Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài

Chương 1: Chương 1




1. Cô bé, hôn không phải như vậy đâu

Phòng vip của khách sạn được trang hoàng xa hoa, đèn bàn bằng thủy tinh chiếu xạ lớn, rơi rụng trên sàn nhà tạo nên một vòng ánh sáng màu vàng ấm áp.

Thẩm Minh Duyệt nhìn vòng sáng phát ngốc, ngón tay khẩn trương nắm chặt mép giường, đến các khớp xương cũng trở nên trắng bệch, khăn trải giường bị nàng vò thành một đống.

Nào còn biện pháp khác cho hai mẹ con nàng, dù sao cũng đã cùng đường, nàng trừ bỏ mẹ rốt cuộc cũng không còn gì để mất nữa, tấm màng kia là vật hữu dụng duy nhất không phải sao.

Thẩm Minh Duyệt không cảm thấy tấm màng có gì quan trọng, có thể sử dụng nó đổi lấy mười vạn, nàng ngược lại cảm thấy chính mình được lời.

Hai mẹ con nàng còn nợ viện phí chưa trả hết, đã bị thúc giục vài lần, nếu không giao cũng chỉ có thể dừng trị liệu, cuộc trị liệu thứ hai của mẹ nàng cũng phải dùng đến tiền.

Lúc Thẩm Minh Duyệt còn đang miên man suy nghĩ, cánh cửa lách cách một tiếng, có người bước vào, Thẩm Minh Duyệt hoảng loạn ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, từ bóng tối đi ra, người đàn ông nện từng bước kiên định, bình tĩnh.

Bóng tối rọi vào trên người hắn, khuôn mặt mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị và một đôi môi mỏng.

Hô hấp của Thẩm Minh Duyệt cứng lại, vội vàng đứng lên, tầm mắt không dám tiếp xúc với hắn, cúi đầu khẩn trương nói, “Anh anh..... “

Lục Hoài Dữ thấy một bé gái ngồi trên giường, hơi hơi sửng sốt giây lát thì hiểu được chuyện gì đang diễn ra, cũng quá nhỏ rồi, đối phương tìm người cho hắn thế nào đây, nhìn ra còn chưa thành niên, so với cháu trai Ninh Viễn có khi còn nhỏ hơn, hắn đối với loại hình bé gái này không có hứng thú.

Nhưng mà gương mặt kia lớn lên thật xinh đẹp, nàng cúi đầu xuống, mí mắt hơi rũ, lông mi run run, gương mặt phấn mềm không trang điểm, lung linh tươi mới giống như một quả đào ngọt mọng nước.

Lục Hoài Dữ cởi áo khoác móc lên trên giá treo, ngón tay thon dài thong thả ung dung cởi cà vạt nói: “Em còn quá nhỏ.”

Thẩm Minh Duyệt khẩn trương nắm chặt góc áo, nàng đã tắm sạch sẽ trước ở nhà, bên kia người ta nói hắn yêu sạch sẽ, không thích trang điểm phấn son, vốn dĩ nàng cũng không định trang điểm, một bộ váy liền màu trắng mặc trên người là quà sinh nhật ông ngoại đưa năm kia.

Nghe thấy hắn nói, nàng vội vàng đáp, “Năm nay em đã mười tám tuổi, không còn nhỏ đâu ạ.”

Kỳ thật còn kém nửa năm nữa mới mười tám tuổi, Thẩm Minh Duyệt bởi vì nói dối cho nên gương mặt chột dạ đến đỏ bừng, đôi mắt không dám đối diện với hắn, một luồng khí lạnh của người đàn ông thổi đến, bị hắn liếc mắt một cái mà Thẩm Minh Duyệt liền cảm thấy lời nói dối của mình ở trong đáy mắt hắn không có chỗ nào che giấu.

Sợ hắn đuổi nàng đi, mà mẹ hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện, mỗi ngày tiền viện phí khổng lồ khiến nàng vô lực gánh vác.

Bên kia nói muốn tìm một xử nữ trẻ để hiếu kính nhân vật lớn, chỉ cần nàng có thể làm hắn vừa lòng, sẽ cấp thêm cho nàng mười vạn, cộng lại liền có hai mươi vạn, số tiền này đủ cho hai mẹ con nàng trụ được một đoạn thời gian.

Kỳ thật hiện tại xử nữ không khó tìm, nhưng mà bọn họ thông qua nhiều con đường nghe được, nhân vật lớn không phải một sắc lang bụng đói ăn quàng, phẩm vị yêu cầu thật sự cao, dung chi tục phấn chỉ sợ làm bẩn mắt hắn, đừng đến lúc đó lấy lòng không thành lại còn chọc giận hắn.

Lục Hoài Dữ ngồi trên ghế sô pha bằng da cao cấp, cởi bỏ hai chiếc cúc trên áo sơ mi, niết niết mũi, tay kia cởi đồng hồ trên cổ tay ra, hôm nay hắn xã giao một ngày, hiện tại mệt đến mức chỉ muốn tắm rửa một cái sau đó ngủ.

Đôi mắt cũng không thèm nhìn tới nàng, vẫy vẫy tay, “Về nhà đi, đừng làm người trong nhà lo lắng.”

Hắn nghĩ nàng có lẽ là một thiếu nữ vô tri, không biết thế đạo sâu cạn, nông nổi muốn chơi đùa.

Tay Thẩm Minh Duyệt run rẩy kéo khóa váy liền áo của mình xuống, đem thân thể thiếu nữ vừa mới phát dục bại lộ trước mặt người đàn ông.

Nàng run rẩy nhẹ nhàng nói, “Em không còn nhỏ nữa.”

Lục Hoài Dữ nghe thấy một trận âm thanh sột sột soạt soạt thì giương mắt, liền thấy thân thể trắng nõn non nớt của cô bé, tay nàng khẩn trương nắm thành nắm rũ bên người, váy trên người rơi xuống mặt đất.

Ánh đèn nhu hòa trong phòng bao phủ nàng, nàng giống nụ hoa sắp bung nở, kiều kiều nho nhỏ nhu nhu nhược nhược ở trong gió run rẩy.

Nơi đó thì ra cũng không quá nhỏ, bộ ngực vừa mới phát dục giống hai quả đào mềm mềm ngây ngô, đầu vú thì màu phấn hoa đào, trên người thiếu nữ không có một chút thịt thừa, eo nhỏ tinh tế, hai cái đùi thẳng tắp thon dài.

Phía dưới thế nhưng không có một tí lông, không biết nàng còn chưa mọc lông hay là trời sinh trơn láng, gắt gao kẹp nụ hoa no đủ phấn phấn, mơ hồ nhìn thấy tế phùng, dáng người này trong mắt hắn khi dã duyệt qua hết các loại phụ nữ không tính là nhất, nhưng vật kia của hắn vốn ngủ dưới háng thế nhưng cũng dần dần cứng rắn.

Một cô bé miệng còn hôi sữa, phát dục bất lương mà lại gợi lên dục vọng trong hắn.

Lục Hoài Dữ đỡ trán bất đắc dĩ cười, “Em lại đây.”

Thẩm Minh Duyệt âm thầm hít sâu một hơi, cố nén khẩn trương, đi đến gần người đàn ông ngồi trên sô pha, cách hắn còn hai bước chân thù dừng bước.

Nàng chưa bao giờ thử qua cả người trần trụi đứng trước mặt một người đàn ông, đem tôn nghiêm cùng nguyên tắc của chính mình đều bỏ đi, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã cùng khổ sở, gương mặt như bị thiêu đến nóng rát.

Đuôi mắt Lục Hoài Dữ nhìn thấy tay cô bé để sau nắm thành nắm, còn đang run rẩy.

“Em sợ vậy à?”

Thẩm Minh Duyệt vội vàng xua tay, “Không, không phải, em chỉ khẩn trương.”

Nói xong quỳ gối bên chân người đàn ông, nâng lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, “Cầu xin anh, đừng đuổi em đi.”

Môi cô bé trở nên trắng bệch, một đôi mắt to trong trẻo kinh hoàng không giấu được, tay nhỏ lôi kéo ống quần hắn.

Lục Hoài Dữ bế cô bé ngồi dưới đất đi lên trên giường.

“Trên mặt đất lạnh, đừng ngồi dưới đất.”

Hắn nói ngồi dưới đất, không có nói quỳ.

Thẩm Minh Duyệt đột nhiên bị người đàn ông bế lên nên kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn sợ ngã xuống, như vậy khiến cho hai bầu vú nhỏ gom thành một đoàn trắng nõn, rãnh vú trung gian hiện rõ ràng.

Bé gái này thật nhẹ nha, trách không được vú nhỏ như vậy, về sau ăn nhiều có lẽ sẽ thêm được chút thịt đi, Lục Hoài Dữ nhẹ nhàng ôm nàng đi đến mép giường.

Buông nàng xuống, hai tay cô bé còn ôm cổ hắn chưa buông ra, miệng Lục Hoài Dữ mới vừa mở, lời còn chưa nói ra, đã bị một vật mềm mại ướt át dán vào môi hắn, ý định lấp kín lời nói của hắn.

Lục Hoài Dữ nhướng mày, không động đậy, bị động để cô bé trúc trắc hôn hắn, nàng thực khẩn trương, môi đều phát run, nàng cũng không hiểu, cứ như vậy dán sát hắn trong chốc lát rồi lui về phía sau.

Thẩm Minh Duyệt cắn môi dưới nói, “Em em em......”

Lục Hoài Dữ bị bộ dáng khẩn trương nói lắp của nàng chọc cười.

“Cô bé, hôn không phải như vậy đâu.”

Thẩm Minh Duyệt ngơ ngốc “A......” một tiếng.

Sau đó miệng nhỏ vừa mở ra bị người đàn ông bỗng nhiên xâm lấn, Thẩm Minh Duyệt bị nụ hôn đột nhiên này dọa đến trốn về sau, người đàn ông liền đè lại cái đầu muốn né tránh.

Đầu lưỡi của hắn càn quét trong cái miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi hắn nóng bỏng hữu lực, đầu lưỡi Thẩm Minh Duyệt vô tình đụng phải liền bị nóng đến run run, đầu lưỡi nhỏ lạnh run vội vàng trốn ra sau không dám chạm vào cái lưỡi của người đàn ông, nhưng nơi nào trốn được, đầu lưỡi nhỏ thơm mềm bị hắn quấn lấy mút vào.

Miệng bị bắt mở đến lớn nhất, người đàn ông tùy ý tàn sát bừa bãi công phạt cái miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi bị hắn ăn đến tê dại, thở dốc nặng nhọc, cô bé lần đầu tiên biết mùi vị hôn môi, đầu óc quay cuồng không đủ dưỡng khí, bị người đàn ông hôn đến toàn thân nhũn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.