Giọng Dương Du Minh không cao, nhưng lại lạnh lẽo và mang theo sự uy hiếp. Trong ấn tượng của Hạ Tinh Trình, không phải là Dương Du Minh chưa từng cứng rắn, nhưng trắng trợn bày tỏ sự phẫn nộ của mình không chút che giấu gì như thế là lần đầu tiên.
Cậu được cánh tay của Dương Du Minh bảo vệ rất kỹ, anh dùng sức rất lớn, cậu muốn nhúc nhích nhưng chẳng nhúc nhích được, cậu cảm nhận được Dương Du Minh thật sự rất căng thẳng.
Cậu cũng căng thẳng, ngoài việc hoàn toàn tin tưởng Dương Du Minh thì chẳng có lựa chọn nào khác.
Nhưng người mở cửa nghe thấy tiếng quát lạnh lẽo cứng rắn của Dương Du Minh cũng không lập tức xoay người rời đi, mà đứng cạnh cửa nói: “Ăn vụng cũng dám không khóa cửa à?”
Là một giọng đàn ông xa lạ.
Nhưng lúc giọng nói này vang lên, Hạ Tinh Trình rõ ràng nhận ra sức mạnh của Dương Du Minh hơi buông lỏng, đồng thời giọng nói của anh cũng thả lỏng luôn, anh nói: “Tôi khóa cửa rồi, anh vào bằng cách nào?”
Hạ Tinh Trình nghe ra đây là giọng điệu lúc Dương Du Minh nói chuyện với người quen. Cậu không nhịn được mà ngọ nguậy, muốn nhìn xem rốt cục thì người đó là ai. Mà lần này cậu hơi giãy dụa, Dương Du Minh đã buông tay ra, để cậu ngẩng mặt lên quay đầu nhìn người đứng ở cửa.
Người đó đứng ở cửa, đang che khuất ánh sáng hành lang, nhưng dựa vào thân hình cao lớn là lễ phục màu đen vừa người, Hạ Tinh Trình vừa nhìn là đã nhận ra người đó, đó chính là người đàn ông lúc trước đã nói chuyện với Dương Du Minh ở phòng trao giải.
Lúc này hắn đang cúi đầu gảy khóa cửa, dường như hơi ngạc nhiên, nói: “Khóa ấy hả?”
Hạ Tinh Trình nhìn thấy hắn dùng ngón tay ấn xuống cái nút khóa trong, rồi vặn khóa ở bên ngoài, thì thấy lõi khóa của khóa trong đồng thời gảy trở lại, hắn buông tay ra nói: “Khóa hỏng rồi, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình đều cúi đầu nhìn hắn gảy khóa cửa, lúc vào đây tâm trạng hai người họ rất kích động, nên tiện tay khóa luôn chứ không cẩn thận kiểm tra lại, không ngờ cái khóa của cánh cửa này vốn không khóa lại được.
Nghĩ tới đây, một thân mồ hôi lạnh vừa biến mất của Hạ Tinh Trình lại ứa ra.
Dương Du Minh nói với người đó: “Anh cứ muốn đứng ở cửa nói chuyện vậy sao? Ở đây bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua.”
Người đó bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi sợ hai người kích tình chưa dập tắt vẫn muốn tiếp tục sao?” Mặc dù nói như vậy, hắn vẫn đi vào, đóng cửa phòng sau lưng lại.
Dương Du Minh nói với Hạ Tinh Trình: “Đây là Lục Niệm Hân, chắc em từng gặp rồi đúng không?”
Nghe thấy cái tên Lục Niệm Hân, Hạ Tinh Trình lập tức phản ứng lại, hóa ra người đàn ông trước mặt chính là ông chủ của Tụ Hân Ent – công ty quản lý của Dương Du Minh, thảo nào cậu cảm thấy hơi quen quen, trước đây cậu từng gặp Lục Niệm Hân ở một bữa tiệc tối từ thiện, nhưng hai người chẳng tiếp xúc với nhau, về mặt ý nghĩa mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện trực tiếp với nhau.
Cậu không biết tuổi tác cụ thể của Lục Niệm Hân, trông giống như hơn 30 tuổi, nhưng Hạ Tinh Trình đoán tuổi tác của hắn chắc phải lớn hơn một chút nữa, dù sao thì hắn một mình thành lập Tụ Hân cũng gần hai mươi năm rồi.
Lúc Hạ Tinh Trình đánh giá Lục Niệm Hân, Lục Niệm Hân cũng đang nhìn Hạ Tinh Trình, hắn duỗi một tay ra với Hạ Tinh Trình: “Hân hạnh được gặp cậu.”
Hạ Tinh Trình vội vã bắt tay với hắn, nhớ ra Dương Du Minh vẫn chưa giới thiệu mình, cậu bèn nói: “Chào Lục tiên sinh, tôi là Hạ Tinh Trình.”
Lục Niệm Hân mỉm cười nói: “Tôi biết, tên cậu tai tôi nghe nhiều đến mức sắp đóng kén rồi.”
Hạ Tinh Trình nhìn Dương Du Minh.
Lục Niệm Hân nói: “Không phải cậu ấy đâu, là Đỗ Tiến, vì chuyện này mà than phiền với tôi lâu lắm rồi.”
Nghe thấy cái tên Đỗ Tiến, Hạ Tinh Trình bỗng dưng hơi căng thẳng. Bên cạnh Dương Du Minh đều là những người cũ hợp tác mười năm trở lên, Lý Vân, Đỗ Tiến, Lục Niệm Hân. Cậu biết Lý Vân không thích mình, nhưng không ngờ ngay cả Đỗ Tiến chưa gặp bao giờ cũng phản đối bọn họ.
Có lẽ là nhìn ra sự khẩn trương của Hạ Tinh Trình, nên Lục Niệm Hân nói: “Không sao đâu, Đỗ Tiến cũng không quản được Dương Du Minh, cậu ta chỉ dám than phiền trước mặt tôi thôi, cậu xem ở trước mặt Dương Du Minh cậu ta cũng chẳng dám hó hé gì.” Nói xong, hắn giơ tay lên định vỗ vai Hạ Tinh Trình.
Nhưng Dương Du Minh lại giơ tay lên ngăn hắn lại.
Hạ Tinh Trình sửng sốt, đầu tiên cậu nhìn Dương Du Minh, sau đó lại nhìn Lục Niệm Hân, chỉ thấy Lục Niệm Hân nhìn tay mình, cười một tiếng nói: “Tay tôi bẩn hả?”
Dương Du Minh nói: “Tay anh không bẩn, nhưng những thứ trong đầu anh rất bẩn.”
Hạ Tinh Trình cảm thấy lời này của Dương Du Minh quá không khách sáo, cậu lo không biết Lục Niệm Hân có giận hay không.
Nhưng không ngờ Lục Niệm Hân vẫn cười mỉm, nói: “Cậu nói như vậy tôi sẽ mất hứng đó.” Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng chẳng nhìn ra chút mất hứng nào, hắn chuyển qua nhìn Hạ Tinh Trình, nói: “An ủi người bạn nhỏ một chút, miễn cho cậu ấy cảm thấy căng thẳng.”
Dương Du Minh giơ tay qua nắm chặt tay Hạ Tinh Trình, rồi nói với Lục Niệm Hân: “Không cần đâu.”
Lục Niệm Hân mỉm cười cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, thở dài nói: “Không cần thì thôi, là tôi làm phiền hai người, xin lỗi. Nhưng nếu hai người muốn tiếp tục thì tốt nhất là nên đổi phòng khác, xác định khóa cửa không có vấn đề gì.”
Hạ Tinh Trình nhìn cái khóa cửa đã bị hỏng mà trong lòng còn sợ hãi.
Dương Du Minh hỏi Lục Niệm Hân: “Anh vào đây làm gì? Không biết trước tiên phải gõ cửa à?”
Lục Niệm Hân đi tới cửa phòng, giơ tay sờ khóa cửa: “Không phải tôi đợi cậu giới thiệu bà xã mới của cậu cho tôi sao? Sao tôi biết cửa vặn một cái là mở ra được.”
Nghe thấy hai chữ bà xã, mặc dù đang ở trong bóng tối, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn bất giác đỏ mặt.
Trên hành lang bên ngoài có người đi qua, hình như là hai cô gái trẻ, vừa thấp giọng nói chuyện vừa cười đùa.
Dương Du Minh hình như cũng tỉnh táo lại từ trong sự kích động, anh nói với Hạ Tinh Trình: “Tụi mình ra ngoài trước thôi.”
Hạ Tinh Trình gật đầu.
Lúc này Lục Niệm Hân bỗng giơ tay bật đèn trong phòng, mắt Hạ Tinh Trình đang thích ứng với bóng tối, bỗng nhiên bị ánh đèn sáng rực làm mắt đau nhói, cậu theo bản năng nhắm mắt lại.
Lục Niệm Hân nhìn hai người họ từ đầu tới chân một lần, rồi nói: “Mặc đồ lại đàng hoàng đi.”
Lúc này Hạ Tinh Trình mới chú ý đến dáng vẻ quần áo xộc xệch của mình và Dương Du Minh, cậu vội vã cúi đầu chỉnh lại quần áo. Dương Du Minh thì trông nhàn nhã hơn nhiều, ngón tay thon dài uốn cong gài từng nút trên cổ áo lại, rồi buộc chặt nơ, sau đó anh còn giúp Hạ Tinh Trình chỉnh lại cổ áo.
Lúc này Lục Niệm Hân mới giơ tay mở cửa.
Lúc cửa phòng mở ra, hai nữ diễn viên trẻ đang đứng trên hành lang nói chuyện, hình như chính là hai người đi ngang qua lúc nãy, nghe thấy tiếng mở cửa, hai cô gái đồng thời ló đầu nhìn sang.
Lúc ra khỏi cửa, Lục Niệm Hân giơ tay ôm vai Hạ Tinh Trình đang đi theo phía sau hắn, không cho Dương Du Minh thời gian phản ứng, đã kéo Hạ Tinh Trình đi ra ngoài.
Ánh mắt của hai nữ diễn viên đó đều hơi ngạc nhiên, ngay sau đó hai cô nhìn thấy Dương Du Minh theo sau bước ra, bèn vội vã chào hỏi: “Anh Minh.”
Dương Du Minh gật đầu, anh đi sau cùng, nên tiện tay tắt đèn trong phòng, rồi kéo cửa phòng lại luôn.
Ba người họ trông càng giống như tìm một căn phòng nhỏ để nói chuyện hơn, hai nữ diễn viên đó không thấy kỳ lạ nữa, bèn thu hồi tầm mắt.
Lục Niệm Hân thì vẫn ôm vai Hạ Tinh Trình nhanh chân đi về phía trước, hắn vừa đi vừa nói: “Sắp tết rồi, cùng ra ngoài ăn bữa cơm đi.”
Hạ Tinh Trình quay đầu lại muốn tìm Dương Du Minh.
Lục Niệm Hân nói: “Nhìn cậu ta làm gì? Tôi không mời nổi cậu ăn một bữa cơm à?”
Hạ Tinh Trình mỉm cười: “Đương nhiên không phải, nhưng tôi phải hỏi xem anh Minh có rảnh không, thì chúng ta mới có thể ăn bữa cơm này.”
Lục Niệm Hân cũng mỉm cười: “Được rồi, dù sao cũng là anh Minh của cậu quyết định, đến lúc đó tôi sẽ hẹn thời gian với cậu ấy, gọi thêm Đỗ Tiến, chúng ta phải tụ tập trước khi hết năm mới được.”
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến đại sảnh, có không ít người nhìn thấy Lục Niệm Hân và Hạ Tinh Trình kề vai sát cánh nói chuyện, nên đều nhìn về phía bọn họ.
Trong giới này, ông chủ lớn vừa có tiền vừa có tài nguyên như Lục Niệm Hân mới là kiểu người người muốn nịnh bợ.
Lục Niệm Hân cuối cùng cũng buông Hạ Tinh Trình ra, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Dương Du Minh, bèn đi qua ôm lấy vai anh, kéo anh vào trong góc nói chuyện.
Quan hệ giữa Lục Niệm Hân và Dương Du Minh người người đều biết, những ánh mắt mang theo sự dò xét bèn ít đi.
Hạ Tinh Trình thấy bọn họ hình như có rất nhiều lời muốn nói với nhau, bèn quay lại chỗ của mình ngồi xuống.
Bên truyền thông vẫn đang phỏng vấn, người nhận phỏng vẫn là vị diễn viên già giành được ảnh đế của lễ trao giải lần này.
Hạ Tinh Trình ngồi nghiêng trên ghế quay đầu lại xem, sự mất mát trong lòng ban nãy được Dương Du Minh khuyên nhủ đã tiêu tan hết, cậu chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chính giữa đèn chiếu, nghĩ thầm ngày cậu đứng ở đó chắc chắn sẽ không tới muộn như vậy.
Về sau, bên cạnh Dương Du Minh vẫn luôn có người nói chuyện với anh, nên chẳng thể nào tới bên cạnh Hạ Tinh Trình được.
Nhưng đến đêm khuya tiệc tối kết thúc, thời gian bọn họ quay lại khách sạn cũng gần như nhau.
Hạ Tinh Trình uống một chút rượu, toàn thân từ trên xuống dưới đều hơi nóng.
Rạng sáng rồi, nhưng đại sảnh khách sạn vẫn rất náo nhiệt, Dương Du Minh đứng trong đại sảnh nói chuyện với một nữ diễn viên hơn 40 tuổi danh vọng rất cao, xung quanh có ba bốn diễn viên trẻ, đều đang nghe bọn họ nói chuyện.
Hạ Tinh Trình chạy chậm vào đại sảnh khách sạn, cách rất nhiều người liếc mắt đã nhìn thấy gò má anh tuấn của Dương Du Minh.
Dương Du Minh quay đầu lại nhìn cậu, rồi nói với nữ diễn viên kia: “Muộn lắm rồi, chị về nghỉ ngơi đi.”
Nữ diễn viên gật đầu, cánh tay khoác áo choàng của lễ phục, quay người đi về phía thang máy.
Mấy diễn viên trẻ khác cũng theo sau bước vào thang máy.
Chỉ có Dương Du Minh chậm một bước, đợi Hạ Tinh Trình đi tới, rồi cùng cậu bước vào thang máy sau cùng.
Trong thang máy đầy ắp người, chẳng có ai nói chuyện nữa, chỉ im lặng nhìn đèn tầng trệt nhảy lên từng tầng từng tầng.
Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh đứng ở phía trước nhất, cửa thang máy trước mặt bọn họ là mặt kính, hiện rất rõ mặt của tất cả mọi người.
Hạ Tinh Trình chạy một đoạn, thêm nữa còn vì uống rượu nên môi bị khô, lúc này cậu liếm liếm môi, tầm mắt đặt trên khuôn mặt của Dương Du Minh ở trong gương, phát hiện ra anh đang nhìn mình.
Tầng mà bọn họ ở đều ở tầng 10 trở lên, thang máy chầm chậm trèo lên cao.
Sau khi chú ý tới tầm mắt Dương Du Minh, Hạ Tinh Trình càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu lại liếm môi một cái.
Trong thang máy an tĩnh, Dương Du Minh bỗng nhiên giơ tay vỗ vai Hạ Tinh Trình, hơn nữa còn dùng sức không nhỏ.
Tim Hạ Tinh Trình không khỏi đập rất nhanh, cậu hồi hộp nhìn Dương Du Minh.
Những người khác trong thang máy cũng đang nhìn bọn họ.
Dương Du Minh bình tĩnh thu tay về, nói: “Áo bị bẩn.”
Hạ Tinh Trình ù ù cạc cạc, không biết áo mình bị bẩn ở chỗ nào, cậu cũng không thể hỏi, nên chỉ có thể giả vờ khách sáo nói: “Cảm ơn anh Minh.”
Đến tầng Hạ Tinh Trình ở, có hai diễn viên trẻ cùng cậu ra khỏi thang máy.
Dương Du Minh vẫn còn ở lại trong thang máy, anh nhìn Hạ Tinh Trình, cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Lúc Hạ Tinh Trình xoay người đi về phòng, theo bản năng cúi đầu liếc nhìn vai mình, cậu không phát hiện ra chỗ nào bị bẩn, mà ghé sát lại, chỉ ngửi thấy một mùi nước hoa dành cho nam rất nhạt, không phải là mùi của Dương Du Minh, có lẽ là mùi nước hoa của Lục Niệm Hân.
Cậu giẫm trên thảm trải sàn mềm mại tiếp tục đi về phía trước, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Trở về phòng, Hạ Tinh Trình cởi lễ phục treo lên, vào phòng vệ sinh tắm rửa, tắm xong mặc áo tắm vào đi ra, rồi nằm sấp trên giường cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Du Minh: “Anh ngủ chưa?”
Dương Du Minh không trả lời cậu.
Hạ Tinh Trình im lặng nằm úp sấp, hai tay cầm điện thoại chống trước mặt, nhìn chằm chằm một lúc vẫn không thấy anh trả lời, cậu buồn ngủ chớp chớp mắt, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đèn trong phòng vẫn chưa tắt, cậu nằm úp sấp, cằm đè trên giường, duy trì tư thế không thoải mái này ngủ không biết bao lâu, điện thoại rớt xuống khỏi tay bỗng dưng đổ chuông.
Hạ Tinh Trình bị đánh thức, cậu giơ tay nắm lấy điện thoại, nhìn thấy Dương Du Minh gọi tới, bèn vội vã bắt máy dí sát tai: “Anh Minh?” Giọng vẫn lè nhè chưa tỉnh ngủ.
Giọng nói trầm thấp của Dương Du Minh vang lên trong không gian trống trải: “Mở cửa ra.”
Hạ Tinh Trình sửng sốt, lúc phản ứng lại bèn nhảy xuống khỏi giường, thắt lưng áo tắm của cậu bị lỏng, toàn bộ vạt áo mở rộng ra, dép lê cũng không thèm mặc, mà vội vã chạy đến mở cửa ra.
Dương Du Minh cầm điện thoại đứng ở ngoài cửa, thấy cửa phòng mở ra lập tức đi vào. Anh đã tắm rửa thay quần áo rồi, trên người là một cái áo sơ mi dài tay rộng rãi, phía dưới là quần dài màu cây đay, mái tóc mềm mại rủ xuống, dưới tia sáng mờ tối giống như một cậu thanh niên hơn 20 tuổi.
Lúc đóng cửa Hạ Tinh Trình ngáp một cái: “Em tưởng là anh ngủ rồi.”
Dương Du Minh đi tới cạnh giường lớn trong phòng, quay đầu lại nhìn cậu: “Quần áo cũng không mặc cho đàng hoàng, nếu như bên ngoài không phải là anh thì sao?”
Bên trong áo tắm rộng mở của Hạ Tinh Trình chỉ có một cái quần lót, quần tam giác cotton màu trắng, thân thể đẹp đẽ chỉ cần liếc mắt một cái là rõ mồn một. Cậu kéo áo tắm, nói: “Không phải anh thì còn có thể là ai?”
Dương Du Minh cúi người xuống, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường.
Hạ Tinh Trình lập tức tới gần, hai chân tách ra ngồi xổm trên đùi anh, ôm vai anh hỏi: “Sao muộn thế này rồi anh còn tới đây?” Cậu tưởng Dương Du Minh sẽ không tới.
Dương Du Minh giơ tay nắm lấy eo cậu, nói: “Không ngủ được.”
Hạ Tinh Trình mỉm cười, cậu nhìn anh hỏi: “Ban nãy ở trong thang máy sao anh lại vỗ vai em?”
Dương Du Minh tỉnh bơ nói: “Bẩn.”
“Bẩn chỗ nào?” Hạ Tinh Trình không buông tha anh.
Dương Du Minh khẽ nói: “Anh nói bẩn là bẩn.” Nói xong thân thể anh ngửa ra sau ngã lên giường.
Hạ Tinh Trình bị anh ấn chặt lưng, nên cũng ngã xuống theo, cậu vẫn như cũ nằm sấp trên người anh, nhìn thấy anh nhắm hai mắt lại.
Dương Du Minh nói anh không ngủ được, nhưng vẻ mặt anh vẫn hiện ra chút mệt mỏi.
Hạ Tinh Trình nằm nhoài trên người anh, im lặng nhìn mặt anh, hỏi: “Anh không thích Lục Niệm Hân tiếp xúc với em à?”
Dương Du Minh vẫn nhắm mắt lại, một lát sau mới trả lời cậu: “Lục Niệm Hân không có vấn đề gì khác, chỉ là không quản được nửa người dưới, hơn nữa nam nữ không chừa.”
Hạ Tinh Trình chống hai tay hai bên mặt anh, kéo ra một khoảng cách nhỏ với anh, dùng tầm mắt chuyên tâm phác họa ngũ quan tinh xảo của anh, cậu bật cười nói: “Teddy hình người à?”
(Teddy hình người: Diễn tả việc khó kiểm soát dục vọng của một người. Từ này bắt nguồn từ chó Teddy, loại chó này vào thời kỳ động dục có thể nắm lấy bất cứ vật thể nào bên cạnh mình để xxoo, ví dụ như thú bông, gối, thậm chí cả động vật khác, ví dụ như mèo. Hơn nữa trong vòng một ngày sẽ động dục nhiều lần.)
Dương Du Minh nghe cậu hình dung như thế, khóe môi cũng cong lên: “Đúng vậy. Anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với một loại người, đó chính là người mà anh ta muốn ngủ.”
Hạ Tinh Trình suy nghĩ một lát, rồi khó hiểu hỏi: “Quan hệ của anh ta và anh tốt như vậy, anh ta có muốn ngủ với anh không?”
Dương Du Minh giơ tay đánh lên mông Hạ Tinh Trình: “Anh ta muốn chết à?” Quá trình này anh vẫn luôn nhắm mắt, giọng cũng chập trùng không lớn.
Hạ Tinh Trình mỉm cười nói: “Em nghĩ cũng không đến nỗi, anh ta biết quan hệ của chúng ta, không thể có ý gì với em được đâu.”
Dương Du Minh không phản ứng, một lát sau anh mới kéo dài giọng, “Ừm ——” một tiếng.
Hạ Tinh Trình tưởng anh đã ngủ thiếp đi, bèn nhẹ nhàng nằm sấp xuống, dán một bên mặt ở trên giường, nhìn một nửa khuôn mặt của Dương Du Minh.
Dương Du Minh hít thở nhẹ nhàng, không nhúc nhích.
Hạ Tinh Trình dán vào tai anh, dùng giọng nói rất nhỏ nói: “Không phải là anh không ngủ được à?”
Dương Du Minh bỗng nhiên ôm cậu trở mình, nằm nghiêng lại nhưng vẫn ôm cậu thật chặt, mặt dán sát trên vai cậu, môi dán vào hình xăm trên xương quai xanh của cậu, nói: “Nên mới đến ôm em ngủ này.”