Dương Du Minh bình tĩnh lắng nghe cô nói hết, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, giọng nói cũng coi như là ôn hòa, anh hỏi cô: “Ai nói với cô tôi là một người hoàn mỹ?”
Lăng Gia Nguyệt cố chấp nói: “Anh vốn là một người hoàn mỹ.”
Dương Du Minh bỗng nhiên bật cười, mang theo chút ý tứ trào phúng: “Chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi, nhưng tôi nhận ra cô hoàn toàn không hiểu rõ tôi, hiếm khi hôm nay có cơ hội, cô muốn biết gì liên quan đến tôi, tôi sẽ trả lời cô hết được không?”
Lăng Gia Nguyệt sửng sốt nhìn anh, sau đó lại nhìn lướt qua Hạ Tinh Trình, hỏi: “Anh vốn không thích anh ta phải không?”
“Ai?” Dáng vẻ của Dương Du Minh là khoan khoái tùy ý: “Tinh Trình hả? Tôi thích em ấy. Không đúng, tôi yêu em ấy.”
Lăng Gia Nguyệt lập tức đỏ bừng mặt, cô nói: “Là do bộ phim kia làm anh nhập vai quá sâu!”
Dương Du Minh không nhanh không chậm nói: “Tôi đóng phim gần hai mươi năm rồi, những nữ diễn viên hợp tác cùng bản thân tôi cũng đếm không hết, từng diễn rất nhiều cảnh tình cảm, nhưng đâu là lần tôi nhập vai quá sâu với một người.”
Lăng Gia Nguyệt khó tin nhìn anh.
Dương Du Minh nói tiếp: “Tôi là người đồng tính, tôi thích đàn ông. Tôi không chỉ thích, tụi tôi còn sống chung, tụi tôi ngủ trên một chiếc giường, cô đã tròn 18 tuổi rồi, cô biết đàn ông làm tình với đàn ông như thế nào không?”
Lăng Gia Nguyệt hai mắt đỏ bừng nhìn anh chằm chằm.
Lúc này Trần Hải Lan không nhịn được nữa gọi: “Du Minh.” Anh cảm thấy có mấy lời hơi quá đáng.
Nhưng Dương Du Minh rõ ràng không thấy vậy, anh không nhìn Trần Hải Lan, mà tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Gia Nguyệt: “Tôi nói rồi, tất cả những gì liên quan đến tôi mà cô muốn biết, tôi đều có thể ở đây nói cho cô biết hết từ gốc đến ngọn.”
Nhưng Lăng Gia Nguyệt lại chẳng thể mở miệng hỏi câu tiếp theo.
Dương Du Minh dường như suy nghĩ một lát, anh nhìn lướt qua Hạ Tinh Trình, sau đó lại nói: “Không phải cô nói Tinh Trình quyến rũ tôi sao? Em ấy thích tôi nên quyến rũ tôi, tôi cũng thích em ấy quyến rũ tôi, lúc ở bên em ấy tôi rất hạnh phúc. Cô ghét người đồng tính hay ghét em ấy? Vậy tôi chắc chắn không phù hợp với yêu cầu của cô rồi, tôi là người đồng tính, hơn nữa tôi cũng yêu em ấy.”
Hạ Tinh Trình đặt hai tay trên bàn, tay phải vô thức nắm lấy ngón cái của tay trái.
Lăng Gia Nguyệt dùng sức hít mũi, nước mắt gần như sắp rơi xuống, cô hỏi Dương Du Minh: “Vậy nên những người thích anh như tụi em, ở trong lòng anh chẳng quan trọng chút nào ư?”
Dương Du Minh trả lời cô: “Tôi cảm ơn mỗi một người thích tác phẩm của tôi, nhưng chúng ta không nên là người quan trọng nhất của nhau, càng không thể vì nhau mà làm tổn thương người thực sự quan trọng ở bên cạnh chúng ta.”
Lăng Gia Nguyệt dùng sức lắc đầu.
Dương Du Minh ngồi thẳng người lại, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Cô đã nghĩ rõ ràng rốt cục thì cô thích tôi vì cái gì chưa? Người cô thích là chính tôi, hay là tôi trong suy nghĩ chủ quan của cô? Cô nhìn đi, cô chẳng hiểu tôi chút nào cả, cô dựa vào cái gì mà nói cô thích tôi?”
Lăng Gia Nguyệt rơi nước mắt: “Em thích anh, thích anh từ lâu lắm rồi.”
Giọng Dương Du Minh trở nên lạnh lẽo: “Nhưng tôi không thích cô. Cô đừng dùng danh nghĩa yêu tôi để làm tổn thương người tôi yêu, so với việc trực tiếp tổn thương tôi càng làm tôi không thể chịu đựng nổi, cô cũng đừng lấy bản thân mình thay thế tất cả những người yêu thích tôi, thứ bọn họ thích là tác phẩm của tôi vai diễn của tôi, bọn họ sẽ không chỉ tay năm ngón cho cuộc sống riêng của tôi!”
Từ trước đến nay Nhậm Kính Nguyên chưa bao giờ nghe thấy Dương Du Minh dùng giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn như thế để nói chuyện với người khác, hắt bắt đầu sốt sắng, kéo tay Lăng Gia Nguyệt, nói với Dương Du Minh: “Anh Minh, em thật sự xin lỗi, con bé vẫn chưa hiểu chuyện nó ——”
Nhậm Kính Nguyên còn chưa nói hết, nhưng vì Dương Du Minh vô cảm liếc nhìn hắn, nên trong lòng hắn lộp bộp một cái, nuốt toàn bộ lời muốn nói xuống.
Dương Du Minh tiếp tục nói với Lăng Gia Nguyệt: “Mỗi một câu hôm nay tôi nói đều là lời thật lòng của tôi, nếu như cô bất mãn với tôi, thì có thể lên mạng công khai quan hệ của tôi và Tinh Trình, tôi chẳng có vấn đề gì cả.”
Lăng Gia Nguyệt dùng tay lau nước mắt, cô nói: “Em sẽ không làm vậy.”
Dương Du Minh lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn ấn trên màn hình mấy lần, sau đó đặt điện thoại trên mặt bàn đẩy về phía Lăng Gia Nguyệt, trên đó chính là trang chủ weibo của Dương Du Minh, anh nói: “Cô có thể dùng tài khoản weibo của tôi để đăng bài, nói cho mỗi một fan của tôi biết, người ở bên cạnh Tinh Trình trên bức ảnh là tôi, mỗi một fan muốn rời đi hay muốn ở lại đều là sự tự do của bọn họ, đạo diễn và phía đầu tư có muốn tìm tôi đóng phim nữa hay không cũng là sự tự do của bọn họ, những hậu quả này tôi có thể gánh chịu tất cả.”
Lăng Gia Nguyệt nhìn điện thoại của anh mãi vẫn không nhúc nhích, cho đến khi màn hình từ từ tối đi.
Dương Du Minh nói: “Không sao đâu, anh cô cũng nói cô còn nhỏ, tôi sẽ không trách cô, sau này cũng không làm khó dễ cô. Mong muốn duy nhất của tôi là cô cách cuộc sống của tôi càng xa càng tốt, tôi không cần người như cô thích tôi.”
Lăng Gia Nguyệt trợn to mắt, vẻ mặt trở nên sợ hãi, trông thực sự hơi điềm đạm đáng yêu.
Hạ Tinh Trình cảm nhận được Dương Du Minh đang thật sự nổi giận, cậu không nhịn được mà từ dưới bàn duỗi tay qua, nhẹ nhàng đặt trên đùi Dương Du Minh.
Kết quả Dương Du Minh nắm lấy tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, sau đó nói với Lăng Gia Nguyệt: “Cô đã nghĩ rõ ràng chưa? Cô còn muốn làm gì nữa? Cha mẹ tôi mất từ rất sớm, Hạ Tinh Trình là người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi, tôi không chịu nổi có người ở trước mặt tôi bắt nạt em ấy, động đến một sợi tóc của em ấy cũng không được. Hôm nay đã cho cô cơ hội rồi, cô muốn thì cứ công khai quan hệ của tụi tôi với tất cả mọi người, nếu như qua ngày hôm nay, có thêm lần sau nữa tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Hạ Tinh Trình cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Lăng Gia Nguyệt cứ khóc mãi, cô không đụng vào điện thoại, cũng bướng bỉnh không xin lỗi.
Điện thoại Nhậm Kính Nguyên bỗng nhiên vang lên, thấy cô của mình —— mẹ của Lăng Gia Nguyệt gọi tới, hắn lập tức nhận điện thoại, sau khi nghe được mấy câu thì muốn Lăng Gia Nguyệt nghe điện thoại.
Lăng Gia Nguyệt nhìn điện thoại của Nhậm Kính Nguyên không chịu cầm lấy.
Nhậm Kính Nguyên chỉ có thể xin lỗi Dương Du Minh nói ra ngoài nghe điện thoại, sau đó kéo tay Lăng Gia Nguyệt kéo cô đi ra ngoài.
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Trần Hải Lan nhìn Dương Du Minh, vốn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện nét mặt của Dương Du Minh vẫn rất âm u, tầm mắt anh dường như đang không đặt ở nơi nào cả, chỉ là một tay nắm thật chặt tay Hạ Tinh Trình, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay cậu, từ góc độ của Trần Hải Lan, vừa vặn có thể nhìn thấy động tác nhỏ nhặt dưới mặt bàn của họ, sau khi hơi do dự, anh đứng dậy nói đến phòng vệ sinh, rồi cũng rời khỏi phòng luôn.
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình, Hạ Tinh Trình vốn vẫn luôn cúi đầu, rồi bỗng nhiên dùng sức hít mũi, Dương Du Minh lập tức nhìn qua, nhẹ giọng nói: “Tinh Trình?”
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, Dương Du Minh mới nhìn thấy nước mắt cậu cũng sắp rơi xuống.
“Sao vậy?” Dương Du Minh bỗng nhiên hoảng hốt: “Tủi thân à?”
Hạ Tinh Trình lắc đầu, cậu không cảm thấy tủi thân, thực tế hôm nay sau khi nghe xong những lời của Lăng Gia Nguyệt, chút ác cảm trong lòng cậu cũng biến mất, cậu chỉ cảm thấy muốn muốn đơn phương của Lăng Gia Nguyệt rất buồn cười.
Cậu xúc động, là vì những câu nói đằng sau của Dương Du Minh. Ba chữ “anh yêu em” Dương Du Minh từng nói với cậu không chỉ một lần, nhưng ở trước mặt mặt rất nhiều người anh chẳng chút che giấu tuyên bố tình yêu của chính mình, vẫn làm Hạ Tinh Trình rất xúc động, lúc nhìn thấy Dương Du Minh đẩy điện thoại về phía Lăng Gia Nguyệt, có một khoảnh khắc thậm chí cậu còn hy vọng Lăng Gia Nguyệt lập tức dùng tài khoản weibo của Dương Du Minh đăng một bài, công bố với toàn bộ thế giới quan hệ của bọn họ.
Giờ cái điện thoại kia đang bị ném nằm trơ trọi trên bàn.
Hạ Tinh Trình bỗng nhiên đứng lên, cậu vói người qua cầm điện thoại lên, cúi đầu nhìn Dương Du Minh, nói: “Em đăng weibo nhé.”
Dương Du Minh nhìn tay cậu, im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu: “Đưa điện thoại cho anh.”
Hạ Tinh Trình thấy Dương Du Minh giơ tay về phía mình, bèn hít sâu một hơi, tiếc nuối trả điện thoại lại cho Dương Du Minh.
Dương Du Minh nhận lại điện thoại, rồi vẫn giơ tay về phía Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình sửng sốt, cậu nắm chặt lấy tay anh, tiếp đó liền bị anh kéo xuống ngồi trên đùi.
Dương Du Minh ôm cậu thật chặt, anh chôn mặt trong ngực cậu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Anh giận lắm.”
Hạ Tinh Trình cúi đầu nhìn đỉnh đầu Dương Du Minh, không nhịn được mà hôn một cái, rồi nói: “Em biết.”
Mặt Dương Du Minh dán chặt lấy ngực cậu, giọng nói rất rầu rĩ, nghe có vẻ như đó không phải là giọng của anh, anh nói: “Nếu cô ta nhắm vào anh, anh cũng sẽ không giận như vậy.”
Hạ Tinh Trình nói: “Em biết.”
Dương Du Minh ngẩng đầu lên, anh nhìn Hạ Tinh Trình: “Đừng lo, có anh ở đây.”
Mắt Hạ Tinh Trình vẫn đỏ, nhưng không nhịn được mà bật cười: “Ban đầu em cũng đâu có lo.” Không phải là vì có Dương Du Minh ở đây, mà là cậu cũng đang trưởng thành từng ngày, cậu có cảm giác bản thân mình không còn dễ bị người ta làm tổn thương nữa. Cậu chăm chú nhìn Dương Du Minh một lúc, rồi nói: “Cha mẹ em vẫn còn sống, nhưng anh cũng là người quan trọng nhất trong cuộc sống của em.”
Ngón tay thon dài của Dương Du Minh chỉ lên tim cậu: “Quan trọng hơn cả cha mẹ em ư?”
Hạ Tinh Trình mỉm cười, cậu giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh có cần hỏi nếu như cha mẹ em và anh rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước không?”
Dương Du Minh cũng cười theo, anh nói: “Câu này rất dễ trả lời, vậy thì chắc chắn anh sẽ giúp em cùng cứu cha mẹ em, trong nhà anh có cúp vô địch bơi lội đó.”
Hạ Tinh Trình cười ầm ầm ôm lấy anh hôn lên môi anh.
Một lát sau, Nhậm Kính Nguyên ở bên ngoài hành lang kết thúc cuộc điện thoại với mẹ của Lăng Gia Nguyệt, sau khi cúp máy, hắn còn dữ tợn trừng Lăng Gia Nguyệt: “Đầu tỉnh táo chút nào chưa? Nếu em muốn vào gây sự tiếp, thì đừng có vào nữa!”
Lăng Gia Nguyệt đỏ mắt, cô nói: “Em không có bệnh.”
Nhậm Kính Nguyên kéo áo cô, làm cả người cô lắc lư, hắn đè nén sự phẫn nộ nói: “Em mà còn không có bệnh ư! Em đi soi gương xem, nhìn em giống cái gì! Em tự gây chuyện thì thôi đi, đừng có liên lụy đến anh được không?”
Lăng Gia Nguyệt: “Có phải anh ấy ghét em không?”
Nhậm Kính Nguyên cười khẩy: “Anh cũng ghét em đây này!”
Thân thể Lăng Gia Nguyệt khẽ run rẩy.
Ban nãy trong điện thoại mẹ cô báo với Nhậm Kính Nguyên, nói mai sẽ tới đoàn phim tìm Lăng Gia Nguyệt nói chuyện, rồi sẽ đích thân xin lỗi Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình.
Lăng Gia Nguyệt thấp giọng nói: “Em thật sự thích anh ấy.”
Khoảnh khắc đó, Nhậm Kính Nguyên nhìn Lăng Gia Nguyệt cảm thấy rất phiền, bản thân hắn cũng là thần tượng nhân khí, đã từng gặp đủ loại fan, rất nhiều lúc để duy trì hình tượng, cho dù gặp phải fan nói và làm nhiều việc quá phận cũng phải chịu đựng, hắn nghĩ nếu hắn và Dương Du Minh đổi chỗ cho nhau, chắc chắn hắn cũng rất ác cảm với Lăng Gia Nguyệt, loại ác cảm này gần như đã vọt tới bên mép hắn, lại phải gian nan ép nó xuống, hắn nói: “Em đừng dùng suy nghĩ vặn vẹo của mình để đối xử với Dương Du Minh, Dương Du Minh khác anh, anh ấy không phải là đại minh tinh, anh ấy là diễn viên quốc dân. Thật sự đối với anh ấy em chẳng quan trọng chút nào cả, anh ấy đã tuyên bố muốn bảo vệ Hạ Tinh Trình đến cùng rồi, anh thấy không phải đùa đâu, em đừng có gây chuyện với Hạ Tinh Trình nữa, đến lúc đó không đợi Dương Du Minh ra tay đâu, mà anh sẽ chỉnh đốn em trước!”
Lăng Gia Nguyệt mím chặt môi.
Nhậm Kính Nguyên nhìn cô cảm thấy rất chán ghét, hắn xoay người quay lại phòng riêng, vừa mở cửa ra một cái khe, thì nhìn thấy Hạ Tinh Trình ngồi trên đùi Dương Du Minh, hai người đang hôn môi, hắn bỗng chốc cảm thấy lúng túng, bèn nhẹ nhàng kéo cửa lại.
Lăng Gia Nguyệt ở phía sau hắn, bỗng nhiên nhận ra gì đó, cô đẩy hắn rồi đẩy cánh cửa kia ra, nhìn thấy Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhắm mắt lại, hai gò má đỏ lên, bị Dương Du Minh hôn lên cổ nên cứng cả người, môi của cậu cũng đỏ thẫm ướt át, rõ ràng đang trong trạng thái động tình. Còn Dương Du Minh thì dùng một tay bóp eo cậu, một tay khác dọc theo quần áo luồn vào vuốt ve làn da bên eo và sau lưng cậu.
Nhậm Kính Nguyên dùng sức kéo Lăng Gia Nguyệt về, rồi giơ tay đóng cửa lại.
Lăng Gia Nguyệt che mặt ngồi xổm trên đất, khó chịu rụt vai lại.