Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 22: Chương 22: Mị Nô




Tiểu Lam chạy đến phía sau ta.

Bên trong phòng không có ghế dựa, trừ tấm thảm lông mềm mại chính phòng và một cái giường lớn. Ta đành phải đi qua, ngồi xuống trên tấm thảm đối diện Chu Bác.

Đang muốn mở miệng tỏ rõ thân phận, lại nghe hắn lờ đờ uể oải nói: “Lau mặt sạch rồi nói chuyện.”

Ta ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn, mới phát hiện phấn thoa trên mặt mình lấm tấm rơi trên tấm thảm.

Toát mồ hôi.

Một bàn tay như ngọc duỗi tới đây mang theo một cái khăn lông ướt: “Lau đi.”

Ta tiếp nhận lấy đem mặt lau sạch một phen.

Ngẩng đầu đem khăn trả lại hắn, hắn ngẩn người.

Ta còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một dòng lực đạo cực lớn, cánh tay hắn duỗi ra, không ngờ lại đem ta ôm vào lòng.

Tiểu Lam thét một tiếng chói tai. Toàn thân ta run lên.

Lại nghe thấy giọng nói biếng nhác vang lên trên đỉnh đầu: “Quả nhiên là tuyệt sắc. Không cần động, cứ như thế này nói chuyện.”

“Ngươi buông ra!” Ta giãy dụa, lại không dám dùng toàn lực, sợ đả thương đến hắn.

Hắn vẫn không nhúc nhích tí nào, đôi tay gắt gao vây lấy ta: “Nếu ngươi chịu an phận, ta còn có thể cùng ngươi nói chuyện của Lâm Phóng. Nếu không các ngươi như vậy liền cút đi.”

Ta bất động.

Tiểu Lam ai oán một tiếng: “Cô gia, Chiến gia có lỗi với người.”

Ta nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”

Hắn cúi đầu, đôi mắt đào hoa cười khiến cho hai con ngươi cũng lưu chuyển: “Mỹ nhân, tới tìm ta, không có một ai cam lòng giết ta.”

Ta lặng im.

“Bảo nàng đi ra.” Hắn bỗng nhiên ghé sát đến bên tai ta nói, hơi thở nóng nóng ngứa ngứa,“Bí mật của ta, không phải ai cũng có thể biết.”

Ta gật đầu, dù sao Tiểu Lam cũng không giúp đỡ được gì: “Tiểu Lam, em đi coi cửa.”

“Nàng kêu Tiểu Lam? Vậy còn ngươi? Lâm Phóng ở đâu có thể tìm tới một mỹ nhân như vậy giúp hắn?” Hắn cười nói.

Ta cắn răng nói: “Chu Bác, coi như ngươi muốn ôm ta nói chuyện, có thể hay không cho ta điều chỉnh tư thế một chút, như thế này nói chuyện rất phí sức!”

Ta nửa người trên ở trong lòng hắn, bị hắn ôm lấy, nửa người dưới vẫn ở trên mặt đất. Vừa mới lúc trước nhìn tư thế này của những nữ tử kia ta còn cho rằng rất thoải mái, hiện tại đổi thành chính mình, thân thể trở nên cứng ngắc khó chịu khỏi nói.

Hắn ngẩn người, lại cười.

“Tốt!” Hắn không để ý duỗi tay, đem ta nhắc lên, đặt ta ngồi ngay trước mặt hắn. Thân thể hắn cao lớn thon dài, cho dù ta ngồi trước mặt, một cánh tay hắn duỗi ra, vẫn ôm trọn ta trong lòng.

Khoảng cách…… Rất gần. Ta nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, con mắt như đào hoa, mi dài đi đến tóc mai. Tuy không xinh đẹp bằng Lâm Phóng, không tuấn tú như Ôn Hựu, nhưng so với bọn hắn lại càng thêm…… Phong lưu tùy ý?

“Ta là Chiến Thanh Hoằng.” Ta nói: “Lâm Phóng cho ta đến, hi vọng ngươi có thể cùng chúng ta nói chuyện. Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ hi vọng cùng ngươi hợp tác.”

Hắn cười nhạo một tiếng, nói: “Ta đã sớm nói qua, ta không có ý gì với võ lâm, các ngươi vì sao phải cưỡng cầu?”

Vị huynh đài này, trên tay ngươi là ba mươi lăm tiêu cục với thế lực hơn ngàn người, bảo người khác làm sao tin tưởng ngươi không còn mưu đồ? Hơn nữa Lâm Phóng, cũng tuyệt đối không yên tâm để một thế lực cường đại như thế sinh tồn ngay trên đất Giang Châu, cách Kiến Khang chỉ trăm dặm!

Trên mặt ta rất có thành ý nói: “Ngươi vì sao đã từ chối, chúng ta thật sự có thành ý. Nếu như ngươi cùng Lâm Phóng nói chuyện, có thể ngươi sẽ thay đổi. Lâm Phóng hắn thực là một minh chủ tốt. Cùng hắn hợp tác, đối với việc làm ăn sau này, địa vị của ngươi, chỉ có lợi không có hại.”

“Thành ý?” Hắn cười nhăn nhở, trên tay đột nhiên gắng sức, đem ta gục xuống trên thảm mềm mại.

Thân hắn thon dài thể áp chế ta, gương mặt cười mà như không ở bên trên mặt ta, cách xa nhau không đến vài tấc.

“Chiến Thanh Hoằng, bọn họ biết Chu mỗ thích mỹ nhân. Đưa ngươi tới, có phải là muốn biểu đạt thành ý?” Mặt hắn bỗng nhiên tới gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta: “Nếu là như vậy, Chu mỗ có thể có thể suy xét một chút về việc gặp Lâm Phóng.”

“Không, ngươi sai rồi.” Ta trấn định nhìn lại hắn: “Lâm Phóng tuyệt đối sẽ không dùng bất kỳ thuộc hạ để đi đổi lấy lợi ích. Phái ta tới, chỉ là hi vọng tỏ vẻ chúng ta cũng không ác ý. Hơn nữa, thuyền của ngươi không cho nam nhân đi lên.”

Hắn giật mình, bỗng nhiên cất tiếng cười to.

“Phải không? Chiến Thanh Hoằng, ta dường như vừa nghe qua một câu chuyện cười thú vị.” Hắn chậm rãi cúi xuống thân ta.

Hắn thật sự rất nặng, lực đạo lại lớn, ta nhất thời lại giãy thoát không được.

Trơ mắt nhìn đôi con ngươi đen nhánh tới gần.

Đôi con ngươi đen ấy bao hàm châm chọc, rồi lại dường như mang theo một chút hưng trí bừng bừng.

Hô hấp của ta tắc nghẽn.

Môi hắn nhẹ nhàng dán trên mặt ta, vừa khẽ chạm liền mở ra.

Lạnh buốt mà mềm mại, làm như muốn lưu lại ấn ký của hắn.

“Đi, nói cho Lâm Phóng, nếu hắn nhất định phải cưỡng cầu, ta đồng ý gặp hắn một lần.” Hắn buông ra ta, đứng thẳng lên,“Có điều là nếu như nghĩ muốn cùng ta hợp tác, trừ phi hắn đáp ứng, trước đưa ngươi cho ta.”

———————-

Bên trong đại sảnh, mấy người ngồi thẳng, yên tĩnh không tiếng động.

Lâm Phóng ánh mắt quét tới: “Hắn nói như vậy thật sao?”

Ta cùng Tiểu Lam gật đầu.

Ôn Hựu khoanh tay ngồi, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Phía sau Hoắc Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Ta có thể giết hắn.”

Lâm Phóng trầm ngâm không nói, dường như đang suy nghĩ kế sách ứng đối.

Tiểu Lam luôn dễ kích động: “Minh chủ, ngươi sẽ không thực đem tiểu thư nhà ta đưa cho Chu Bác chứ?”

Mọi người đều dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Tiểu Lam, nàng xấu hổ cúi đầu.

“Ý của ta là tương kế tựu kế, các ngươi nghĩ sao?” Lâm Phóng cười nói: “Ta sẽ gặp Chu Bác một lần.” Quay lại nhìn hướng Ôn Hựu: “Tử Tô ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đẩy Thanh Hoằng vào chỗ mạo hiểm.”

Ôn Hựu cười cười, coi như đó là hiển nhiên.

Mọi người một mảnh cười vang.

Ta xấu hổ chỉ biết nhìn chòng chọc mũi chân mình.

Lâm Phóng tiến hành bố trí rất nhiều, như thế… như vậy… như vậy…, bảo đảm chắc chắn không sơ hở.

Sau đó sai người đưa tấm thiệp cho Chu Bác.

Ta trở lại gian phòng, lập tức tắm gội.

Trên người vẫn còn hương vị đồ mi* trên thuyền hoa kia, thơm đến gay mũi.

*Đồ mi: tên một loại hoa.

Tiểu Lam cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

Ta thong thả chậm rãi tắm rửa, mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ, mới phủ thêm áo choàng.

“Thùng thùng –” Có người gõ cửa: “Thanh Hoằng, là ta.”

Ta vội vàng đem áo chòng thắt lại: “Vào đi.”

Phòng bên trong vẫn còn mờ mịt hơi nước. Ôn Hựu xuất hiện sau tầng tầng hơi nước, chậm rãi đi tới đối diện.

Hắn trầm mặt, nhíu mi hé miệng, bộ dạng như thể ta thiếu hắn một vạn lượng.

Nhưng chính là cái biểu hiện này của hắn lại vô cùng dễ nhìn.

Nhìn thấy bộ dạng của ta, hắn ngẩn người.

Ta có chút ngại ngùng, tóc vẫn ướt, rơi xuống đầu vai, cổ áo trường bào này cũng có chút lớn, cái cổ cảm thấy lành lạnh.

“Tử Tô, có chuyện gì?”

Mặt hắn nháy mắt lại trầm xuống: “Chu Bác hôn mặt của ngươi?”

Ta ngẩn ngơ, lại là Tiểu Lam miệng rộng……

Bắt gặp biểu tình của ta, trên mặt hắn nhất thời nổi lên sát ý rất lớn: “Đáng chết!”

“Vì sao mắng ta? Ta cũng là bị ép!” Ta tức giận nói: “Hơn nữa hắn chỉ nhẹ nhàng ở trên mặt ăn chùa một chút, liền rời khỏi.”

“Nha đầu, ta không phải nói ngươi!” Hắn ngồi xuống giường bên cạnh ta,“Ngươi nha đầu vụng về này.”

Đôi tay hắn nắm chặt bờ vai ta: “Hắn hôn nơi nào?”

Ta lòng đột nhảy dựng, chỉ chỉ gò má bên trái.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn liền sát lại, ta nhìn lông mi dài dài, run nhè nhẹ.

Nhẹ nhàng, môi hắn chậm rãi dán lên nơi hôm qua bị Chu Bác hôn, không giống với môi lạnh buốt của Chu Bác, môi hắn có chút ấm áp, động tác của hắn, dịu dàng vô cùng.

Mặt hắn nhẹ nhàng dính vào ta.

Ta có chút không khống chế được run rẩy, trong lòng chỗ nào đều muốn nhảy ra.

Cảm giác thật tốt…… vô cùng dễ chịu……

Đôi tay ta, nhẹ nhàng để ở trước ngực hắn. Hắn cảm thụ đến động tác của ta, đôi tay căng thẳng, ôm ta trong ngực.

Ta chỉ biết cúi đầu, đem mặt như lửa nóng chôn tại lồng ngực hắn.

Vòng tay hắn vững vàng như thế, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hắn hơi hơi run rẩy.

Còn có tim của hai chúng ta dường như đang đạp dồn dập.

“Ngửa mặt lên.” Giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Ta nhìn hắn, hai tròng mắt thâm trầm.

“Còn có chỗ nào?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Ta không phản ứng kịp, là hỏi Chu Bác còn hôn nơi nào nữa sao?

“Không có.” Ta vội nói.

“Còn có chỗ nào?” Hắn lại vẫn như cũ không khoan dung không buông tha, tra hỏi, có ý tứ gì, không tin tưởng ta sao?

“Không có!” Ta lắc đầu khẳng định.

Hắn liếc nhìn ta, cứ thế cúi đầu xuống.

“Còn có nơi này.” Hắn lại ở má phải ta hôn một chút.

“Nơi này.” Hắn ở trên trán hôn một chút.

“Nơi này.” Hắn ở chóp mũi hôn một chút.

Đột nhiên, thân thể của hắn hướng về phía ta ép tới. Ta toàn thân sớm đã trở nên mềm mại, bị hắn ép ở trên giường.

Hôm qua khi bị Chu Bác áp chế, ta tuy rằng khẩn trương, đầu óc lại trấn định tỉnh táo.

Nhưng hôm nay, vì sao trong đầu ta dường như toàn là hồ dán?

“Nơi này……” Ta trơ mắt nhìn đôi môi đỏ tươi của hắn trượt xuống dưới.

Nhẹ nhàng chụp lên môi ta.

Dịu dàng, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, tỏa ra khí nóng rực.

Toàn thân ta lại run lên, chỉ thấy cảm giác tê dại ấy từ môi truyền đến lồng ngực, đôi tay, hai chân.

Không thể nhúc nhích.

Hắn nhẹ nhàng liếm liếm môi ta, động tác ngừng ngừng chậm rãi.

Ngay sau đó, ta chỉ cảm thấy một thứ nóng ẩm, trượt vào miệng của ta.

Trằn trọc trăn trở còn có một chút quyết liệt.

Rất lâu sau khi ta đã thở hồng hộc, hắn mới buông ra.

Hắn ngẩng đầu, sát khí trên mặt đã sớm biến mất, chỉ là hai tròng mắt vẫn thâm trầm như cũ.

Ta bỗng nhiên phát giác, chẳng biết lúc nào, giữa hai chân hắn hình như có cái gì thô sáp nóng nóng, dán sát trên bắp đùi ta.

Tuy nói ta lần đầu tiên lưu lạc giang hồ, nhưng Tiểu Lam cũng đã tặng ta vài tiểu thuyết xuân cung.

Ta lập tức rõ ràng đó là cái gì.

Ta thực muốn đào cái hố vùi mình.

Lại nghe phía trên đỉnh đầu người ấy nghiêm túc nói: “Còn có nơi này.”

Mặt hắn lại áp xuống dưới.

Lần này là cái cổ.

Ngưa ngứa, khí nóng thở ra, miệng lại nhẹ nhàng mút vào.

Hắn thở dài một hơi.

“Nơi này.” Hắn hôn trên của bờ vai ta.

Hắn ở trên bả vai hôn đi hôn lại, mơ hồ có chút đau.

Ta nhìn hắn ở trên thân ta, mang theo một chút bá đạo, một tia đắc ý cùng một chút đè nén không được yêu thích: “Ngươi là người của ta.”

Ta sớm đã quên chính mình họ tên là gì, lúc này chỉ là vô ý thức cãi lại: “Ngươi cũng là người của ta!”

Vẻ tươi cười trên mặt hắn dần dần phóng đại.

Ánh mắt thật sâu hướng về ngực ta nhìn lại.

Ta bây giờ mới phát hiện áo choàng mình bị kéo hơn phân nửa, lộ ra bờ vai, vải trắng thắt ngực cũng lộ ra.

“A!” Ta một tiếng kinh hô, lại bị hắn duỗi tay bịt miệng.

Hắn bỗng nhiên cúi xuống mặt, dính sát vào mặt ta, thì thào tại bên tai ta nói nhỏ: “Mị Nô, Mị Nô…… Ta thực muốn sớm cưới ngươi vào cửa.”

Hắn gọi ta “Mị Nô”.

“Ừ.” Ta thấp giọng đáp lại một tiếng.

“Mị Nô…… Chỉ cưới một mình ngươi. Chúng ta cùng nhau, làm một đôi đại hiệp giang hồ, đi uống loại rượu tốt nhất, nhìn phong cảnh đẹp nhất, lưu lạc chân trời góc bể.”

“Tốt, ngươi nếu cưới người khác, ta sẽ giết ngươi.”

Hắn cúi đầu cười, hít vào một hơi thật sâu.

Ôm ta ngồi dậy.

Ta hô hấp bị kiềm hãm.

Hắn chậm rãi buông tay, đem áo choàng kéo lên, thay ta buộc lại thắt lưng.

Hắn sờ sờ của đầu ta: “Mị Nô, ta sẽ không thua cha ngươi. Sau này, ta quyết định làm cho ngươi trải qua cuộc sống so với mẹ ngươi còn hạnh phúc hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.