Trò chơi vẫn còn tiếp tục.
Hai cô gái ngồi bên cạnh Đàm Tuyết Nguyệt đang nói chuyện, Hạ Tinh Trình nghe thấy một người trong đó nói: “Dương Du Minh đi rồi hả?”
Một cô khác nói: “Cậu hỏi Dương Du Minh làm gì?”
Cô gái kia nói: “Thần tượng của tớ, hỏi một chút cũng không được à?”
Giọng của hai cô không nhỏ, người khác đều có thể nghe thấy.
Bỗng Nhậm Kính Nguyên nói: “Chưa đi, ở chỗ anh Lan, bọn họ quen biết nhau hơn mười năm rồi, tình cảm rất tốt.”
Lúc này, một chàng trai trẻ nói với cô gái kia: “Nghĩ về Dương Du Minh làm gì, cô có đẹp bằng một nửa Viên Thiển không?”
Cô gái kia ấm ức: “Viên Thiển có đến đâu, tôi nghĩ một chút cũng không được à, ít nhất thì tôi trẻ hơn Viên Thiển gần mười tuổi, không chừng Dương Du Minh cũng muốn thay đổi khẩu vị đó.”
Cô vừa dứt lời, cô gái bên cạnh bèn luống cuống dùng khuỷu tay đụng cô, ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Tinh Trình cũng nhìn về căn phòng đó, cậu nhìn thấy ở trên tầng hai của căn biệt thự bên cạnh bể bơi, Dương Du Minh và Trần Hải Lan đang đứng bên ban công nhìn xuống, những lời bọn họ vừa nói chắc chắc Dương Du Minh có thể nghe thấy.
Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, để che giấu sự bối rối, Vi Trạch Huy vội vã bảo mọi người tiếp tục chơi game.
Hạ Tinh Trình không biết có phải do uống một ít nước lạnh hay không, mà không nhịn được cứ cúi đầu ho mãi.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Hạ Tinh Trình và Đàm Tuyết Nguyệt cùng thua.
Nhậm Kính Nguyên không muốn để bọn họ uống rượu, cứ nhất định muốn chơi trò khác coi như hình phạt.
Vi Trạch Huy nói: “Hôn đại một cái đi.” Nói xong câu đó, hắn giống như tranh công mà liếc nhìn Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cậu vội vã nói: “Tôi thì không sao, nhưng Tuyết Nguyệt là con gái, cô ấy nói không được là không được, thôi cứ để tôi xuống nước đi.”
Đàm Tuyết Nguyệt cũng uống không ít rượu, cô giơ tay lên che miệng, lắc đầu nói: “Tinh Trình là anh tôi, không được đâu.”
Nhậm Kính Nguyên nói: “Thà thua cuộc ha.” Nói xong hắn nói với Đàm Tuyết Nguyệt: “Lần này không thể chỉ xuống nước không thôi, phải bơi một vòng cả đi cả về, cô nỡ nhìn anh cô phải làm vậy ư?”
Hạ Tinh Trình gỡ kính xuống, ném khăn tắm qua một bên, đứng dậy đi tới cạnh bể bơi.
Bên cạnh có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi cậu.
Hạ Tinh Trình nói với Nhậm Kính Nguyên: “Bơi mấy vòng cũng không thành vấn đề, tôn chỉ của tôi là không thể để con gái khó xử.”
Vi Trạch Huy nghe thế, huýt sáo tán thưởng cậu.
Lúc này, từ ban công tầng hai của biệt thự vang lên giọng nói của Trần Hải Lan, anh nằm nhoài trên lan can của ban công, nói với phía dưới: “Kính Nguyên, giúp anh chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt, không được bắt nạt mấy đứa.”
Hạ Tinh Trình không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thấy Dương Du Minh nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Trần Hải Lan, anh đang nhìn cậu.
Nhậm Kính Nguyên nói với Trần Hải Lan: “Anh Lan, anh không hiểu mấy trò chơi của giới trẻ đâu, anh nhanh về với chị dâu đi.”
Bốn phía lập tức vang lên tiếng cười.
Hạ Tinh Trình thu lại ánh mắt, trong dạ dày quặn lên từng cơn, có lẽ là cồn đang quấy phá. Lúc cậu định nhảy xuống nước, Đàm Tuyết Nguyệt bỗng dưng bắt lấy tay cậu, nói: “Thôi vậy, em không nỡ để Tinh Trình vất vả.”
Show thực tế đến giờ mới chiếu được ba kỳ, do tổ chương trình sao tác, mỗi kỳ Hạ Tinh Trình và Đàm Tuyết Nguyệt đều sẽ trở thành chủ đề hot trên weibo, giờ còn có cả fans của “Tinh Nguyệt” CP nữa.
Mọi người ít nhiều gì cũng biết được một chút, nên cũng rất thích trêu đùa hai người họ, nghe thấy Đàm Tuyết Nguyệt nói thế, có người dẫn đầu hô: “Hôn môi! Hôn môi!” Những người khác cũng hùa theo vừa vỗ tay vừa hô: “Hôn môi! Hôn môi!”
Đàm Tuyết Nguyệt mỉm cười bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại quay về hướng Hạ Tinh Trình, trong mắt cô, có lẽ thật sự cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Hạ Tinh Trình thấy Đàm Tuyết Nguyệt như vậy, không có cách nào để từ chối nữa, cậu im lặng một lát, nửa quỳ nửa ngồi xuống từ từ ghé sát bên môi Đàm Tuyết Nguyệt, định chạm nhẹ một cái rồi tách ra.
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Nhưng lúc cậu vẫn chưa chạm vào môi Đàm Tuyết Nguyệt, dịch dạ dày nương theo đồ ăn chưa tiêu hóa bỗng chốc cuộn trào lên, cậu lập tức đẩy Đàm Tuyết Nguyệt ra, nói một câu “Xin lỗi”, rồi che miệng chạy sang một căn biệt thự gần nhất ở bên trái.
Cánh cửa biệt thự đang mở, trong phòng cũng sáng đèn, cậu tìm được phòng vệ sinh của tầng một, không nhịn được mà quỳ gối trước bồn cầu, bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Cậu nôn rất nhiều, có lẽ toàn bộ đồ ăn vẫn chưa tiêu hóa mà cậu đã ăn ngày hôm nay đều bị nôn ra hết, đi kèm sự kích thích của a xít dạ dày, nước mắt và nước mũi cũng đồng thời chảy ra.
Mãi cho đến khi nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày, cậu mới mở miệng thở hổn hển, giơ tay ấn nút xả bồn cầu, lúc định đứng lên lại nhận ra hai chân bủn rủn, ngay cả sức để đứng lên cũng không có, rõ ràng ban nãy ở bên cạnh bể bơi, cậu còn cảm thấy mình có thể bơi quanh bể bơi hai vòng nữa mà.
Lúc này, có người từ phía sau đỡ eo và cánh tay cậu lên, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân đi vào đây, cậu bèn quay đầu lại nhìn, thì thấy người dìu mình lên hóa ra lại là Dương Du Minh.
Dương Du Minh không nói gì, cũng không bận tâm đến quần áo ướt nước trên người cậu cũng làm quần áo mình ướt sũng, anh đỡ cậu đến bên cạnh bệ rửa mặt, giơ tay mở nước nóng cho cậu.
Hạ Tinh Trình vô cùng chật vật, nước mắt giàn giụa trên mặt cũng chẳng có cơ hội lau đi, cậu ngẩn ngơ gọi một tiếng: “Anh Minh.”
Dương Du Minh dùng ly hứng nước nóng cho cậu súc miệng.
Hạ Tinh Trình nằm nhoài bên mép bệ rửa mặt, sau khi súc miệng lại dùng nước nóng rửa mặt.
Còn Dương Du Minh thì buông cậu ra, mở vòi hoa sen trong bồn tắm rộng lớn của phòng vệ sinh rồi nói với cậu: “Đây là phòng của tôi, cậu tắm đi, thay đồ luôn.” Nói xong, Dương Du Minh rời khỏi phòng vệ sinh, nhưng rất nhanh đã quay lại, mang một cái áo tắm đến cho Hạ Tinh Trình.
Lúc Dương Du Minh đi ra ngoài lần nữa, anh giơ tay đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Hạ Tinh Trình cởi giày và vớ ướt sũng ra, giẫm trên gạch men, rồi giơ tay cởi sạch quần áo, bước vào trong bồn tắm đứng dưới dòng nước nóng ấm áp.