“Là tôi làm em bị thương sao?” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng buông y ra, ánh mắt rơi vào chỗ bị thương trên cánh tay y, ý đồ muốn vén ống tay áo y lên xem xét vết thương.
Cố Hoài Dương vội vàng lắc đầu, “Không có.” Nhớ tới vừa rồi hắn giúp y lại thấp giọng nói tiếng cảm ơn, nếu không có Nhiếp Minh Viễn kéo y, có lẽ đã có sự tình không may xảy ra, y trong lòng thầm tự trách bản thân quá mức xúc động, quá để ý đến hành động trêu đùa của Nhiếp Minh Viễn, người ngoại quốc không phải vẫn thường trêu chọc bạn bè như vậy sao? Nhưng y không phải là người ngoại quốc nha, liền mở miệng nói: “Sau này đừng làm những hành động tương tự như vậy với người con trai khác, sẽ bị hiểu lầm.”
Nhiếp Minh Viễn nhìn biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt y, biết y đang tìm một lý do nào đó giải thích hành động vừa rồi của hắn, lòng nháy mắt trầm xuống, cảm giác không biết là tiếc nuối hay mất mác, chẳng qua vẫn đưa tay vỗ vai y một cái, không nói gì.
Đến đây, bầu không khí mập mờ ái muội giữa hai người nhanh chóng tan thành mây khói, Nhiếp Minh Viễn bình tĩnh nhìn Cố Hoài Dương, thanh âm mềm dịu như nước, “Được rồi là tôi dọa em, xin lỗi.”
“…” Cố Hoài Dương có hơi kinh ngạc, y không nghĩ Nhiếp Minh Viễn sẽ hướng y nói lời xin lỗi. Thấy y trầm lặng không nói, hắn cho rằng y vẫn còn bị loại chuyện vừa nãy dọa sợ, hai tay khoác lên vai y, tựa hồ muốn dùng cách đó truyền năng lượng sang cho y.
“Có cần đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi một chút không?”
Cố Hoài Dương lắc đầu một cái, suy nghĩ ngổn ngang bị bắt trở về, “Không cần, chúng ta trở lại rạp hát đi.”
“Ừ.” Nhiếp Minh Viễn không nói thêm gì nữa, mang theo y hướng trở về rạp hát, dọc đường đi cùng Cố Hoài Dương trò chuyện, không nhắc lại chuyện lúc nãy nữa, Cố Hoài Dương cũng lễ phép đáp lời, dần dần không khí không còn đè ép nữa.
Lúc trở về rạp hát, nửa sau của kịch nói đã bắt đầu, Cố Hoài Dương sau khi ngồi xuống liền vùi đầu vào kịch, còn Nhiếp Minh Viễn ngồi bên cạnh y lại có dụng ý khác, thỉnh thoảng đánh mắt nhìn sang dung mạo mập mờ dưới ánh đèn sân khấu của y, ánh mắt nguy hiểm.
So với ánh mắt nguy hiểm của hắn, Cố Hoài Dương cảm thấy bộ kịch nói này càng nguy hiểm hơn, đối với nửa đoạn sau của kịch đưa ra vô vàn thắc mắc, mà câu trả lời cho tất cả thắc mắc của y lại khiến y đứng ngồi không yên, không biết nên dùng tâm tình gì để tiếp tục xem kịch.
Nửa phần sau xuất hiện một nhân vật chính khác, một nam nhân trẻ tuổi cả người phát ra dương quang, cùng với nam chính lúc trước là hàng xóm của nhau. Mỗi sáng sớm sau giờ rời giường, chính tay làm bữa sáng cho người yêu rồi sau đó uống nước chanh đuổi theo xe buýt đến chỗ làm, cố định xuống xe tại một trạm nhỏ, mỗi lần đều gặp được hàng xóm đối diện nhà, từ từ hắn cùng hàng xóm trở nên quen thuộc. Tan tầm cùng nhau về nhà, gặp phải mèo con lưu lạc sẽ chạy qua uy một ít thức ăn, sau này phát hiện người hàng xóm của mình cũng mang theo thức ăn cho mèo, không khỏi càng trở nên thân thiết.
Đây là một câu chuyện tình yêu giữa nam và nam, miêu tả sinh hoạt thường ngày, nam nhân kia gần như điên cuồng dùng hàng loạt phương thức để người kia chú ý, tạo ra hàng loạt tình huống hữu ý gặp nhau. Bởi vì là hình thức kịch nói, có rất nhiều tình tiết lấy phương thức mập mờ xử lý, cảnh kinh bạo duy nhất là hai người đàn ông trực tiếp hôn nhau trên sâu khấu. Mắt chân chính nhìn nam nhân hôn nhau khiến Cố Hoài Dương lúng túng đứng ngồi không yên, ánh mắt không biết phải để đâu mới phải.
“Cần ra về không?” Nhiếp Minh Viễn mỉm cười, nhìn Cố Hoài Dương lúng túng đến đáng yêu.
Làn da màu mật ong của Cố Hoài Dương từ từ đỏ lên, cảm nhận được Nhiếp Minh Viễn đã xem thấu tâm tư y, cho rằng y muốn chạy trốn liền kiên định nói, “Không cần, tôi muốn xem cho xong.”
Diễn viên trên sân khấu vô cùng nhập tâm, tạm gác đi đề tài nhạy cảm, kịch tình vẫn rất hấp dẫn, tình tiết nối tiếp tình tiết vô cùng nhuần nhuyễn, không hề giống như nửa kịch đầu không khí đè nén, Cố Hoài Dương lại tập trung vùi đầu vào nội dung kịch.
Đáng tiếc, kết cục hai nam nhân không thể cùng một chỗ, nam nhân kia biết được tình cảm của người hàng xóm nhưng lại không cách nào vượt qua luân thường đạo đức, chỉ còn cách lặng lẽ rời đi, đến một thành phố mới bắt đầu cuộc sống khác.
Lúc kịch nói kết thúc, mọi người trật tự rời khỏi rạp hát, bọn họ thấp giọng phấn khích thảo luận nội dung, biểu tình không một chút nào mất tự nhiên, dường như là đặc biệt cất công đến để xem bộ kịch này, Cố Hoài Dương nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn là hỏi Nhiếp Minh Viễn.
“Anh có biết đề tài của kịch nói lần này không?” Y là cùng Nhiếp Minh Viễn hẹn đi xem kịch, đều là nam nhân với nhau mà lại đi xem loại hình này, thật sự có chút kỳ quái.
Nhiếp Minh Viễn trôi chảy giải thích, làm người khác không thể nào truy ra được liệu hắn có nói dối hay không, “Bạn bè tặng vé nhưng không có nói rõ nội dung.” Dứt lời, ý vị thâm trường nhìn y một cái, “Em ghét đồng tính sao?”
Cố Hoài Dương sửng sốt một chút, rất nhanh đáp lại, “Không có.” Xã hội bây giờ rất tiến bộ, mọi người đối với đồng tính đã không còn kị nghị, huống chi bên mảng nghệ thuật bọn họ càng trân trọng nhũng người đó, đó cũng chính là lý do y vẫn kiên trì ngồi xem cho hết.
“Tôi cứ cho rằng em sẽ mâu thuẫn.” Thần sắc Nhiếp Minh Viễn thoải mái không ít, lúc xem kịch nhìn vẻ mặt y rất bối rối, còn nghĩ rằng y đối với đề tài đó nảy sinh bài xích không chấp nhận được, không ngờ suy nghĩ của Cố Hoài Dương cũng khá đơn giản.
“Cậu ta chẳng qua yêu một người đồng tính, trùng hợp đối phương là nam mà thôi.”
Ra khỏi rạp hát sắc trời đã tối, thành phố nổi lên ánh đèn hoa lệ, Nhiếp Minh Viễn không nhanh không chậm đi bên cạnh Cố Hoài dương, lúc đến bãi đậu xe, ngoài ý muốn gặp được người đã từng cùng Nhiếp Minh Viễn dùng bữa, Tưởng Di Cát, “Hi, Victor.” Tưởng Di Cát và Nhiếp Minh Viễn đều là con lai, vóc người phi thường uyển chuyển, gương mặt tinh xảo động lòng người, chỉ cần là nam nhân đều sẽ thích loại hình này. Nhờ có Nhiếp Minh Viễn đề bạc nàng mới có được sự nghiệp hoàn hảo, nhìn thấy hắn liền giống như trước kiss hắn một cái.