Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 42: Chương 42: Tình ý




Chỉ nghe thấy tên lính kia hô nhỏ một tiếng, hai chúng ta song song ngã vào đám đất đá trên bãi sông. Còn chưa chờ hắn có bất kỳ động tác nào, dao găm trong giày của ta đã áp sát ngực hắn.

Mắt hắn mở lớn — trong lòng ta giống như bị nhét vào một miếng vải bông nhỏ — đó là một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặt tròn còn có mấy phần non nớt.

Ta nín thở ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh mình đứng hơn mười binh lính trẻ tuổi, trong tay cầm trường thương đại đao, hoàn toàn đem ta vây kín, trong đêm tối, chỉ thấy từng đôi mắt sáng.

Ta đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trong nước sông lạnh lẽo tăm tối, thấp thoáng thân ảnh của sư phụ.

Ta vội bắt lấy dây thừng trên hông, ra sức kéo về sau phía sau.

Một ánh đao sáng loáng lập tức lao thẳng tới mặt ta.

Kiếm của ta so với ánh đao kia còn nhanh hơn, một kiếm đem chặt đứt hông người nọ. Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tay trái ta lại ra sức kéo, chỉ thấy cách nơi này bảy tám trượng, một thân ảnh quen thuộc từ mặt nước hướng lên.

Trong lòng ta vô cùng vui mừng, người ấy phi lên tầm năm sáu trượng, lại muốn ngã vào trong lòng sông. Ta lần nữa muốn phát lực trợ hắn một tay, lại nghe thấy có người hô nhỏ một tiếng: “Chém đứt dây thừng!”

Bốn năm ánh đao hướng về phía tay ta, ba bốn thanh trường thương từ hai phía trước sau đâm tới.

Ta giận dữ, lúc này sư phụ cách bờ sông còn tầm sáu bảy trượng, cũng là một khắc sống chết! Tay trái ta buông ra dây thừng, Quyết nắm chặt trong tay, ánh kiếm sáng loáng!

Những chiêu thức lấy mạng liên tục được xuất ra, bảy tám tên lính trong phút chốc ngã xuống bên cạnh ta. Còn lại bốn năm người đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn ta – quân đội Đỗ Tăng cũng chỉ thế này ư, sống chết trước mắt, lại còn ngẩn ra?

Ta kêu lên một tiếng, tay trái gắng sức bắt lấy dây thừng, hướng phía trước nhảy ra bảy tám trượng –

Một bóng người từ trong nước bay lên, phóng qua mặt nước, khó khăn lắm rơi xuống trên bờ.

Trong lòng ta quyết định, hướng về phía mấy người còn lại giơ kiếm lên. Bọn hắn xoay người chạy, ta chần chờ một chút rồi lập tức xông lên phía trước, kiếm khua rất nhanh, bọn hắn ngay cả tiếng kinh hô cũng không kịp phát ra.

Những binh sĩ này, đoán chừng chỉ là sự cẩn thận đề phòng của Đỗ Tăng, để ở chỗ này một tiểu đội — dù sao nơi này địa hình hẻo lánh, hơn nữa từ xưa đến nay là nơi hiểm yếu không có người có thể đi qua! Giống như cũng không mấy người tại chỗ này bố trí phòng vệ. Chỉ là mười mấy người này, nhất định không ngờ đến bờ sông Dậu, nơi rời xa chiến trường lại là nơi bọn hắn bỏ mạng đi?

Xoay người, chỉ thấy sư phụ đã đem dây thừng quấn quanh người buộc chặt ở cây trên, mạnh mẽ rung lên ba cái, phía đối diện mơ hồ có bóng đen bắt đầu khởi động. Ta cởi ra dây thừng gắn giữa người ta cùng sư phụ, cùng hắn sóng vai đứng ở bên bờ sông.

“Kiếm pháp của ngươi, so với khi rời khỏi Kiến Khang, tàn nhẫn hơn nhiều.” Sư phụ nói.

Ta không lên tiếng. Kỳ thật chính ta cũng phát hiện được, sau cuộc chiến ở Miện Châu, ta dường như ra tay ngoan độc hơn rất nhiều, một chiêu lấy mạng.

Chiến Thanh Hoằng, ngươi hiện tại xem như, giết người như ngóe đi?

“Dùng đao đi!” Khuôn mặt sư phụ ở dưới ánh trăng mang theo vẻ thê lương dứt khoát,

“Vốn không biết ngươi có thể đem kiếm dùng đến cảnh giới như thế. Chỉ là kiếm trói buộc ngươi, ngươi thích hợp dùng đao hơn, chắc chắn càng thêm uy lực! Một thời gian nữa, vi sư cùng Ôn Hựu, cũng khó là đối thủ của ngươi!”

Dùng đao sao?

Giống như Hoắc Dương, đằng đằng sát khí? Ta có chút động tâm, cũng có chút thấp thỏm.

Đây coi như là, sư phụ quả quyết sao?

Ta cười nói: “Sư phụ, ta còn phải lập gia đình. Đao huyết tinh như vậy, không bằng kiếm nhã nhạn dễ coi nha!”

Hắn lại không có cười: “Nói vớ nói vẩn!”

Một sĩ binh nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt chúng ta. Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba…… Chín sĩ binh men theo dây thừng, lặng yên không một tiếng động từ bờ bên kia bò sang đây. Dây thừng trên người bọn họ cùng bờ bên kia nối với nhau – vậy là có mười chiếc cầu bằng dây thừng.

Càng ngày càng nhiều binh lính bò đến bờ bên này, cũng có một hai người không giữ được, rơi xuống nước, bị sông Dậu cuốn đi, nhưng vẫn không phát ra nửa điểm âm thanh.

Chỉ có nước sông đen tối, vẫn như cũ gào thét ở trong đêm.

Cuối cùng, tất cả binh lính đều đã sang được bờ bên này.

Thiên tướng quân đứng trước mặt chúng ta, vừa chắp tay vừa nói: “Hai vị, đa tạ đã tương trợ! Chúng ta lập tức đi về hướng Dương Khẩu!”

Ta do dự một chút, lại nghe thấy Thiên tướng quân nói: “Chu tướng quân tấn công Miện Dương, còn phải dựa vào hai vị! Mời hai vị nhanh chóng trở về, chờ đợi tín hiệu!”

Mười chiếc cầu dây thừng, hắn chém đứt chín. Sau khi chúng ta trở lại bờ bên kia, chém rớt chiếc cuối cùng.

Chỉ có thể thắng, không được bại, đây là mệnh lệnh mà Chu Phưởng giao cho bọn họ.

Ta cùng sư phụ nhìn theo tám trăm binh sĩ ở trong màn đêm nhanh chóng biến mất.

———————-

Rừng cây um tùm tối đen, trăng non lại ẩn vào trong tầng tầng lớp lớp những đám mây đậm nhạt màu xám tro. Trong rừng không có gió, lại lạnh thấu xương. Tuy rằng rừng cây trước mặt yên tĩnh như vật chết, lại có tiếng chim bay hù dọa, tiếng rít vút qua bên cạnh.

Ta thở hổn hển, cùng sư phụ dừng bước ở giáp ranh cánh rừng.

Cây cối là màu đen, người cũng là màu đen. Có binh sĩ ra đón, dẫn chúng ta đến bên trong đội ngũ. Cũng không biết đi bao lâu, vượt qua đám người đen nghìn nghịt, mới đi tới trước mặt Chu Phưởng.

“Hai vị bôn tẩu một đêm, khổ cực rồi!” Chu Phưởng hướng về chúng ta gật gật đầu. Lâm Phóng gập lại tay áo đứng phía sau hắn trong bóng râm, nhìn không rõ biểu tình.

“May mà không nhục mệnh!” Sư phụ thấp giọng nói.

Trên khuôn mặt đen của Chu Phưởng nở rộ tươi cười: “Rất tốt! Chỉ cần Dương Khẩu thất thủ, Đỗ Tăng nhất định không thể chiếu cố cả đầu lẫn đuôi! Ha ha ha!” Các tướng lĩnh bên cạnh đều lộ vẻ mặt vui mừng.

Một bên Lâm Phóng nói: “Hiện tại là canh hai. Dựa theo kế hoạch đã định, chúng ta chờ đến canh ba. Chỉ cần Đê Phượng Chương hoặc Dương Khẩu một nơi có tín hiệu pháo sáng truyền tới, chúng ta liền từ đường thủy tấn công!”

Mọi người đều gật đầu.

Ta ngẩng đầu nhìn về phương Bắc cùng Đông Nam, bầu trời xanh đen vẫn một mảnh lặng im như cũ.

“Hạ Hầu, Hoằng Nhi, các ngươi trước nghỉ ngơi một chút.” Lâm Phóng thản nhiên nói.

Ta nhìn hắn, muốn nhìn rõ mặt của hắn, nhưng trong rừng cây rất tối. Chỉ có thể thấy một đôi măt sáng trong.

Chao ôi, lão đại, ngươi không phải rất lo lắng ta sẽ rơi xuống nước sao? Như thế nào ta bình an trở về, ngươi lại không có một chút tâm tình vui sướng?

Phát hiện ra nội tâm chính mình mong đợi, ta ngẩn ngơ, duỗi tay “ba” một tiếng giòn vang, đánh chính mình một cái bạt tai.

Lần này, sư phụ, Chu Phưởng, Lâm Phóng còn có mấy tướng sĩ bên cạnh, tất cả thẳng tắp nhìn ta.

Ta không để ý bọn hắn, oán hận nghĩ: Chiến Thanh Hoằng a Chiến Thanh Hoằng, Lâm Phóng quan tâm an nguy của ngươi, ngươi nghĩ ngợi lung tung đến tình yêu nam nữ, thực có lỗi với Ôn Hựu! Bây giờ thấy hắn đạm đạm không để ý, sao ngươi có thể cảm thấy mất mát?

Hắn là chủ thượng, hắn là lão đại, hắn là minh chủ đại nhân! Thân là tâm phúc, Chiến Thanh Hoằng, ngươi cũng nên có khí độ sủng nhục bất kinh* — ta hướng về chính mình nói.

*Sủng nhục bất kinh: Được sủng ái hay không được quan tâm cũng không cảm thấy lo sợ bận tâm.

Nghĩ như vậy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ta ngẩng đầu, lại thấy Lâm Phóng đã cùng Chu Phưởng đi xa, bóng lưng mảnh khảnh cùng Chu Phưởng lưng hùm vai gấu đứng chung một chỗ, lại không mất đi vẻ phong tuấn mạnh mẽ.

Hắn thế nào lại giống như, cao hơn một chút? Trong đầu ta đột nhiên toát ra ý niệm này. Còn chưa kịp phán đoán xem đúng hay sai, lại thấy Lâm Phóng dừng bước, không để ý xoay người lại.

Trong rừng đêm, chỉ có thể mơ hồ thấy khuôn mặt đẹp của hắn. Nhưng cho dù tối như vậy, ta lại cảm nhận được tầm mắt sáng quắc của hắn.

Là…… nhìn ta sao? Ta chỉ cảm thấy lòng mình ngừng trệ xuống một chút, sau bị thứ gì đó không hiểu chẹn lại, có chút đầy, có chút chua, có chút ngọt, có chút ngứa, nhưng mà càng nhiều hơn là sự hoảng loạn.

Hắn nghiêng đầu đi, cùng Chu Phưởng thấp giọng đang nói gì đó ở xa.

Mặt của ta lại không thể kìm nén càng ngày càng nóng, ta chỉ biết cúi đầu.

Chiến Thanh Hoằng, con mẹ nó ngươi có bệnh à!?

Ta lần nữa hung hăng cho chính mình một bạt tai, âm thanh không lớn, lại dùng hơn ba phần sức, đau khiến nửa bên mặt như muốn lập tức rơi xuống.

Ta bụm mặt ngẩng đầu, đám người Lâm Phóng đã sớm đi xa, chỉ có binh lính chung quanh nhìn ta không chớp măt, khuôn mặt không có biểu tình, như cây cối vậy bên cạnh yên tĩnh đứng sừng sững.

——————–

“Ôn Hựu, Ôn Hựu…… Lâm Phóng, Lâm Phóng…… Chiến Thanh Hoằng, ngươi không phải đã quyết cùng Ôn Hựu bên nhau trọn đời sao? Nhưng mấy ngày nay, vì sao lại bị nhất cử nhất động của Lâm Phóng khiến cho thấp thỏm bất an?

Ngươi có phải là trúng ý Lâm Phóng, không thích Ôn Hựu nữa hay không?”

Một thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu ta, hùng hổ dọa hỏi.

Ta muốn la lớn: “Không phải! Đương nhiên không phải!” Nhưng không thốt ra được lời nào.

“Ngươi không nói lời nào, chính là ngầm thừa nhận ?” Âm thanh vô cùng quen thuộc có chút đắc ý.

Ta thở gấp, cổ họng lại không phát ra được tiếng: “Ngươi nói bậy! Ta thích nhất Ôn Hựu! Ta đã cùng hắn hứa hẹn, muốn đi lưu lạc giang hồ! Chỉ là bây giờ hắn quá bận, được không để ý được đến ta!”

Thanh âm ấy lại nói: “Hắn hơn nửa năm nay không viết cho ngươi một phong thư, nhất định là đã để ý đến cô nương khác!”

“Ngươi nói bậy!” Ta oán hận nói,“Hắn là nam tử tốt nhất, tuấn tú nhất, võ nghệ cao nhất, hắn chỉ để ý đến ta, tuyệt đối sẽ không cô phụ!”

“Con mẹ nó, ngươi là bởi vì Ôn Hựu lạnh nhạt với ngươi, cho nên mới thích Lâm Phóng đúng không?” Thanh âm ấy mắng.

“Không phải! Ta không thích Lâm Phóng! Ta đã có Ôn Hựu!” Ta giật mình hiểu ra nói: “Ta nhận ra giọng nói của ngươi! Ngươi là… ngươi là… Chiến Thanh Hoằng!”

Chiến Thanh Hoằng?

Ta không phải là Chiến Thanh Hoằng sao?

“Hoằng Nhi…… Hoằng Nhi……” Một giọng nói thanh lãnh đột ngột chen vào.

Ta mở to mắt, hoảng sợ ngồi dậy, người trước mặt vội tránh đi thân thể, mới không bị ta đụng ngay mặt.

“Gặp ác mộng sao?” Sắc mặt Lâm Phóng có chút không tốt nhìn ta.

Ta không lên tiếng, nâng tay, lau đi mồ hôi ở trán. Đây chỉ là một giấc chiêm bao, mồ hôi lạnh lại đầm đìa. Vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn.

Hắn từ trong lòng lấy ra khăn tay, đưa cho ta. Ta không tiếp nhận, vội vàng nhảy lên, tiến lên mấy bước chân, lưng đưa về Lâm Phóng, chỉ nơi không xa lửa đỏ trời, hào khí hàng vạn hàng ngàn, nói: “Đã bắt đầu công thành, các ngươi thế nào không gọi ta!”

Bên tai là tiếng giết rung trời.

“Nửa canh giờ trước, lương thực ở Dương Khẩu đã được chiếm giữ, Đê Phượng Chương cũng đốt lên tín hiệu.” Lâm Phóng ở sau thân ta nói: “Qua một canh giờ nữa, Miện Dương thành sẽ phá. Chu tướng quân nói, cho ngươi cùng Hạ Hầu nghỉ ngơi thật tốt, công thành thương vong rất lớn, hắn không muốn hai hai người bị thương!”

Ta rút Quyết ra: “Công thành như thế nào có thể thiếu ta?” Cất bước liền đi.

Thanh âm lạnh lung của Lâm Phóng từ phía sau truyền tới: “Ngươi không có nhiều kinh nghiệm công thành, lần trước Miện Châu cũng chỉ là đặt cược tính mạng để thủ thành. Ngươi rất ngốc, không cần chạy loạn.”

Ta xoay người, ánh trăng vừa lúc chiếu trên mặt hắn, trên khuôn mặt thanh tuấn vô cùng, mang theo vẻ uy nghiêm, hai mắt lại dán chặt vào ta, ấm áp.

Đôi mắt trước giờ bình tĩnh không động, cho dù mặt có ý cười, trong mắt vẫn là như có như không vẻ xa cách. Có bao nhiêu lúc, đôi mắt này trong mắt của ta lại ấm áp, vĩnh viễn mang theo ý cười. Vô luận ta làm cái gì, đều biết có một đôi mắt đen lay láy như vậy, nhìn ta?

Trong cặp mắt kia, phải chăng có tình ý?

Hoặc là, trong lòng Chiến Thanh Hoằng ngươi có quỷ, cho nên đem chuyện hắn quan tâm đến thuộc hạ, nhìn thành chuyện tình yêu nam nữ?

Lại nhớ đến giọng nói trong giấc mơ — Chiến Thanh Hoằng, ngươi là bởi vì Ôn Hựu lạnh nhạt với ngươi, cho nên mới nghĩ ngợi lung tung!

Ngươi đã có Ôn Hựu, ngươi lại có quỷ trong lòng!

Ta quay đầu, không nhìn hắn nữa.

“Không! Ta muốn đi!” Ta nghe thấy giọng nói chính mình,“Ta muốn đi công thành!”

Ta bước nhanh rời khỏi, phía sau rừng cây, vẫn yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.