Công ty truyền hình chọn được kịch bản thích hợp sẽ tiến hành quay, hướng Tổng cục Điện ảnh thông báo, có được sự cho phép liền lập hồ sơ chuẩn bị tổ kịch.
Điều đầu tiên cần xác định là đạo diễn cùng diễn viên, vai nam chính và nữ chính phần lớn sẽ là người của bên công ty đầu tư, đạo diễn cùng biên kịch là do nhiều bên cùng thương nghị rồi đưa ra quyết định, trong đó, người nào có lực lượng hậu thuẫn hùng hậu hơn liền trở thành người có quyết định mang tầm ảnh hưởng nặng nhất.
Sau đó tiến hành xác định phó đạo diễn cùng nhân viên sản xuất, nhờ bọn họ liên hệ người bên camera, nhân viên hậu trường, bối cảnh, đèn diện, hóa trang, tạo hình cùng với một số nhân viên khác có nhiệm vụ hoạt động sau màn, thường là người quen giới thiệu đến, phần nhiều là những người đã cùng hợp tác trong các bộ phim trước.
Lần này, “Ngâm Mộ Giang” là tác phẩm do Canh Giờ đầu tư sản xuất, nam chính nữ chính đều là ngôi sao nổi tiếng bên bọn họ, Quý Mộ Ảnh cùng Lý Mật Nhi, vai phụ để bên sản xuất và đạo diễn dựa vào casting để định đoạt, vai phụ kì này bọn họ lưa chọn một nghệ sĩ mới diễn, tên Lục Hành. Dạo gần đây hắn ta cùng ngôi sao An Nhã nói chuyện yêu đương, liền trở thành một đề tài nóng hổi trong giới diễn viên, đạo diễn liền quyết định cho hắn ta vào vai nam thứ chính. Khi tất cả diễn viên đều đã được xác định, nhân viên sau màn cũng đã đầy đủ, tổ kịch liền bắt tay vào quay phim. Mà bộ phim truyền hình đầu tư lần này có hai đạo diễn, chia ra làm hai tổ A và B, tổ A chủ yếu quay những cảnh của vai chính, ở Thành Điện Ảnh tìm bối cảnh sa trường mà quay, tổ B là người của bên phó đạo diễn, chủ yếu quay những cảnh của nhân vật phụ ở thành Lạc Dương, cũng là nơi Cố Hoài Dương đang theo làm việc.
“Ngâm Mộ Giang” là một bộ phim cổ trang, nội dung không xoay quanh cung cấm mà chỉ lấy bối cảnh phồn hoa của triều đại nhà Đường, lấy thời kì Trung Quốc hưng thịnh, vô luận là văn hóa, chính trị, kinh tế hay ngoại giao đều có thành tựu nổi bật, dựa trên bối cảnh đó mà phát triển nên câu chuyện của “Ngâm Mộ Giang”.
Câu chuyện xảy ra vào triều đại nhà Đường, sau khi phụ mẫu qua đời, huynh đệ Mộc gia liền trở thành cô nhi, ca ca Vân Phàm được một gia đình quý tộc thu dưỡng, đệ đệ Vân Hiên bị bán đến Đông Doanh, từ đó bạc vô âm tín. Mười năm sau, người ca ca trở thành tướng quân, đứa con gái của nghĩa phụ, muội muội hắn lên làm hoàng hậu, nhất thời quyền thế trong tay liền cao lên, đủ sức khuynh đảo triều đình, hắn thề phải tìm được đệ đệ thất lạc đã nhiều năm. Mà lúc này, Đông Doanh trở thành nhạc phường nổi danh khắp cả thành Lạc Dương, một lần đến nhạc phường, kinh hỉ tìm được đệ đệ đã thất lạc, trong khi hắn vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc, một đoạn âm mưu đen tối cũng âm thầm tìm đến hắn.
Cố Hoài Dương nhìn nội dung tóm tắt của kịch bản, cảm thấy câu chuyện xưa này rất đơn giản, nhưng càng đơn giản lại càng khó quay chụp, không cẩn thận có thể đem kịch bản quay hỏng, băn khoăn nhìn đến trang phục ở trong tay, mỗi bộ đều được mắc trên giá áo chỉnh tề, y dựa vào từng vai diễn mà phân loại ra, thậm chí còn chu đáo ghi chú lại trang phục nào nhằm ở cảnh quay nào, nhìn qua liền thấy tổ kịch này rất có tính trật tự ngăn nắp, không giống như một số tổ kịch khác đem đồ ném lung tung, đến khi quay lại mất thời gian tìm kiếm xung quanh.
Cố Hoài Dương dựa theo an bài của kịch bản, gỡ trang phục của diễn viên xuống rồi quay về phía phim trường. Tổ A sẽ tiến hành quay khi hai nhân vật chính đã trưởng thành, tổ B sẽ quay những cảnh khi hai huynh đệ còn là mấy đứa trẻ cô nhi, thoạt nhìn không tìm được một chút liên hệ nào nhưng phía sau màn, chỉ cần một ít tiểu xảo cắt ghép liền có thể dễ dàng dung hợp hai cái lại.
Thủ vai cô nhi là hai diễn viên nhí, đợi hai đứa trẻ thay trang phục xong, nhân viên hóa trang liền đem bọn chúng trang điểm thành bộ dáng tốt nhất bắt đầu quay, đối mặt với hai diễn viên nhí mới mười ba, mười bốn tuổi, phó đạo diễn Giang Nham vô cùng kiên nhẫn, diễn viên quay không tốt cũng không trách mắng, mà tự mình đứng ra chỉ bảo cách diễn như thế nào để đạt hiệu quả tốt nhất, cho nên bầu không khí trong phim trường rất hài hòa, hai diễn viên nhí tiếp thu rất nhanh, không lâu sau liền làm ra cảnh quay hợp ý của đạo diễn.
Vui vẻ hoàn thành cảnh quay, Cố Hoài Dương giúp nhân viên đạo cụ dọn dẹp cảnh quay, phim trường là một căn nhà tranh nhỏ, vừa nhìn liền biết là nơi dân chúng nghèo ở, một tấm chăn bông chắp vá, bát đũa chén dĩa sinh hoạt chỉ có vài cái, những đạo cụ này ở cảnh quay sau đều cần phải dùng đến, dọn dẹp thỏa đáng, kiểm tra lại số lượng lần nữa, đối chiếu những vật dụng cần có, nếu thiếu một món nào liền phải ghi chép lại, sau đó giao cho bên tài vụ chịu trách nhiệm chi trả tổn thất.
Cố Hoài Dương trước sau đã làm qua ở hai tổ kịch, thời gian cũng không lâu lắm, cả hai đều là những tổ kịch nhỏ, không đáng để so với tổ kịch “Ngâm Mộ Giang”, hiển nhiên đạo cụ cũng vì thế mà kém cỏi hơn.
Nhớ rõ có một lần trong tổ kịch có một cái ly thủy tinh, mới vừa cầm vào trong tay liền bể, chất lượng chỉ có thể so với cánh hoa, nếu rót nước nóng vào, chỉ sợ lập tức sẽ phát nổ, với những cảnh quay như thế, đối với diễn viên là vô cùng nguy hiểm. Ít ngày sau y mua một cái ly khác thay vào, chất lượng so với cái cũ tốt hơn rất nhiều, y không muốn trong lúc quay phim phải nhìn thấy cảnh diễn viên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Mà ở tổ kịch “Ngâm Mộ Giang” này, tình huống tương tự thế chỉ sợ không bao giờ có thể phát sinh, đạo cụ của họ rất rắn chắc, Cố Hoài Dương đem một ít đạo cụ trở về kho hàng, hai thùng đạo cụ được chất đầy so với suy nghĩ của y nặng hơn rất nhiều, tầm mắt cũng bị cái thùng chắn hơn phân nữa. Ban đầu y vốn muốn đem từng cái một vào kho hàng, nhưng làm thế sẽ rất lãng phí thời gian, y còn phải giúp đầu bếp phân phát cơm cho người trong tổ kịch, lại phải giúp nhân viên đạo cụ bố trí cảnh quay, sau đó còn phải đưa trang phục đến cho diễn viên, không dám trì hoãn công việc.
Từ căn nhà tranh đến kho hàng cần đi khoảng mười lăm phút, Cố Hoài Dương xuyên qua hành lang thật dài, vòng qua đình viện cổ kính, một tòa nhà cao mười tầng liền xuất hiện trong tầm mắt, tòa nhà này dùng để làm việc, chứa đạo cụ, thỉnh thoảng cũng có người đến để dàn cảnh quay. Sắp đến đích rồi! Cố Hoài Dương chỉ cần kiên trì đi thêm năm mét nữa thì có thể nghỉ ngơi, nhưng cánh tay quả thật không thể chịu nổi sức nặng trên tay, mỗi một bước đi đều như muốn kéo cả người y xuống đất, hai tay Cố Hoài Dương đã có chút không nâng nổi nữa, mắt thấy bàn đá dùng để đặt đạo cụ lên chỉ còn cách mình hai bước chân, tinh thần không khỏi sụp xuống.
Đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, dưới chân không biết bị cái gì ngáng trúng, thân thể mất đi thăng bằng lung lay hai cái, thùng đạo cụ phía trên cũng theo đó trượt ra ngoài, Cố Hoài Dương giống như bị lửa đốt, vội vàng ôm lấy, dánh vẻ đặc biệt chật vật, một cánh tay ôm chặt lấy cái thùng, nửa người trên ngả về phía trước, đồ vật trong thùng, chén ly liền rơi xuống đất, một loạt âm thanh loảng xoảng vang lên, đạo cụ bên trong giống như ván trượt, lần lượt có chiều hướng muốn rớt xuống.
Tâm Cố Hoài Dương liền lạnh, nghĩ thầm xong đời, Karl nhất định sẽ đem y mắng chết, ngay lúc này có một đôi tay kịp thời tiếp được thùng giấy, nguy hiểm được giải trừ, cái thùng cũng an vị nằm trong tay nam nhân kia.
“Thật nguy hiểm.” Âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên trong không khí, Cố Hoài Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi con người kim sắc, chẳng biết từ lúc nào Nhiếp Minh Viễn đã đứng cạnh bàn đá, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khóa chặt trên người y, mang uy nghiêm không gì sánh bằng, tâm Cố Hoài Dương liền nhảy dựng lên, khóe mắt Nhiếp Minh Viễn cong lên, tựa như hoa anh đào nở rộ trong mùa xuân, “Cậu không sao chứ?”
Cái định mệnh! Hắn làm sao lại tới đây! Cố Hoài Dương biết, bản thân y trợn mắt há hốc mồm nhìn rất ngu ngốc, nhưng nhanh như vậy liền gặp lại Nhiếp Minh Viễn thực sự vẫn bị kinh sợ, chú ý đến trong mắt Nhiếp Minh Viễn lộ ra tia cười, chỉ sợ hắn đang cười biểu tình ngu xuẩn của y, phút chốc hận không thể đem mặt y vo thành một cục giấy bỏ, vứt vào một góc trong bóng tối, nhưng Nhiếp Minh Viễn còn cầm thùng đọa cụ của y trong tay, không thể làm gì khác đem khuôn mặt đỏ đến mang tai đi qua, “Tôi không sao, cám ơn anh. Làm phiền anh đem thùng đạo cụ đưa lại cho tôi.”
Nhiếp Minh Viễn đặt thùng đạo cụ trên bàn đá, nhìn thẳng vào y, “Cậu muốn đem đạo cụ cất vào kho sao?”
“Đúng vậy.” Cố Hoài Dương hơi gật đầu, nghĩ thầm hắn quả nhiên là ông chủ của Canh Giờ, chỉ cần nhìn y cầm thùng đạo cụ liền biết phải đem đi đâu.
Nhiếp Minh Viễn đưa mắt nhìn y, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, hồng thuận dễ nhìn, cơ hồ nhìn không ra tuổi thật, hắn nói: “Trong kho hàng có xe đẩy, dùng nó đẩy sẽ nhẹ hơn rất nhiều.”
Lời của tác giả: Đã có sự thay đổi.