Hạ Tinh Trình thay quần lót, mặc một cái áo tắm bọc lấy cơ thể, chuyên gia trang điểm sấy tóc cho cậu, cậu chỉ cần sấy hơi khô tóc thôi, để có thể tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Dương Du Minh cũng thay bộ quần áo ướt sũng ban nãy thành một cái áo tắm, đồng thời cũng trang điểm và chỉnh lại tóc, kế tiếp là cảnh giường chiếu chân chính về mặt ý nghĩa của bọn họ.
Trước khi quay phim, Hà Chinh ngồi trên băng ghế đặt cạnh giường, nói với Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình: “Các cậu xem đó rồi diễn đi.”
Hạ Tinh Trình ngồi ở đầu giường, vốn đang chuyên chú nhìn Hà Chinh, lúc này lại không nhịn được mà quay qua nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh ngồi cách Hạ Tinh Trình một khoảng, ở gần cuối giường, hai cánh tay anh khoanh trước ngực, đôi chân dài thẳng tắp duỗi ra khỏi áo tắm, tùy ý gác lên nhau, anh lặp lại lời của Hà Chinh: “Xem rồi diễn?”
Hà Chinh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thỏa mãn nhả khói thuốc: “Cậu đóng nhiều phim như vậy rồi, mấy cảnh giường chiếu kiểu này không chừng cậu có thể dạy tôi làm sao để quay cho đẹp đó.”
Toàn bộ khói thuốc đều phả lên hết lên mặt Hạ Tinh Trình, cậu hơi cúi đầu, không dấu vết mà tránh né.
Dương Du Minh hỏi: “Yêu cầu duy nhất của anh là quay đẹp thôi hả?”
“Không phải,“ lần này Hà Chinh phủ nhận rất nhanh, hắc lắc đầu nói: “Yêu cầu của tôi là phải nhập vai hoàn toàn. Lần trước quay như vậy tốt lắm luôn, hai người đều rất tốt.” Nói xong câu đó, Hà Chinh kẹp điếu thuốc ngiêm túc suy nghĩ một hồi, cậu nói với Dương Du Minh: “Có thể thô bạo một chút.”
Dương Du Minh không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Hà Chinh cười một tiếng: “Thô bạo là để trông cho đẹp, chứ tôi cũng không muốn cậu thô bạo thật, giờ không giống phần trước, hai người nước chảy thành sông (thời cơ chín muồi), tôi muốn các cậu đem sự kích tình giữa hai người đàn ông với nhau thể hiện ra trọn vẹn trong ống kính.”
Hạ Tinh Trình chỉ lắng nghe hai người họ nói chuyện, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Hà Chinh hỏi cậu: “Tinh Trình có gì muốn nói hả?”
Hạ Tinh Trình vội vàng lắc đầu: “Không ạ.”
Hà Chinh nói: “Đừng lo, cậu cứ nghe theo cảm giác là được, giờ cậu đang tìm cảm xúc của nhân vật rất tốt, có lúc cậu diễn so với trong tưởng tượng của tôi còn làm tôi thỏa mãn hơn, cậu hiểu ý tôi không?”
Hạ Tinh Trình gượng gạo mỉm cười: “Em biết.”
Hà Chinh đứng lên, hắn nói: “Lát nữa hay là các cậu cứ diễn theo ý mình trước đi, nếu như tôi thấy không đúng, thì chúng ta sẽ điều chỉnh lại.” Nói xong, hắn xoay người định rời đi, nhưng chưa được mấy bước, lại quay người nói với Hạ Tinh Trình: “Tinh Trình, cậu biết không? Những gì đạo diễn cần làm là điều khiển và nắm bắt toàn bộ bộ phim, đạo diễn đều phải chú ý đến ống kính, hình ảnh, câu chuyện, nhân vật, nhưng về vai diễn, cá nhân tôi cảm thấy nó vẫn thuộc về diễn viên. Thế nên tôi không thích dạy một diễn viên phải diễn như thế nào, mà tôi chỉ nói cho người đó biết, tôi muốn cái gì, còn phải diễn làm sao thì là chuyện của chính diễn viên đó.”
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu, quay bộ phim này em học được rất nhiều thứ.”
Hà Chinh nói: “Cậu không cần phải học thứ gì từ tôi cả, trừ khi cậu cảm thấy hứng thú với hậu trường, nhưng Dương Du Minh thật sự có thể dạy cậu rất nhiều thứ, cậu ấy là diễn viên xuất sắc nhất mà tôi biết. Đừng làm minh tinh, cũng đừng làm lưu lượng, hãy làm một diễn viên.”
Hạ Tinh Trình đứng dậy, cậu trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn Hà.”
Đợi tới lúc Hà Chinh tiến hành điều chỉnh hiện trường lần cuối cùng, các bên đều chuẩn bị vào vị trí, nhân viên không có phận sự cũng rời trường quay, hắn mới nói với hai người Hạ Tinh Trình rằng: “Không vội, các cậu cảm thấy có thể bắt đầu rồi thì nói cho tôi biết.”
Hạ Tinh Trình cởi áo tắm ra, chỉ mặt quần lót ngồi ở trên giường, cậu ngẩng đầu lên hoạt động cái cổ hơi cứng ngắc, cũng muốn nhờ đó mà thả lỏng thần kinh đang căng thẳng của mình.
Dương Du Minh đứng bên giường, cũng cởi áo tắm ra tiện tay bỏ qua một bên.
Hạ Tinh Trình không dám nhìn anh, nhưng cho dù là dư quang của khóe mắt, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ cơ thể nam tính đẹp đẽ và dấu hiệu nam tính cách quần lót cũng có thể nhìn thấy hình dáng của Dương Du Minh.
Dương Du Minh ngồi xuống một bên giường, Hạ Tinh Trình theo bản năng hơi co chân lại, lúc này cậu đã tiến vào trạng thái của Phương Tiệm Viễn, Dương Du Minh đương nhiên cũng nhìn ra, anh bèn giơ tay kéo chăn trên giường qua, đắp lên chân Hạ Tinh Trình.
Sau đó, Dương Du Minh chẳng nói gì, mà chỉ nắm chặt tay Hạ Tinh Trình.
Dựa theo kịch bản và yêu cầu của Hà Chinh, cảnh này sẽ tiếp ngay sau cảnh ở trong phòng vệ sinh trước đó, cảm xúc đã đạt đến đỉnh điểm, có thể trực tiếp ở trên giường bước vào cao trào của cảnh này. Nhưng lúc quay phim lại tách rời ra, nên Hà Chinh cho bọn họ thời gian, để bọn họ tự tìm thấy điểm tiến vào cảm xúc.
Dương Du Minh nắm một tay Hạ Tinh Trình, một tay khác thì ngẩng đầu lên nhẹ nhàng vuốt ve tóc sau tai cậu, tiếp đó là gáy, rồi nhẹ nhàng lùi xuống vuốt ve lưng cậu.
Bàn tay ấm áp dán vào làn da trần trụi, Hạ Tinh Trình không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, cậu có thể cảm nhận được một trận ngứa ngáy, không phải chỉ vì đụng chạm của Dương Du Minh, mà nhiều hơn là đến từ ảnh hưởng ở trong lòng.
Dương Du Minh đặt chân lên giường, Hạ Tinh Trình tách hai chân ra, để Dương Du Minh quỳ trước mặt cậu, đè cậu nằm xuống.
Chăn đã che đi phần mông của Dương Du Minh, chỉ để lộ ra vòng eo tuyệt đẹp của anh, anh đè lên người Hạ Tinh Trình, hôn lên môi cậu.
Hà Chinh không nói gì, dùng tay ra hiệu cho máy quay bắt đầu quay phim.
Hạ Tinh Trình lần đầu tiên thử cảm giác hai chân tách ra bị một người đàn ông đè trên người, nhưng cậu lại không nhịn được mà đắm chìm vào nụ hôn của Dương Du Minh, cậu cảm thấy nụ hôn này càng ngày càng sâu, cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cậu bắt đầu hô hấp không thông, không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Dương Du Minh cũng thuận thế cắn hầu kết của cậu, một tay túm lấy eo cậu, một tay khác thì vuốt ve mặt và cằm của cậu.
Tiếp đó Hạ Tinh Trình cảm giác được làm một động tác va chạm, cậu lập tức trợn tròn hai mắt, mặt đỏ bừng lên. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng hành động này vẫn làm trái tim cậu nhất thời không chịu nổi.
Dương Du Minh vùi đầu vào cổ cậu, hít thở nặng nề, động tác dưới thân phạm vi ngày càng lớn hơn.
Đây đương nhiên là đang diễn, bọn họ cũng chẳng giao hợp thật, nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, động tác này lại là một hành vi làm tình.
Hạ Tinh Trình vốn không thể khống chế được phản ứng của thân thể, Dương Du Minh rõ ràng cũng rất khó khống chế.
Lúc việc quay phim dừng lại, Dương Du Minh lập tức rời khỏi thân thể cậu, anh đưa lưng về phía máy quay ngồi bên cạnh giường, nhặt áo tắm dưới đất khoác lên người, sau đó cũng đưa áo tắm của Hạ Tinh Trình cho cậu.
Hạ Tinh Trình vẫn còn đắp chăn, lúc nhận áo cậu nói một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Dương Du Minh quay người rời khỏi trường quay.