Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 50: Chương 50: Mộ Dung Khải




Tháng chín, ở Kinh Châu khí trời đã trở lạnh. Nhưng mà trời xanh vẫn kéo dài ngàn dặm, quan nội vẫn còn khí hậu của mùa thu thì quan ngoại* đã là đồng tuyết bao la.

*Quan nội, quan ngoại: ở đây chính là miền Tây và Đông của vùng Sơn Hải Quan, Trung Quốc.

Ta khép lại áo choàng gấm, đem mũ lông thỏ đội lên đầu. Hoắc Dương ở một bên thình lình nói: “Bây giờ đã mặc nhiều như thế. Tháng chạp thì sẽ ra sao?”

Ta hít hít lỗ mũi, vỗ vỗ túi hành lý trên lưng ngựa: “Còn có một thứ nữa.” Còn có áo choàng cực phẩm lông chồn màu đỏ tươi, mẹ ta năm đó rất yêu thích, vô cùng bắt mắt, cho nên ta không biết xấu hổ mà mang theo.

Chợt nghe thấy một trận ho khan nhè nhẹ. Ta nghiêng đầu: “Bị cảm phong hàn sao?”

Lâm Phóng lắc đầu: “Chỉ là cổ họng có chút khô, không sao cả.” Ta đem túi nước trên hông cởi xuống đưa cho hắn. Hắn ngây ra một lúc, duỗi tay tiếp lấy. Ngửa đầu uống một ngụm, rồi lại cúi đầu liếc mắt nhìn ta.

Ta có chút đắc ý, trước khi xuất phát tới Liêu Đông, mẹ dặn đi dặn lại ta phải bảo hộ, chăm sóc Lâm Phóng thật tốt. Bây giờ ngay cả túi nước ta cũng dùng nội lực làm ấm, có thể coi là chăm sóc chu đáo đi?

Tiểu Lam thúc ngựa tới đây: “Tiểu thư, ta cũng muốn!”

Ta từ tay Lâm Phóng tiếp lấy túi nước, treo lại bên hông. Tiểu Lam nghiến răng nghiến lợi, đem túi nước trên tay ném cho Hoắc Dương. Hoắc Dương im lặng không nói tiếp lấy, nâng lên miệng uống, Tiểu Lam gấp đến độ kêu to. Hoắc Dương lúc này mới đắc ý, thực sự bắt đầu giúp Tiểu Lam làm ấm nước.

“Thân thể ta so với trước kia đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, ngươi không cần như thế.” Hoắc Dương và Tiểu Lam vui đùa ầm ĩ không để ý, Lâm Phóng hướng về phía ta nói. Ta thở dài: “Thôi đi. Ngươi bây giờ đã trở thành thần tượng của mẹ ta, nếu như ngươi có bệnh hay đau ốm gì, nàng nhất định sẽ trách cứ ta.”

Lâm Phóng dường như nhịn không được cười, bỗng nhiên duỗi tay, đôi tay lạnh buốt xoa xoa mũi ta.

Hắn hôm nay mặc một cái áo lông chồn màu đỏ đậm, đầu đội mũ nhung xanh nhạt, một vòng cổ áo bằng lông thỏ trắng như tuyết vây quanh cổ, làm nổi bật lên tư nhan anh tuấn.

Bốn người chúng ta từ khi rời Côn Ninh đến nay đã hơn hai tháng. Chạy tới vùng trung bộ của Yến Liêu — là Sở Châu. Tính thời gian, năm ngày trước đáng lẽ phải có người đợi tiếp ứng chúng ta – nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy tới. Ta cảm thấy có chút nóng lòng, nhưng trong bốn người, chỉ có ta gấp gáp: Hoắc Dương căn bản không quan tâm ai tới tiếp ứng; Tiểu Lam thì bị một đường phong cảnh mới mẻ của vùng lạnh giá này hấp dẫn không hề ý thức đến nguy cơ. Chỉ có Lâm Phóng, hắn vẫn bộ dạng gặp biến không kinh trước sau như một, an ủi ta:

“Vốn đã đoán trước được lần này giúp đỡ Mộ Dung Hoàng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nếu người của chúng ta có khả năng đến đây đúng thời hạn, ta lại hoài nghi có trá.”

Sau giờ ngọ hôm nay chúng ta đặt chân đến một thôn nhỏ, rốt cục cũng đợi được hộ vệ đến tiếp ứng.

Chúng ta bốn người ngồi vây quanh bên bếp lò của nhà dân, bất ngờ hộ vệ đó đẩy cửa tiến vào, khúm núm: “Minh chủ đại nhân, hộ pháp đại nhân, thuộc hạ đến muộn.”

Thấy Lâm Phóng không nói chuyện, ta cười nói: “Đi đường hẳn rất lạnh? Tới đây sưởi ấm đi.”

Hộ vệ kia đang cúi thấp đầu phá lệ ngẩng lên liếc nhìn ta, lại gục đầu xuống, ngừng một chút nói: “Minh chủ, Mộ Dung Hoàng bị giam lỏng. Người của chúng ta cũng chưa bại lộ, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi minh chủ chỉ hướng.”

Lâm Phóng gật gật đầu: “Các ngươi làm rất đúng. Mộ Dung Hoàng vì sao bị giam lỏng……” Bỗng nhiên giọng nói dừng lại, hướng về hộ vệ kia: “Tới đây sưởi ấm đi.”

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, thân thể hộ vệ này dường như cứng ngắc, một lúc mới chậm rãi tiến đến bên cạnh đống lửa. Ngẩng đầu lần nữa, không ngờ hán tử này mắt hổ lại rưng rưng cảm động đến rơi nước mắt: “Tạ minh chủ!”

Người này…… Ta hiểu được cảm giác uy tín của chính mình so với Lâm Phóng kém không phải chỉ một nửa điểm thôi đâu……

————————–

Nhận được tin tức từ hộ vệ kia, chúng ta trong lòng càng thêm tính toán, không nhanh không chậm đi về phía cận thành Yến Liêu nơi Mộ Dung thị đóng quân thống lĩnh. Đoạn đường này, Lâm Phóng đã nói qua với ta. Lần này hắn đồng ý tới giúp Mộ Dung Hoàng, một là bởi vì thiếu hắn món nợ nhân tình, hai là vì Mộ Dung Hoàng ở trong thư khéo léo bày tỏ, muốn đem nhân sâm, thủ ô là dược liệu quý báu của Liêu Đông phía nam buôn bán với chúng ta.

Bởi vì bây giờ, kiểu buôn vượt biên, chỉ do thương gia nhỏ lẻ làm. Muốn có thể độc quyền buôn bán, thứ nhất phải có sự ủng hộ của triều đình, thứ hai phải có thực lực mới có thể bảo đảm chắc chắn hàng hóa an toàn. Vừa vặn hai điều kiện này chúng ta đều đủ. Nếu như có thể thành, ích lợi thu được há lại chỉ bằng vỏn vẹn hơn mười tiêu cục ở Giang Châu kiếm được?

Tuy rằng là nhân sĩ giang hồ, nhưng chúng ta cũng có cuộc sống, cũng phải tiêu tiền. Điều này có thể giải thích cho chuyện năm đó cho đến tận bây giờ võ nghệ của cha ta tuy rằng không thể đứng vào hạng ba của võ lâm, nhưng lại được “võ lâm phong thanh” bình chọn là nhân sĩ võ lâm thành công nhất — bởi vì cha phú giáp nhất phương*, chiếm lấy bốn mươi hai động sáu mươi sơn trang thế lực cắt cứ to lớn.

*Phú giáp nhất phương hay phú khả địch quốc, phú giáp thiên hạ đều chung một nghĩa là vô cùng giàu có.

Sau khi đưa cho Chu Phưởng một nửa tiêu cục, ta suy đoán Lâm Phóng cũng cân nhắc đến chuyện mở thêm việc làm ăn.

Được hơn mười ngày, chúng ta rốt cục đến Thổ Cận.

Đây là một tòa thành bằng đá. Không giống với Kiến Khang phong cảnh tươi đẹp, ở đây nơi nơi đều là đá lớn màu nâu lạnh buốt — phòng ốc, đường, thành luỹ, cùng trời nối thành một mảnh. Tường thành cao, đường lớn gập ghềnh uốn lượn, bên ngoài thành có tốp năm tốp ba hàng ngũ liên tục ra vào.

Một thân ảnh màu đen cưỡi ngựa đứng sừng sững trước cửa vào thành, hàng ngũ lạnh lùng, khí chất xuất chúng, cực kỳ bắt mắt. Nhìn thấy chúng ta, người ấy thúc ngựa tới đây. Chỉ thấy dưới nón màu xám lộ ra một khuôn mặt tuổi trẻ mà anh tuấn, so với một năm trước, thêm phần khí khái nam tử.

“Lâm minh chủ, Chiến hộ pháp, Hoắc Dương đại hiệp, Tiểu Lam cô nương!” Lưu Khác — Mộ Dung Khải cất cao giọng nói: “Các ngươi rốt cục cũng đến.”

“Ồ –” Ta giương giọng nói, hai chân thúc vào bụng ngựa, thúc ngựa vây quanh Mộ Dung Khải đánh giá một phen: “Khác lão đệ, nhiều ngày không gặp, thận trọng vững vàng lên không ít nha!”

Tiểu Lam cười ra tiếng, Mộ Dung Khải dường như lại cân nhắc một chút, nói: “Khiến cho tỷ tỷ chê cười rồi.”

Ta lập tức dừng lại trước mặt hắn, vừa lòng nói: “Hảo đệ đệ!”

Mộ Dung Khải thúc ngựa đi trước dẫn đường, đồng thời cung kính hướng về Lâm Phóng nói: “Lâm minh chủ, chư vị trước đi đến phủ của ta.”

Chúng ta không hẹn mà cùng ghìm ngựa, Hoắc Dương nói: “Không trực tiếp đi gặp vương gia sao?” Mộ Dung Khải yên lặng một chút nói: “Phủ của Hoàng Vương thúc bây giờ há lại có thể dễ dàng ra vào. Ta đã năm ngày không nhìn thấy Vương thúc — hắn bị giam lỏng.”

Sắc mặt Lâm Phóng nặng nề nghiêm túc nói: “Ngay cả ngươi cũng không gặp được– tình huống không ngờ lại nguy hiểm như thế? Chuyện xảy ra khi nào?”

Mộ Dung Khải nói: “Bảy ngày trước, Vương thượng muốn thu thuế gấp bội đối với mười bốn thành của Thổ Cận, để cung cấp quân lương. Hoàng Vương thúc khăng khăng phản đối, Đại vương thúc lại vu cáo hãm hại Hoàng Vương thúc tư thông với Tấn quốc, vì thế Hoàng Vương thúc bị tước binh quyền, giam lỏng trong phủ. Bên ngoài chẳng hề hay biết chuyện này.”

Ta nhìn hướng Lâm Phóng, hắn hơi hơi nhíu mi, nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta đã tới, tất sẽ trợ giúp vương gia đoạt lại binh quyền.”

Mộ Dung Khải nhảy xuống ngựa, cúi đầu thật sâu.

Theo Mộ Dung Khải tiến vào bên trong thành liền phân công hành động. Chúng ta dựa theo đường đi hắn chỉ, tìm đến cửa sau phủ, dưới sự chỉ dẫn của gia đinh, chúng ta đến phòng khách, rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục Liêu Đông mà người hầu đưa lên, cũng là mới lạ. Xong xuôi mới đến chính sảnh, Mộ Dung Khải đã đợi từ lâu.

Lúc đi vào nhà ăn, ta lắp bắp kinh hãi. Lúc trước ở bên ngoài thành hắn cưỡi ngựa nên ta không chú

ý, tiểu tử Mộ Dung Khải này một năm không gặp thế nhưng cao hơn rất nhiều, bây giờ hắn đã cao hơn Lâm Phóng nửa cái đầu. Hắn mặc áo dài màu tím đen, hông đeo ngọc bội, lại oai hùng phi phàm. Chỉ là mặt vẫn có chút trẻ con như xưa.

Trò chuyện một lúc, chúng ta mới biết ngày đó sau khi bọn hắn trở về Liêu Đông, tình thế bên trong nước đã có chút biến hóa. Đại vương gia Mộ Dung Đạt luôn luôn giúp Vương thượng xử lý triều chính bỗng nhiên duỗi tay muốn binh quyền, nói muốn giúp Mộ Dung Hoàng phân ưu. Mộ Dung Hoàng trăm phương ngàn kế mới bảo trụ được binh quyền. Song phương như nước lửa không dung, tranh giành cấu xé lẫn nhau hơn nửa năm.

Bây giờ bên trong triều đình phân biệt rõ ràng: Đại vương gia Mộ Dung Đạt chủ trì triều chính, chủ trương công tấn, sau lưng hắn là Triệu quốc; nhị vương gia Mộ Dung Hoàng tay nắm binh quyền, muốn dựa vào Đại Tấn ta. Tam vương gia Mộ Dung Huân bản tính trung hậu, quyết trung thành với Mộ Dung Hoàng. Ba nhi tử tranh đấu sôi sục, Vương thượng lại sớm đã tuổi già sức yếu, ngày thường chỉ lo si mê vào mười lăm mỹ nhân trong hậu cung của hắn.

Nửa tháng trước, thủ hạ của Mộ Dung Hoàng bỗng nhiên tụ tập trước chốn đông người gây chuyện, thậm chí có một kẻ đánh vào vương cung, ngộ sát một vị mỹ nhân. Truy xét xuống, là vì lương bổng quân đội không đủ, quan bức binh phản lại. Vương thượng phẫn nộ, khăng khăng muốn tăng thuế, Mộ Dung Hoàng biết là Đại vương gia sau lưng giở trò, nhưng binh quyền vẫn bị đoạt.

Nói đến đây, Mộ Dung Khải đã là đầy căm phẫn: “Vương thúc ta một lòng vì nước vì dân, lại bị tiện nhân như thế hãm hại. Nghe nói tháng sau sứ giả Triệu quốc muốn đến Thổ Cận, bàn bạc việc liên minh. Thật sự làm người đau đầu!” Nói xong bàn tay xoa trán, day day huyệt thái dương.

Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Này, Mộ Dung Khải, ngươi không cần miễn cưỡng!”

Hắn không rõ nguyên do nhìn ta. Ta nói: “Ngươi không cần sầu muội, sự tình như thế này để lại cho Vương thúc ngươi, để cho Lâm Phóng quan tâm đi. Chúng ta là quân nhân, thời khắc mấu chốt chính là xuất lực. Chúng ta cảm thấy mọi chuyện tồi tệ, nhưng bọn hắn lại hóa giải dễ như trở bàn tay.”

Hắn có chút khó tin nhìn ta, lại nhìn hướng Lâm Phóng. Lâm Phóng nghe đến đây, cười như không cười nhìn ta. Trên mặt ta không khỏi nóng lên — hắn vì sao lại lộ ra biểu tình này?

Ta chỉ nói thật mà thôi! Mấy năm qua, ta dù ngu ngốc cũng rõ ràng, luận mưu kế ứng biến, luận tâm kế, ta thế nào cũng thua kém Lâm Phóng. Nếu không ngày đó sư phụ cũng sẽ không nguyện trung thành với hắn. Đã như vậy, cứ đi theo phương hướng của hắn liền tốt.

Ta cũng không kém khí thế nhìn lại Lâm Phóng, ánh mắt hắn lướt qua ta, ngừng lại trên người Mộ Dung Khải: “Tiểu vương gia, ngươi đem những chuyện đã và sắp xảy ra mấy ngày

gần đây, tỉ mỉ nói lại cho ta.”

————————–

Hai ngày sau. Lâm Phóng xúi giục Mộ Dung Khải lấy một số tiền lớn hối lộ người trông coi phủ Nhị vương gia, để Mộ Dung Khải dẫn theo một gánh hát Trung Nguyên tiến vào phủ.

Nói đến buồn cười, Mộ Dung Khải đầu năm có phủ đệ của riêng mình, lại không được phong đất, quả thực có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Thế là khi Lâm Phóng nói đến “số tiền hối lộ”, Mộ Dung Khải trừng to mắt: “Ta không tiền, ngươi có sao?” Lâm Phóng liếc nhìn hắn một cái: “Tự nghĩ biện pháp đi.”

Thế là Mộ Dung Khải đầu óc đơn giản chạy đến trước cửa một nhà giàu nhất nhưng lại không có đạo đức trong thành cố tình té ngã một cái, sau đó hung hăng gây chuyện đòi bồi thường. Bởi vì thanh danh của Mộ Dung Khải luôn luôn tốt, trong thành người ta chỉ trách cục đá trước cửa đại phú kia vì sao lại khiến cho tiểu vương gia anh tuấn dũng mãnh nhất toàn thành vấp ngã.

Khi hắn đem đầu quấn băng, xách một túi tiền đến gặp Lâm Phóng, Lâm Phóng chỉ khẽ gật đầu, nói: “Thân là Vương Tôn, không thể mỗi lần cần tiền đều phải làm bể đầu. Lần sau nghĩ biện pháp khác.”

Thế là gánh hát thuận lợi tiến vào phủ Nhị vương gia, ngày thứ hai rời khỏi, trong gánh hát có hai mỹ nữ được Nhị vương gia lưu lại.

Đương nhiên, trong phủ cũng nhiều thêm hai gia đinh. Nhưng không ai chú ý đến biến hóa nhỏ trong nhà Nhị vương gia Mộ Dung Hoàng đã thất thế.

Nhưng mà chuyện này khổ không chỉ là một mình Mộ Dung Khải.

Ta đóng lại của phòng, xoay người hướng về Tiểu Lam nói: “Tiểu Lam, hôm nay thực là mất hết cả mặt mũi!”

Tiểu Lam xách váy tầng tầng lớp lớp, gắng sức kéo xuống cái áo ngắn đỏ tươi trước ngực:

“Tiểu thư, còn cần cô nói! Y phục phóng đãng như vậy, nếu như bị lão gia biết, sẽ đánh chết hai chúng ta!”

Ta than thở, cúi đầu nhìn, rõ ràng trên thân là quần lụa xanh nhưng lại mỏng dính như ẩn như hiện, ta có thể thấy mắt cá chân của chính mình; y phục trắng bằng lụa đem bộ ngực bao căng, cổ áo mở lớn như vậy — ta cảm thấy chính mình cúi đầu một cái là có thể thấy hai cái bánh bao tròn trịa……

“Chẳng lẽ nữ tử gánh hát của Đại Tấn chúng ta ở chỗ này, đều mặc lẳng lơ thế sao?” Ta giận dữ nói.

Bộ quần áo này tất nhiên là gánh hát tìm tới, vì phải ngụy trang thành mỹ nhân bị Nhị vương gia lưu lại trong phủ làm ca cơ, cho nên chúng ta đành phải mặc vào.

Hôm nay lúc chạng vạng tối, chúng ta mặc vào hai bộ quần áo này, nơm nớp ngồi vào kiệu.

Cùng gánh hát tiến vào phủ vương gia, có người vén rèm cho chúng ta xuống kiệu. Ta đứng lại, ngẩng đầu, lại thấy chung quanh người quỳ trên đất, tiểu vương gia Mộ Dung Khải ngây ngốc đứng dưới mái hiên Vương phủ, mắt nhìn chòng chọc bộ ngực của ta. Ta lúc ấy cảm thấy muốn đánh người, lại bị chủ gánh hát một bên kéo quỳ xuống.

Sau khi chúng ta tiến vào chính sảnh, thấy Mộ Dung Hoàng nhiều ngày không gặp, ngày xưa vương gia anh vĩ bây giờ lại mang một bộ dạng uể oải ngồi ở trên giường nệm, người hầu chung quanh rót rượu cho hắn. Gánh hát bắt đầu diễn, hắn ha ha cười, ta cùng Tiểu Lam cúi thấp đầu một trái một phải ngồi vào bên cạnh hắn, hắn vỗ vỗ bờ vai của ta, ghé sát đến thì thầm nói:

“Đa tạ!”

Ba người chúng ta ngồi ở trên giường, Mộ Dung Khải ngồi ở bên dưới. Trong bữa tiệc hắn rốt cuộc không liếc mắt nhìn lại.

Lát sau, ta thoáng nhìn phòng trong có thêm hai thân ảnh quen thuộc. Bọn hắn đã thay đồ, Hoắc Dương mặt không thay đổi nhìn qua, rõ ràng ta có thể thấy thân thể hắn cứng đờ, hai mắt như muốn phóng hỏa — sau đó, hắn cũng gắt gao dán mắt vào bộ ngực ta, nhìn nửa ngày, sau đó lại nhìn hướng Tiểu Lam…… Nghiệt đồ, ta muốn giết hắn!

Vốn tưởng rằng Lâm Phóng sẽ bình tĩnh hơn, không ngờ khi ánh mắt đạm đạm của hắn lướt qua ta, bỗng nhiên nhíu lại, vội vã quay đầu đi chỗ khác.

Tiệc rượu kết thúc, Mộ Dung Khải không tiện ở lại lâu, ân cần thăm hỏi Vương thúc liền cáo từ, từ đầu đến cuối không liếc nhìn ta, lỗ tai lại đỏ như trứng tôm nấu chín. Mọi người thối lui, chỉ dư năm người chúng ta. Mộ Dung Hoàng nháy mắt dũ bỏ hình thái đồi bại, nhảy xuống giường, hướng về chúng ta khom người thật sâu: “Đa tạ các vị đến tương trợ!”

Ta cùng Tiểu Lam cũng vội rời khỏi sập, đứng ở phía sau Lâm Phóng cùng Hoắc Dương.

Lâm Phóng mỉm cười hướng về Mộ Dung Hoàng nói: “Ngày xưa Vương gia đối với ta có ơn cứu mạng, càng huống chi chuyện này quan hệ đến minh ước lâu dài của Yến Tấn, Lâm Phóng không thể chối từ!” Nói xong, không đợi Mộ Dung Hoàng tiếp lời, hắn tự nhiên nhìn hướng ta. Cởi xuống áo choàng, chỉ còn y phục bên trong, duỗi tay đem áo choàng khoác lên trên thân ta:

“Khoác vào.” Hắn đạm đạm nói.

Trong lòng ta ấm áp, chút bất an trong lòng tan thành mây khói. Trang phục của Đông Liêu này thế nhưng rất lớn, đủ để che khuất hơn phân nửa thân thể của ta. Ta vò vò cổ áo, đem chính mình che kín không kẽ hở.

Hoắc Dương lúc này cũng cởi xuống áo choàng, choàng lên trên người Tiểu Lam. Ta cùng Tiểu Lam đều trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn lại thản nhiên.

Mộ Dung Hoàng vẫn nhìn chúng ta, lúc này mới nói chuyện: “Hai vị cô nương khổ cực. Lâm minh chủ, ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ sai người tìm mấy bộ quần áo nữ tử Đại Tấn tới đây.”

Lâm Phóng gật gật đầu, nhìn phía ta: “Các ngươi đi nghỉ trước đi.” Một bên Mộ Dung Hoàng nói: “Sương phòng đã chuẩn bị tốt.” Ta gật đầu. Lúc này mới cùng Tiểu Lam rời khói phòng.

Oán hận nửa ngày, ta cùng Tiểu Lam hung tợn cởi xuống bộ quần áo này, thay đổi trang phục ngày thường, hay cảm thấy uể oải.

“Em có chú ý đến Mộ Dung Khải hay không?” Ta cẩn thận dè dặt hỏi. Tiểu Lam không rõ nguyên do nhìn ta nói: “Hắn thế nào?”

“…… Không có gì.” Ta cúi đầu, sao có thể không biết ngượng nói ra khỏi miệng — tiểu nam hài ấy!

“Hừ! Tiểu thư, cô có thấy hai con mắt Hoắc Dương, vẫn nhìn chòng chọc …… nhìn chòng chọc ……” Tiểu Lam thở phì phì nói: “Ta ngày mai nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt!”

Ta nhất thời lòng cũng đầy căm phẫn: “Đúng! Tên súc sinh này, không nhìn ra hắn lại to gan như vậy! Chỉ có minh chủ mới là chính nhân quân tử!”

Tiểu Lam gắng sức gật đầu.

Ta cúi đầu, thấy áo khoác hôm nay hắn mặc, đang lẳng lặng nằm trên giường. Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trong đầu lại hiện lên một màn trong sảnh vừa rồi.

Ta thấy hắn cùng Hoắc Dương cải trang đi vào phòng trong. Ta thấy hắn đạm đạm nhìn phía chúng ta cùng Mộ Dung Hoàng. Ta thấy hắn đột nhiên nhíu mi lại. Ta thấy ánh mắt của hắn khoảnh khắc có chút giật mình. Ta thấy hắn vội vã quay đầu đi chỗ khác.

Ta cũng thấy, trên gương mặt trắng nõn chậm rãi có chút hồng.

Tác giả có chuyện muốn nói: Kéo dài rất lâu không đổi mới rồi, có nguyên nhân khách quan có nguyên nhân chủ quan. Công tác bận rộn đến đầu óc choáng váng, đồng thời cũng phát giác được văn chính mình viết loạn thất bát tao cái gì cũng sai, thật là muốn để hố. Nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy có cái gì đó không bỏ xuống được.

Ta trước kia viết một bộ tiểu thuyết cũng không đến 9 vạn chữ, lần này đã viết đến 18 vạn, dự tính toàn văn phải trên dưới 30 – 35 vạn mới kết thúc. Với ta mà nói đúng là khiêu chiến, cảm thấy thật khó…… Kỳ thật viết đến đây, đã xuất hiện một vấn đề lớn. Ta vốn thiết kế Ôn Hựu đoạn sau này thật nhiều, ảnh hưởng lớn hơn nữa, bao quát cái văn này, là bởi vì trong đầu trước chỉ có nhân vật Ôn Hựu. Nhưng viết đến cuối cuốn thứ hai, cảm giác Ôn Hựu bị ta viết thành nhân vật như có như không, xây dựng nhân vật cũng không đủ tươi sáng, có thể coi như một nét bút hỏng. Hơn nữa thiết kế tình tiết ở cuốn thứ hai cũng không bằng cuốn đầu tiên, thế là càng thêm cam chịu……

Tóm lại một tháng này không có đổi mới, là ta không đúng. Thẹn với sự quan tâm của mọi người, sau này sẽ nỗ lực tăng tốc đổi mới.

Cám ơn mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.