Minh Nhật Tinh Trình

Chương 2: Chương 2




Dương Du Minh năm nay 37 tuổi.

So với Hạ Tinh Trình, Dương Du Minh thật sự có thể nói là con cưng của showbiz, điều này không chỉ nhờ ngoại hình đẹp trai của anh, mà vì tài năng diễn xuất thiên phú của anh nhiều hơn.

Hạ Tinh Trình từng đọc một bài phỏng vấn về Dương Du Minh trên tạp chí, người ta gọi anh là diễn viên trời sinh, và nghĩ rằng anh được sinh ra để dành cho màn ảnh rộng. Dương Du Minh trước ống kính, cho dù chỉ hơi nhíu mày, cũng có thể buồn bã sinh động, làm người ta liên tưởng rất nhiều.

Dương Du Minh là thần tượng của Hạ Tinh Trình.

Năm Hạ Tinh Trình vào giới, Dương Du Minh dựa vào một bộ phim của Hà Chinh mà giành được hai giải ảnh đế. Lúc đó Hạ Tinh Trình may mắn được đích thân tham gia một buổi lễ trao giải, cậu ngồi ở hàng sau ánh sáng ảm đạm, nghe thấy khách mời trao giải đọc đến tên Dương Du Minh, tiếp đó nhìn Dương Du Minh dáng vẻ tao nhã đứng dậy, lên sân khấu nhận giải thưởng.

Dương Du Minh lúc đó mới 31 tuổi, nhưng anh bước đi điềm tĩnh không vội vàng, không nóng nảy, dưới lễ phục màu đen tinh xảo là dáng người nam tính cao gầy rắn rỏi, anh lên sân khấu nhận lấy cúp, dùng giọng nói trầm thấp êm tai đọc diễn văn, cuối cùng còn khom lưng thật sâu cúi chào khán giả.

Khi đó Hạ Tinh Trình không phải muốn hợp tác với Dương Du Minh, mà là nghĩ một ngày nào đó bản thân cậu cũng có thể trở thành một Dương Du Minh tiếp theo. 31 tuổi có lẽ là quá sớm, vậy thì muộn nhất là 35 tuổi, cậu cũng có thể đứng trên sân khấu này nhận giải thưởng, mang về giải thưởng của chính mình.

Đồng hồ báo thức bên gối bỗng nhiên vang lên, kéo Hạ Tinh Trình từ trong lễ trao giải hào quang rực rỡ về thực tế, cậu giơ tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó dùng mu bàn tay che mắt lại, hít sâu một hơi.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày cậu đi gặp Hà Chinh, kịch bản của phim cậu vẫn chưa nhận được, nhưng đã một tuần rồi cậu không ăn no.

Vì Hà Chinh muốn cậu giảm cân.

Thật ra dáng người của Hạ Tinh Trình rất đẹp, là dáng người ăn ảnh nhất, nếu giảm cân nữa thì trông sẽ hơi gầy, nhưng Hà Chinh đưa ra yêu cầu, cần cảm giác gầy gò của người chưa thành niên, Hạ Tinh Trình không thể dựa vào việc tập gym, nên chỉ có thể ăn uống điều độ để giảm cân thôi.

Nhiệt lượng hấp thu không đủ, Hạ Tinh Trình lười biếng nằm trên giường chẳng muốn nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Hoàng Kế Tân xách bữa sáng dùng chìa khóa mở cửa từ bên ngoài, Hạ Tinh Trình mới chống hai tay ngồi dậy.

Ngồi bên cạnh bàn ăn, Hạ Tinh Trình đẩy bánh quẩy và bánh bao do Hoàng Kế Tân mua tới ra, chỉ lấy một quả trứng luộc từ từ lột vỏ.

Hoàng Kế Tân hai tay cầm bánh quẩy xé thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong bát, nói: “Bên Hà Chinh vẫn chưa có kịch bản.”

Hạ Tinh Trình thật sự rất đói bụng, nên trứng gà trắng cũng biến thành món ăn ngon, cậu cắn một miếng lớn, gian nan nuốt xuống, đồng thời nói: “Ừm, sao vậy ạ?”

Hoàng Kế Tân hỏi cậu: “Không lo à?”

Hạ Tinh Trình uống một ngụm sữa, cuối cùng cũng nuốt hết lòng đỏ trứng trong miệng xuống: “Lo gì chứ?”

Hoàng Kế Tân dùng sữa ngâm bánh quẩy: “Nhỡ Hà Chinh định quay một bộ phim đồng tính 18+ thì cậu tính sao?”

Hạ Tinh Trình dừng động tác, lập tức cảm thấy tê hết da đầu, cậu ném gần nửa cái trứng gà còn lại vào trong bát sữa, sau đó dùng thìa khuấy nát, nói: “Đã nói là không lộ liễu rồi mà.”

Hoàng Kế Tân nhìn cái bát của cậu đầy ghét bỏ, nói: “Có không lộ liễu thì cũng là cảnh giường chiếu đó được không.”

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên: “Dương Du Minh còn dám nhận, em sợ gì chứ?”

Hoàng Kế Tân nói: “Dương Du Minh là ảnh đế, với lại cũng kết hôn rồi, bộ phim này cho dù có quay như thế nào thì cũng chẳng ảnh hướng nhiều đến tương lai của anh ta, còn cậu suy nghĩ về bản thân mình xem, xáo trộn hết kế hoạch đã đề ra rồi.”

Hạ Tinh Trình ném cái thìa vào trong bát: “Trong kế hoạch anh lập sẵn có bao gồm đóng chung với Dương Du Minh trong phim của Hà Chinh không? Là cơ hội mà bao nhiêu người cầu còn không được đó!”

Hoàng Kế Tân dùng thìa múc bánh quẩy ngâm đã phình to lên, anh há mồm bỏ vào, nhai một lúc mới nuốt xuống, rồi nói: “Nếu như không phải là đề tài này.”

Hạ Tinh Trình hiểu ý của anh, phim đề tài này không thể chiếu trong nước, nếu như phim hay thì có thể kiếm được chút danh tiếng, ngược lại phim dở thì sẽ làm liên lụy đến mình, ảnh hưởng cả đời.

Cậu không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn nó câu kia: “Dương Du Minh nhận được, thì em cũng chẳng có gì để mất, sợ gì chứ?”

Ăn hết bánh quẩy lại ăn bánh bao, Hoàng Kế Tân thỏa mãn xoa bụng, nói: “Được rồi, hy vọng cậu có thể nắm chặt cơ hội này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.