tiết mục.
Lớp Thẩm Minh Duyệt chọn diễn kịch, nam chính đã được xác định là nam thần Chu Hạo đóng.
Chu Hạo kiêm luôn phần biên tập kịch bản, cho nên hỏi Thẩm Minh Duyệt có ý nguyện đóng vai nữ chính không.
Đồng Đồng biết Chu Hạo thích Thẩm Minh Duyệt, khóe miệng lộ ra ý cười ẩn ý, nhướng mày trêu chọc Thẩm Minh Duyệt, muốn nàng diễn vai nữ chính.
“Duyệt Duyệt của mình đẹp như tiểu tiên nữ vậy, nữ chính tất nhiên dành cho cậu!”
Thẩm Minh Duyệt xin miễn cho kẻ bất tài, xua tay nói với Chu Hạo, “Mình không được đâu, mình sẽ không diễn kịch.”
Hơn nữa nàng cũng không muốn làm trò trước mặt nhiều người ở trên sân khấu như vậy.
Đồng Đồng vẫn cố khuyên nàng, “Duyệt Duyệt, đi mà.”
Thẩm Minh Duyệt làm bộ cầm vương miện đội lên đầu Đồng Đồng, “Bổn tiên nữ quyết định nhường vai nữ chính cho cậu.”
Thấy nàng xác thật không muốn, Đồng Đồng không nói nữa, cúi đầu cười, “Tạ tiên nữ ban thưởng.”
Cuối cùng vai nữ chính chọn một nữ sinh khác trong lớp, nhưng chủ nhiệm lớp lại bắt buộc mỗi một học sinh đều phải tham dự, nên trong kịch bản phải dùng hết các vật trang trí để các bạn học sắm vai.
Vẻ mặt các bạn học cạn lời, thầy giáo đại nhân, chúng em nhìn bọn họ diễn cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng tùy ý lựa một vai vật trang trí, Thẩm Minh Duyệt chọn làm đèn bàn, Đồng Đồng chọn làm màn cửa.
Đồng Đồng bất lực, “Vì sao mình cảm thấy chúng ta không phải diễn kịch, mà là diễn hài kịch vậy?”
Thẩm Minh Duyệt dở khóc dở cười, “Đồng cảm.”
Bọn họ diễn tập vài lần, một đám người giả dạng thành đĩa, đường đi, ghế dựa, cái bàn, cửa sổ, cửa lớn,...
Mọi người sôi nổi cười lăn cười bò, rốt cuộc không dễ dàng gì mới nhìn thuận mắt các đồ vật cổ quái hiếm lạ, cố nhịn cười.
Ngày kỷ niệm thành lập trường cũng là ngày phụ huynh có thể tới xem, Đồng Đồng mời Đồng Chung Lâm và Lê Thấm tới xem cô diễn kịch, Đồng Chung Lâm và Lê Thấm hỏi cô diễn nhân vật gì, Đồng Đồng cười hì hì, vẻ mặt thần bí, nói đến lúc đó hai người tới xem sẽ biết.
Thẩm Minh Duyệt lại không muốn cho chú Lục nhìn nàng đội đèn bàn trên đỉnh đầu đứng trên sân khấu.
Tuy rằng Thẩm Minh Duyệt không đáp ứng diễn vai nữ chính, nhưng Chu Hạo vẫn cố lấy lý do sứt sẹo hướng dẫn chỉ đạo một cái đèn bàn diễn thế nào để tiếp cận nàng, Thẩm Minh Duyệt rất khách khí nói không cần, mình biết rõ phải diễn một cái đèn bàn như thế nào, không bằng cậu qua dạy cho Đồng Đồng diễn vai một cái màn cửa như thế nào cho đúng đi.
Đồng Đồng ở một bên không nói chuyện, nằm không cũng trúng đạn.
Thẩm Minh Duyệt từ cổng trường đi ra liền thấy xe của Lục Hoài Dữ, trong lòng hệt như xổ ra một con chim nhỏ nhảy nhót, chào tạm biệt Đồng Đồng và Chu Hạo sau đó liền chạy tới.
Chu Hạo còn chưa kịp nói xong hai câu với nàng, nàng bỗng nhiên lại nói tạm biệt với hắn.
Đồng Đồng vỗ vỗ bả vai Chu Hạo, “Bạn học Chu Hạo, gánh thì nặng mà đường thì xa!”
Cửa xe sau được người ngồi trong mở ra, một người đàn ông với thân hình cao dài, khí chất nho nhã bước ra, hắn nhàn hạ đứng yên, đôi mắt nhìn nàng.
Thẩm Minh Duyệt vốn muốn khống chế bước chân của mình, liều mạng nhắc nhở bản thân rụt rè, nhưng tâm lại tự có chủ trương, cầm lòng không được nện bước nhanh hơn chạy tới bên hắn.
“Chú, sao lại tới đây?”
Âm thanh bé gái chứa ý cười đầy vui vẻ, mắt to sáng lấp lánh nhìn hắn.
Lục Hoài Dữ hơi cong khóe miệng, “Tới đón Duyệt Duyệt tan học về nhà.”
Bé gái mím miệng cười, đôi mắt càng sáng rỡ.
————————
Ngày thành lập trường cũng là ngày Đồng Chung Lâm gặp lại Lục Hoài Dữ, “Lục tổng.”
Lục Hoài Dữ khách khí cười, “Đồng tổng, anh cũng tới à.”
“Tới xem Đồng Đồng nhà tôi biểu diễn, còn đây là vợ tôi.” Đồng Chung Lâm kéo cánh tay Lê Thấm đang rúc người bên cạnh ông ra giới thiệu.
Lục Hoài Dữ lần trước đi tham dự hôn lễ của bọn họ đã gặp qua vị phu nhân mới này, nhìn diện mạo liền biết còn rất nhỏ, hiện tại buộc tóc đuôi ngựa càng thêm trẻ tuổi, đứng chung một chỗ với Đồng Chung Lâm, người khác không biết còn tưởng rằng là con gái của ông ta.
Hắn so với cô gái nhỏ lớn hơn không sai biệt lắm mười tám tuổi, khi đứng chung một chỗ với cô gái nhỏ khiến người khác luôn cho rằng bọn họ là cha con.
Lục Hoài Dữ không nhịn được sờ sờ mặt, hắn lớn lên không già đến vậy chứ.
Lục Hoài Dữ được hiệu trưởng mời tới, hắn cũng không biết Thẩm Minh Duyệt sẽ lên sân khấu biểu diễn, đến khi nhìn thấy trên sân khấu có một cô bé đội một cái đèn bàn trên đỉnh đầu, không khỏi trố mắt một chút.
Thẩm Minh Duyệt không thể tưởng tượng được chú đang ngồi bên cạnh hiệu trưởng, lại còn phát hiện ra nàng, tức khắc cảm thấy mất mặt muốn chết, bị chú nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc hiện giờ của nàng.
Vì đóng vai một đồ vật nên trên mặt không thể có cảm xúc hay động đậy, cho nên Thẩm Minh Duyệt có muốn quay đầu cũng không được.
Vì sao không hề nghe chú nói qua hắn sẽ tới trường nàng nhân ngày kỷ niệm thành lập trường, nếu biết trước hắn tới, nàng sẽ kiên quyết không diễn vai cái đèn bàn ngu ngốc này, đáp ứng Chu Hạo diễn vai nữ chính xinh đẹp kiêu kì.
Đến khi một nhóm bạn mang trên đầu các loại đồ vật trang trí kỳ kỳ quái quái, các bạn học khác và phụ huynh dưới khán đài lập tức sôi nổi cười to không ngừng, ai nấy cũng lấy di động ra để quay hoặc chụp.
Ha ha, thật sự giống Đồng Đồng nói diễn thành hài kịch.
Lục Hoài Dữ cũng cảm thấy vui nên mỉm cười, cầm di động chụp cô gái nhỏ một tấm.
Cô gái nhỏ chuẩn xác nhìn thẳng vào màn hình, khuôn mặt nhỏ bên trong di động sắp khóc, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Vì sao lại cảm thấy cái đèn bàn này so trên với nữ chính trên sân khấu xinh đẹp hơn rất nhiều.
Ý cười trên mặt Lục Hoài Dữ càng ngày càng đậm, hiệu trưởng ngồi bên cạnh trông thấy được, lập tức biết rằng phải bầu cho tiết mục biểu diễn của lớp Thẩm Minh Duyệt đạt giải tiết mục hay nhất.
Sau khi kết thúc, Đồng Chung Lâm nói mời đi ăn cơm, lần trước ông ấy có nói quá, lần này hiếm khi có được cơ hội.
Đồng Đồng và Thẩm Minh Duyệt thay quần áo xong, Đồng Đồng nói: “Duyệt Duyệt, cậu không biết mình phải nhịn cười đến mức đau khổ thế nào đâu.”
“Mình cảm thấy mất mặt muốn chết, Đồng Đồng cậu còn mời ba ba đến đây xem.”
“Ha ha ha, ba mình ở dưới khán đài còn trợn tròn mắt kìa.”
Đồng Đồng nhìn thấy Đồng Chung Lâm và Lê Thấm chờ ở bên kia vẫy bọn họ chạy qua, “Ba, chị Thấm.”
Thẩm Minh Duyệt cũng nhìn thấy
Lục Hoài Dữ, có chút muốn che mặt chạy trốn, lại thoáng nhìn thấy hắn vươn tay ra, cuối cùng chậm rì rì đi qua đó dắt lấy.
Giọng điệu Thẩm Minh Duyệt uể oải, “Chú.”
“Duyệt Duyệt đóng đèn bàn trông thật đáng yêu.”
Thẩm Minh Duyệt muốn khóc đến nơi, “Chú sao không nói với em là chú sẽ tới, nếu biết chú tới, em tuyệt đối sẽ không diễn vai đèn bàn đâu, xấu muốn chết.”
Lục Hoài Dữ vui vẻ cười sờ sờ đầu nàng, “Duyệt Duyệt lớn lên xinh đẹp, diễn cái gì cũng trông rất đáng yêu.”
Bé gái nghe thấy những lời này của hắn thì đỏ mặt, trong lòng rốt cuộc cảm thấy cũng không mất mặt đến vậy.
Đồng Đồng nắm tay Lê Thấm giới thiệu với Thẩm Minh Duyệt, “Duyệt Duyệt, đây là mẹ của mình.”
Lê Thấm cốc đầu Đồng Đồng, “Đồng Đồng, con đừng gọi mẹ là mẹ, gọi nghe như vẻ già lắm rồi.”
Đồng Đồng cười hì hì, nghịch ngợm le lưỡi.
Lê Thấm nở nụ cười thân thiết với Thẩm Minh Duyệt, “Em chắc là Duyệt Duyệt ngồi cùng bàn với Đồng Đồng ha, lớn lên thật xinh đẹp, gọi chị là chị Thấm được rồi.”
Thẩm Minh Duyệt cười ngại ngùng gọi, “Chị Thấm.”
Lê Thấm tất nhiên cũng thấy nàng và Lục tổng nắm tay nhau, Lê Thấm không giống với Đồng Đồng ngây thơ nghĩ rằng hắn là chú của Thẩm Minh Duyệt, vì cô cũng là người từng trải, chỉ vừa thấy qua liền biết quan hệ giữa hai người bọn họ là gì.
Đồng Chung Lâm lúc này xem như cũng hiểu rõ, phiền hắn lúc trước còn tưởng rằng bé gái này là con gái riêng của Lục tổng.
Lục Hoài Dữ trước nay không nghĩ tới việc phải kiêng kị gì trước mặt người ngoài, lấy địa vị của hắn, chỉ có người khác muốn nói cái gì cũng phải ước chừng một chút bản thân có đủ can đảm để nói ra hay không thôi.