Minh Nhật Tinh Trình

Chương 70: Chương 70




Sau khi lên xe, Hạ Tinh Trình tò mò hỏi Dương Du Minh: “Rốt rục thì tụi mình đi thăm ai vậy anh?”

Áo phao trên người Dương Du Minh rộng mở nhưng không cởi ra, anh nói: “Em biết Nhậm Dư Xương không?”

Hạ Tinh Trình “Hả?” một tiếng, cậu hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng nói: “Đương nhiên là em biết Nhậm Dư Xương rồi.” Cậu nhìn Dương Du Minh chằm chằm: “Có phải trong lòng anh nghĩ em là một đứa kém cỏi, không có lý tưởng trong giới diễn viên không?”

Nhậm Dư Xương là nhà làm phim thế hệ trước rất nổi tiếng ở trong nước, làm đạo diễn và giám chế nhiều bộ phim đều giành được giải thưởng quốc tế, nhưng đó là những bộ phim cũ, giới trẻ chưa từng nghe tên ông cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Dương Du Minh khẽ cười, anh nói: “Tụi mình đi thăm thầy Nhậm.”

Hạ Tinh Trình hiểu điều đó, cậu hỏi tiếp: “Vậy Nhậm Kính Nguyên?”

Dương Du Minh nói: “Nhậm Kính Nguyên là cháu trai của thầy Nhậm.”

Hạ Tinh Trình bỗng nhiên hiểu ra. Nhậm Kính Nguyên từ lúc debut đã thuận buồm xuôi gió, mấy show thực tế và tác phẩm điện ảnh đều liên tục mời hắn, mọi người đều biết gia đình hắn có chút bối cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Tinh Trình nghe người khác nói Nhậm Kính Nguyên là cháu trai của Nhậm Dư Xương.

Cậu tựa đầu vào lưng ghế, ngón tay xoay chiếc mũ len mà cậu đội khi đi ra ngoài, thầm nghĩ chẳng trách Trần Hải Lan săn sóc Nhậm Kính Nguyên như vậy, mình có ghen tị thì cũng chịu thôi. Sau đó cậu lại nghĩ, sao mình phải ghen tị, cậu có Dương Du Minh rồi mà, cậu luôn cảm thấy cả thế giới phải ghen tị với cậu mới đúng.

Xe chạy gần mười phút thì tiến vào một con đường nhỏ trên sườn núi, đường nhỏ bị ngăn bởi một cánh cổng, chạy dài hai bên trái phải là những bức tường thấp. Xe chạy thẳng qua cổng lớn, bên trong là một đình viện, có thể thấy chủ nhân rất chú trọng, hồ sen đình đài gì đều đủ cả, cho dù đang là mùa đông nhưng cũng không thấy đìu hiu, ven đường còn có mấy cây mai đang kỳ nở hoa, đầu cành cây điểm đầy màu vàng nhạt.

Cuối đường nhỏ là một căn biệt thự hai tầng, có một cậu thanh niên đẹp trai đang đứng trước cửa biệt thự, Hạ Tinh Trình nhìn qua cửa kính, cậu nhận ra đó là Nhậm Kính Nguyên.

Nhậm Kính Nguyên chỉ mặc một cái hoodie, hắn mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Sau khi xe dừng hẳn, Hạ Tinh Trình vừa xuống xe thì nghe thấy Trần Hải Lan nói với Nhậm Kính Nguyên: “Không lạnh à? Nhanh vào nhà đi.”

Nhậm Kính Nguyên hình như chẳng thấy lạnh chút nào, trông rất có tinh thần, hắn đi tới trước mặt Dương Du Minh chào hỏi anh.

Dương Du Minh gật đầu, hỏi lại: “Thầy Nhậm có khỏe không?”

Nhậm Kính Nguyên nói: “Tinh thần vẫn tốt lắm, sáng nay ông còn ở bên ngoài chăm sóc hoa ảnh của ông nữa đấy.” Nói xong, gã lại mỉm cười gật đầu với Hạ Tinh Trình: “Cậu lại xuất hiện rồi, tôi còn tưởng không hẹn được cậu ra ngoài chơi nữa chứ.”

Thật ra Hạ Tinh Trình không thân với Nhậm Kính Nguyên lắm, nhưng trong cái giới này bạn phải làm như thân thiết, các mối quan hệ có khi còn quan trọng hơn cả thực lực, cậu bèn mỉm cười nói: “Hai ngày trước tôi thật sự không thoải mái, đây không phải là vừa chỉ điểm một cái đã chủ động xuất hiện sao?”

Bên kia, Đàm Tuyết Nguyệt mới xuống xe đã vừa kêu lạnh vừa chạy vào trong nhà.

Trần Hải Lan cũng quan tâm đến bọn họ: “Đừng có đứng bên ngoài nói chuyện nữa, vào trong nhà rồi nói tiếp.”

Nhậm Kính Nguyên vội vã gọi Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình đi vào chung với hắn.

Trong nhà có hệ thống sưởi ấm dưới sàn nhà, Hạ Tinh Trình vừa vào liền cảm nhận được một luồng hơi nóng bọc mình lại, cậu cởi áo phao ra, Dương Du Minh tiện tay nhận lấy, đồng thời giao cho bảo mẫu của Nhậm gia treo lên.

Hạ Tinh Trình lần đầu tiên gặp được Nhậm Dư Xương, là một ông cụ tinh thần khỏe mạnh, tuổi đã ngoài 70, nhưng thân hình vẫn cao và gầy như xưa, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn hòa.

Lúc Nhậm Kính Nguyên giới thiệu Đàm Tuyết Nguyệt với Nhậm Dư Xương, hắn nói là bạn mà hắn mời đến, Nhậm Dư Xương bèn mỉm cười hỏi: “Bạn gái hả?”

Nhậm Kính Nguyên và Đàm Tuyết Nguyệt đều vội vã phủ nhận. Sau đó, Nhậm Kính Nguyên tiện thể giới thiệu Hạ Tinh Trình luôn, cũng nói là bạn của mình, hắn vẫn chưa hiểu rõ tình hình, tưởng Hạ Tinh Trình tới đây cùng Đàm Tuyết Nguyệt và Trần Hải Lan.

Nhậm Dư Xương bắt tay với Hạ Tinh Trình, ông có chút run rẩy của người lớn tuổi, lòng bàn tay rất khô ráo, bên ngoài xương chỉ có một lớp da thôi.

Tiếp đó, Nhậm Dư Xương mời mọi người ngồi xuống, tự nấu nước trên khay trà ở trước mặt để pha trà cho khách.

Hạ Tinh Trình lắng nghe Dương Du Minh và Trần Hải Lan nói chuyện với Nhậm Dư Xương, hai người đều gọi ông là thầy Nhậm, rõ ràng là cực kỳ thân thiết. Mọi người vừa vào nhà, chủ đề cũng không có gì nhiều lắm, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông cụ, rồi bàn về hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ ở trên ngọn núi này.

Hạ Tinh Trình quan sát gian phòng khách này, thấy trên tường có treo tranh chữ sơn thủy, sau lưng ông cụ Nhậm là một cái giá trưng bày bằng trúc, trên đó để những dụng cụ bằng gốm sứ mà Hạ Tinh Trình chẳng thể nào nhận ra, còn phía sau ghế gỗ mà cậu và Dương Du Minh ngồi là một cửa sổ sát đất, bên ngoài tấm kính là một cái sân nhỏ, trong sân có hai con chó lớn, một con Husky trong đó đang dán sát mặt trên kính để nhìn vào bên trong, mũi bị ép đến mức sắp xẹp lép luôn rồi.

Lúc bọn họ nói chuyện, có tiếng bước chân giẫm trên cầu thang bằng gỗ từ tầng hai đi xuống, Hạ Tinh Trình quay đầu lại nhìn thì thấy có một cô gái trẻ tóc dài từ cầu thang đi tới. Cô gái đó mặc một chiếc áo len dài màu trắng tinh và quần jean skinny, tóc dài xõa ra gần ngang eo, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Hạ Tinh Trình tự nhiên nghĩ đến Viên Thiển. Mặt hai người chẳng hề giống nhau, nhưng thoạt nhìn dung mạo của cô ấy lại rất kinh diễm, sẽ làm người ta nghĩ đến Viên Thiển.

Lúc gần đến nơi cô gái ấy thả chậm bước chân.

Hạ Tinh Trình quay đầu lại thì thấy Dương Du Minh đang nhìn cô ấy, thật ra tất cả mọi người trong căn phòng này đều đang nhìn cô, nhưng Hạ Tinh Trình chỉ có thể chú ý đến Dương Du Minh mà thôi.

Lúc này Nhậm Kính Nguyên đứng lên, nói: “Đây là em họ của em, Lăng Gia Nguyệt.”

Nhậm Dư Xương cũng nói với Dương Du Minh và Trần Hải Lan: “Con gái của Đình Đình.”

Hạ Tinh Trình không biết Đình Đình là ai, cậu đoán là con gái của Nhậm Dư Xương.

Trần Hải Lan nói: “Con từng gặp Gia Nguyệt rồi, lúc đó con còn nói giống chị Đình, quá xinh đẹp.”

Nhậm Dư Xương gọi cháu ngoại của ông sang chào hỏi mọi người, người trong phòng này có vai vế hơi lộn xộn, Lăng Gia Nguyệt gọi Hạ Tinh Trình và Đàm Tuyết Nguyệt là anh và chị, gọi Trần Hải Lan và Dương Du Minh là anh, đặc biệt là đối với Dương Du Minh, Hạ Tinh Trình nghe thấy cô nhẹ giọng gọi một tiếng “anh Minh”, sau đó gò má trắng ngần lập tức hiện ra một vệt màu hồng nhạt, cô cúi đầu dùng tóc dài che lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Dương Du Minh.

Đề tài chuyển qua Lăng Gia Nguyệt.

Hạ Tinh Trình để ý Dương Du Minh cứ nhìn Lăng Gia Nguyệt mãi, cậu hơi ngồi thẳng người lại, vô thức đem chân đang mặc dép lê của mình dán sát bên chân Dương Du Minh.

Ghế của bọn họ cách nhau rất gần, lúc chân Hạ Tinh Trình dán qua, đầu gối chân trái cũng đụng phải đầu gối chân phải của Dương Du Minh.

Vẻ mặt Dương Du Minh không thay đổi, anh chỉ dựa người ra sau, hai khuỷu tay gập lại tự nhiên khoát lên tay vịn của ghế, vừa vặn đụng phải cánh tay Hạ Tinh Trình, còn nhẹ nhàng cọ một cái.

Lăng Gia Nguyệt ngồi đối diện vẫn luôn cúi đầu, cô ngại ngùng mỉm cười, không có ai chú ý đến hai người đang làm chuyện mờ ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.