Minh Nhật Tinh Trình

Chương 80: Chương 80




Ngày Hạ Tinh Trình phải quay quảng cáo cho đại ngôn, Hoàng Kế Tân lái xe tới đón cậu.

Hoàng Kế Tân không lên lầu, mà chỉ dừng xe ở ga ra.

Lúc Hạ Tinh Trình mở cửa ghế sau ngồi lên xe, trong lòng vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, cậu lạnh mặt không nói gì với Hoàng Kế Tân cả.

Hoàng Kế Tân nhìn cậu qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên anh nói: “Xin lỗi.”

Nghe anh nói xin lỗi một cách nghiêm túc như thế, Hạ Tinh Trình lại cảm thấy bối rối, cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Không có gì.” Nghĩ kĩ lại thì Hoàng Kế Tân cũng chẳng làm gì sai cả.

Hoàng Kế Tân vừa xoay vô lăng lái xe ra khỏi ga ra, vừa nói: “Không giận chứ?”

Hạ Tinh Trình mặc một cái ao phao ngắn, hai tay xỏ trong túi áo, giống như một chú vịt đồ chơi tròn vo đang đặt ở trên kệ, cậu nói: “Có gì mà giận.”

Hoàng Kế Tân mỉm cười: “Vậy thì tốt, cậu xem anh mỗi ngày đều vất vả vì cậu, tóc bạc cũng nhiều thêm mấy sợi rồi này.”

Hạ Tinh Trình nghe thế bèn quay qua nhìn tóc Hoàng Kế Tân, phần sau gáy của anh thật sự có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc, cậu biết Hoàng Kế Tân rất vất vả, debut lâu như vậy rồi, chỉ có hơn một năm nay công việc có chuyển biến tốt Thái Mỹ Đình mới quan tâm đến cậu một chút, những tài nguyên trước đó đều là do Hoàng Kế Tân bôn ba tranh thủ cho cậu. Tình cảm giữa bọn họ, từ lâu đã không chỉ là hợp tác và công việc nữa.

Thế là cậu mềm lòng nói: “Anh vất vả rồi.”

Hoàng Kế Tân thấy Hạ Tinh Trình không ăn cứng, bèn đổi cách dụ dỗ: “Cậu thấy anh vất vả như thế, nghe anh khuyên vài câu được không?”

Hạ Tinh Trình biết anh lại muốn nói gì, cậu không tình nguyện lắm nhưng vẫn nói: “Anh nói đi.”

Hoàng Kế Tân nói: “Cậu muốn sống chung với Dương Du Minh, anh không khuyên nổi cậu, nhưng cậu phải nhớ không được cùng ra cùng vào với anh ta, cậu ra vào chỗ đó hoặc là anh tới đón cậu bị chụp được, thì chúng ta sẽ nói là nhà cậu mới mua, dù sao thì cũng chẳng có ai có thể điều tra bất động sản của cậu, nhưng nếu cùng ra cùng vào với anh ta bị chụp được thì sẽ rất khó giải thích.”

Hạ Tinh Trình nói: “Em biết rồi.”

“Hạ Tinh Trình.” Hoàng Kế Tân nhìn cậu qua gương chiếu hậu, giọng trầm xuống: “Không phải là cậu biết rồi, mà cậu phải nghe lọt tai.”

Hạ Tinh Trình nhìn lại anh, lần này im lặng một lát, cậu mới nói: “Được, em hứa với anh.”

Hoàng Kế Tân lại nói: “Còn nữa, trước kia anh nói rồi, không thể để bị bóc ra, ý của anh là không chỉ truyền thông và công chúng, mà gồm cả bạn bè thân thiết của cậu, bạn bè thân thiết của Dương Du Minh nữa.”

Hạ Tinh Trình bỗng nhiên nhớ tới Trần Hải Lan, cậu nói: “Vâng.”

Hoàng Kế Tân mặc dù đã nghe cậu hứa, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, anh thở dài nói: “Sự nghiệp của chính cậu, nếu cậu thật sự cảm thấy nó không quan trọng thì anh chẳng miễn cưỡng làm gì, thân là quản lý những gì phải nhắc nhở anh cũng đã nhắc nhở rồi, sau này mà xảy ra chuyện gì thật thì anh cũng chịu, ít nhất cũng sẽ không mắc nợ cậu gì cả.”

Hạ Tinh Trình từ phía sau nhìn gò má buồn bã của anh, rồi lại nhìn mấy sợi tóc bạc của anh, bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác áy náy, cậu nói: “Em đảm bảo! Em xin thề! Được chưa?”

Lúc này Hoàng Kế Tân mới nói: “Được rồi, anh tin cậu.”

Địa điểm quay quảng cáo là một studio ở ngoại ô thành phố, lúc đó hợp đồng ký rất kĩ, hôm nay nhiệm vụ quay chụp rất nặng, chắc phải mất cả ngày.

Sau khi đưa Hạ Tinh Trình đến, Hoàng Kế Tân nói mình có chuyện khác phải rời đi trước một lúc, bảo Hạ Tinh Trình có việc gì thì gọi anh, chiều anh sẽ lái xe tới đón cậu.

Thật ra Hoàng Kế Tân đưa Hạ Tinh Trình tới đó xong còn phải quay lại đón Dương Du Minh, hôm nay nhân lúc Hạ Tinh Trình có nhiệm vụ quay quảng cáo, anh ở giữa truyền lời, giúp Thái Mỹ Đình hẹn Dương Du Minh buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Kế Tân ở riêng với Dương Du Minh, từ giây phút Dương Du Minh ngồi vào ghế sau của ô tô, anh bắt đầu cảm thấy rất ngột ngạt.

Thật ra thái độ của Dương Du Minh dành cho Hoàng Kế Tân rất khách sáo, giọng nói lúc nào cũng ôn hòa lịch sự, nhưng lúc hai người ở riêng trong xe, Hoàng Kế Tân sẽ cảm nhận được cảm giác xa cách từ trên người Dương Du Minh, Dương Du Minh hầu như nói chuyện với anh rất ít.

Còn về cảm giác ngột ngạt, Hoàng Kế Tân thầm nghĩ có lẽ đó là ấn tượng ban đầu Dương Du Minh để lại cho anh, cho đến giờ anh vẫn nhớ rất rõ, lúc Hạ Tinh Trình đóng phim cho Dương Du Minh một bạt tai, buổi tối hôm Thái Mỹ Đình đứng ra mời Dương Du Minh ăn cơm, Dương Du Minh cũng như thế này, thái độ ôn hòa lịch sự, nhưng thực chất rất lạnh nhạt và cương quyết.

Hoàng Kế Tân bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Dương Du Minh lại thích Hạ Tinh Trình nhỉ, anh từng đóng phim với rất nhiều diễn viên xinh đẹp và ưu tú, cũng từng bước qua cuộc hôn nhân với một người đẹp hiếm có như Viên Thiển, so ra thì, Hạ Tinh Trình trông không đáng chú ý lắm.

Trên đường đi bị tắc đường, Hoàng Kế Tân dừng xe ở cửa nhà hàng đúng giờ hẹn, lúc anh định xuống xe mở cửa cho Dương Du Minh, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, anh hỏi: “Anh Minh, giờ anh đóng phim xong cũng sẽ không thoát vai ạ?”

Dương Du Minh nhìn anh, không trả lời câu hỏi này, mà tự mở cửa xuống xe.

Hoàng Kế Tân ném chìa khóa xe cho người phục vụ ở cửa nhà hàng đi đỗ xe, mình thì cùng Dương Du Minh đi vào trong, anh còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì đã nhìn thấy Thái Mỹ Đình từ trong phòng đích thân ra đón, nên đành thôi.

Lúc Thái Mỹ Đình và Dương Du Minh ngồi xuống trong phòng riêng, Hoàng Kế Tân cũng ở lại.

Anh nhận lấy áo khoác của Dương Du Minh trước nhân viên phục vụ, nghe Dương Du Minh nói cảm ơn mình.

Trên bàn ăn đã đặt hai ly trà thảo mộc tinh xảo, nhưng Thái Mỹ Đình và Dương Du Minh không động đũa, mà đang tán gẫu về sinh hoạt thường ngày.

Hoàng Kế Tân ngồi một bên đương nhiên không dám nói chen vào.

Lúc sau, anh nghe Thái Mỹ Đình nói: “Chị nghe nói Tinh Trình chuyển tới chỗ cậu ở, chắc chắn lại mang thêm cho cậu không ít phiền phức đúng không?”

Dương Du Minh chỉ trả lời: “Cũng tàm tạm, em ấy rất biết điều.”

Thái Mỹ Đình gật đầu: “Cậu ấy biết điều, nhưng mà hơi kiêu căng, lúc cha mẹ sinh cậu ấy thì tuổi hơi lớn rồi, bên trên còn có một người anh trai chênh lệch tuổi tác với cậu ấy cũng không nhỏ, là một đứa bé từ nhỏ được cưng chiều mà lớn lên.”

Dương Du Minh hỏi: “Anh trai em ấy lớn hơn em ấy rất nhiều sao?”

Thái Mỹ Đình mỉm cười: “Cậu ấy chưa kể với cậu à?”

Dương Du Minh nói: “Em chỉ biết em ấy có một người anh trai.”

Thái Mỹ Đình mỉm cười nói: “Lớn hơn cậu ấy mười tuổi, cha mẹ hơn ba mươi tuổi mới sinh cậu ấy.”

Dương Du Minh gật đầu.

Thái Mỹ Đình nói tiếp: “Thật ra cậu ấy đơn thuần hơn nhiều so với vẻ ngoài của mình, vào cái giới này cũng coi như là đánh bậy đánh bạ thôi.”

Dương Du Minh bỗng nhiên mỉm cười rất nhẹ: “Em biết.”

Hoàng Kế Tân nhìn vào đôi mắt anh, cảm giác như chúng rất bình thản nhưng cũng rất dịu dàng.

“Nên là mọi người đều như vậy,“ Thái Mỹ Đình không nhịn được mà châm cho mình một điếu thuốc, để cô có thể đối mặt với Dương Du Minh bằng tâm lý thoải mái hơn: “Cuộc sống quá suôn sẻ, chỉ cần ồn ào là có kẹo ăn, nên chỉ cần muốn thì sẽ tranh giành, bất cứ việc gì cũng không tính đến hậu quả.”

Dương Du Minh nhìn cô, lẳng lặng nghe cô nói.

Ngón tay Thái Mỹ Đình kẹp điếu thuốc, đầu lọc kề sát bên môi nhưng không ngậm vào, cô nhếch miệng nói: “Cậu xem, cậu đút kẹo cho cậu ấy ăn rồi.”

Có rất nhiều lời, là Hoàng Kế Tân muốn nói với Dương Du Minh, nhưng lại không thể nói, giờ từ miệng Thái Mỹ Đình nói ra, anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, điện thoại trên người Hoàng Kế Tân đổ chuông rất không đúng lúc, anh gần như muốn cúp ngay lập tức, nhưng lấy ra lại thấy là Hạ Tinh Trình gọi tới.

Thấy Thái Mỹ Đình và Dương Du Minh đang nhìn mình, anh chỉ có thể nói: “Tinh Trình gọi tới, em hỏi xem cậu ấy có chuyện gì.” Thế là anh vừa nhận điện thoại, vừa đứng lên đi ra khỏi phòng.

Việc quay chụp của Hạ Tinh Trình và bên kia có chút bất đồng vì hợp đồng, gọi Hoàng Kế Tân hiện tại chạy qua một chuyện.

“Giờ ư?” Hoàng Kế Tân nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

Hạ Tinh Trình nghe thấy giọng anh mang theo chút do dự, nên khó hiểu hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Hoàng Kế Tân hết cách, chỉ có thể nói: “Không có gì, anh qua ngay.”

Nói xong, anh cúp điện thoại quay lại trong phòng, đi đến bên cạnh Thái Mỹ Đình nói: “Thái tổng, bên Tinh Trình có chút chuyện, giờ em phải tới đó một chuyến.”

Thái Mỹ Đình trả lời: “Cậu đi đi, bên này lát nữa chị sẽ sắp xếp người khác.”

Hoàng Kế Tân gật đầu, chào Dương Du Minh: “Anh Minh, em đi trước.”

Dương Du Minh trả lời: “Ừm.”

Hoàng Kế Tân để điện thoại vào lại túi quần, đi đến bên tường lấy áo khoác đang treo trên giá của mình.

Anh nghe Thái Mỹ Đình nói: “Tinh Trình không hiểu chuyện, cậu và tôi đều biết, nhưng chắc cậu phải hiểu rõ kết quả của việc này hơn ai hết, cậu cần gì phải chiều theo cậu ấy như thế? Để cho cậu ấy khóc đủ cũng không ăn được kẹo, cậu ấy sẽ biết buông tay thôi.”

Hoàng Kế Tân vốn lấy áo xong là có thể đi ra ngoài, nhưng anh cố gắng thả chậm động tác, ở trong phòng mặc áo khoác lại, rồi mới từ từ đi tới cửa phòng.

Dương Du Minh vẫn không nói gì, mãi cho đến khi Hoàng Kế Tân mở cửa đi ra ngoài, lúc anh sắp đóng cửa lại, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dương Du Minh: “Bởi vì nhìn em ấy khóc em sẽ đau lòng.”

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, hoàn toàn ngăn trở âm thanh bên trong, Hoàng Kế Tân vì câu nói cuối cùng của Dương Du Minh mà đứng ngẩn người một lúc lâu, anh hít sâu một hơi, nhấc chân bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.