ại khái là trong xe có máy điều hòa nên không khí vô cùng thanh nhàn, cộng thêm việc say rượu choáng váng, mỗi bước chân của Cố Hoài Dương đều như bước đi trên mây, còn trực tiếp giẫm lên bãi cỏ nhà hắn, eo được chặt chẽ nắm lấy, cả người trong nháy mắt bị Nhiếp Minh Viễn ôm ngang.
“Tôi đưa em vào.” Nhiếp Minh Viễn ôm Cố Hoài Dương bước vào biệt thự.
Sau đó Cố Hoài Dương cảm giác như y đã bước vào trong mộng, đầu tiên y không cần tốn nhiều sức bước chân vào đại sảnh, trên tường treo những bức họa muôn màu muôn vẻ, một đôi tay trắng nõn đẩy mạnh cánh cửa đôi ra, hành lang được thiết kế tinh mỹ màu trắng kéo dài đến phòng khách như cung điện, đó là một phòng khách vô cùng lớn, đủ để dung nạp hơn hai mươi người đến mở tiệc, ban công hình cung làm bằng thủy tinh trong suốt, ngoài cửa là hai ngọn đèn tỏa sáng được thiết kế như ngọn hải đăng.
Nhiếp Minh Viễn đi tới một chỗ trong phòng khách, ấn một cái nút trên vách tường, cửa thang máy màu trắng lập tức mở ra, Cố Hoài Dương mơ mơ màng màng, phân không rõ y đang ở nơi nào, “Đây là quán bar sao?”
“Nơi này là nhà tôi, phòng ngủ ở lầu ba.” Dứt lời đưa tay ấn nút thang máy.
Lên tới phòng ngủ lầu ba, Nhiếp Minh Viễn đặt Cố Hoài Dương trên giường lớn, lấy ra trà giải rượu đút y, sau đó mới thấp giọng ghé vào lỗ tai y, “Chờ tôi một chút, để tôi đi tắm.”
“Ân.” Cố Hoài Dương đáp một tiếng, đợi Nhiếp Minh Viễn đi liền không chịu cơn buồn ngủ kéo đến, mơ màng ngủ mất, không biết qua bao lâu, một vật thể ấm áp khẽ chạm vào bờ môi y, má, cằm rồi chậm rãi trượt xuống sau tai y khẽ liếm cắn, Cố Hoài Dương theo bản năng trở mình, cố gắng né tránh vật thể nóng ấm vẫn luôn theo đuổi kia, thân thể rất nhanh bị vững vàng ngăn chặn lại, khí tức nam tính lập tức bao phủ lấy hơi thở y, ép y đến không cách nào hô hấp bình thường được. Cố sức mở to hai mắt, hiện ra chính là gương mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết của ai kia, đầu óc của y vẫn chưa cách nào phản ứng kịp, lần nữa nhắm mắt lại, làm nũng, “Tôi muốn ngủ.”
Nhiếp Minh Viễn không nhịn được mà trêu chọc y, “A, thật là bé ngoan mà!”
“…” Cố Hoài Dương không để ý đến tiếp tục nhắm hai mắt.
“Em đã uống trà giải rượu ắt hẳn không còn choáng nữa, mở mắt ra nhìn tôi.” Nhiếp Minh Viễn nhìn thẳng y, ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc màu nâu của y, nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, cúi đầu xuống hôn lên.
Cố Hoài Dương nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được hơi thở trên môi có chút ngứa ngáy, lúc hé miệng ra một vật thể lạ liền thuận theo xâm nhập vào, ý vị liếm khoang miệng y, cắn nhẹ lên đầu lưỡi, tựa hồ nụ hôn kia trong giấc mộng quá mức chân thật, ngay cả hơi thở nóng bỏng kia phun lên trên mặt vô cùng rõ ràng, răng môi giao hợp phát ra tiếng vang cùng với sức nặng khổng lồ đè lên trước ngực, đôi môi bị gặm cắn truyền tới cơn đau đớn.
“Ngô…” Cố Hoài Dương cau mày đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, nhưng miễn cưỡng đem Nhiếp Minh Viễn đẩy ra một chút lại bị ai kia hung tợn gặm cắn đôi moi, không chút lưu tình cướp đoạt toàn bộ hơi thở của y, gần như điên cuồng cuốn lấy y, hít thở không thông khiến Cố Hoài Dương thanh tỉnh không ít, y trợn to mắt nhìn Nhiếp Minh Viễn hôn mình, y không có nằm mơ, y là thật sự bị hôn sâu, bị hắn hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, y nhanh chóng đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, “Anh làm gì vậy?”
Nhiếp Minh Viễn bình tĩnh nhìn y, duy trì tư thế cũ bá đạo ngăn lấy y, “Em đã tỉnh.”
“Anh như thế tôi sao ngủ được?” Thiếu dưỡng khí và say rượu làm cho cả người Cố Hoài Dương vô lực chỉ có thể chật vật nằm trên giường, những sợi tóc màu nâu tán loạn trên phủ xuống, đôi con ngươi đen nhanh phòng bị nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Viễn, nhưng mà kia cổ áo trễ xuống để lộ lồng ngực màu mật ong, cộng thêm bởi vì bị hôn sâu mà hai cánh môi mềm mại phiếm hồng, cả người suy yếu lên cơn tức giận, ngược lại chỉ khiến người khác muốn đè y xuống, làm ra nhiều hành vi xấu hổ hơn nữa.
“Xin lỗi, nhưng tôi nhịn không được muốn hôn em.” Nhiếp Minh Viễn say đắm vuốt ve mặt y, thanh âm trầm thấp xen lẫn hưng phấn vang lên trong đêm tối nhượng người lạnh sống lưng, “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi rất khó khống chế được dục vọng của mình.”
Con ngươi Cố Hoài Dương kịch liêt co rút, “Anh…”
“Tôi chưa từng đem người nào khác qua đêm ở nhà, em hiện tại ngủ trên giường của tôi.”
Hô hấp Cố Hoài Dương ngưng trọng lại, vẻ mặt lo sợ không yên nhìn hắn, “…”
“Đối với tôi mà nói em rất đặc biệt.” Nhiếp Minh Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt y, ánh mắt bọn họ trong không khí va chạm vào nhau nảy sinh ngọn lửa lớn, Nhiếp Minh Viễn đứa tay ra, dùng sức nắm chặt lấy cằm y, đem lời vẫn luôn giấu kín trong lòng nói ra, “Tôi thích em.”
Cố Hoài Dương khiếp sợ, kinh ngạc, không biết làm sao nhìn Nhiếp Minh Viễn, y biết Nhiếp Minh Viễn đối với y rất tốt, thậm chí còn vượt qua ranh giới cuối cùng của tình bạn, nhưng y không ngờ hắn sẽ thích y, cảm thấy tình cảm hắn dành cho y chẳng qua là xúc động nhất thời, y theo lẽ tự nhiên bài xích, phủ nhận, y không muốn thay đổi mối quan hệ cũ kia, “Anh nghĩ sai rồi.”
“Từ trước đến giờ tôi luôn thích em, tôi xác định tâm ý của mình rất rõ.”
“Chúng ta là bạn bè…” Chân mày Cố Hoài Dương nhíu chặt lại, Nhiếp Minh Viễn nhẫn nại không áp sát y, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi y, đôi con ngươi kim sắc bộc lộ ngàn vạn nhu tình yêu thương, “Tôi đối với em có dục vọng, em chẳng lẽ còn muốn hai ta làm bạn sao?”