Mấy diễn viên chính của 《Cạm Bẫy》lần lượt được công bố trên internet, Hà Chinh, Dương Du Minh, Hạ Tinh Trình lần thứ hai hợp tác đem lại tiếng vang không nhỏ, dư luận trên internet sôi sùng sục.
Hạ Tinh Trình tự bảo với bản thân mình là đừng quan tâm những chuyện đó, cho dù là tốt hay không tốt, đều chẳng có ích gì cho việc đóng phim của cậu, mà trong danh sách vai chính xuất hiện một cái tên mà rất nhiều người không biết.
Đó là vai nữ chính quan trọng nhất trong 《Cạm Bẫy》, diễn viên tên là Lăng Gia Nguyệt.
Lăng Gia Nguyệt là cháu ngoại của Nhậm Dư Xương, em họ của Nhậm Kính Nguyên, tiếng tăm của ông ngoại và anh họ cô đều không nhỏ, nhưng cô vẫn chưa chính thức debut, đây có lẽ là lần đầu tiên cô lộ diện trong tác phẩm truyền hình.
Cho đến giờ Hạ Tinh Trình vẫn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên gặp Lăng Gia Nguyệt trong nhà Nhậm Dư Xương, Lăng Gia Nguyệt đã quan tâm đặc biệt đến Dương Du Minh.
Còn Dương Du Minh thì chẳng để những chuyện này ở trong lòng.
Một tháng trước khi quay phim, Hà Chinh yêu cầu Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình xa nhau một khoảng thời gian, anh ta hy vọng giữa hai người sẽ xuất hiện một chút cảm giác xa cách. Hơn nữa khoảng thời gian này Hà Chinh bảo Hạ Tinh Trình đi tiếp xúc với công việc công tố viên chân chính, để cậu quen thuộc với trạng thái làm việc của bọn họ, có thể sớm nhập vai vào nhân vật.
Trước khi xa nhau, Hạ Tinh Trình ở trên giường quấn lấy Dương Du Minh hai ngày.
Sau đó cậu ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy ánh sáng trong phòng rất tối, bỗng chốc không phân biệt được đang sáng sớm hay là hoàng hôn.
Đệm giường bên cạnh có tiếng động vang lên, Hạ Tinh Trình quay đầu nhìn thấy Dương Du Minh đang định xuống giường, bèn vươn mình qua từ phía sau ôm lấy eo anh, giọng khàn khàn nói: “Không được đi.”
Dương Du Minh đành phải nằm trở lại, vuốt ve mu bàn tay Hạ Tinh Trình hỏi cậu: “Không đói bụng à?”
Cơ thể Hạ Tinh Trình tiến đến gần anh, cảm giác được trước ngực dán chặt lấy tấm lưng ấm áp của anh, mới chôn mặt trong gáy anh hít sâu một hơi, nói: “Không đói bụng, lát nữa gọi thức ăn ngoài, anh đừng đi.”
Cậu nói xong, lại nhắm mắt lại, ôm cái tay kia của Dương Du Minh sờ mó bụng dưới rắn chắc của anh.
Dương Du Minh không khăng khăng rời giường nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường cùng cậu.
Hạ Tinh Trình không nỡ xa nhau, cho dù chỉ xa nhau trong khoảng thời gian rất ngắn cậu cũng không nỡ. Mọi người đều nghĩ cậu còn trẻ và hay thay đổi, có lẽ hai năm nữa sẽ chán đoạn tình cảm này, nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, so với Dương Du Minh, cậu càng bất an hơn, cậu sợ Dương Du Minh gần 40 tuổi bỗng nhiên muốn có con sẽ chọn vứt bỏ cậu. Cậu thậm chí còn cảm thấy bất an khi thấy Đông Đông thích gần gũi với Dương Du Minh, cậu sợ rằng Dương Du Minh thích Đông Đông, vì xuất hiện ý nghĩ muốn có con.
Cậu hy vọng giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có nhau.
Nhưng dù có không nỡ bao nhiêu đi chăng nữa, bọn họ vẫn phải vì công việc mà xa nhau một khoảng thời gian ngắn.
Nên lúc Hạ Tinh Trình gặp lại Dương Du Minh lần nữa, cũng là lúc 《Cạm Bẫy》bắt đầu chính thức quay phim.
Hạ Tinh Trình diễn vai công tố viên trẻ Hàn Bách Hàm, tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Chính trị Pháp luật, cha là cục trưởng cục công an thành phố, mẹ là thẩm phán hạng hai đã nghỉ hưu, sau khi tốt nghiệp cậu đã vào làm tại hệ thống kiểm sát, năm nay 29 tuổi, đã là một công tốt viên hạng nhất.
Tuổi của nhân vật còn lớn hơn tuổi thực của Hạ Tinh Trình, hơn nữa tính cách còn nghiêm túc đứng đắn, chênh lệch rất lớn với tính cách của bản thân Hạ Tinh Trình.
Nhưng tạo hình của Hạ Tinh Trình lại làm Hà Chinh rất hài lòng, cậu mặc đồng phục công tố viên màu đen, áo sơ mi gài lên nút cao nhất, cổ áo thắt cà vạt màu đỏ, dưới chân mặc một đôi giày da màu đen bóng loáng. Tóc chải ngược lên trên, để lộ cái trán sạch sẽ trơn nhẵn, lúc đứng yên lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc mang theo chút cố chấp.
Hạ Tinh Trình của lúc này không còn gầy giò giống như cậu thiếu niên lúc quay 《Tiệm Viễn》 nữa, tóc chải ngược lên trên khiến cậu trông có vẻ trưởng thành hơn, có khí chất kiên cường của tuổi trẻ hơn.
Hà Chinh vừa hút thuốc, vừa nói với Hạ Tinh Trình: “Thật ra so với Dương Du Minh, tôi càng thích ngoại hình của cậu hơn.”
Hạ Tinh Trình rời khỏi ống kính là khôi phục nguyên hình, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Chinh, tỏ vẻ bất mãn với anh ta: “Anh Minh đẹp mà.”
Hà Chinh nói: “Chính vì cậu ấy quá đẹp đó, trong cuộc sống hiện thực có bao nhiêu người đàn ông đẹp trai như vậy chứ, dễ dàng làm người ta không nhập tâm vào bộ phim, còn khuôn mặt của cậu đóng phim là đủ, cậu ấy vẫn phải dựa vào diễn xuất để bắt lấy trái tim khán giả, không để người ta dời sự chú ý đi chỗ khác.”
Hạ Tinh Trình dùng tay nâng mặt: “Em thật sự không biết anh đang khen em hay mắng em nữa.”
Hà Chinh mỉm cười: “Tốt lắm, tôi thích cậu như vậy.”
Hạ Tinh Trình nhớ lại hình tượng nhân vật trong tiểu thuyết gốc, hỏi Hà Chinh: “Đạo diễn Hà, vậy anh cảm thấy anh Minh có hợp với vai Tôn Diệu không?”
Hà Chinh trả lời cậu: “Không cân nhắc đến những yếu tố ngoại hình và tuổi tác, thì không có vai diễn nào không hợp nếu cậu ấy muốn diễn cả, còn ngoại hình, suy xét lại lần nữa thì tôi cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì.”
Lúc đó Hạ Tinh Trình vẫn chưa gặp được Dương Du Minh, đến ngày đầu tiên quay phim chính thức, lúc cậu gặp Dương Du Minh, mới hiểu ra Hà Chinh nói suy xét lại lần nữa là có ý gì.
Dương Du Minh đen đi cũng gầy đi, gò má đều lõm xuống, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời.
Bọn họ gặp nhau ở trường quay, xung quanh đều có staff đi tới đi lui, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Du Minh Hạ Tinh Trình trợn to hai mắt, cậu hơi sửng sốt.
Dương Du Minh mặc bộ đồ để lát nữa chuẩn bị quay phim, đang nói chuyện với nhân viên phụ trách đạo cụ, anh nghe thấy có người chào Hạ Tinh Trình, bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu, lộ ra nụ cười dịu dàng thường ngày.
Hạ Tinh Trình rất muốn nói chuyện với anh, nhưng lời cậu muốn nói quá nhiều, xung quanh người đến người đi, chẳng có câu nào là nói ra được.
Hơn nữa Hà Chinh cũng không muốn cho bọn họ thời gian để trò chuyện, mà muốn bọn họ duy trì trạng thái đó để trực tiếp quay phim.
Do ảnh hưởng của ánh đèn trong studio nên nhiệt độ rất cao, Hạ Tinh Trình thủ vai Hàn Bách Hàm mặc đồng phục kiểm sát được gài rất nghiêm trang, ngồi trên ghế gỗ.
Phía trước là chiếc bàn gỗ dài trong phòng thẩm vấn của trại tạm giam, lởm chởm cũ kỹ dấu vết loang lổ, phía sau bàn dài là lan can sắt, ngăn cách hoàn toàn bên trong và bên ngoài, Hàn Bách Hàm ngồi ở bên ngoài, chiếc ghế gỗ bên trong đến giờ vẫn trống không.
Bên trái Hàn Bách Hàm là vách tường màu trắng đã bắt đầu ố vàng, trên đó có dấu vân tay và dấu vết của chữ ký, bên phải là trợ lý Tiểu Vệ của anh, lúc này đang rung chân chơi game trên điện thoại.
Phía sau cửa sắt bên cạnh phòng thẩm vấn vang lên tiếng bước chân kéo theo sợi xích sắt.
Hàn Bách Hàm hơi nâng cằm lên, nhìn về phía cửa sắt. Tiểu Vệ vội vã tắt game đi, cúi đầu thu dọn tài liệu trên mặt bàn.
Cửa sắt lạch cạch mở khóa ra từ chính giữa, một anh cảnh sát ló đầu hỏi: “Tên gì?”
Tiểu Vệ lớn tiếng trả lời: “Tôn Diệu!”
Cảnh sát lui về, anh ta nói: “Anh, vào đi!”
Tiếp đó, bèn nhìn thấy một người đàn ông cao to mặc đồ tù nhân bước vào. Tay chân hắn đều đeo còng, di chuyển rất chậm, hắn ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ trong phòng thẩm vấn, để cảnh sát còng tay còng chân lên ghế.
Sau đó cảnh sát lùi ra, đóng cửa sắt bên trong lại, rồi lạch cạch một tiếng khóa lại.
Hàn Bách Hàm đánh giá người đàn ông ngồi đối diện, phát hiện mặc dù khung xương của hắn rất lớn nhưng lại gầy, da không đen lắm nhưng xỉn màu, gò má của hắn hóp vào, đôi mắt đối diện với Hàn Bách Hàm nhưng không có thần thái gì, thỉnh thoảng hắn nhắm mắt lại, trông cực kỳ mệt mỏi.
Hàn Bách Hàm dựa lưng vào ghế, ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay ôm trước ngực, rủ mắt xuống giọng điệu ổn định, nói theo trình tự: “Chúng tôi là công tố viên của Viện kiểm sát nhân dân Sùng Phong, giờ sẽ thẩm vấn anh theo luật, anh nên trả lời câu hỏi của chúng tôi một cách trung thực, câu hỏi không liên quan đến vụ án có thể từ chối trả lời, anh hiểu chưa?”
Người đàn ông “Vâng” một tiếng, giọng vừa trầm vừa khàn.
Tiểu Vệ đang cầm sổ ghi chép, lúc này bỗng nhiên nâng giọng quát lên: “Hỏi anh đã hiểu chưa?”
Người đàn ông nghe thấy thế nhìn về phía Hàn Bách Hàm, nâng cao giọng, giọng điệu thì không có gì chập trùng, hắn trả lời: “Hiểu rồi.”
Hàn Bách Hàm không nóng lòng mở lời nói chuyện, anh duỗi một tay lật hồ sơ vụ án trên bàn ra xem.
Cái còng trên tay người đàn ông bỗng nhiên phát ra tiếng “lạch cạch”, hắn gọi: “Công tố viên.”
Hàn Bách Hàm nhìn hắn.
Người đàn ông hô hấp nặng nề, hỏi anh: “Xin hỏi con gái của tôi hiện tại thế nào rồi ạ?”
Tiểu Vệ quát hắn: “Chúng tôi hỏi anh hay là anh hỏi chúng tôi?”
Người đàn ông chẳng hề sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm Hàn Bách Hàm: “Tôi chỉ muốn biết con gái của mình thế nào rồi thôi? Xin hai người hãy cho tôi biết.”
Hàn Bách Hàm hỏi hắn: “Anh đã ủy thác luật sư chưa?”
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu.
Hàn Bách Hàm nói với hắn: “Giờ anh thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi trước đi, chuyện của con gái anh thì lát nữa rồi nói.”
Người đàn ông liếm đôi môi khô khốc, rồi gật đầu.
Hàn Bách Hàm chậm rãi mở miệng: “Tên?”
Người đàn ông nói: “Tôn Diệu.”
“Ngày sinh?”
“16 tháng 5 năm 1977.”
“Nghề nghiệp?”
“Giờ thì không có,“ Tôn Diệu rất bình tĩnh, hoặc không nên nói là bình tĩnh, mà phải nói là tê liệt mới thích hợp hơn: “Trước kia là kỹ sư điện.”
“Kỹ sư điện?” Hàn Bách Hàm theo bản năng lặp lại lần nữa.
Tôn Diệu ngậm môi “Vâng” một tiếng, hầu kết rung rung.
Hàn Bách Hàm nói: “Anh kể lại vụ án một lần nữa đi.”
Ngực Tôn Diệu nhấp nhô dữ dội một hồi, rồi nói: “Buổi chiều ngày 17, tôi tan tầm đúng giờ như thường ngày, rồi quay về nhà chuẩn bị nấu bữa tối cho con gái...”
Việc quay phim ngày đầu tiên thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Hạ Tinh Trình.
Vấn đề Hà Chinh lo lắng là bọn họ có thể nhập vai thuận lợi hay không, nhưng một khi đối diện với ống kính máy quay, Hạ Tinh Trình nhận ra Dương Du Minh không phải là Dương Du Minh nữa, anh có thể là Dư Hải Dương cũng có thể là Tôn Diệu, có thể trở thành bất cứ ai mà anh muốn, ngoại trừ Dương Du Minh.
Hạ Tinh Trình cảm thấy lo lắng của Hà Chinh rất dư thừa.
Khoảnh khắc việc quay phim kết thúc, Dương Du Minh vẫn duy trì động tác ngồi ở ghế thẩm vấn, dùng ánh mắt của Tôn Diệu nhìn Hạ Tinh Trình.
Tôn Diệu là nhân vật rất phức tạp, hắn vừa lên sàn đã bị cuộc sống chèn ép, bị giam giữ tại trại tạm giam để chờ xét xử. Lúc bạn nhìn qua, sẽ cảm thấy hai mắt của hắn bị cuộc sống mài giũa mất đi thần thái, nhưng khi thời gian chầm chậm trôi qua, nếu bạn nhìn kỹ thì đôi mắt kia không phải chỉ có sự tê liệt, mà cất giấu một số thứ sắc bén nhỏ nhặt ở bên trong, giống như là đá vụn trộn lẫn ở trong cát, nếu nắm thật chặt thì tay mình sẽ bị thương.
Dương Du Minh ngồi đối diện Hạ Tinh Trình, hai người không nhúc nhích, giống như vẫn đang đắm chìm trong vai diễn chưa thoát vai được.
Lúc này staff đến gỡ còng tay đạo cụ trên tay Dương Du Minh xuống, Dương Du Minh cúi đầu xuống nhìn còng tay, lúc ngẩng đầu lên lần nữa ánh mắt đã thay đổi, trong nháy mắt đá nhọn hóa thành biển rộng, tĩnh mịch mà bao dung, anh mỉm cười với Hạ Tinh Trình, dùng khẩu hình nói một câu không phát ra tiếng động.
Về sau Hạ Tinh Trình mới hiểu ra, Dương Du Minh nói với cậu: “Em đẹp lắm.”
Khác với mặc âu phục đeo cà vạt, Hạ Tinh Trình mặc đồng phục trông càng chính nghĩa nghiêm nghị, không thể xâm phạm được.
Thế là Hạ Tinh Trình cũng mỉm cười, cậu cúi đầu cười trộm, lòng cực kỳ ngứa ngáy.