Kịch bản được sửa lại ngay, biên kịch cùng đạo diễn và Dương Du Minh bàn bạc giả thiết về nhân vật, bao gồm quần áo, kiểu tóc, tổ phục trang lại lập tức phải tìm quần áo phù hợp cho Dương Du Minh mặc, cuối cùng quyết định nhân vật cũng tên anh Minh, tạo hình trang phục không cần quá khoa trương, phải đẹp trai theo kiểu lỗi thời một chút.
Chuẩn bị mất không ít thời gian, nhưng Đinh Văn Huấn cảm thấy rất xứng đáng, anh nghĩ đến lúc đó có thể cut cảnh của Dương Du Minh để cho vào trong trailer.
Biên kịch dùng laptop gõ kịch bản mới sửa lại, sau đó dùng máy in cầm tay in ra vài tờ giấy rồi đưa cho mấy diễn viên.
Hạ Tinh Trình cầm lấy kịch bản mới, ngồi xổm ở trong góc đọc qua một lần, tình tiết cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng cậu vẫn cảm thấy căng thẳng, tính ra lần cuối cùng cậu đóng phim với Dương Du Minh cũng là gần nửa năm trước rồi, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, làm cậu có ảo giác thời gian đã trôi qua rất lâu.
Lúc này, quần áo Dương Du Minh phải mặc cuối cùng cũng đưa tới.
Hạ Tinh Trình cầm kịch bản đi theo staff vào phòng nghỉ, staff ở bên trong đang bận rộn vây quanh Dương Du Minh, nhất thời chẳng có ai chú ý đến cậu.
Tổ phục trang chuẩn bị cho Dương Du Minh một bộ áo vest thoải mái, bên trong là một cái áo sơ mi màu đen có hoa văn màu vàng, trên cổ còn cho anh đeo một sợi dây chuyền vàng.
Dương Du Minh cầm quần áo đi thay.
Hạ Tinh Trình nhận ra gần như tất cả mọi người trong phòng nghỉ, đặc biệt là mấy cô gái đều rất phấn khởi, cô gái makeup thường ngày có quan hệ rất tốt với Hạ Tinh Trình thậm chí cũng chẳng chú ý đến cậu, mà chỉ tha thiết chờ Dương Du Minh thay quần áo đi ra.
Khoảnh khắc Dương Du Minh mặc bộ quần áo trong phim ra khỏi phòng thay đồ, có rất nhiều người phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Hạ Tinh Trình nghe một cô gái nói: “Không được, vẫn đẹp trai quá.”
Dương Du Minh dáng người cao vai rộng, mặc quần áo kiểu gì cũng đẹp, cho dù là trang phục quê mùa cục mịch như trong kế hoạch, thì anh cũng mặc ra hiệu quả người mẫu đi trên sân khấu chữ T.
Chị gái phụ trách tổ trang phục tới thu dọn quần áo cho anh, cảm khái một câu: “Anh Minh, body của anh mặc gì cũng đẹp trai, nên chỉ có thể dựa vào diễn xuất của anh để thể hiện ra khí chất thôi.”
Dương Du Minh nghe thấy vậy chỉ mỉm cười.
Hạ Tinh Trình ngồi ở sô pha bên cạnh, khẽ mỉm cười nhìn anh.
Sau khi Dương Du Minh ngồi xuống, cô bé makeup giúp anh makeup, sau đó lại sấy tóc anh lên phía trên.
Làm xong những thứ này, trên cổ Dương Du Minh đeo sợi dây chuyền vàng kia lên, tạo hình của anh cũng đã xong.
Bởi vì phân cảnh không nhiều lời kịch cũng ít, nên lúc hóa trang và làm tóc Dương Du Minh xem kịch bản đã nhớ hết lời thoại, làm xong tạo hình anh bèn đi bàn bạc với những diễn viên khác.
Trong cảnh này ban đầu người của công ty vẫn chưa lên sàn, ngoài Hạ Tinh Trình đóng Tiền Trình Cẩm thì trong phòng bi-a còn có hai người bạn rất thân và bạn gái Sa Sa của Tiền Trình Cẩm.
Lúc tất cả những công tác tiền kỳ được chuẩn bị xong, thư ký trường quay đánh bảng bắt đầu quay phim chính thức, Hạ Tinh Trình cầm trong tay một cái gậy chơi bóng dựng thẳng bên người, trong miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ ngông nghênh cúi người xuống bên cạnh bàn bóng, cậu nhấc gậy đánh bóng lên nhắm ngay quả bóng trắng, tiêu sái đẩy về phía trước.
Thật ra bóng trắng không đụng vào quả bóng mà cậu muốn đánh, nhưng cậu vẫn khoa trương ném gậy đánh bóng xuống bàn, ôm chầm nữ diễn viên đóng vai Sa Sa, giả vờ hôn một cái.
Quay xong cảnh này, Hạ Tinh Trình theo bản năng liếc nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh đứng ở bên cạnh, thấy cậu nhìn mình, anh bèn mỉm cười.
Lúc Tiền Trình Cẩm đang dương dương tự đắc, thì người của công ty đòi nợ tới.
Hai người đàn ông dáng người cường tráng mặc âu phục màu đen trong phim không có tên chỉ lấy lưu manh giáp và lưu manh ất của công ty đòi nợ làm biệt hiệu từ ngoài đi vào, dọc đường mặt không hề có cảm xúc, đi vào game center bèn trực tiếp mở một cái băng rôn bằng gậy tre ra, trên đó viết: Tiền Trình Cẩm, thiếu nợ thì trả tiền đi!
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn tấm băng rôn này, cậu lập tức thay đổi sắc mặt, nữ diễn viên đóng bạn gái của Tiền Trình Cầm trốn ra sau lưng cậu.
Tiếp đó, Dương Du Minh cũng xuất hiện, hai tay anh xỏ trong túi quần tây, vạt áo của áo vest kéo ra phía sau, hoàn toàn để lộ áo sơ mi màu đen đang nhét vào trong quần tây.
Tư thế bước đi của anh trong rất thoải mái, bàn chân và mấy ngón chân hướng ra ngoài, dây chuyền vàng đong đưa trước cổ. Khóe mắt anh hơi nhếch lên, quai hàm hơi nhấc lên, dáng bẻ rất khó đối phó.
Camera quay trước sau trái phải của anh một lần, ống kính quay góc nghiêng quay từ mông lên eo rồi lên thẳng gò má đường nét hoàn mỹ.
Lúc anh đi tới bên cạnh bi-a, lưu manh giáop kéo một cái ghế qua cho anh, anh đặt mông ngồi xuống, giơ một chân khoát lên đầu gối của một chân khác, châm một điếu xì gà, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn Hạ Tinh Trình, hỏi: “Cậu là Tiền Trình Cẩm hả?”
Hạ Tinh Trình cảnh giác nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Mấy người là ai?”
“Ai ư?” Dương Du Minh cắn xì gà, giọng nói không rõ cười một tiếng đầy chế giễu, anh giơ tay lên, ra hiệu cho cậu nhìn lên tấm băng rôn, tấm băng rôn kia từ trên đỉnh đầu Dương Du Minh kéo qua, anh nói: “Không biết chữ à? Trả tiền đi!”
Nhân vật Tiền Trình Cẩm, từ nhỏ gia cảnh đã cực tốt, lại còn đẹp trai, tính cách từ trước đến giờ đều luôn tự phụ sĩ diện.
Nên Hạ Tinh Trình vừa nghe thấy lời ấy thì lập tức đổi sắc mặt, cậu đẩy bạn gái ở phía sau sang bên cạnh, đi tới trước mặt Dương Du Minh, ở trên cao nhìn xuống anh, cậu kéo ống tay áo lên cánh tay, giọng điệu rất phách lối nói: “Trả tiền gì cơ? Anh có biết ông đây là ai không? Tôi mà nợ tiền người ta á?”
Từ trước đến giờ Tiền Trình Cẩm tiêu tiền như nước, bạn bè xung quanh cũng biết gia đình cậu giàu có nên rất thích đi theo cậu, bình thường ra ngoài chơi tất cả chi phí đều do cậu bỏ ra.
Dương Du Minh thả lỏng bàn tay đang cầm điếu xì gà, giơ tay rút thứ gì đó từ trong túi áo vest ra, cả quá trình này anh vẫn luôn nhìn thẳng Hạ Tinh Trình, nên phải móc mấy lần mới móc được tờ giấy ra, anh mở tờ giấy ra, đọc: “Tiền Trình Cẩm, tháng 1 năm 2019 mượn Kết Vực ——”
“Anh Minh, là Hiệp Vực.” Anh còn chưa dứt lời, lưu manh ất ở bên cạnh đã ngắt lời, ghét vào tai anh nhỏ giọng nói.
Dương Du Minh liếc lên nhìn cậu ta, rồi nói tiếp: “—— mượn công ty vay tiền với số tiền là một vạn tệ, cả tiền vốn cộng với 16000 tệ tiền lãi, đã quá hạn hai tháng.”
“Nói láo!” Hạ Tinh Trình phản ứng rất kịch liệt, cậu giơ tay định cướp tờ giấy trong tay Dương Du Minh.
Dương Du Minh giơ tay lên, hai tên lưu manh bên cạnh bước lên trước kẹp Hạ Tinh Trình lại.
Game center có rất nhiều người nhìn qua bên này, hai người bạn của Tiền Trình Cẩm muốn đi qua, Dương Du Minh đã đứng lên nói với bọn họ rằng: “Nợ tiền phải trả là chuyện hợp lý, làm gì đấy? Mấy người là con nợ chung với cậu ta à?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi đứng lại chỗ cũ.
Dương Du Minh cầm tờ giấy trong tay, vỗ vỗ lên mặt Hạ Tinh Trình: “Cậu cướp cái này thì có tác dụng gì chứ? Không cần phải trả lại số tiền cậu đã mượn hả?”
Hạ Tinh Trình hung dữ nhìn anh, mạnh miệng nói: “Tôi không nợ tiền! Mấy người đừng nói bậy, còn làm phiền nữa là tôi báo cảnh sát đó.”
Khóe miệng Dương Du Minh nhếch lên, anh mỉm cười, lấy một mảnh giấy được gấp gọn gàng ở trong túi quần ra, lúc này mở ra cho Hạ Tinh Trình xem, chính là hợp đồng vay tiền do Hạ Tinh Trình ký tên và ấn dấu tay.
Hạ Tinh Trình giãy dụa muốn cướp.
Dương Du Minh nói: “Đây là bản photo thôi, đừng giả ngốc nữa, trả tiền nhanh đi, trả xong thì tụi này sẽ đi.”
Ngực Hạ Tinh Trình phập phồng kịch liệt, tiếng hít thở nặng nề, cậu nhìn chằm chằm Dương Du Minh một lát, rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, cố nén nhục nhã nói: “Bây giờ trên người tôi không có tiền, đợi tôi về nhà lấy tiền trả cho mấy người.”
Dương Du Minh cúi đầu, vẻ mặt nhàn nhã gấp tờ giấy kia lại, nhét vào trong túi quần, miệng thì nói: “Không có tiền hả? Không có tiền mà còn đánh bi-a?” Nói xong, anh giơ tay nắm lấy áo hoodie của Hạ Tinh Trình, không tìm thấy túi đâu, bèn nắm lấy vạt áo lắc lắc, sau đó thả ra, anh giơ tay về phía trước, ngón tay mò vào trong túi quần bò của cậu lục lọi.
Chỗ đó sát với bắp đùi Hạ Tinh Trình, nhiệt độ rất cao, bàn tay Dương Du Minh luồn vào hơi lạnh, hai người cách nhau rất gần, Hạ Tinh Trình cố gắng nhập vai không để mình phân tâm, nhưng vẫn đỏ mặt vì bị Dương Du Minh sờ mó trước mặt mọi người.
Lục xong cả hai túi quần cậu, Dương Du Minh phất tay, bảo hai tên lưu manh lật người cậu lại, nói: “Bảo cậu ta nâng mông cao lên một chút.”
Thế là một tên lưu manh ấn lưng Hạ Tinh Trình ép xuống, để mông cậu vểnh lên trên.
Lúc này Dương Du Minh từ bên túi phải bên mông cậu rút ra một cái điện thoại, rồi lại dùng ngón tay mở túi bên trái ra, liếc mắt nhìn vào trong rồi buông ra.
“Chắc trong điện thoại có tiền nhỉ,“ Dương Du Minh nói, anh cúi đầu ấn ấn điện thoại mấy cái nhưng không mở khóa được, anh bất ngờ nắm lấy tay phải của Hạ Tinh Trình, cầm ngón tay cái của cậu đặt trên điện thoại để mở khóa màn hình.
Hạ Tinh Trình cố gắng muốn rút tay về, nhưng sức mạnh không đủ lớn.
Dương Du Minh ở trong wechat của cậu tìm được 500 tệ tiền mặt, anh chuyển hết vào tài khoản của mình, sau đó ném điện thoại của cậu lên bàn bi-a, nhìn Hạ Tinh Trình chửi thề một câu.
Hạ Tinh Trình chỉ dám phẫn nộ nhìn anh, lúc này thấp giọng nói một câu: “Chỉ có nhiêu đó thôi, tôi thật sự không có tiền.”
Dương Du Minh nhíu mày nhìn hai tên lưu manh đi cùng mình, một điếu xì gà cũng đã hút sắp hết, anh bình tĩnh ném xuống đất, dùng chân dụi tắt, nói: “Đã như vậy, thì tặng cậu ta một món quà thật bự đi.”
Hạ Tinh Trình tỏ vẻ mờ mịt.
Lưu manh giáp từ trong cái balo đang đeo trên lưng lấy ra một cái váy màu đỏ, một đôi giày cao gót màu đỏ và một cái quần tất được vo thành một cục, toàn bộ đều đặt trên bàn bi-a, vô cảm nói với Hạ Tinh Trình: “Thay đi.”
Hạ Tinh Trình nhìn thấy mấy thứ này, nhất thời bị chọc giận, cậu lớn tiếng chửi thề một câu, rồi định nhào tới Dương Du Minh, cậu quát: “Tao liều mạng với mày.”
Hai tên lưu manh bên cạnh Dương Du Minh chẳng thèm nhúc nhích, Dương Du Minh bắt lấy cổ tay cậu vặn ngược ra sau, đợi cậu nghiêng người qua giơ chân đạp lên đầu gối cậu, sau đó dùng đầu gối mình đè trên lưng cậu bắt cậu quỳ trên mặt đất, rồi ghé vào tai cậu mắng: “Mày liều mạng con mẹ mày à, có bản lĩnh vay tiền nhưng không có bản lĩnh trả, giả vờ cái X! Tự thay váy cho ông đây, mày không thay thì bảo bạn gái mày thay, mày tự chọn đi!”
Lúc này, bạn gái Tiền Trình Cẩm sợ quá bật khóc.
Nói xong, Dương Du Minh bèn nới lỏng tay, Hạ Tinh Trình quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần mở miệng thở dốc, hai tay chống trên mặt đất từ từ nắm chặt lại. Tiếp đó cậu đứng lên túm cái váy kia định đi tới phòng vệ sinh.
Nhưng không ngờ Dương Du Minh lại cầm lấy một cây gậy bi-a chặn đường cậu, anh dùng mũi gậy bi-a chỉ vào ngực cậu nói: “Trốn cái gì mà trốn? Thay ở đây luôn.”
Hạ Tinh Trình dùng ánh mắt hung ác trừng anh, hai tay cứ nắm chặt rồi lại thả lỏng, tiếp đó ngón tay cầm lấy vạt áo hoodie kéo lên trên, bên trong áo hoodie cậu không mặc áo khác, từ đỉnh đầu cởi ra ném xuống đất, bên trong chính là cơ thể gầy gò trắng nõn của cậu, hình xăm mới trên xương quai xanh cực kỳ dễ thấy.
Dương Du Minh vác cái gậy bi-a lên vai, dáng vẻ ung dung nhìn cậu cởi quần áo, nhưng thật ra ánh mắt lại đang đặt trên hình xăm kia.
Cởi áo ra, Hạ Tinh Trình lấy váy hai dây qua, cầm trong tay từ từ mở ra, sau đó hít sâu một hơi, từ trên đỉnh đầu mặc vào.
Váy trượt xuống rất dễ, sau khi cậu mặc lên người, nó lập tức dán vào cơ thể trượt xuống dưới, bờ vai của cậu lộ ra bên ngoài, quai váy mỏng manh vừa vặn đè lên hình xăm của cậu.
Dương Du Minh nhìn cậu đầy thích thú, gậy bi-a ở trên vai cứ lắc qua lắc lại.
Sau khi mặc váy, Hạ Tinh Trình xoay mặt về phía vách tường không có người, luồn tay vào vạt máy mở nút quần bò, sau đó cởi ra vứt ở bên chân.
Dương Du Minh cầm gậy bi-a chỉ giày cao gót và tất quần ở trên bàn, phát ra tiếng “cộc cộc“.
Hạ Tinh Trình cởi giày và tất ra, đá quần bò sang một bên, đi chân trần tới cầm lấy tất quần, trốn phía sau bàn bi-a, ngồi dưới đất chậm rãi mặc vào, sau đó để giày cao gót xuống đất, hai chân một trước một sau luồn vào.
Đôi giày này rất cao, nên cậu lập tức cao hơn Dương Du Minh thêm một chút, hai chân kéo căng vì tư thế giẫm lên gót giày, hình dáng đẹp đẽ được tất quần bọc lại, vừa dài vừa thẳng.
Hạ Tinh Trình rất nhục nhã, nhưng cố gắng kiềm chế không dám bùng nổ.
Dương Du Minh quan sát cậu cả buổi, cảm thấy hình như còn thiếu thứ gì đó, anh bèn quay đầu nhìn cô gái đang khóc sướt mướt ở bên cạnh, giơ tay nói với cô: “Son của cô đâu? Đưa đây cho tôi.”
Cô gái nhìn Hạ Tinh Trình, cúi đầu mở cái túi nhỏ của mình, lấy một thỏi son ra, run rẩy đưa Dương Du Minh.
Dương Du Minh ném gậy bi-a qua một bên, đi tới trước mặt Hạ Tinh Trình, anh giơ tay nắm cằm cậu để cậu hơi cúi xuống, dùng răng cắn mở nắp thỏi son ra, vặn nó ra bằng một tay, dọc theo môi dưới của cậu vẽ từ khóe miệng vào chính giữa môi.
Hơi thở ấm áp của Hạ Tinh Trình phà lên ngón tay Dương Du Minh.
Dương Du Minh vẫn đang cắn nắp son môi, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, không nhanh không chậm cầm son môi vẽ trên môi Hạ Tinh Trình hết lớp này đến lớp khác, thậm chí nó còn ra khỏi phạm vi của môi, vừa đỏ vừa đẹp bao phủ lên đó.
Sau cùng, anh buông tay lùi về sau hai bước, tùy tiện nhổ nắp son môi sang một bên, anh nhìn Hạ Tinh Trình từ đầu đến chân, nói: “Tốt lắm, thật sự rất xinh đẹp, dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo đi.”