Minh Nhật Tinh Trình

Chương 133: Chương 133




Tối hôm đó, Tôn Diệu tiễn Hàn Bách Hàm tới chỗ anh đỗ xe, nhìn anh lên xe rồi nhưng vẫn chưa rời đi.

Hàn Bách Hàn quay đầu xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Tôn Diệu vẫn đứng ở ven đường nhìn xe anh chậm rãi rời đi, mãi cho đến khi chiếc xe rẽ qua ngã tư biến mất chẳng còn tăm hơi.

Cho tới bây giờ, Hàn Bách Hàm không muốn tin Thư Vấn có vấn đề nữa, mà trong lòng khẳng định Thư Vấn chắc chắn có vấn đề.

Anh muốn biết sự thật, lợi dụng thân phận nghề nghiệp của mình, Hàn Bách Hàm âm thầm tìm được bạn học cùng lớp của Thư Vấn và Tôn Tuần Yến, từ một nữ sinh có quan hệ không tệ với Tôn Tuần Yến điều tra ra, Thư Vấn và Tôn Tuần Yến có mối quan hệ rất thân thiết, gần như cuối tuần nào Thư Vấn cũng tới nhà Tôn Tuần Yến chơi cùng cô bé, bình thường ở trong trường hầu như cùng Tôn Tuần Yến như hình với bóng, nhưng thật ra Tôn Tuần Yến lại không thích Thư Vấn lắm, cô bé từng than phiền Thư Vấn quá quấn người, làm cô bé cảm thấy không chịu nổi.

Hàn Bách Hàm hỏi sao Tôn Tuần Yến không từ chối Thư Vấn, cô bé kia nói tính Tôn Tuần Yến rất nhu nhược, không giỏi từ chối người khác; Hàn Bách Hàm lại hỏi cô bé kia có biết rõ chuyện Tôn Tuần Yến và Tào Vũ Tường không, cô bé kia nói không biết, Tôn Tuần Yến chưa từng kể cho cô bé nghe, nhưng cô bé thẳng thắn nói Tôn Tuần Yến sẽ không thích Tào Vũ Tường, càng không thể nhảy lầu vì hắn.

“Tình cảm của Tiểu Yến và cha bạn ấy rất tốt, nếu như bạn ấy chết thì cũng chỉ còn lại một mình cha bạn ấy, sao bạn ấy nỡ làm vậy chứ?” Đây là nguyên văn của cô bé đó.

Bạn học của Tào Vũ Tường đã tốt nghiệp cấp ba đi học đại học, muốn tìm ra cũng không dễ dàng gì. Hàn Bách Hàm luôn cảm thấy, nếu Tào Vũ Tường và Tôn Yến không yêu nhau, vậy thì sẽ có người quen của Tào Vũ Tường biết lúc đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hàn Bách Hàm lại không thể tìm được một ai biết rõ mọi chuyện.

Anh liên lạc với người bạn của Tào Vũ Tường từng làm nhân chứng lấy lời khai, thử tìm gặp những người bạn khác mà Tào Vũ Tường từng gặp trong khoảng thời gian từ trường về nhà, cuối cùng cũng gặp được một người lúc nhìn thấy ảnh của Thư Vấn trong điện thoại của Hàn Bách Hàm, nói cậu ta từng gặp cô bé rồi.

Lúc đó cậu ta đang ở cùng Tào Vũ Tường, cậu ta lái xe, lúc đi qua cổng trường cấp ba mà Tào Vũ Tường từng học, Tào Vũ Tường bảo cậu ta giảm tốc độ, chỉ vào một cô bé ở ven đường hỏi cậu ta: “Đẹp không?” Cô bé đó chính là Thư Vấn, vì cô bé quá đẹp, nên sẽ để lại ấn tượng khó quên cho người khác.

Ngoài ra, Hàn Bách Hàm không tìm được thêm chứng cứ nào nữa. Có lẽ ở chỗ Tào Vũ Tường sẽ có, nhưng anh chẳng có cách nào để tiếp cận được với người nhà họ Tào, nhân viên cảnh sát lúc trước chịu trách nhiệm vụ án vì vụ án đã khép lại, nên chẳng thèm quan tâm đến việc điều tra vụ án, quyết liệt từ chối Hàn Bách Hàm.

Nếu chẳng có cách nào điều tra từ chỗ Tào Vũ Tường, vậy thì cũng chỉ có thể bắt đầu từ chỗ Thư Vấn mà thôi.

Hàn Bách Hàm cứ có cảm giác có lẽ mình đã phạm sai lầm, nếu như là vậy thật, thì bất kể như thế nào đi chăng nữa, cho dù là mất việc, anh cũng phải sửa lại lỗi lầm này.

Giữa lúc đó, Hàn Bách Hàm giúp Tôn Diệu cùng dẫn Tôn Tuần Yến tới bệnh viện xin bạn học của anh làm kiểm tra.

Cảnh này là cảnh quay thật ở trong một bệnh viện, nhưng lại quay vào ban đêm, lúc trong phòng khám bệnh không còn bệnh nhân nữa.

Gần đây Hàn Bách Hàm trông rất tiều tụy, lúc chuyên viên makeup trang điểm cho Hạ Tinh Trình, cố ý đánh thêm quầng thâm bên dưới mắt cậu, màu môi cũng nhợt nhạt. Quay phim vào mùa hè, mỗi ngày đều đổ rất nhiều mồ hôi, khẩu vị cũng không tốt, Hạ Tinh Trình ngày càng gầy, trông cũng phù hợp với trạng thái của Hàn Bách Hàm.

Trước khi quay phim, cậu đi tới đi lui trên hành lang bệnh viện, trong miệng vẫn vương chút vị ngọt, là viên kẹo mà ban nãy Dương Du Minh đút cho cậu ăn, giờ kẹo đã tan hết đi, lúc chút vị ngọt cuối cùng cũng biến mất, Hạ Tinh Trình cũng tiến vào trạng thái của nhân vật.

Hàn Bách Hàm và Tôn Diệu đứng trên hành lang đợi Tôn Tuần Yến làm kiểm tra.

Tôn Diệu hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, lộ ra chút nôn nóng bất an.

Hàn Bách Hàm mặc quần áo thường ngày, là áo thun liền mũ và quần bò, trông rất trẻ, anh ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, hai chân duỗi thẳng, dựa lưng vào vách tường, nói: “Tình cảm của Thư Vấn và Tiểu Yến tốt lắm à?”

Tôn Diệu chậm rãi quay đầu lại nhìn anh: “Phải.”

Hàn Bách Hàm lại hỏi một câu: “Tiểu Yến thích cô bé không?”

Lần này Tôn Diệu không nói gì.

Hàn Bách Hàm hơi ngẩng đầu lên, đầu cũng dựa vào vách tường: “Tiểu Yến không thể nào thích Tào Vũ Tường được đúng không?”

Trong giọng nói âm u lạnh lẽo của Tôn Diệu mang theo chút thù hận: “Đương nhiên là không thể.”

“Vậy anh nghĩ, trước kia rốt cục thì Tiểu Yến ngã lầu như thế nào đây?” Hàn Bách Hàm nhẹ giọng hỏi.

Tôn Diệu nhìn thẳng vào hai mắt Hàn Bách Hàm: “Tiểu Yến bị nó ép nhảy lầu, Tiểu Yến không muốn bị nó chạm vào.”

Hàn Bách Hàm dường như rơi vào trầm tư: “Sau đó thật lâu về sau, Tào Vũ Tường lại nhìn thấy Tiểu Yến lần nữa, trong lòng vẫn chưa mất hết hy vọng, nhảy cửa sổ vào nhà anh, muốn lần thứ hai ra tay với Tiểu Yến.”

Đây là suy đoán ban đầu trong lòng Hàn Bách Hàm, anh nghĩ toàn bộ sự việc chắc sẽ là như vậy, rồi Tôn Diệu xuất phát từ việc tự vệ chính đáng, giết chết Tào Vũ Tường. Vậy vai trò của Thư Vấn là gì?

Hàn Bách Hàm hỏi Tôn Diệu: “Từ đó đến nay, anh luôn nghĩ là Tào Vũ Tường hại Tiểu Yến ngã lầu, chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù sao?”

Tôn Diệu lạnh giọng hỏi: “Tôi có thể làm gì đây? Ban đầu tôi đã nói với cảnh sát rồi, về sau tôi cũng muốn đi tìm Tào Vũ Tường, nhưng tôi chẳng làm được gì cả, Tiểu Yến nằm một mình trên giường bệnh, một giây cũng chẳng thể rời xa tôi, tôi có thể làm gì chứ? Công tố viên cậu dạy tôi đi, tôi phải trả thù như thế nào đây?”

Hàn Bách Hàm nhìn Tôn Diệu, nói: “Xin lỗi.”

Tôn Diệu không nói gì nữa, hắn xoay người, nhìn về cánh cửa đóng chặt của phòng khám, một lúc lâu sau không nghe thấy Hàn Bách Hàm nói chuyện nữa, đợi tới lúc hắn quay đầu lại, phát hiện Hàn Bách Hàm đã ngủ mất rồi.

Dưới mắt Hàn Bách Hàm có quầng thâm xanh nhạt, mặt cũng gầy đi, môi trắng bệch, cánh tay khoát trên đùi có thể nhìn thấy xương cổ tay nhô lên, anh thật sự rất mệt mỏi.

Tôn Diệu lặng yên không tiếng động đi tới trước mặt Hàn Bách Hàm, hắn cúi đầu nhìn Hàn Bách Hàm rất lâu, nét mặt hơi lạnh lẽo, đến cuối cùng, hắn chỉ xoay người ngồi xuống bên cạnh Hàn Bách Hàm, rồi cúi người vùi mặt vào trong hai bàn tay.

Lúc này Hà Chinh kêu ngừng.

Dương Du Minh ngồi thẳng lại, nhưng phát hiện Hạ Tinh Trình bên cạnh anh cũng không mở mắt ra, mà đầu đổ sang bên cạnh, ngã xuống vai Dương Du Minh.

Hoa Hoa chạy tới, ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy ngủ thật ạ?”

Dương Du Minh nghiêng đầu nhìn cậu, rồi gật đầu nói: “Mấy ngày nay quay phim mệt quá.”

Gần đây tiến độ quay phim khẩn trương hơn trước, Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh hơi thiếu ngủ, Dương Du Minh còn đỡ, Hạ Tinh Trình thì thường xuyên buồn ngủ.

Có staff lúc di chuyển máy móc đụng vào vách tường phát ra tiếng ồn, Hạ Tinh Trình bỗng dưng tỉnh lại, ngẩng đầu lên bỗng chốc không nhớ nổi mình đang ở đâu, cậu quay đầu nhìn Dương Du Minh, đầu tiên sửng sốt một lát rồi mới nhận ra mình không phải đang ở trong phim, bèn thở ra một hơi nói: “Em lại ngủ thiếp đi rồi.”

Dương Du Minh nói với cậu: “Lên xe ngủ đi.”

Hạ Tinh Trình gật đầu, cậu quay đầu tìm Hà Chinh, lớn tiếng hỏi: “Qua chưa ạ?”

Hà Chinh không ngẩng đầu lên, chỉ giơ ngón cái với cậu.

Lúc Hạ Tinh Trình đứng dậy định rời đi, nhìn thấy Tống Ngôn Ngôn mặc một cái váy ngủ ngồi xổm ở trong góc, đang dùng điện thoại bùm bùm gõ chữ, cậu đi tới muốn hỏi xem cô bé đang viết gì.

Tống Ngôn Ngôn vội vã giấu điện thoại đi, nhìn Hạ Tinh Trình nói: “Không cho anh xem được đâu.”

Hạ Tinh Trình xoay người rời đi, đi tới cửa thang máy, lúc quay đầu lại nhìn thấy Tống Ngôn Ngôn đang vùi đầu, hai tay nhanh chóng gõ chữ, vừa viết gì đó vừa mỉm cười cực kỳ quái gở.

Cậu rất buồn ngủ, ngáp một cái đợi thang máy xuống.

Lúc Hạ Tinh Trình quay lại xe bảo mẫu, tùy tiện cầm một cái áo khoác của Dương Du Minh quấn mình lại ngủ một giấc say sưa, thời gian cho cậu ngủ cũng không quá dài, đợi trời sáng bọn họ phải bắt đầu quay nội dung của một ngày mới.

Lúc Hạ Tinh Trình tỉnh dậy, cậu nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện của Dương Du Minh, cậu nằm im không nhúc nhích, muốn nghe xem Dương Du Minh đang nói gì, kết quả Dương Du Minh chỉ nói hai câu “Ừm”, “Được” rồi cúp điện thoại.

Hạ Tinh Trình vén cái áo đang quấn trên người ra, hỏi: “Anh gọi điện cho ai vậy?”

Dương Du Minh ngồi một bên chân cậu, nghiêng người tới sờ lên đầu cậu, nói: “Ngủ thêm một lát nữa đi.”

Đổi nơi quay phim, Hạ Tinh Trình gặp Lăng Gia Nguyệt và Nhậm Khả Đình vẫn luôn ở bên cạnh cô. Lăng Gia Nguyệt vừa nhìn thấy Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh bèn lảng tránh ánh mắt, còn Nhậm Khả Đình thì lại thoải mái đi tới chào hỏi hai người, bà nói đã liên hệ với trường học ở nước ngoài cho Lăng Gia Nguyệt rồi, đợi tháng sau việc quay phim kết thúc sẽ đưa cô ra nước ngoài, việc tuyên truyền cho bộ phim sau này, bao gồm cả bình chọn giải thưởng cô sẽ không tham gia.

Hạ Tinh Trình không biết mình nên nói gì, chỉ chào bà rồi vội vã rời đi.

Đây là cảnh hẹn hò của Hàn Bách Hàm và Thư Vấn được quay ở ngoài trời. Sáng thứ bảy, trường học của Thư Vấn phải học bù, buổi trưa Hàn Bách Hàm lái xe tới cổng trường đón cô bé.

Giờ đang là thời gian nghỉ hè của trường cấp ba, học sinh đi tới đi lui trước cổng trường học đều là diễn viên quần chúng được nhà trường liên hệ và mời tới, mức độ nổi tiếng của Hạ Tinh Trình trong nhóm học sinh cấp ba rất cao, mỗi lần xuất hiện đều sẽ gây rối loạn, phải mời giáo viên trong trường tới giữ trật tự.

Hạ Tinh Trình mặc một cái áo thun ngắn tay màu cây đay và quần dài màu đen sậm, lúc cậu mở cửa xe, một chân duỗi ra giẫm lên mặt đất, trông vừa dài vừa thẳng, có chút quyến rũ lay động lòng người.

Hàn Bách Hàm chủ động tới tìm Thư Vấn, từ buổi tối Thư Vấn cầm bánh ngọt tới chỗ Tôn Diệu, sau khi Hàn Bách Hàm tới không nhìn thấy cô bé, hai người vẫn chưa liên lạc với nhau.

Hôm nay Hàn Bách Hàm cố ý chạy đến đợi cô bé lúc tan học, anh nhìn thấy Thư Vấn cùng hai nữ sinh mặc đồng phục đi ra khỏi trường học, bèn lập tức mở cửa xuống xe.

Thư Vấn nhìn thấy anh, bèn dừng bước rồi đi về phía anh: “Tôi tưởng anh giận tôi.”

Hàn Bách Hàm: “Không phải em giận à?”

Thư Vấn nhìn vào trong xe anh, không có ai khác, bèn nói: “Anh đang đợi tôi à?”

Hàn Bách Hàm “Ừm” một tiếng: “Đi ăn trưa.”

Thư Vấn bỗng nhiên tiến lên một bước ôm lấy anh, nhón chân hôn lên khóe miệng anh, Hàn Bách Hàm ngớ người, chưa kịp phản ứng, mà Thư Vấn đã rời khỏi môi anh, quay đầu qua, mỉm cười vẫy tay với hai bạn học nữ, nói: “Bạn trai tớ tới đón tớ rồi.”

Hàn Bách Hàm vẫn chưa thích ứng với hai chữ bạn trai, từ đâu anh đã không nghĩ mình là bạn trai của Thư Vấn, anh không biết phải đối mặt với một bạn gái học cấp ba như thế nào, đến giờ anh càng không thể nào chấp nhận, vì nữ sinh cấp ba này có thể còn liên quan đến vụ án cố ý giết người.

Anh không thể hiện ra, mà lái xe chở Thư Vấn đi, hỏi cô bé: “Em có cần gọi điện cho người nhà không?”

Tâm trạng của Thư Vấn hình như rất tốt, cô ngâm nga: “Không cần đâu, bình thường tôi không về nhà ăn cơm.”

Hàn Bách Hàm nhìn cô bé: “Trong nhà em còn có ai nữa?”

Thư Vấn cũng nhìn anh, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên: “Tôi có một bà nội.”

“Chỉ có bà nội thôi à?” Hàn Bách Hàm nói.

Thư Vấn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Chỉ có bà nội.”

Tay nắm vô lăng của Hàn Bách Hàm siết chặt lại, anh cảm giác lòng bàn tay mình chảy ra chút mồ hôi, anh liếm đôi môi khô khốc, nói: “Chúng ta mua chút đồ ăn, cùng tới nhà em chào hỏi bà nội em được không?”

Thư Vấn nhìn anh, nụ cười chợt trở nên rõ ràng hơn, cô bé nói: “Được, bà nội chắc chắn sẽ rất vui.”

Hàn Bách Hàm dẫn Thư Vấn đi mua một chút thức ăn chín và hoa quả, rồi lái xe đưa cô bé về nhà, đây là lần đầu tiên anh tới nhà Thư Vấn. Nhà Thư Vấn còn tốt hơn so với tưởng tượng của Hàn Bách Hàm, là một tiểu khu không tệ, bọn họ đi thang máy lên lầu, đến tầng ba bèn ra khỏi thang máy, Thư Vấn đi ở phía trước, dùng chìa khóa mở một cánh cửa bên trái thang máy ra.

Đó là một ngôi nhà ba phòng ngủ một phòng khách, cha mẹ Thư Vấn luôn ở nước ngoài, cô bé ở cùng với bà nội, bà nội cô bé rất lớn tuổi, mắt không tốt lắm, đầu óc hình như cũng chẳng tỉnh táo lắm.

Hàn Bách Hàm đổ thức ăn đã mua ra bát, rồi cùng ăn cơm với hai người, thực tế anh không ăn cơm cũng không uống nước, chỉ ăn thức ăn và hoa quả do mình mang đến.

Sau khi ăn xong, Thư Vấn giúp bà nội rửa chén, bảo Hàn Bách Hàm vào trong phòng mình chờ.

Phòng Thư Vấn cũng chẳng khác gì phòng của mấy cô bé bình thường, vách tường màu trắng, drap giường hình phim hoạt hình màu vàng nhạt, còn cả rèm cửa sổ thêu hoa, trong phòng có bàn học, trên bàn được sắp xếp rất gọn gàng, có cả một chồng sách phụ đạo thi đại học.

Hàn Bách Hàm nghe thấy phòng bếp vang lên tiếng nước, bèn kéo ngăn kéo của bàn học ra, nhìn thấy bên trong cũng được sắp xếp rất gọn gàng, vừa liếc mắt là có thể xem xong không có thứ gì đặc biệt, anh lại mở tủ sách ở bên cạnh bàn học ra, không có thời gian nhìn kỹ, nhưng nhìn qua một chồng sách giáo khoa và sách phụ đạo xếp thẳng hàng, chỉ có một quyển sách là kẹp thứ gì đó.

Anh rút quyển sách kia ra, mở ra nhìn thì thấy là một bức ảnh, đó là ảnh chụp chung của Thư Vấn, Tôn Diệu và cả Tôn Tuần Yến, xem ra là chụp ở công viên hoặc nơi nào đó, Tôn Diệu ôm vai Tôn Tuần Yến, Thư Vấn chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh Tôn Tuần Yến. Thật ra không có gì đặc biệt, nhưng cứ khiến trong lòng Hàn Bách Hàm cảm thấy không thoải mái.

Anh kẹp bức ảnh lại vào trong sách, rồi lại bỏ sách về lại tủ sách. Anh cứ có cảm giác mình sẽ không tìm được gì ở chỗ Thư Vấn, có lẽ Thư Vấn sẽ chẳng để lại bất cứ thứ gì liên quan đến Tào Vũ Tường.

Chuyện này có lẽ thật sự không có chứng cứ rồi. Cho dù Hàn Bách Hàm giao cho cảnh sát những bằng chứng anh có trong tay, e rằng cũng chẳng có tác dụng gì, không đủ để khiến cảnh sát bắt đầu điều tra lại vụ án.

Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng lạch cạch của khóa cửa.

Hàn Bách Hàm lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thư Vấn đứng trước cửa phòng đang nhìn mình, anh mở miệng, nhưng chẳng nói nên lời.

Nhưng Thư Vấn bỗng dưng giơ tay lên phéc mơ tuya trên đồng phục của mình, cô bé từ từ kéo phéc mơ tuya xuống, bên trong đồng phục chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay bó sát người, sau khi cô bé cởi đồng phục ra, bèn nắm lấy vạt áo thun, rồi cũng cởi áo thun ra luôn.

Trong đầu Hàn Bách Hàm không có bất kỳ ý nghĩ tốt đẹp gì, trán anh đổ một tầng mồ hôi lạnh, lúc Thư Vấn cởi quần áo, anh hỏi: “Em làm gì thế?”

Thư Vấn đang khom lưng cởi quần đồng phục, động tác hơi dừng lại, nhìn về phía Hàn Bách Hàm, khó hiểu hỏi: “Không muốn làm tình à?”

Giọng Hàn Bách Hàm hơi nghiêm khắc: “Em mới bao nhiêu tuổi?”

Thư Vấn chớp mắt: “Tôi tròn 18 tuổi rồi.” Nói xong, cô bé chậm rãi đến gần Hàn Bách Hàm.

Hàn Bách Hàm lắc đầu: “Mặc quần áo vào, tôi sẽ không làm gì với em cả.”

Vừa dứt lời, anh nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Thư Vấn và Hàn Bách Hàm đồng thời nhìn về cánh cửa phòng đang khóa trái, Thư Vấn lớn tiếng hỏi: “Bà nội, có chuyện gì ạ?”

Nhưng ngoài cửa lại vang lên giọng nói trầm thấp của Tôn Diệu: “Mở cửa, tôi đây!”

Hàn Bách Hàm nhìn thấy Thư Vấn rõ ràng hơi ngẩn người, anh không biết vì sao nghe thấy giọng Tôn Diệu lại cảm thấy yên tâm, anh không muốn tiếp tục ở trong một căn phòng với Thư Vấn không mặc quần áo nữa, theo bản năng bèn đi qua mở cửa.

Lúc Hàn Bách Hàm mở cửa, bỗng nhiên sau gáy cảm nhận được một cú đánh thật mạnh, trước mắt bỗng chốc biến thành màu đen, mà lúc này cửa phòng đã mở ra, bóng dáng cao lớn của Tôn Diệu xuất hiện trước mặt anh, nhưng khuôn mặt lại mơ hồ không rõ.

Tôn Diệu giơ tay đỡ Hàn Bách Hàm, quát Thư Vấn: “Cháu điên à?”

Hàn Bách Hàm chưa hoàn toàn mất đi ý thức, anh chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, có mồ hôi lạnh từ trên trán anh không ngừng chảy xuống, anh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Thư Vấn vang lên sau lưng: “Anh ta biết chúng ta cố ý dụ Tào Vũ Tường tới để giết Tào Vũ Tường rồi, chú không giết anh ta, anh ta sẽ bắt chú ngồi tù, rồi sẽ không có ai chăm sóc Tiểu Yến nữa đâu.”

Khoảnh khắc đó, Hàn Bách Hàm cảm nhận được cánh tay đang đỡ mình của Tôn Diệu bỗng nhiên siết chặt, anh phát hiện hóa ra Thư Vấn thật sự muốn mình chết, mà anh cũng nhận ra, lần này có lẽ mình cũng không thể trốn thoát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.