Sáng hôm sau bọn họ lái xe rời khỏi núi, trước khi đi cũng chẳng gặp được Lục Niệm Hân, Dương Du Minh gọi điện cho hắn, thì nghe hắn nói: “Lần sau rảnh rỗi rồi tụ tập tiếp.”
Trên đường trở về, Hạ Tinh Trình nhận được điện thoại của Hoàng Kế Tân, điện thoại vừa thông đã hỏi cậu đang ở đâu.
Hạ Tinh Trình dựa đầu lên cửa kính xe, lười biếng nói: “Đang chuẩn bị về nhà, sao vậy?”
Hoàng Kế Tân hỏi cậu: “Anh hai cậu tới rồi cậu có biết không?”
Hạ Tinh Trình nghe vậy thì sửng sốt: “Anh nói gì cơ?”
Giọng Hoàng Kế Tân vẫn rất bình tĩnh, hiếm khi anh không quát cậu, mà nói: “Sáng nay anh hai cậu gọi điện cho anh, nói cậu không có ở nhà, rồi hỏi anh cậu đang ở đâu.”
Hạ Tinh Trình cầm điện thoại, nhìn Dương Du Minh, Dương Du Minh dùng ánh mắt ra hiệu, hỏi cậu có chuyện gì vậy.
Cậu nhỏ giọng nói: “Anh hai em đến rồi.” Sau đó lại hỏi Hoàng Kế Tân: “Anh nói sao?”
Hoàng Kế Tân nói: “Anh có thể nói sao nữa, anh nói cậu đi quay show tối qua không ở nhà, thời gian về nhà cụ thể thì anh phải xác định lại với cậu đã.”
Hạ Tinh Trình có kiềm chế sự bất an hoang mang trong lòng, cậu nói: “Em biết rồi, để em liên lạc với ảnh.”
Hoàng Kế Tân “Ừ” một tiếng, rồi lại hỏi: “Có phải anh ấy biết chuyện của cậu rồi không, sao không nói năng gì mà chạy thẳng tới nhà cậu vậy, tới kiểm tra hả?”
Hạ Tinh Trình bỗng chốc không biết phải nói sao, nên chỉ nói: “Để em liên lạc với ảnh trước xem sao đã.”
Cúp điện thoại, Hạ Tinh Trình vốn định trực tiếp gọi điện cho Hạ Diệp, số điện thoại cậu đã tìm ra, nhưng cả buổi vẫn chẳng thể nào ấn xuống nút gọi, cuối cùng cậu để điện thoại qua một bên, rồi nói với Dương Du Minh: “Anh Minh, anh đưa em về bên nhà em trước đi, anh hai em đến rồi, em có chuyện muốn nói trực tiếp với ảnh.”
Dương Du Minh nghe cậu nói chuyện điện thoại, cũng đoán được sơ sơ hai người họ nói gì với nhau, anh hỏi: “Em muốn nói gì với cậu ấy?”
Hạ Tinh Trình cầm điện thoại trong tay, liên tục tung lên rồi lại tiếp được, trong lòng cậu rất rối bời. Mấy ngày trước cậu gọi điện về nhà, nói tết năm nay có lịch trình không về nhà được, lúc đó là cha mẹ cậu nghe máy, nói với cậu không sao, công việc quan trọng hơn. Lúc đó Hạ Tinh Trình nghĩ năm mới cậu và Dương Du Minh sẽ ra nước ngoài chơi mấy ngày, hết tết sẽ tranh thủ thời gian một mình quay về quê.
Nhưng không ngờ, tự dưng Hạ Diệp lại đến, hơn nữa chẳng báo trước đã đến thẳng nhà cậu. Ngôi nhà đó lâu lắm rồi không ai ở, đồ bên đó Hạ Tinh Trình đã mang đi hết, ban đầu còn có người định kỳ đến dọn vệ sinh, sau này cậu đóng cửa thật chặt, ghế sô pha và giường dùng vải che lại để chống bụi, việc dọn dẹp định kỳ cũng ngừng luôn.
Hạ Diệp có chìa khóa nhà cậu, không biết qua lúc nào, nhưng chỉ cần mở cửa vào nhà, thì chắc chắn sẽ biết lâu lắm rồi cậu không ở đó.
Nếu như phải tìm lý do để giải thích cho qua chuyện cũng không phải là không được, nhưng Hạ Tinh Trình hơi tủi thân nghĩ, vì sao cậu hẹn hò mà ngay cả người nhà cũng không thể nói?
Cậu nhìn Dương Du Minh, bỗng nhiên nhớ lại năm ngoái về nhà ăn tết, Dương Du Minh phản đối cậu nói chuyện này cho người nhà, nên lập tức càng thêm sốt ruột.
Dương Du Minh mãi không đợi được câu trả lời của cậu, bèn dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh đi gặp cậu ấy cùng em.”
Hạ Tinh Trình ngạc nhiên nhìn anh: “Anh Minh?”
Dương Du Minh vẫn đang lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước, giọng điệu trầm thấp chậm rãi nói: “Nên nói rồi, với cả cậu ấy cũng đến rồi, em muốn anh đưa một mình em về đối mặt với cậu ta, còn bản thân thì trốn qua một bên ư?”
Hạ Tinh Trình hơi bất an: “Nhưng lần trước anh không muốn em nói.”
Dương Du Minh nói với cậu: “Em nói muốn ở bên nhau cả đời, vậy có thể giấu được cả đời ư?”
Tâm trạng nôn nóng của Hạ Tinh Trình vì câu nói này của anh mà lập tức nhảy nhót, nhưng lại nhanh chóng rơi vào lo âu lần nữa: “Không được đâu, anh hai em tính tình nóng nảy lắm, em sợ anh ấy chĩa mũi nhọn vào anh.”
Dương Du Minh an ủi cậu: “Sợ cũng phải đối mặt, cậu ấy dù sao cũng là anh hai em, cậu ấy cũng yêu em.”
Hạ Tinh Trình do dự rất lâu, rồi mới gật đầu.
Căn nhà này đã gần nửa năm Hạ Tinh Trình không về. Cậu và Dương Du Minh một trước một sau ra khỏi thang máy, giơ tay lấy chìa khóa nhà ra khỏi túi, lúc mở cửa lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh đặt tay lên vai cậu bảo cậu mở cửa.
Hạ Tinh Trình dùng chìa khóa mở cửa nhà, vừa liếc mắt đã nhìn thấy có hai người đứng trong phòng khách, một là Hạ Diệp, một là chị dâu của cậu Phương Dĩnh.
Trên sàn nhà còn có thêm hai đứa bé đang đuổi theo nhau, Đinh Đinh đang kéo tóc Đông Đông.
Hạ Diệp rõ ràng rất cáu kỉnh, bèn quát Đông Đông vừa va vào đùi anh: “Chạy cái gì mà chạy?”
Phương Dĩnh lập tức không vui, cô giơ tay đẩy anh: “Anh tức giận với con làm gì?”
Đông Đông hơi sợ hãi lùi ra sau, nó quay đầu nhìn thấy Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh đang đứng cạnh cửa, lập tức nhận ra bọn họ đến rồi, bèn nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhưng lại không nhớ ra nên gọi như thế nào.
Hạ Tinh Trình kêu trước: Đông Đông. Sau đó lại gọi: “Anh hai, chị dâu.”
Hạ Diệp và Phương Dĩnh đồng thời nhìn về phía cậu, đương nhiên cũng nhìn thấy Dương Du Minh đi cùng Hạ Tinh Trình vào cửa.
Giây phút đó, sắc mặt Hạ Diệp có thể thấy rõ bắt đầu u ám, giống như là bị ai đó tát một cái, vô cùng căm phẫn giấu sự khó chịu vào trong.
Phương Dĩnh hơi sốt sắng kéo ống tay áo của Hạ Diệp.
Hạ Diệp đẩy tay cô ra, nói: “Em dẫn con vào trong đi.”
Phương Dĩnh nói với anh: “Anh từ từ nói chuyện với Tinh Trình nhé.”
Hạ Diệp không nhìn cô, chỉ quát lên: “Nhanh lên.”
Phương Dĩnh gọi Đinh Đinh và Đông Đông đi vào căn phòng bên trong với cô, lúc đóng cửa, còn nhíu mày lắc đầu với Hạ Tinh Trình, rồi lại chỉ chỉ Hạ Diệp.
Hạ Tinh Trình cũng gật đầu với cô.
Đợi cửa đóng lại, Hạ Diệp đứng dang rộng hai chân, tay đút trong túi quần, hít sâu một hơi, hỏi Hạ Tinh Trình: “Bao lâu rồi em không về nhà?”
Hạ Tinh Trình giấu tay ra sau, lần mò bắt lấy vạt áo Dương Du Minh, nắm thật chặt trong tay, sau đó nói: “Gần nửa năm rồi.” Cậu cảm nhận được Dương Du Minh đang nắm chặt lấy tay mình.
Hai tay Hạ Diệp đút trong túi quần nắm thành quyền, sắc mặt ngày càng khó coi: “Vậy trong khoảng thời gian đó em ở đâu?”
Hạ Tinh Trình còn chưa nói, Dương Du Minh đã vỗ nhẹ vai cậu, kéo Hạ Tinh Trình ra đứng sau lưng mình, nói với Hạ Diệp: “Em ấy ở chỗ tôi.”
Hạ Diệp giống như con thú hoang bị chọc giận, anh bỗng nhiên xông về phía Dương Du Minh, nắm đấm giơ lên thật cao.
Hạ Tinh Trình giật mình, dùng sức kéo Dương Du Minh muốn chắn trước mặt anh, nhưng Dương Du Minh nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông, anh không né đi cũng không giơ tay lên chặn, nên trực tiếp trúng cú đấm của Hạ Diệp.
Cú đấm này Hạ Diệp dùng hết sức đấm vào mặt Dương Du Minh, lập tức làm mặt anh lệch qua một bên, khóe miệng cũng rỉ máu.
Hạ Tinh Trình giống như phát điên kéo Dương Du Minh ra, mình thì xông lên trước, trước khi Hạ Diệp đấm cú thứ hai bèn đẩy anh ra sau.
Hạ Diệp bị Hạ Tinh Trình đẩy loạng choạng lùi ra sau mấy bước, dựa trên lưng ghế sô pha, anh vẫn đang phẫn nộ nhìn Dương Du Minh, mắng: “Đm anh là đồ rác rưởi không biết xấu hổ! Lớn tuổi như vậy ly hôn rồi còn dụ dỗ em trai tôi! Hôm nay không đánh chết anh tôi sẽ không phải là họ Hạ!”
Lúc này, Phương Dĩnh nghe thấy động tĩnh bên ngoài bèn từ trong phòng lao ra, ôm lấy cánh tay Hạ Diệp kéo lùi về sau, bản thân lảo đảo suýt chút nữa té ngã, cô hổn hển quát: “Anh điên rồi à? Có chuyện gì thì từ từ nói, động tay động chân làm gì!”
Hạ Diệp định đẩy Phương Dĩnh ra: “Bọn họ bảo Tinh Trình đóng cái loại phim buồn nôn đó, nhân cơ hội làm em trai anh, anh không đánh anh ta được à? Anh giết anh ta cũng được nữa!” Anh không dùng hết sức với Phương Dĩnh, đẩy một lát mà không đẩy được, vẫn bị Phương Dĩnh ôm chặt.
“Anh ấy không làm vậy!” Hạ Tinh Trình ôm Dương Du Minh, nhìn vết thương trên mặt anh, đau lòng đến mức sắp khóc: “Là em theo đuổi anh ấy, anh dựa vào cái gì mà đánh anh ấy!”
Gò má Dương Du Minh lập tức sưng tấy lên, anh giơ mu bàn tay lên lau khóe miệng, lại có một ít máu chảy ra.
Hạ Tinh Trình nói: “Tụi mình đi bệnh viện.”
Dương Du Minh đè bả vai cậu lại: “Anh không sao, đừng gấp.” Giọng anh nói chuyện hơi ậm ờ không rõ, nhưng giọng điệu vẫn rất ổn định, bất giác làm người nghe yên tâm.
Bên kia Phương Dĩnh vẫn đang vật lộn với Hạ Diệp, cô cũng tức giận, quát: “Anh đừng có giống tên đàn ông tàn bạo, cứ muốn đánh đánh giết giết như vậy được không!”
Lúc đi ra Phương Dĩnh sốt ruột, nên chưa kịp đóng cửa phòng, Đinh Đinh và Đông Đông đều đang ló đầu nhìn ra ngoài. Phương Dĩnh nhìn thấy bèn la tụi nói: “Không được xem, đi vào đóng cửa lại!”
Đinh Đinh không nhúc nhích, Đông Đông kéo nó, mà Đinh Đinh vẫn đứng im, Đông Đông cắn chặt răng dùng hết sức kéo nó vào, rồi ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Trên tay Hạ Tinh Trình dính máu của Dương Du Minh, cậu rất hoảng hốt, bèn rút điện thoại định gọi cho Hoàng Kế Tân.
Dương Du Minh duỗi tay ra nắm chặt bàn tay đang cầm điện thoại của Hạ Tinh Trình, ôm cậu vỗ lưng cậu, rồi nói với cậu rằng: “Đừng sợ, để anh nói chuyện với cậu ấy.” Nói xong, anh buông tay ra đi về phía Hạ Diệp.
Phương Dĩnh ôm thật chặt tay Hạ Diệp, không cho anh kích động.
Hạ Diệp chỉ căm hận nhìn chòng chọc Dương Du Minh.
Dương Du Minh đi tới trước mặt anh, nói: “Nếu như cậu cảm thấy chưa hả giận, thì có thể đấm tôi thêm một cú nữa.”
Hạ Diệp trợn trừng hai mắt, tay nắm chặt thành quyền.
Hạ Tinh Trình lập tức chắn trước mặt Dương Du Minh, cậu nói với Hạ Diệp: “Anh động vào anh ấy tiếp thử xem!”
Ánh mắt Hạ Diệp rơi trên người Hạ Tinh Trình: “Anh là anh hai của em! Em điên rồi à?”
Hạ Tinh Trình hung dữ nhìn Hạ Diệp: “Anh hai của em cũng không được đánh anh ấy! Anh ấy là người em yêu, chỉ cần em ở đây, thì không ai được đụng đến anh ấy cả!”
Hạ Diệp giơ nắm đấm lên với Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình quát lên với anh: “Anh đánh đi!”
Dương Du Minh từ phía sau ôm Hạ Tinh Trình, kéo cậu sang bên cạnh: “Không sao đâu, đừng kích động.”
Hạ Tinh Trình vẫn đang dùng ánh mắt căm hận trừng Hạ Diệp.
Hạ Diệp vừa gấp vừa tức, bèn giơ một chân lên đá một cú vào bàn trà ở chính giữa phòng khách, làm mặt bàn bằng kính vỡ tan tành.
Theo một tiếng “choang” vang lên, Phương Dĩnh kéo Hạ Diệp ra sau, nhìn kính vỡ rơi xuống sàn rồi lăn khắp nơi, trong phòng bỗng nhiên cũng yên tĩnh lại.
Một tay Dương Du Minh vẫn nắm gáy Hạ Tinh Trình, anh vuốt ve không nặng không nhẹ, giống như vỗ về chú mèo đang xù lông, anh hỏi Hạ Diệp: “Không sao chứ?”
Hạ Diệp đương nhiên sẽ không trả lời anh.
Phương Dĩnh đẩy Hạ Diệp qua chỗ kính vỡ, mãi cho đến khi đẩy anh ngồi xuống sô pha, mới nói: “Anh ngồi im đó, em đi quét kính.”
Hạ Diệp quay đầu đi chỗ khác không trả lời.
Phương Dĩnh hỏi Hạ Tinh Trình: “Chổi ở đâu?”
Ngực Hạ Tinh Trình phập phồng, được Dương Du Minh vuốt ve gáy, dần dần tâm trạng cũng khôi phục lại bình thường, cậu nói: “Ở góc ban công.”
Phương Dĩnh xoay người đi đến ban công.
Dương Du Minh nói với Hạ Diệp: “Nói chuyện được không?”
Hạ Diệp cười khẩy: “Có gì hay mà nói?”
Dương Du Minh nói: “Nói về Tinh Trình.”