Minh Nhật Tinh Trình

Chương 4: Chương 4




Nhận kịch bản được một tuần, Hạ Tinh Trình chính thức tiến vào đoàn phim.

Trên máy bay tới chỗ đoàn phim, Hạ Tinh Trình còn đọc đi đọc lại kịch bản, cậu chẳng thể nào giấu được sự căng thẳng ở trong lòng, thứ nhất là vì ba cảnh thân mật trong kịch bản, thứ hai đây là lần đầu tiên kể từ khi debut cậu được hợp tác với đạo diễn và diễn viên lớn như vậy.

Vào buổi tối khi đến nơi quay phim, Hạ Tinh Trình và toàn bộ staff trong đoàn phim cùng ăn tối với nhau, lúc đó Dương Du Minh vẫn chưa tới, nghe nói máy tay sẽ tới muộn một chút.

Hà Chinh là người ít nói, chỉ thích hút thuốc, một bữa cơm mà hút hết điếu này đến điếu khác, cũng chẳng nói gì nhiều với Hạ Tinh Trình về ý tưởng của bộ phim.

Tối hôm đó Hạ Tinh Trình uống một chút rượu, lúc quay về phòng khách sạn cậu vẫn còn chóng mặt.

Thang máy đến tầng cậu ở, Hạ Tinh Trình một mình bước ra từ bên trong, giày thể thao giẫm lên thảm trải sàn trên hành lang gần như không phát ra chút tiếng động nào cả.

Ánh sáng trên hành lang không tốt lắm, cách một khoảng lại treo một chiếc đèn tường, ánh sáng màu vàng ấm áp nhuộm cả hành lang, làm mọi thứ trông có vẻ lờ mờ không rõ.

Tiếp đó Hạ Tinh Trình nhìn thấy có một người đứng ở đầu hành lang.

Cậu đứng khá xa nên đầu tiên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, là một người đàn ông dáng người mảnh khảnh với một chiếc vali đang đặt ở bên chân.

Đợi tới lúc cậu từ từ tới gần, khuôn mặt của người đàn ông đó dần trở nên rõ nét dưới ánh sáng mờ tối, mũi anh cao và thẳng, mặt mũi thâm thúy, lông mày dài mảnh nhưng rất rậm, lúc chớp mắt sẽ khẽ rung lên, là khuôn mặt nam tính đẹp đẽ có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Nếu như Hạ Tinh Trình không biết anh, chỉ nhìn mặt của anh chắc chắn sẽ nghĩ anh nhiều nhất cũng chỉ 30 tuổi, nhưng cậu biết không phải, người đàn ông này là Dương Du Minh mà cậu vẫn luôn đứng nhìn từ xa, nhưng là lần đầu tiên có cơ hội đến gần để nghiêm túc tự giới thiệu bản thân mình.

Hai tay Hạ Tinh Trình vô thức nắm chặt lại, cậu bước về phía Dương Du Minh.

Lúc này Dương Du Minh xoay đầu lại nhìn cậu.

Hạ Tinh Trình nói: “Chào anh Minh, em là Hạ Tinh Trình.” Cậu cảm thấy giọng mình hình như đang run run, thấy Dương Du Minh nhìn mình, cậu lập tức cảm thấy tay chân luống cuống.

Dương Du Minh cười mỉm, ý cười hơi nhạt, dường như chỉ hơi cong khóe mắt, anh duỗi tay về phía Hạ Tinh Trình: “Chào cậu.”

Hạ Tinh Trình vội vàng nắm lấy tay anh, cảm nhận được lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp, nhưng bàn tay mình thì lại đang đổ một tầng hồ môi, cậu cảm thấy không thoải mái lắm khi bắt tay với Dương Du Minh, lúc buông ra cậu nói: “Em rất thích anh, từ lúc debut cho tới giờ, em vẫn luôn rất thích anh. Lần này có thể có cơ hội hợp tác với anh, em thật sự cảm thấy rất vinh dự.”

Dương Du Minh nhẹ gật đầu: “Tôi cũng rất vinh dự.”

Hạ Tinh Trình không thể nghe ra giọng điệu của Dương Du Minh là thật lòng hay chỉ nói cho có lệ, cậu cảm thấy cảm giác say rượu lúc này đang bốc lên đầu, gò má và mắt đều hơi nóng lên, cậu muốn nói thêm gì đó nữa với Dương Du Minh, nhưng mở miệng lại chẳng thể nói được gì.

Dương Du Minh hỏi: “Cậu uống rượu hả?”

Hạ Tinh Trình mơ màng gật đầu.

Dương Du Minh nói: “Vậy thì nghỉ ngơ sớm một chút, mai gặp ở trường quay.” Nói xong, anh mở cửa phòng, gật đầu một cái với Hạ Tinh Trình, rồi đẩy va li vào.

Hạ Tinh Trình mù mịt đi về phía trước, đợi tới lúc nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng ở phía sau, cậu mới đứng im quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hành lang vắng vẻ, chỉ còn lại một mình cậu.

Quay lại phòng mình, Hạ Tinh Trình nằm xuống giường.

Một lát sau thì Hoàng Kế Tân tới, anh giúp cậu thu dọn lại hành lý, nói: “Anh có mời một trợ lý cho cậu, lúc quay phim sẽ đi theo chăm sóc cậu.”

Hạ Tinh Trình giơ tay che mặt lại, hỏi: “Nam hay nữ?”

Hoàng Kế Tân nói: “Nam, ra vào phòng cậu cũng thuận tiện.”

Hạ Tinh Trình không nói gì, một lát sau điện thoại đang sạc pin trên đầu giường vang lên, cậu nghiêng đầu qua xem, Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu mà chẳng hề động đậy.

Hoàng Kế Tân cảm thấy kỳ lạ, anh đi tới thì nhìn thấy tên người gọi là Tiêu Du, anh nghiền ngẫm nhìn Hạ Tinh Trình một lát, rồi hỏi cậu: “Sao không bắt máy?”

Hạ Tinh Trình im lặng một lúc rồi nói: “Thôi khỏi.” Đợi tới lúc tiếng chuông dừng lại cậu cũng chẳng nhận điện thoại của Tiêu Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.