Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 24: Chương 24: Đánh đêm




Hắn không trả lời, ngược lại nói: “Tiểu Thanh Hoằng, người ngươi nhìn trúng không phải Lâm Phóng mà là Tương Định, người vẫn đi bên cạnh Lâm Phóng đúng không?”

Ta ngẩn ngơ.

Hắn nhợt nhạt cười: “Đêm đó ngươi có biết ngươi nhìn hắn bao nhiêu lần. Tiểu Thanh Hoằng, ngươi thực sự làm tổn thương lòng ta a!”

Ta không biết nói cái gì cho tốt, bộ dáng của hắn lúc này, không giống lúc bình thường phóng đãng, không theo khuân phép, thật giống như một ca ca thân thiết.

“Tử Tô dường như không thích nói chuyện?” Chu Bác ngó nhìn Hoắc Dương vẫn đứng một bên.

Hoắc Dương nhìn hắn một cái, đáp: “Đúng vậy.”

Ta kéo kéo tay áo Hoắc Dương, nói: “Là hắn thẹn thùng.”

Hoắc Dương rất biết cách phối hợp mặt đỏ lên.

Chu Bác lớn cười không thôi.

“Đáng tiếc……” Chu Bác thở dài.

“Đáng tiếc cái gì?” Ta truy hỏi.

“Đáng tiếc các ngươi, không phải người của ta.” Chu Bác nói,“Tiểu thanh hoằng, hay là thay đổi chủ ý đi theo ta?”

Ta lắc đầu: “Ngươi nhìn không dễ nhìn như Tương Định.”

“Phải không?” Hắn nhìn mây trắng trên bầu trời: “Nhưng có người từng nói….. Ta là nam tử sinh ra dễ nhìn nhất.”

“Nàng là ai?”

Hắn cười: “Nàng đã chết.”

Ta nghẹn lời.

“Tiểu Thanh Hoằng, đáp ứng với ta một việc.” Chu Bác nói: “Các ngươi đi đi, nói cho Lâm Phóng, dẫn theo tất cả thế lực của hắn, rời khỏi Giang Châu này.”

Hắn ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta: “Như vậy, đối với mọi người đều tốt. Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”

Ta cùng Hoắc Dương liếc nhau, nói: “Đã như vậy, ngày mai chúng ta liền cáo từ, đa tạ Chu công tử những ngày gần đây thịnh tình khoản đãi.”

——————

Ngồi ở trên xe ngựa từ từ mà đi.

Ta vén màn lên, xa xa trông thấy một bóng người đang dừng chân trước cửa.

“Chu công tử, quản gia của ngươi đã trở về.” Ta nói.

Chu Bác nhoài người ra bên ngoài cửa sổ, lại không cẩn thận đụng đổ vò rượu, rõ ràng đó là Trúc Diệp Thanh hai mươi năm!

Trên thân ba người chúng ta lập tức tràn đầy mùi rượu.

“Hư hỏng! Rượu này thật sự rất quý!” Chu Bác xấu xa cười nói,“Nếu quản gia hỏi, chỉ nói chúng ta đã uống hết ……”

Chúng ta gật gật đầu, lúc này hắn giống như một đứa trẻ, rất sợ quản gia quản thúc.

Xuống xe.

Quản gia nhắc lên tay áo: “Chủ thượng hôm nay thật có hứng thú.”

Chu Bác cười ha ha: “Đúng vậy. Hôm nay phong cảnh Xích Châu Phong xinh đẹp tuyệt vời, ba người chúng ta đã uống hết một vò Trúc Diệp Thanh. Lão Bùi, ngày mai chuẩn bị thêm hai vò lớn nữa.”

Quản gia vui vẻ nhận mệnh, lại nói: “Chủ thượng hôm nay đi không dẫn theo thị thiếp, các nàng ở trong phủ đang khóc lóc không ngừng.”

Ta vội nói: “Là chúng ta không phải. Tử Tô chê nữ nhân quá ồn ào, Chu công tử mới không dẫn các nàng theo.”

Hoắc Dương đứng bên hừ một tiếng.

Chu Bác liếc nhìn chúng ta, không lên tiếng.

Đến Chu phủ.

Ta nhìn bóng lưng lão quản gia, khả nghi trong lòng càng ngày càng dâng cao.

Lúc đi qua hoa viên, người trồng hoa lần trước đang đứng thẳng, liếc nhìn chúng ta.

Ta cười cười với hắn.

“Đêm nay……” Ta nhìn về hướng hắn lắp bắp khẩu hình miệng.

Hắn bình thản không có biểu hiện gì lạ trên mặt, nhưng hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại.

Một đêm cuối cùng tại Chu phủ, nếu như chúng ta vẫn nghĩ đến chuyện đi ngủ thì đúng thực là một đôi thầy trò ngu ngốc.

Nhưng mấy ngày nay, có lẽ là bởi vì ít luyện công, tinh thần ta không tốt được như trước kia.

Chưa đến canh hai, ta đã ngáp ngắn ngáp dài.

Hoắc Dương cũng ở tại gian phòng của ta, dứt khoát ngồi xuống, đánh quyền.

Đúng là tiểu hài tử.

“Đồ nhi, ngươi nói ngày mai chúng ta rời đi có thể thuận lợi sao?”

“Không biết.”

“Đồ nhi, mấy ngày nay, ta phát hiện Chu Bác rất hay lộ ra thói quen của người Triệu. Ngươi nói hắn rốt cuộc là ai?”

“Không biết.”

“Thế theo ngươi Chu Bác thực sự ở nơi nào?”

“Đoán chừng là đã chết.”

“Đồ nhi, ta thấy lão quản gia kia mới là chủ nhân thực sự.”

“Ừ.”

“Tộc người Tiên Bi này ẩn núp tại Giang Châu, thực là khiến người ta lo sợ!” Ta nhìn bóng đêm đen thẫm ngoài cửa sổ: “Ngày mai chúng ta rời khỏi đây, cùng mọi người tụ lại từ từ trao đổi sau!”

Một mảnh yên tĩnh.

Hoắc Dương bỗng nhiên cúi người, thổi tắt đèn. Ẩn vào góc khuất.

Bóng đêm đen thẫm, đưa tay không thấy được năm ngón.

Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, dưới ánh trăng thê lương, một cái bóng đen đẩy cửa vào, trên lưng dường như còn mang theo một túi đồ vật.

“Tiểu Thanh Hoằng…… Tiểu Thanh Hoằng……” Chu Bác nhẹ nhàng gọi ta.

“Ừ……” Ta ngồi xuống: “Chu công tử, có chuyện gì?”

“Mau đi theo ta……”

Ta ho khan một tiếng, Hoắc Dương lập tức bước tới đây, Chu Bác duỗi tay muốn chắn, ta xoay thân đến phía sau, dao găm đặt trên cổ hắn.

Hoắc Dương châm đèn.

“Các ngươi đây là ý gì?” Chu Bác cười khổ nói,“Ta nếu có ác ý, các ngươi sớm đã chết không toàn thây.”

Hắn gỡ từ trên lưng xuống một cái bao tải to, trong bao tải, có hai cỗ thi thể, một nam một nữ, xem thân hình cùng ta và Hoắc Dương không khác biệt nhiều.

“Kim thiền thoát xác*?” Ta thăm hỏi.

*Kim thiền thoát xác: là kế ve sầu thoát xác trong 36 kế, ý chỉ dùng mưu kế trốn thoát mà không bị phát hiện.u

“Chớ có hỏi nhiều.” Chu Bác nói,“Các ngươi trước đó vài ngày uống Trúc Diệp Thanh, trong người đã mang độc. Rời khỏi nơi này nhanh chóng tìm người giải độc đi. Hai thi thể này cũng là do ăn độc dược đấy quá liều mà chết, các ngươi mau đem y phục đổi cho bọn họ.”

“Chu công tử……”

Hắn cười khổ nói “Đáng tiếc là lão cáo già ấy trở về quá sớm. Tối nay không đi, ngày mai các ngươi sẽ sống không bằng chết.”

Chúng ta men theo hành lang uốn khúc tối đen nhẹ nhàng đi.

Đến cửa sau Chu phủ.

“Đi nhanh!”

“Chu công tử!” Ta vội nói, “Ơn cứu mạng, suốt đời khó quên. Chỉ là trên thân ngươi cũng trúng độc……”

Hắn khe khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Đa tạ tiểu Thanh Hoằng quan tâm, độc này thương không được ta.”

Ta gật gật đầu, tuy rằng nghi ngờ đầy bụng nhưng trực giác lại biết, Chu Bác là vì tốt cho chúng ta.

Hoắc Dương nhẹ nhàng đẩy ra cửa sau.

Ngoài cửa, trong bóng đêm tối đen đã đứng sẵn mấy người.

Đèn đuốc rất nhanh được thắp sáng toàn bộ, cửa sau Chu phủ bỗng nhiên sáng ngời.

Lão quản gia từ trong mấy người kia đi ra, lưng không còn còng nữa, cao giọng: “Như thế nào, chủ thượng hơn nửa đêm còn muốn dẫn hai vị quý khách đi đâu?”

“Đi gặp mẹ ngươi!” Hoắc Dương trước giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên mắng ra tiếng.

Quản gia nhíu mày, dường như không ngờ đến “Ôn Hựu” luôn luôn trầm mặc lại đột nhiên thô tục như thế.

Ta cười ha ha vỗ tay, không hổ là đồ nhi của ta.

Trong lòng ta đã sớm nhận định quản gia sau lưng cường ép Chu Bác này không phải người tốt. Giờ phút này trên miệng Hoắc Dương chiếm tiện nghi, tâm tình thực sự rất vui sướng.

“Chủ thượng chẳng lẽ quên thân phận của mình rồi sao?” Quản gia nói, phía sau hắn mọi người đều ào ào rút ra đao kiếm.

Chu Bác vẫn bình tĩnh, nói: “Lão Bùi, bọn hắn là người của Lâm Phóng, tội gì cùng tất cả võ lâm Giang Đông đối địch?”

Lão Bùi cười lạnh một tiếng: “Vì Lâm Phóng coi trọng hai người này thế nên ta muốn nạp cho chính mình dùng. Ngươi biết rõ ta đi Kiến Khang là đi lấy Thông Thiên cổ, thật vất vả mới đến được tay, đêm nay ngươi còn muốn thả bọn họ đi?!”

Ta hoảng sợ kinh hãi, Thông Thiên cổ là Tây Vực chí độc cổ, bị hạ cổ nếu như không nghe mệnh lệnh chủ nhân, chủ nhân chỉ cần chích một giọt máu đưa vào miệng, sẽ hoàn toàn vô ý thức, giống như rối gỗ, chỉ biết giết chóc. Cho dù nghe mệnh lệnh của chủ nhân, cũng sẽ trước ba mươi tuổi, toàn thân thối rữa mà chết! Là một loại độc hại người vô cùng tàn nhẫn.

“Dưới giường trong phòng ta có mật đạo, các ngươi vào bên trong hãy phong kín!” Chu Bác đột nhiên tiến đến bên tai ta thấp giọng nói.

“Nói cái gì?” Lão Bùi cả giận nói.

Chu Bác cười ha ha, nói: “Ngươi không biết hôm nay ta vì sao muốn làm trái ý của người kia.” Chu Bác mắt sáng như đuốc nhìn mọi người trước mặt: “Bởi vì, Chu Bác ta sống cũng không được lâu, nhưng không muốn gây tai họa cho người của Lâm Phóng mà là tai họa cho các ngươi!”

“Láo xược! Ngươi quên thân phận chính mình sao?” Lão Bùi nói.

“Ta nhớ được, trước giờ luôn nhớ được.” Chu Bác nói,“Ta là người Triệu, một người Triệu đáng chết.”

“Đi!” Hoắc Dương túm ta, quay người đi về phía trong Chu phủ.

Trong bóng đêm chúng ta vội vàng đi, miễn cưỡng quay đầu, chỉ thấy Chu Bác tay áo chớp động ở cửa nhỏ, cửa “Phanh” một tiếng rồi khép kín.

Ngoài cửa tiếng động không dứt bên tai.

Rất nhanh, liền thấy mấy hắc y nhân ầm ĩ phóng qua tường, rơi xuống ở trong sân, phát lực hướng về phía chúng ta đuổi tới.

“Hoắc Dương, không thể để cho Chu Bác một người……” Ta hô.

“Chúng ta đi tìm viện binh.” Hoắc Dương đầu cũng không quay lại nói.

Chợt nghe “Oành –” một tiếng nổ.

Khói vàng bỗng nhiên từ trong nhà chính của Chu phủ bốc lên, ở trong không trung bắn lên một tia lửa cực sáng.

Ở ngay phía trên đỉnh đầu chúng ta, rồi biến mất.

Ta dừng bước: “Đã có viện binh. Không cần đi nữa, chúng ta đến cứu Chu Bác.”

Trong bóng đêm, một thân ảnh màu đen mạnh mẽ hướng về phía chúng ta chạy tới. Hai con mắt sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú, thần sắc lạnh lùng.

Hắn vọt tới bên cạnh, liếc nhìn ta, ánh mắt ấm áp.

Lòng ta nháy mắt bình yên trở lại, bên tai lại vang lên giọng nói của hắn: “Mọi chuyện có ta.”

Ta, Ôn Hựu, Hoắc Dương đều quay người, nhìn về phía đám hắc y nhân liên tục không ngừng bổ nhào đến đây.

Chỉ là ngoài cửa tiếng chém giết đã ngừng, Chu Bác sống chết chưa rõ.

Đêm đó, chúng ta chẳng hề biết, cùng chúng ta giao thủ là mười sáu cao thủ của Triệu quốc mà lão Bùi triệu tập tới.

Bọn hắn không hề thua kém hai mươi bốn môn hạ của Hạ Hầu sư phụ.

Cho nên một nén nhang sau đó, bên cạnh chúng ta đã ngã xuống năm sáu người, nhưng ba người chúng ta cũng bị trọng thương.

Ta có bảo giáp hộ thân, chỉ là xui xẻo trúng một đao ở vai phải, máu tươi đầm đìa; chân trái cũng bị trúng ám khí, ồ ồ chảy máu.

Ôn Hựu cùng Hoắc Dương cũng là toàn thân bị thương. Hơn nữa Hoắc Dương còn sử dụng đao pháp chán sống của hắn, toàn thân mấy vết đao, sâu đủ thấy xương.

Nhưng thân hắn đầy máu tươi cư nhiên còn cầm đao mà đứng, bộ dạng thật khủng bố.

Chúng ta ba người dần dần bị bức đến một tạo thành một vòng tròn, lưng tựa lưng mà đứng, phòng bị tập kích khắp nơi.

Hai mươi bốn vệ cùng mười sáu cao thủ lợi hại bởi vì không những bọn hắn mỗi người một cái võ công đều rất cao mà còn bởi vì bọn hắn phối hợp vô cùng tinh diệu.

Vô luận ngươi phòng bị bất kỳ chỗ nào, vẫn có người thừa lúc ngươi sơ hở công kích vào.

Chúng ta tổn thương, không thể gọi là không nghiêm trọng. Đối phương ngã xuống một người, trên thân chúng ta tất có một hai người bị chém thêm mấy nhát đao.

Nếu cứ như vậy chúng ta chỉ có một con đường chết.

“Đừng vội, cứu binh lập tức liền đến.” Ôn Hựu nói khẽ.

“Phải…… Ta cũng không muốn cùng ngươi làm uyên ương bỏ mạng.” Ta cười nói, vừa phá hủy ám khí vung tới đây.

“Tìm chết!” Một bên Hoắc Dương không né tránh ám khí, bị đánh trúng lồng ngực. Hắn giận tím mặt, bỗng nhiên tách khỏi chúng ta, một cây đao múa đến sấm sét vang dội, chém giết liên tục.

Đối phương lập tức ngã xuống hai người, Hoắc Dương lui trở về.

Đối phương còn lại tám chín người, bỗng nhiên bị điên cuồng của hắn đe dọa không dám tiến lên.

Ta cùng Ôn Hựu đều ngẩn người.

Thực là đứa bé ngoan.

Hai bên bỗng nhiên rơi vào thế trận giằng co.

Chợt nghe một giọng nói ôn hòa từ xa xa truyền tới: “Chu Bác, thế nhưng vận dụng đến mười sáu hộ vệ của Uy Vũ đường đối phó với người võ lâm Giang Đông ta sao?”

Ta đột nhiên nhiệt huyết sôi trào — minh chủ đại nhân rốt cục cũng tới.

Hắc y nhân trước mặt chúng ta ngẩn ngơ. Ôn Hựu nhẹ nhàng cầm lấy tay của ta.

Ta quay đầu, chỉ thấy nhóm sư huynh đệ vận trang phục võ sĩ màu đen, sắc mặt ai ai cũng nặng nề, nghiêm túc như nước, vội vàng chạy tới.

Bọn hắn rõ ràng chỉ có hai mươi người, lại cho người ta cảm giác bọn hắn giống như nước sông đen thẫm cuồn cuộn kéo tới, mang theo ánh đao sắc bén, không tiếng động mà tới.

Phía sau bọn họ, Lâm Phóng một thân quần áo trắng, nhẹ nhàng bước ra.

“Mười sáu hộ vệ của Uy Vũ đường, từ hôm nay có thể xoá tên trong võ lâm được rồi.” Giọng nói của hắn vốn mát lạnh nhu hòa như nước trong đêm giết chóc này lại khiến cho người ta vô cùng kinh sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.