Hai người thở dốc dây dưa cùng cùng một chỗ, va chạm mạnh mẽ nhượng khung giường phát ra tiếng kêu, người trên tựa như đã mất đi tiết tấu ban đầu, cuồng loạn ra vào cơ thể y. Cố Hoài Dương là lần đầu tiên nếm phải tư vị bị áp trên giường, thân thể hết lần này đến lần khác bị mở rộng ép buộc tiếp nhận Nhiếp Minh Viễn, bắp chân thon dài bị giày xéo đến không thể khép lại, vô lực giang hai chân ra tùy ý để Nhiếp Minh Viễn xâm phạm, một vài tia máu nhàn nhạt từ nơi hai người giao hợp chảy xuống, trong miệng y thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc ẩn nhẫn, thoạt nhìn vừa có điểm hấp dẫn lại vừa có phần yếu ớt.
Nhiếp Minh Viễn vuốt ve thân thể người dưới, cuồng loạn lay động nắm chặt vòng eo Cố Hoài Dương, bỗng nhiên cảm nhận được có chất lỏng dinh dính nong nóng xuất ra, y nhất thời mệt mỏi muốn nhắm mắt, nhưng nơi kết hợp vẫn chưa rút ra, tính khí sau khi phóng thích vẫn cương cứng như cũ, hắn chậm rãi động, lần nữa ra vào vách tường sưng đỏ bên trong, Cố Hoài Dương luống cuống giằng co, “Ngô, ngô….Không muốn…..Dừng…”