Nhiếp Minh Viễn vươn tay ôm lấy y, đôi mắt sâu thẳm không lường được, “Em từng gặp qua Lăng Vũ Phi?”
“Có cùng anh ta chào hỏi qua.” Cố Hoài Dương tựa đầu vào lồng ngực dày rộng của hắn, hô hấp trong mũi đều làm mùi nước hoa Calvin Klein, cảm giác mệt mỏi tối hôm qua vừa thấy hắn đã biến mất, gần đây công việc của y khá nhiều, phần lớn phải chạy đi chạy lại một số thành phố để tuyên truyền cho “Ngâm Mộ Giang” cùng gặp mặt fan hâm mộ, số lần gặp mặt hắn không còn thường xuyên như lúc quay phim, khi ngủ một mình sẽ nhớ đến hắn.
Nhiếp Minh Viễn vuốt ve sống lưng y, ánh mắt âm u, không người nào có thể phân rõ được tâm tình phức tạp của hắn lúc này, “Chỉ có thế?”
“Ân.” Cố Hoài Dương nhẹ giọng đáp một tiếng, tiếp đến như nghĩ tới cái gì liền nói với Nhiếp Minh Viễn, “Quảng cáo kia anh có suy tính đến người khác không? Em sợ hình tượng của em không thích hợp.”
“Em muốn nhường cho người khác?” Ngoài kia có không biết bao nhiêu nghệ sĩ như lang như hổ nhìn chằm chằm vào quảng cáo cao cấp này, thay mặt bên đó quảng cáo sản phẩm không chỉ có thể đề cao danh tiếng, còn có thể xuất hiện trên bìa tạp chí, sẽ không có ai nguyện ý chắp tay dâng cho người khác.
“Em mà nói bỏ được hẵn có vẻ hơi xảo biện.” Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn không chớp mặt nhìn y, lại cúi đầu xuống, “Trước kia em từng quay quảng cáo, hiệu quả không tốt, suýt chút nữa bị người ta chửi mắng, quảng cáo cao cấp này, nên tìm minh tinh quốc tế mới đúng.”
Dưới đáy mắt âm trầm hiện ra tia tán thưởng, Nhiếp Minh Viễn nhìn y, “Em hiểu rất rõ vị trí của mình, vậy thì phần công tác kia càng phải tiếp nhận, cố gắng làm việc.”
“Em chỉ cảm thấy chuyện này rất điên cuồng.” Người phát ngôn và đại sứ hình ảnh có trách nhiệm rất lớn, dựa vào năng lực của Canh Giờ có thể đưa ra một số ứng cử viên thích hợp, nhưng đẩy cho y liền quá ngông cuồng rồi.
Nhiếp Minh Viễn thản nhiên đem phần trách nhiệm kia ném đi không chút dấu vết, “Vậy cũng là Tiết Tử Dật điên cuồng, là cậu ta thay em đồng ý.”
Cố Hoài Dương lộ ra vẻ mặt lo lắng, “Còn chưa rõ tại sao anh ấy muốn đề cử em….” Y bình thường không chú trọng đến vấn đề trang phục, thường xuyên bị Tiết Tử Dật nhắc nhở chú ý kêu y đi mượn trang phục, nhưng y bận rộn nào nhớ đến, lần trước có hoạt động lại quên đi mượn, cứ như vậy mặc áo sơ mi quần jeans đến hiện trường quảng bá, ngay lúc đó tý nữa là Tiết Tử Dật đã lật bàn nổi điên, dễ dàng thấy được hình tượng của y có vấn đề, làm người đại diện cho sản phẩm cao cấp chính là chuyện cười,
“Cậu đã nếu đã thay em nhận, nhất định là có lòng tin với em, đừng quá lo lăng.” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng sờ đầu y, “Gần đây em thường xuyên chạy khắp nơi đi tuyên truyền, đã quen với việc giao lưu với truyền thông và người hâm mộ chưa?
Cố Hoài Dương thành thật trả lời: “Vẫn khẩn trương như cũ.”
“Quay phim và đi quảng bá, em thích cái nào hơn?” Nhiếp Minh Viễn hiển nhiên rất có hứng thú.
“Quay phim thích hơn.” Cố Hoài Dương không do dự trả lời, thấy Nhiếp Minh Viễn đưa mắt nhìn y nên giải thích thêm, “Quảng bá sẽ bị truyền thông phỏng vấn, cần phải lo nghĩ tìm cách trả lời.”
Nhiếp Minh Viễn mỉm cười nhìn y, “Lúc quay phim không cần suy nghĩ sao?”
“Kịch bản biên kịch đã viết xong, dựa theo yêu cầu của họ mà diễn là được, còn phỏng vấn phải tùy cơ ứng biến.”
Tươi cười tràn ngập trong mắt, Nhiếp Minh Viễn giờ mới biết được nguyên nhân vì sao y chưa từng xảy ra vấn đề nào khi phỏng vấn, y không phải là loại nghệ sĩ sẽ trả lời ngay khi phóng viên đặt câu hỏi, mà phải suy tư một lúc, thấy thỏa đáng mới mở miệng, phong cách xử lý trầm ổn này tuy không được đón nhận nhiều nhưng trước mắt, chậm rãi bước từng bước một mới là chuyện quan trọng, “Buổi chiều mấy giờ em quay quảng cáo?”
Cố Hoài Dương liếc mắt xem tin nhắn, “Hai giờ.”
“Anh đưa em đi.” Nhiếp Minh Viễn tiến tới bên tai y, nói.
Nhiệt khí thổi vào tai nhượng Cố Hoài Dương run rẩy, rụt cổ lui ra, “Tiết Tử Dật sẽ tới đón em.”
“Buổi tối không có lịch trình đi.”
“Không có.” Cố Hoài Dương lắc đầu, không hề phát hiện Nhiếp Minh Viễn dùng là câu trần thuật chứ không phải câu nghi vấn.
“Anh chờ em về dùng cơm.”
Cố Hoài Dương không đành lòng để hắn ôm hi vọng chờ đợi, mở miệng nói với hắn, “Em còn không biết mình phải quay đến mấy giờ, anh đừng chờ em.”
“Một người ăn rất chán, anh chờ em.”
Trong lòng ấm áp, Cố Hoài Dương quyết định quay quảng cáo xong y liền sẽ trở về, hai người nằm trên giường một lát rồi đứng lên thay quần áo, nhớ tới hôm nay sẽ tới studio chụp ảnh quảng cáo nên ăn mặc đơn giản, đến lúc đó lại sẽ phải thay ra….
Nhiếp Minh Viễn lấy ra quần áo đã vì y chuẩn bị sẵn, giúp y mặc vào, “Em hiện tại khác với ngày xưa, mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng cũng phải nhìn cho được, đem mặt hoàn hảo phô bày ra cho mọi người thấy.”
“Ân.” Cố Hoài Dương cúi thấp đầu.
Nhiếp Minh Viễn cầm lấy cà vạt D&G màu xanh ngọc, thắt xuống cổ áo sơ mi Cố Hoài Dương, dịu dàng giúp y xắn tay áo, cánh tay rắn rỏi liền lộ ra, cả người trên dưới nhìn vô cùng mới mẻ, lại không một chút câu nệ, Nhiếp Minh Viễn hôn lên gò má y, “Buổi tối nhớ về sớm.”
“Được.”