Ngày đó mãi cho đến cuối cùng, Hạ Tinh Trình vẫn không dám mở cái video kia ra xem, ngay cả poster tuyên truyền, Dư Hải Dương nâng mặt Phương Tiệm Viễn, Phương Tiệm Viễn mặt rơi đầy nước mắt, hai người đau khổ nhìn nhau chăm chú, Hạ Tinh Trình cũng không dám nhìn kỹ.
Đối với người khác mà nói đây chỉ là một bộ phim, nhưng đối với Hạ Tinh Trình thì mỗi một thước phim giống như một trải nghiệm tình yêu chân thật giữa cậu và Dương Du Minh.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi mà ngọt ngào chính thức kết thúc, Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh một trước một sau bay về cách nhau một ngày.
Lịch trình của Hạ Tinh Trình không thông báo với fan hâm mộ, nhưng ở sân bay vẫn bị mấy cô gái trẻ nhận ra dẫn tới một trận ồn ào nhỏ.
Nếu như nói từ sau khi quay 《Tiệm Viễn》,độ nổi tiếng của cậu càng ngày càng không ngừng tăng lên, vậy thì khi trailer của 《Tiệm Viễn》 được tung ra, sự nổi tiếng của cậu thật sự bùng nổ.
Rất nhiều cô gái trẻ thậm chí còn chưa xem bộ phim này, chỉ dựa vào mấy thước phim ngắn được tung ra cùng với hai cái tên Dương Du Minh và Hà Chinh liền đặt rất nhiều kỳ vọng vào bộ phim này, cũng bắt đầu quan tâm đến diễn viên trẻ tuổi tên Hạ Tinh Trình.
Bỗng chốc tên tuổi của Hạ Tinh Trình phát triển một cách nhanh chóng, nghiễm nhiên trở thành lưu lượng tiểu sinh mới.
Vì thế Hoàng Kế Tân bị Thái Mỹ Đình gọi tới mấy lần, căn dặn anh phải điều chỉnh lịch trình của Hạ Tinh Trình, bao gồm đại ngôn, chụp ảnh cho tạp chí, lựa chọn tham gia các show giải trí đều phải thật cẩn thận.
Mà đối với sự quan tâm trong phạm vi rộng đột ngột xuất hiện này, Hạ Tinh Trình cảm thấy vô cùng hưng phấn đồng thời cũng rất lo lắng.
Bạn nhận được sự quan tâm càng cao, mọi người sẽ mong chờ càng nhiều đối với bạn, bạn nhất định phải biểu hiện càng tốt hơn mới không làm mọi người cảm thấy thất vọng.
Hạ Tinh Trình thậm chí còn lo lắng chờ khi khán giả xem xong bộ phim 《Tiệm Viễn》 này, đánh giá dành cho cậu sẽ không được tốt như vậy nữa.
Sau khi cậu nói những suy nhĩ này cho Dương Du Minh nghe, Dương Du Minh lại nói với cậu: “Có thời gian buồn lo vô cớ như vậy không bằng rèn luyện thêm để nâng cao diễn xuất.”
Hạ Tinh Trình nắm lấy tay áo của Dương Du Minh: “Anh Minh, anh cảm thấy em đóng phim như thế nào?”
Dương Du Minh nói: “Nếu như chỉ xem xét diễn xuất trong bộ phim 《Tiệm Viễn》 thì không có vấn đề gì cả, nhưng những tác phẩm khác của em anh chưa xem nên không có cách nào đưa ra đánh giá cho em được.”
Hạ Tinh Trình lập tức cảm thấy không vui: “Trước đây em diễn nhiều phim thần tượng như vậy mà một bộ anh cũng chưa từng xem à? Thế mà toàn bộ phim của anh em đều xem hết rồi.”
Dương Du Minh im lặng một lúc rồi nói: “Em bỏ qua cho anh đi mà.”
Hai ngày nay Hạ Tinh Trình đều bận rộn hoàn thành những lịch trình còn đọng lại, chủ yếu là quay quảng cáo, còn có một buổi chụp hình cho tạp chí, sau đó tham gia một show giải trí, thời gian ghi hình cũng không dài.
Bộ phim huyền huyễn chuyển thể từ đại IP mà lúc trước Hoàng Kế Tân nhắc đến với cậu giờ vẫn chưa có kế hoạch gì, lúc cậu hỏi ý kiến của Dương Du Minh, Dương Du Minh không khuyến khích cậu đi quay thể loại phim này lắm.
“Cho dù quay phim truyền hình, cũng không nên đặt mình trở lại vị trí của một diễn viên thần tượng, loại nhân vật không có gì mới mẻ cũng không có tính khiêu chiến này, anh cảm thấy em không cần thiết phải lặp lại lần nữa.”
Hạ Tinh Trình ôm eo anh: “Anh nói thì dễ, chứ mấy diễn viên nhỏ như tụi em có cơ hội được quay đã là tốt lắm rồi.”
Rất nhiều lúc không phải bạn có muốn hay không, mà là bạn có được lựa chọn hay không.
Dương Du Minh hôn lên trán cậu: “Vậy em xem xét thêm đi.”
Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Hà Chinh nâng chiếc cúp đoạt giải bộ phim hay nhất từ liên hoan phim Châu Âu quay về, video thứ hai của 《Tiệm Viễn》 cũng được tung lên internet.
Video này có rất nhiều cảnh quay thân mật của hai người, cảnh quay chậm của Dư Hải Dương và Phương Tiệm Viễn đang sải tay trong hồ bơi, lúc Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên trồi lên mặt nước, cảnh lại chuyển sang khuôn mặt Từ Giai vợ của Dư Hải Dương, cô ấy hỏi: “Có phải Dư Hải Dương ở đây không?”, sau đó là là sự giãy dụa kịch liệt và đau khổ, Phương Tiệm Viễn ở trong buồng điện thoại lớn tiếng hét: “Anh cút đi!” rồi dùng sức cúp điện thoại.
Sức lan truyền của cái video này so với video trước còn kinh khủng hơn, có rất nhiều lượt share, rất nhiều người còn gào khóc muốn đến rạp chiếu phim để xem bộ phim này.
Hạ Tinh Trình chỉ cần xuất hiện tại nơi nào đều có thể hấp dẫn một lượng lớn fan của cậu kéo đến, tham dự một hoạt động thương mại cũng bị fan vây quanh nửa con phố.
So sánh với nhau, Dương Du Minh lại thong dong hơn rất nhiều, không phải là anh không thu hút thêm được fan mới, thế nhưng anh có thể không để ý đến, vẫn như mọi ngày ở nhà tập gym đọc sách, nấu cơm cho Hạ Tinh Trình, chưa từng xuất đầu lộ diện trước truyền thông.
Hôm nay sau khi ăn tối xong, lúc Hạ Tinh Trình nằm nhoài trên sô pha dùng điện thoại lên weibo, thì nghe thấy di động của Dương Du Minh đặt trên khay trà trong phòng khách vang lên, cậu quay đầu ngó qua, thấy người gọi điện đến là Hà Chinh.
Cậu vội vàng bò dậy từ sô pha, cầm điện thoại chạy vào phòng bếp, nói với Dương Du Minh còn đang dùng khăn lau sạch dầu thấm trên mặt bếp: “Điện thoại của đạo diễn Hà.”
Tay Dương Du Minh vẫn đang ướt, anh nói với Hạ Tinh Trình: “Em bắt máy rồi cầm giúp anh.”
Ngón tay Hạ Tinh Trình trượt trên màn hình, nhận cuộc gọi sau đó đưa tới bên tai Dương Du Minh, Dương Du Minh nghiêng đầu ghé sát tai vào, đồng thời vẫn tiếp tục công việc trên tay, anh nói: “Alo, anh về rồi à?”
Lần này Hà Chinh mang bộ phim đi tham gia liên hoan phim, cả hai diễn viên chính Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình đều không đi cùng, rất nhiều tin tức tức cũng chỉ được biết thông qua internet.
Không biết đầu bên kia điện thoại Hà Chinh nói gì đó.
Dương Du Minh vẫn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng “Ừ” nhẹ một tiếng.
Sau đó thấy tay Hạ Tinh Trình nâng điện thoại có hơi mỏi, Dương Du Minh bèn để khăn qua một bên, lau tay vào tạp dề, nhận lấy điện thoại tiếp tục nghe.
Hạ Tinh Trình không rời khỏi nhà bếp, cậu cố gắng ghé sát tai vào điện thoại di động của Dương Du Minh, muốn nghe thử Hà Chinh đang nói gì, tiếc là không nghe được rõ lắm.
Dương Du Minh một công đôi việc, vừa nghe Hà Chinh nói chuyện vừa nhìn Hạ Tinh Trình đang cố gắng rướn sát người lại, cúi đầu dùng đôi môi hơi khô hôn lên trán cậu.
Một lúc sau, Dương Du Minh nói: “Được, anh cứ hẹn thời gian đi, tôi thì không có vấn đề gì cả.”
Sau đó cúp điện thoại.
Hạ Tinh Trình nhìn anh, vừa định hỏi lúc nãy Hà Chinh nói gì đó thì nghe được tiếng điện thoại di động của mình ném trên sô pha vang lên. Cậu vội vàng chạy ra ngoài, lúc cầm điện thoại di động lên lại hét lớn vào nhà bếp: “Hà Chinh gọi điện thoại cho em.”
Dương Du Minh chậm rãi ra khỏi phòng bếp, anh cởi nút thắt của tạp dề, tháo xuống vắt lên thành ghế.
Hạ Tinh Trình đột nhiên hơi căng thẳng, cậu bắt máy liền nghe thấy giọng của Hà Chinh vang lên: “Tinh Trình à, gần đây có khỏe không?”
Đối với việc Hà Chinh tìm cậu diễn bộ phim 《Tiệm Viễn》, Hạ Tinh Trình vẫn luôn vô cùng biết ơn Hà Chinh, cậu giống như học sinh tiểu học đột nhiên gặp được thầy giáo, thân thể không tự giác đứng nghiêm chỉnh lại, giọng nói cũng rất cung kính: “Em rất khỏe, chúc mừng đạo diễn Hà!” cậu đang nói về giải thưởng của bộ phim.
Hà Chinh cười hai tiếng: “Giải thưởng này cậu cũng góp phần mà, chúng ta nên cùng chúc mừng mới đúng.”
Trước đó Hà Chinh có mời Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh cùng đi thảm đỏ, Hạ Tinh Trình thì do vướng lịch trình không thể đi được, còn Dương Du Minh thì lại không muốn đi, dù sao bọn họ cũng không có tên trong danh sách đề cử giải thưởng dành cho diễn viên.
Hạ Tinh Trình cũng cảm thấy rất vinh dự, cậu không nhịn được cũng cười rộ lên.
Hà Chinh nói: “Tôi vừa trở về, vẫn bận chưa có thời gian liên lạc với cậu, bây giờ công việc cũng ổn định rồi, hai ngày gần đây muốn mời cậu ra ngoài ăn một bữa cơm, không biết cậu có bận gì không?”
Hạ Tinh Trình liếc mắt nhìn Dương Du Minh, nói với Hà Chinh: “Được ạ, buổi tối em cũng không có lịch trình gì cả.”
Hà Chinh “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy được, để tôi hỏi Dương Du Minh một chút xem ngày nào thì được, xác nhận xong thời gian và địa điểm sau đó sẽ báo lại cho cậu.”
Hạ Tinh Trình vội vàng đáp lại: “Dạ vâng, đạo diễn Hà.”
Nói xong Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi rồi cúp điện thoại, cậu vẫn cầm điện trong tay, quay đầu nhìn Dương Du Minh: “Lúc nãy Hà Chinh gọi điện mời anh ăn cơm hả?”
Dương Du Minh gật đầu, đi đến bên cạnh tay vịn của sô pha ngồi xuống.
Trong lòng Hạ Tinh trình lo lắng không yên, cậu quỳ một gối trên sô pha, cầm lấy tay của Dương Du Minh nói: “Anh ta vẫn chưa biết chuyện của chúng ta.”
Dương Du Minh nhìn cậu, một lát sau mới khó hiểu hỏi: “Sao anh có cảm giác em hơi sợ anh ta vậy?”
Hạ Tinh Trình bị hỏi thì ngớ người ra một lúc rồi mới trả lời: “Đúng là em có hơi sợ anh ta.”
Dương Du Minh lại nói: “Trước đây em cũng có hơi sợ anh.”
Hạ Tinh Trình nhận ra được câu này không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định, không khỏi nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng: “Trước đây em sợ anh là chuyện rất bình thường mà, tên tuổi của anh lớn như vậy còn em chỉ là một diễn viên nhỏ bé.”
Dương Du Minh bật cười: “Khi đó ngoan ngoãn hơn.” Sau đó trước khi Hạ Tinh Trình kịp nói gì đã chặn lời cậu lại, bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà như bây giờ cũng rất tốt, là do anh chiều hư em.”
Hạ Tinh Trình nghe được câu này, mặt không nhịn được đỏ lên, cậu giơ tay ra ôm Dương Du Minh, cảm giác được Dương Du Minh cũng vươn tay ôm lấy eo mình, bèn dán sát vào bên tai Dương Du Minh nói: “Anh nói mấy câu như thế này, em nghe xong liền cứng rồi.”
Dương Du Minh cười nói: “Ồ? Vậy điểm này của em thì anh không chắc chắn lắm.”
Hạ Tinh Trình cũng mỉm cười, cậu nâng mặt Dương Du Minh lên hôn anh.
Những bức ảnh lúc trước Khương Tử Hách chụp cho bọn họ, có hai cái khung ảnh nhỏ, một cái đặt ở nhà cũ của Dương Du Minh, cái còn lại được bọn họ mang về, đặt trên tủ đầu giường của phòng ngủ hiện tại, chính là tấm hình Dương Du Minh hôn lên mắt Hạ Tinh Trình.
Mãi cho đến trước khi ngủ, Hạ Tinh Trình ngồi ở bên giường, đưa tay cầm khung ảnh lên ngắm nghía, lại hỏi Dương Du Minh: “Anh nói bên chỗ Hà Chinh chúng ta nên cùng tới, hay là nên tách ra tới riêng?”
Cậu vừa dứt lời, hai chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường liền lần lượt vang lên, Hạ Tinh Trình đặt khung ảnh lại chỗ cũ, đưa tay cầm điện thoại di động lên, thấy nội dung tin nhắn là Hà Chinh nhắn thời gian cùng địa chỉ qua, sau đó còn thêm một chữ OK?
Cậu quay đầu nhìn màn hình điện thoại di động của Dương Du Minh, nhận ra nội dung giống nhau y đúc, liền nói nhỏ: “Ảnh gửi tin nhắn theo nhóm hả ta?”
Dương Du Minh đang nửa nằm nửa ngồi, anh không trả lời ngay, mà hỏi Hạ Tinh Trình: “Em OK không?”
Hạ Tinh Trình mở lịch trình Hoàng Kế Tân gửi cho cậu lên xem, sau đó đáp: “Buổi chiều em có một cuộc phỏng vấn, buổi tối thì OK.”
Dương Du Minh lập tức trả lời cho Hà Chinh một chữ: “OK.”
Hạ Tinh Trình cũng theo đó nhắn lại giống như vậy. Cậu trả lời tin nhắn xong, nhìn Dương Du Minh nói: “Buổi chiều hôm đó em có lịch trình, vậy chúng ta cũng chỉ có thể tách ra tới riêng thôi.”
Dương Du Minh tiện tay nhét điện thoại vào bên cạnh gối, hơi xoay xoay cái cổ cứng ngắc vì tựa vào thành giường quá lâu, nói: “Là em không muốn đi chung với anh phải không?”
“Em không có!” Hạ Tinh Trình phản ứng dữ dội hơn so với Dương Du Minh nghĩ, cậu nghiêng người qua đối mặt với Dương Du Minh nói: “Em nghĩ như thế nào anh còn không biết sao? Sao anh có thể nói em như vậy?”
Dương Du Minh đưa tay ra ôm cậu: “Xin lỗi, anh sai rồi.”
Hạ Tinh Trình tức giận tựa đầu trước ngực Dương Du Minh.
Dương Du Minh ôm cậu, xoa xoa tóc của cậu một lúc lâu: “Đều là lỗi của anh, đừng giận nữa, lúc nào lịch trình kết thúc anh tới đón em, chúng ta cùng nhau đến gặp Hà Chinh.”
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn anh, hơi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được.”
Đến buổi chiều hôm có hẹn với Hà Chinh, sau khi Hạ Tinh Trình hoàn thành nốt lịch trình, Hoàng Kế Tân lái xe chở cậu đến một gara vắng người ở gần đó, Hạ Tinh Trình xuống xe ngồi vào xe Dương Du Minh đã đậu ở chỗ này chờ cậu.
Lúc mở cửa theo Hạ Tinh Trình xuống xe, Hoàng Kế Tân phàn nàn: “Giống y như đi làm giao dịch ngầm dưới lòng đất vậy.”
Hạ Tinh Trình quay đầu lại trừng anh một cái: “Không phải là do anh yêu cầu à?”
Hoàng Kế Tân đáp lại: “Anh còn không phải là vì cậu sao!”
Hạ Tinh Trình trang bị đủ khẩu trang kính mắt, cả khuôn mặt che chắn đến gió thổi cũng không lọt, mở cửa bên ghế phụ của xe Dương Du Minh ngồi vào, trước khi đóng cửa nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng Kế Tân: “Vất, vả, cho, anh rồi.”
Cửa xe “rầm” một tiếng khép lại.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, xe của bọn họ xếp đằng sau hàng xe dài chậm rãi di chuyển, Hạ Tinh Trình vẫn luôn giữ im lặng, đầu tựa lên cửa kính lẳng lặng nhìn dòng xe nối đuôi nhau ở phía trước.
Dương Du Minh chỉ đội mũ, lúc dừng lại chờ đèn đỏ quay sang hỏi cậu: “Căng thẳng lắm à?”
Lúc này Hạ Tinh Trình mới nhận ra môi mình hơi khô, cậu đột nhiên nhớ đến buổi tiệc đóng máy của 《Tiệm Viễn》, Hà Chinh đã nói với cậu mấy câu, Hà Chinh nói con đường này rất khó khăn, ai không thể tiếp tục được cũng là chuyện rất bình thường.
Dương Du Minh hỏi: “Có hối hận không?”
Hạ Tinh Trình đột nhiên xoay đầu lại nhìn anh: “Em có bị điên đâu? Sao phải hối hận?”
Dương Du Minh đưa tay ra chạm vào mu bàn tay của cậu: “Anh đùa thôi, đừng giận nhé.” Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, anh nhanh chóng lái xe tiến dần về phía trước.
Hạ Tinh Trình nhìn anh: “Có phải anh không tin tưởng em không?”
Dương Du Minh liền nói: “Anh thật sự đang đùa thôi.”
Hạ Tinh Trình nghi ngờ nhìn anh: “Thật không?”
Dương Du Minh mỉm cười: “Đương nhiên là thật rồi.” Sau đó giọng nói trở nên nhẹ hơn, lại nói thêm: “Nếu như không tin em, sao anh dám đùa kiểu này được, em không biết đối với anh em quan trọng nhường nào đâu.”
“Đạo diễn Hà ——” Hạ Tinh Trình do dự hỏi: “Lúc quay phim có phải anh ta khuyên anh đừng nghiêm túc như em không?”
Dương Du Minh hỏi lại: “Sao em biết?”
Hạ Tinh Trình chậm rãi kể lại: “Có một tối, em nhìn thấy anh ta đến phòng tìm anh, chính là cái hôm anh hôn em ấy.”
Dương Du Minh “ừ” một tiếng: “Anh ta tới khuyên anh, anh ta cảm thấy anh hơi khác thường.”
Hạ Tinh Trình nhìn anh: “Nếu như anh ta lại khuyên anh thêm lần nữa, liệu anh có bỏ đi lần nữa không?”
Xe của bọn họ đang bị kẹt trên một hàng dài ở giao lộ, Dương Du Minh ấn nút P, nắm tay Hạ Tinh Trình, nhìn vào mắt cậu trịnh trọng nói: “Đời này anh chỉ từng nói câu anh yêu em với hai người, người mà anh yêu thương đều rất quý giá đối với anh, không phải ai khuyên một câu là có thể buông tay.”
(Nút P là dùng để tắt/mở cái cảm biến lùi theo xe. Nếu bạn bật lên (có đèn xanh) thì khi bạn vào số lùi sẽ có tiếng bíp bíp cảnh báo có vật cản sau xe hay không, kêu càng to, càng nhanh thì càng gần vật cản phía sau.)
Hạ Tinh Trình liếc mắt nhìn bảng số đếm ngược của đèn đỏ, lại nhìn về phía Dương Du Minh: “Một người khác có phải là Viên Thiển không?”
Dương Du Minh im lặng vài giây, bảng đếm ngược của đèn đỏ nhảy về con số không, khoảnh khắc đèn giao thông chuyển qua màu xanh, anh trả lời cậu: “Là mẹ anh.”